Chương 7: Lo lắng
"Mẹ...mẹ ơi..."
Nghe thấy tiếng gọi đó của Châu Hiền thì cả Thừa Hoan và bà lão kia đều nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên không thôi, nhưng Thừa Hoan nhanh chóng lấy tay lay khẽ vào vai nàng nói
"Em đang nói gì lạ thế, Châu Hiền, Châu Hiền,..."
Lúc này nàng mới giật mình quay lại chỗ cô, rồi ngước đôi mắt long lanh ấy lên nhìn rồi nói tiếp
"Người này là mẹ của em, là mẹ..."
Rồi nàng quay lại người phụ nữ kia nhưng điều khiến nàng kinh ngạc không thể nào nói nên lời nữa, trong lòng đang kêu gào, "sao có thể, sao có thể như thế được, rõ ràng vừa này chính khuôn mặt này rất giống mâu thân mà sao bây giờ lại không phải nữa..."
Thấy nàng cứ nhìn mình bà lão kia lên tiếng
"Này cô bé, cô nhận nhầm người rồi tôi không phải là mâu thân, gì đó của cô đâu, ..., chắc cô đói quá hoa mắt rồi,..., rồi bây giờ hai người ăn gì để tôi làm nào?"
Thừa Hoan nhìn nàng rồi lại quay qua người phụ nữ kia gọi món, khi thấy bà ấy đi cô mới lay người Châu Hiền lần nữa
"Châu Hiền, em chắc mệt quá đó nên gặp ảo giác, với cả vết thương hôm qua của em còn chảy khá nhiều máu nên bây giờ cơ thể em còn khá yếu đó, ăn đi rồi tôi đưa em về nghỉ ngơi nhé, đồng ý không?"
"..."
Không trả lời cô, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Sau một hồi hai người cuối cùng cũng ăn xong, lúc ngồi trên xe Thừa Hoan nhẹ nhàng nhắc nhở nàng ngủ đi đến nơi cô sẽ gọi, và biết nàng say xe nên cô đi rất chậm để nàng không cảm thấy khó chịu. 20 phút sau cả hai lại quay về ngôi miếu kia, nhưng cô không nỡ gọi nàng dậy, chỉ dám ngồi bên tập trung ngắm nhìn đường nét tinh tế trên khuôn mặt có chút gầy kia, lúc đang tập trung nhìn nàng cô không để ý người đàn ông hôm qua đã đi tới cửa xe gõ xuống thu hút sự chú ý của cô.
Thấy cô bước xuống xe người đó đã cất tiếng hỏi
"cô đi đâu mà ta tìm mãi, mà cô gái trong xe kia là bạn cô à, trông cô ấy lạ quá?"
"À, chúng tôi đi mua chút đồ ăn, cô ấy là bạn của tôi mới tới nên chắc bác không biết đó ạ"
"Đúng rồi ta có chuyện này muốn nói với cô, trước khi ta giao chiếc lư hương kia lại cho viện bảo tàng thì trong lư hương lại xuất hiện một viên đá mà trắng có dính chút máu, đến nay vẫn chưa tìm ra đó là loại đá gì và tại sao nó lại xuất hiện trong chiếc lư hương ấy,..."
Sau một hồi nghe câu chuyện kia cô có chút ngờ ngợ về hình dáng như miêu tả kia và hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng không nhớ nổi. Cô hỏi thêm bác ấy một hồi rồi xin phép đi vào xếp đồ để lúc nữa trở về Seoul sớm hơn những dự định ban đầu bởi bây giờ cũng thu được kha khá thông tin và hiện tại cô cũng không đi một mình nữa hơn hết bây giờ nàng đang bị thương cô sợ nó sẽ nhiễm trùng nếu không chăm sóc đúng cách, nên Thừa Hoan nhanh chóng quay vào trong căn phòng nhỏ phía sau ngôi miếu kia thu dọn đồ đạc, xếp đồ lên xe. Mải làm quá nên cô hơi giật mình khi nghe tiếng nhỏ nhẹ có phần ngái ngủ của nàng phát ra từ trong xe
"Thừa Hoan em ngủ được bao lâu rồi, sao chị không gọi em dậy, à mà chị đang làm gì thế?"
"Dậy rồi a, sao không ngủ tiếp đi, một lúc nữa chúng ta sẽ lên Seoul nhé, tí tôi sẽ nói rõ hơn cho em, à mà em có muốn xuống đi dạo một lúc cho thỏa mái không?"
"..."
Thấy người kia không nói gì chỉ nhìn mình, cô lại nói tiếp
"Ở Seoul không khí không được trong lành như ở đây đâu, haha, còn ngồi đó nhìn gì nữa nào đi xuống thôi"
Cô mở cửa xe rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng kéo xuống, hai người cứ thế sải bước cùng nhau đi dọc con đường ven sông, khung cảnh ở đây thật yên mình vừa đẹp nhưng có gì đó trầm lặng giống như tính cách của người con gái đang đi cạnh cô vậy. Nàng mang một vẻ đẹp sắc sảo cùng với nét mặt lạnh nhạt càng làm tăng thêm sự kiêu sa ấy, nhưng khi nàng cười là như ánh bình minh sớm mai vậy. Đi một lúc cuối cùng, hai người cũng trở về chiếc xe đỗ trước ngôi miếu kia, rồi cả hai nhanh chóng rời đi, chỉ hơn 1 tiếng sau nhưng ngôi nhà cao tầng bắt đầu hiện ra, rừng núi chỉ còn lại ở phía sau, nàng mở mắt to tròn nhìn mọi thứ xung qua, nó quá đỗi xa lạ, một chút tò mò đan xen cùng chút hoảng sợ lo lắng. Mà không biết rằng ở nơi đó mọi người vẫn đang tìm kiếm nàng, nhưng với mục đích gì thì không thể nói rõ được....
....
Sau hơn 6 ngày tìm kiếm thì cuối cùng gia nhân nhà Bùi gia cũng tìm thấy một chiếc hài mà được cho là của Bùi nhị Tiểu thư, trông dạt bên bờ sông Áp Lục. Ngay lập tức họ quay về bẩm báo, tin tức này, sau khi nghe xong ông không còn đứng được vững nữa ngồi trên ghế mà hét lớn không biết bây giờ hối hận còn kịp
"Tại ta, tất cả là tại ta, ta là một kẻ vô dụng, hèn nhát,..., Hiền nhi sao con lại nỡ lòng bỏ cha mà đi, không thể nào đâu..."
"Người đâu nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm phải mang bằng được tiểu thư về đây, các người có nghe không..."
Bấy giờ trong lòng ông ngập tràn hối hận, đau đớn như cào xe tâm can, từng dòng kí ước ông tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ, hay đánh đập Châu Hiền như xát muối vào thêm, ông tự hỏi rằng hối hận bây giờ có phải là quá muộn không. Lúc này chỉ còn thấy tiếng Bùi lão gia cười, nhưng nghe thật thê lương làm sao, rồi nhanh chóng ngã xuống ngay sau đó, gia nhân hốt hoảng chạy đi mời đại phu. Ở một bên Bùi Thư Tâm- tỷ tỷ Châu Hiền lén nở một nụ cười nhưng nhanh chóng giấu đi, trưng ra vẻ khóc lóc thảm thương, kêu khóc gọi tên nàng, rồi quay lại lay áo Bùi lão gia khóc thảm thiết, hai mẹ con một tung một hứng diễn một màn bi thương kéo léo che mắt mọi người. Sau một lúc, trong căn phòng chỉ có hai người, Vũ Kim Hoa- mẹ kế, mới cất tiếng hỏi khẽ
"Việc này có phải ngươi làm không, mau nói thật cho ta biết, ta còn tìm cách cứu ngươi được..."
"Mẹ à thực sự việc này không liên quan đến con, ả ta mất tích con không biết gì hết, người sao lại nghi ngờ con, huhu..."
Với một bộ dạng đó mẹ ả nhanh chóng không chất vấn nữa, liền quay lại hàn huyên với vẻ hả hê, không thôi. Lúc sau mẫu thân ả rời đi, ả cũng nhanh chóng thay y phục tới phủ Vương, tìm gặp Vương Thành hợi để hỏi cho ra nhẽ vụ việc này, sao hắn lại thay đổi kế hoạch mà không cho ả biết.
Khi nhận được tin tức đã tìm thấy di vật của Bùi Châu Hiền, Trương Tam Khang nhanh chóng cưỡi ngựa ra thẳng bờ sông, hắn điên cuồng vừa đi vừa gọi tên nàng, khắp nơi chỉ vang lại tiếng hắn mà chẳng có một lời hồi đáp, đau lòng tới mức thương tâm, điên cuồng đấm tay vào ngực hét.
" Tại sao, tại sao, muội lại rời bỏ ta bằng cách này, ..., không ta không tin muội đã chết, không thể nào..."
Sắc trời đã sẩm tối, bấy giờ hắn mới đứng lên, cưỡi ngựa về phủ trong bộ dạng thảm hại, vừa bước vào phủ, hắn nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại, mặc cho mọi người chạy đến khuyên can,...
Tin tức Bùi nhị tiểu thư mất tích được dán đầy lên tường, với thông báo ai tìm thấy Bùi tiểu thư trước sẽ thưởng 100 lạng bạc, nên mọi người đổ xô nhau đi tìm. Nhưng kết quả vẫn chỉ trả về con số không.
Cứ thể một tuần lễ trôi qua tại Trương phủ, Trương Tam Khang vẫn như người mất hồn hắn ăn xong thì lại nhốt mình trong phòng, một câu cũng không nói chỉ giữ vẻ mặt tiều tụy hốc hách đi trông thấy. Thấy hài nhi bảo bối của mình tiều tụy như thế mẹ hắn đau lòng không thôi, nên đã bảo cha hắn nghĩ cách. Rồi Trương thừa tướng nhanh chóng đi vào phòng của hắn rồi ngồi xuống nói với hắn vài câu, nhưng không biết ông ta nói gì mà khiến hắn quỳ xuống rập đầu liên tục nói
"Phụ thân mong người hãy giúp con, con cầu xin người, ..."
....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip