CHAP 23: NUEA'S GUY
Chap 23: Chàng trai của Nuea
-North-
Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday Happy birthday to you. Happy birthday to you.
Bài hát chúc mừng sinh nhật của Yiwa vừa kết thúc. Nó rướn người lên thôi tắt nến sinh nhật, cùng với những cái vỗ tay vang trời. Chúng tôi thường tổ chúc sinh nhật cho nó mỗi năm bởi vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhóm nên là chúng tôi phải chú tâm một chút. Nếu đó là tôi hay thằng Vee, hay là đứa con trai nào khác thì chúng tôi chỉ cần đi uống vài li là được. Nhưng nếu là Yiwa hay Pan thì chúng tôi phải sắp xếp để tổ chức cho tụi nó và mời thêm vài đứa bạn của chúng nó nữa.
Năm trước chúng tôi chỉ đến nhà thằng Vee thôi, nhưng mà năm nay thì có thêm nhiều người nữa như là Tossakan này, thêm cả mấy em khóa dưới mà chúng tôi thân từ hồi học chung mấy học phần. Và tất nhiên là chúng tôi vừa mới kết thúc đồ án, Pin nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu chúng tôi đi chơi xa và xả hơi một chút. Đó là ý tưởng không tồi bởi vì ở đây không quá xa thành phố và có thể để cho chúng tôi thoải mái sau những căng thẳng của tuần cuối cùng.
"Bánh này ngon ghê á." Tôi cúi xuống nhìn người đang nói sau khi em ấy cho cả một thìa đầy bánh vào trong miệng mình.
Tôi cũng đưa Praram tới bởi vì em ấy đã xin tôi cho đi cùng. Mặc dù phải nói với mọi người là tôi không hề muốn đưa em ấy đi chút nào cả. Không phải là vì đám bạn của tôi thực sự tệ mà là vì tôi có tính chiếm hữu đối với em ấy khá cao. Khi em ấy nói, tôi chỉ muốn gom hết câu chữ của em ấy để em ấy chỉ có thể nói chuyện với tôi. Giống như khi em ấy đang nói chuyện với tôi một cách rất dễ thương như thế này, và những người khác cũng đang nhìn, tôi chỉ muốn che hết mắt họ lại để họ không nhìn thấy gì cả.
"Đút cho anh miếng đi." Được rồi nạ, nếu mà chúng mày đã muốn nhìn như vậy thì nhìn cho đã đi. Tôi biết là có thể chúng nó không nghĩ nhiều thế đâu, nhưng mà nếu chúng nó ở đây thì tôi muốn show ra cho chúng nó tháy rằng chúng tôi có thể ngọt ngào như thế nào. Thậm chí còn hơn cả cặp đôi TOSSARA, ngươi mà đang đút cho nhau ăn và ấm áp hơn Vee, người mà đang cố gắng cầu xin Mark đút cho mình ăn.
"Em thực sự có thể à?" Cái người chưa từng làm những thứ như vậy hỏi tôi, và tôi chỉ gật đầu.
"Nhìn thấy Tossakan không?" Tôi nói nhỏ, rồi chỉ vào anh trai của em ấy đang lau kem dính trên miệng cho Bar.
"ahhhh" TÔi há miệng ra đợi chờ em ấy, và mỉm cười khi mà một miếng bánh khá to được nhét vào trong miệng mình.
"Ngon chứ đúng không ạ?" Tôi gật đầu thay cho lời đáp bởi vì miệng tôi vẫn đang đầy bánh nên không thể nói được. Tôi xoa đầu em ấy cho đến khi một ít tóc hơi bù xù lên.
"Tao chưa từng tới một bữa tiệc sinh nhật nào mà lại thấy tuyệt với như thế này ấy. Những bức ảnh này đủ cho tao up dần tới sang năm quá." Tôi quay qua phía Dew, người đang chúi cái máy ảnh thấp xuống trực tiếp chĩa về phía chúng tôi.
"Nghĩ một chút xem. Ban đầu, tao làm thế chỉ để có thể trêu hai người họ và có những câu chuyện vui vẻ thú vị trong suốt bữa tiệc mà thôi. Nhưng mà hóa ra bây giờ người không thú vị nhất lại là chủ bữa tiệc là tao đây." Yiwa nói.
"Hey, nếu mà lúc nãy mày không thổi nến, tao còn tưởng đây là tiệc công khai của Nuea với Praram ấy." Kla nói và nhìn tôi và Praram. Điều đó khiến cho mọi người đang ngồi quanh đây quay qua nhìn chúng tôi và người bên cạnh cũng quay sang nhìn tôi.
"Tao đã công khai từ lâu rồi. Mày có thể bảo là tao lại công khai lại lần nữa cũng được." Tôi trả lời đám bạn mình và đặt một tay đan vào tay của Praram. Tôi không biết mọi người có chú ý không nhưng tôi không quan tâm về chuyện đó.
"Ờ, mày vẫn chưa từng dẫn theo em ấy đến gặp tao đâu." Pin nói, người bạn khác khoa kĩ thuật của tôi nói.
"Bạn hiền à, mày không xứng để gặp được em nó đâu." Bar nói, khiến cho mọi người quay qua nhìn nó.
"Tại sao? Mày lại độc chiếm em ấy à?" Yoo quay qua hỏi tôi. Chúng nó bắt đầu nhậu say rồi nhưng mà một vài người bạn của Yiwa chỉ tới dự tiệc và sẽ về nhà thôi.
"Rất nhiều nhé." Tôi đáp lời một cách thẳng tưng. Tôi không muốn vòng vo, nhưng mà tôi cũng không muốn quá thô thiển. Tay tôi nắm lấy vai của Praram, rồi kéo em ấy lại, ôm em ấy vào lòng. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của vị bác sĩ và tôi ngước lên nheo mắt nhìn lại nó, nhưng mà Praram cũng mạnh dạn nhìn lại anh trai mình, không hề sợ sệt gì luôn.
"Nếu anh mà có tính chiếm hữu như thế thì sau này chăm sóc cho nó tốt hơn đi." Gun nhìn tôi nói, khiến tôi hiểu được rõ ràng ý nghĩa.
"ANh sẽ không để cho em ấy rời xa anh đâu." TÔi đáp trả Gun.
"KHi mà Vee bắt đầu đi ra ngoài hẹn hò với Mark, tao không hỏi gì cả. Nhưng mà khi Nuea nói nó đã tìm được người hợp với bản thân mình rồi, tao đã bị bối rối trong chốc lát đó." Fei nói. Hai tay chúng nó vẫn đang ôm chén, và khi quay lại có vẻ chúng nó đang đuối lắm rồi, đầu đặt gần đốgn bánh trái, nhưng mà vẫn tiếp tục nói.
"Có gì băn khoăn chứ? Tao cũng có một trái tim mà." Tôi nói.
"Nhưng mà em không có ạ." Mọi người trong phòng quay qua nhìn người vừa mới nói.
"Nghĩa là gì?"
"Em để nó ở cùng P Bar rồi." Nó nói nhỏ. khi mà nó vừa nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên, càng lúc càng to khiến cho Bar ngồi ở xa xa chỗ kia ngượng ngùng đỏ mặt.
2 bạt, 3 bạt, tiền dành cho sự pha trò.
"Em thực sự ngấy ngán với P Gun rồi. Nếu Pralak ở đây thì chúng em chắc chắn sẽ trêu anh ấy cho xem." Praram nhắc tới người anh sinh đôi của mình, người mà khá lâu rồi tôi không có gặp.
"Em có vẻ có kinh nghiệm nhỉ?" TÔi hỏi.
"Hoàn toàn giàu kinh nghiệm ạ." EM ấy đáp lại.
"Anh cũng tin là em có kinh nghiệm cho tới khi anh trao trai tim này cho em." Tôi đáp lại khiến em ấy đỏ người.
"Anh cũng có kinh nghiệm ghê." Em ấy cúi thấp đầu xuống.
Tôi im lặng để lắng nghe xem em ấy nói gì. Giương mặt đẹp trai và ngọt ngào của em ấy nhìn vào tôi,
"Anh đánh cắp trái tim của em, em không biết là nó đang ở đâu nữa."
"Hả? Tại sao chúng ta lại như thế này nhỉ?" Tôi cười và cố gắng loại bỏ đi sự xấu hổ, xoa xoa đầu em ấy mấy lần. Tôi không nhận ra mọi thứ xung quanh chúng tôi đang im ắng, cho tới tận khi Praram đánh nhẹ vào tay tôi trong khi nhìn quanh thì bạn bè của tôi đã cạn lời luôn rồi.
"Cái người này thực sự như thế này à?" Pin hỏi Vee rồi quay sang nhìn tôi.
"Không thường xuyên đúng chứ?" Nó quay qua hỏi người yêu nó.
"P Nuea là một người ấm áp, nhưng mà em không nghĩ anh ấy sẽ ngọt ngào như vậy đâu." Mark đáp.
"Em đang khen nó trước mặt anh đấy à? Vee hỏi với kiểu ghen tuông sau khi nghe câu trả lời của Mark.
"Ờm, anh không phải là người duy nhất hỏi em à?" Mark đáp lại.
"Chết rồi, chết mất thôi. Tao chết chìm trong vũng máu rồi. Tao chết và sẽ đi đâu đó, sau đó tao lại trở về vị trí của mình, chỉ với cái máy ảnh và vị trí admin của tao, với cái đứa trẻ cho phép tao chỉ làm việc rồi lại làm việc, mà không có chút cảm xúc nào." Dew nói rồi nhìn xung quanh. Máy ảnh của nó làm việc xuất sắc lắm, và thật sự à tôi nghĩ nó sẽ có thể chụp được hàng ngàn tấm hình mà nó có thể ngắm nhìn cả đêm dài.
"Nó có nghĩa là gì vậy ạ? Chị ấy vừa mới nói gì thế ạ?" Chàng trai của tôi nhìn qua phía tôi rồi hỏi. Để tham dự một sự kiện rồi sau đó là chết. Rồi lại tái sinh và rồi lại chết, cứ lặp lại vòng lặp đó. Đó là một phiên bản đơn giản.
"Không có gì đâu." Tôi đẩy vai em ấy quay lại vị trí cũ của mình.
"Ờm em không hiểu gì cả, P Dew nói nhanh quá." Em ấy nhìn tôi nói.
"Không cần thiết phải với lên hỏi cái hội trước kia đâu. Nếu em muốn biết thì hỏi anh đi, anh có nghe thấy mà." Tôi nói với em ấy một cách nghiêm túc. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của em ấy, thậm chí là chỉ có một chút thôi, nhưng mà tôi vẫn không muốn chia sẻ nó. Đúng thế, tôi muốn những người khác phải ghen tị với cái mà chúng tôi có, nhưng mà không muốn để em ấy dễ thương nhu thế này trước mặt chúng nó.
"Mày, tại sao Praram lại dễ thương thế nhỉ?" Dew nói trong khi huých vào tay Yiwa rồi làm một cái vẻ ngại ngùng với Praram.
"Tao cũng không nghĩ là thằng Nuea nó có thể lịch sự như thế đâu." Tee nói nhìn rồi kiểu trêu ngươi.
"Cái mặt này, nếu tao không phải bạn nó là tao hốt nó về làm chồng tao rồi ấy." Lee nói.
"Làm ơn buông tha cho cuộc đời tao đi, tao sẽ cho phép mày thay vì chửi rủa tao mỗi ngày ok?" Tôi trả lời Lee.
"Tụi mày không cần phải tán tỉnh rồi đong đưa với nhau thế đâu. Tao lẽ ra là nên mời Pralak đến cùng nữa để mà có thêm một người độc thân với tao." Yiwa nói.
"Làm sao chị biết là Pralak độc thân? Đứa nhóc đấy tinh quái lắm đó." Tossakan nói như kiểu chán lắm rồi ấy, bởi vì em ấy đã nhận ra một sự thật rằng là em ấy không thể cấm em trai mình yêu đương với ai đó.
"Thật á? Pralak có đối tượng rồi à?" Dew nói một cách hứng thú.
"Không, em ấy không thể. Hai người giờ chỉ còn có một người độc thân thôi đó." Pan nói, trước khi trở nên tái mét và tiếp tục lầm bầm, cho tới khi tôi không chịu nổi nó nữa mà giật cái chén từ tay thằng Nu uống.
"Nếu mày bỏ lỡ Pralak, thì vẫn còn Nong Da nữa đó." Yiwa nói.
"Không thể được." Yiwa quay qua khi nghe thấy âm thanh ngăn cản đầy giận dữ từ cả Gun và Praram.
Chúng tôi vẫn tiếp tục tụ tập, Khi mà nhìn tới đồng hồ thì đã là 2h sáng rồi, nhưng mà vẫn chưa phải là quá muộn với chúng tôi. Chúng tôi vẫn ngồi đó uống rượu và nói chuyện phiếm với nhau. Chúng tôi nói từ những vấn đề học tập, và chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống mà chúng tôi chưa từng nói với nhau. Một vài đứa đã uống say lắm rồi, như là đám đàn em năm ba khoa code. Chúng nó đang ôm ấp nhau rồi lảm nhảm đủ thứ trong khi uống rượu kia kìa. Một vài đứa thì hát như đang gào lên vang khắp cả nhà cơ. Cũng may là căn nhà này khá là xa những căn nhà khác đó.
Tôi nhìn qua Praram người hiện tại đang đứng đó và nói chuyện với anh trai mình. Trên môi em ấy luôn có một nụ cười nhỏ, cho đến khi tôi nhịn không được mà cười theo em ấy. Tôi nhìn tháy Gun xoa đầu em trai mình, rồi tiến về tìm Bar người đang vòng tay qua ôm lấy cổ Mark. Vị bác sĩ đi tới và tách hai người ra, trước khi đi còn không quên đe dọa người yêu mình, cho đến khi Bar đồng ý đứng lên và đi ngủ. Nó không thể đi xa được bởi vì nó vẫn đang vòng tay qua cổ vị bác sĩ kia và gần như sắp đổ ra ngay trước mặt chúng tôi ấy.
"P Bar lúc uống say dễ thương ghê ấy." Praram nói.
"Ờm, anh trai em có thể là không đồng ý với chuyện đó đâu." Tôi trả lời em ấy rồi nhìn qua Gun. Nó tiếp tục nỗ lực ôm lấy bạn trai đang bảo nó dừng lại đi. Bar dừng lại một chút rồi sau đó lại bắt đầu ngọ nguậy.
"Nếu anh say xỉn, anh có giống như thế không?" Praram hỏi.
"Nếu anh mà thế, liệu em có ôm anh không?" Tôi hỏi ngược lại em ấy. Em ấy quay lại, gương mặt trắng ngần chuyển sang nhợt nhạt.
"Không..."
"Vậy rồi nếu anh đi loanh quanh thả thính, tán tỉnh người ta như Bar thì sao?"
"Em sẽ không để anh uống say đâu." Em ấy nói. Tôi chỉ cười rồi nhéo mũi em ấy.
"ANh sẽ không uống say đâu. Nếu em mệt rồi thì đứng dậy đi ngủ mau nào." Tôi nói với em ấy đi ngủ đi bởi vì có khá nhiều đứa bạn của tôi bắt đầu thực sự xỉn rồi. Đó không phải chỉ có bạn tôi mà còn có bạn ở khoa khác của Yiwa nữa. Ngày mai sẽ khác bởi vì chốc nữa mấy người này sẽ rời đi và chỉ còn nhóm tụi tui ở lại thôi. Ngay lúc này tuy nhiên thì vẫn còn nhiều người đang nhìn Praram và tôi thì cũng không vui vì điều đó.
Tôi tin là tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần là người này thuộc về tôi. Tôi cũng không để em ấy rời khỏi tầm mắt tôi một lần nào đâu. Khi ai đó nhìn chằm chằm vào em ấy, tôi có thể cảm nhận được điều đó, Tôi không biết liệu Praram có biết hay không, nhưng Gun và tôi vẫn đang ủ mưu với nhau từ sớm rồi, ngay khi mọi người bắt đầu say xỉn. Trước đó tôi sẽ chỉ tiếp tục giả bộ mỉm cười, nhưng bây giờ tôi không giả bộ được nữa. TÔi nhìn qua Gun, người đang chăm sóc cho bạn trai mình và sẵn sàng rời đi, vây nên tôi cũng cần chăm sóc cho bạn trai mình nữa.
"Anh có thể đi ngủ với em không bởi vì em thực sự không muốn tự đi một mình." Em ấy hỏi tôi,
"Được, Nếu như thế thì đi ngủ cùng nhau đi."
+++Part 2+++
"Đợi một chút. Hôm nay là ngày của tao mà." Yiwa nói rồi túm lấy tay Praram ngăn không cho em ấy rời đi, và đẩy em ấy ngồi xuống. Nó nói to đến mức khiến mọi người quay qua nhìn em ấy. TÔi quay sang liếc đám bạn đang nhìn em ấy rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy vai em ấy.
"Em ấy mệt rồi." Tôi nói với Yiwa, người có vẻ hơi đãng trí.
"Vậy tụi mày cứ ngồi đó và ôm nhau như thế à?" Tee mỉm cười nói, trong khi chỉ vào Gun và Bar.
"Nhanh lên, tao cũng muốn xem." Pan nài nỉ.
"Ờ thì em vẫn chưa mệt đâu ạ." Praram mỉm cười nói.
"Tốt! Vậy làm thêm một chén đi." Pete đưa cho tôi một li khác. Tôi chi thở dài và đưa chén lên uống cạn trong khi em bé của tôi mới chỉ 18 tuổi đang ngồi đó nhìn tôi. TÔi không say và tôi cũng sẽ không uống say đâu bởi vì tôi có người cần phải chăm sóc.
Chúng tôi tiếp tục uống, rồi lại nhận những cốc rượu pha với nước ngọt vừa mói đước pha trộn từ mấy em khóa dưới. Tôi nói về ngày Loi Krathong * với mấy em đang ngồi quanh đó, Nhiều đứa tiếp tục tới và hỏi tôi một vài thứ, về lớp học và đề án vân vân. Mặc dù tôi tiếp tực nói với tụi nó nhưng mà tay tôi vẫn không buông ra khỏi tay Praram, vẫn nắm chặt tay em ấy, điều này không khiến cho em ấy phiền lòng. Em ấy không nói gì nhiều hầu như chỉ nghe tôi nói. Thỉnh thoảng thì em ấy sẽ trả lời một vài câu hỏi của một số đàn chị, phụ thuộc vào đó là cái gì. Tôi đang nói chuyện với Mew-bạn tôi về dự án khác mà chúng tôi phải làm, nó chỉ gật đầu trước khi xin phép đi ngủ. Tôi chỉ kịp vẫy tay tạm biệt nó.
(*Loy Krathong hay Loi Krathong (: ลอยกระทง) là lễ hội hoa đăng Thái Lan, đây là sự kiện lớn thứ 2 sau lễ Songkran. Hàng năm lễ hội được tổ chức vào đêm rằm (trăng tròn) tháng 12 theo lịch Thái (vào khoảng tháng 11 dương lịch ) trên khắp Thái Lan và ở một số vùng của Lào và My-an-ma (ở bang Shan))
"Anh cần đi tới nhà vệ sinh một chút, đi với anh không?" Tôi quay qua hỏi Praram.
"Tụi mày có cần phải dính lấy nhau như sam thế không hả?" Lee quay qua chọc tôi. Tôi muốn kí một cái vào đầu nó ghê. Lí do mà tôi muốn em ấy đi cùng đơn giản là vì bạn tôi uống say rồi và tôi không tin tưởng khi để em ấy ở cùng với chúng nó.
"Em có thể ở đây cũng được ạ. P Gun ở ngay đây rồi ạ." Praram nói, tôi quay qua nhìn vị bác sĩ vừa gật đầu với tôi kia.
"Praram tới đây ngồi với anh đi." Gun nói với em ấy. Praram quay qua mỉm cười với tôi trước khi tiến về phía anh trai mình,
Tôi kết thúc việc của mình mà nhanh chóng bước ra khỏi căn nhà. TÔi cố gắng bước nhanh bởi vì trong ngôi nhà đó, tôi thấy toàn người là người. Tại sao lại có vài người biết tôi á? Tại vì có vài người mà tôi quen bởi vì tôi đã từng gặp họ và uống với nhau vài li rồi. Một vài người tôi quen bởi vì đó là họ là bạn của bạn tôi. Thật may là không có những người mà tôi từng qua lại tới đây, hoặc chí ít là tôi không thấy hoặc là không nhớ họ, Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn khi mà ở đây nhiều nam hơn nữ.
Tôi bước ra ngoài và ngừng lại một chút khi thấy cậu nhóc của tôi đang ngồi đó và cười với người mà tôi không quen. Em ấy cười trước khi tiếp tục nói chuyện với người đó một cách rất tự nhiên, như thể em ấy chả làm gì sai cả. Cái người chết tiệt đang ngồi đó nhìn chằm chằm Praram từ lúc mà chúng tôi thổi bánh sinh nhật luôn cơ. Tôi tim kiếm Gun trước khi thấy nó bước ra từ một bên của ngôi nhà. Sự sắc lẹm trong đôi mắt tôi trở nên mạnh bạo hơn khi tôi thấy cái người kia chạm lên cổ em ấy.
Thằng khốn, ngay lúc này tôi thấy ghen tị hơn bao giờ hết.
"Praram!" Tôi gọi tên em ấy bằng chất giọng trầm đặc. Đám say xỉn kia tất cả đều quay qua nhìn em ấy rồi lại nhìn xuống cái thảm.
"Quay lại rồi hả? Em đang nói chuyện khá với vui anh ấy." Cái người đáng giận này nói trước khi nhìn tôi mỉm cười.
"Cậu là ai?" Tôi hỏi, trong khi kiêc nhìn Gun đang bước nhanh lại đây.
"Em?" Nó chỉ vào mình rồi nhướng mày lên "Em là Big, người thích người yêu của anh."
"Thằng khốn."
"P Nuea!" Praram đứng lên gọi tên tôi khi tôi kéo cổ áo tên kia đến mức nó phải đứng lên khỏi thảm bởi vì lực kéo của tôi. Tôi quay lại khi nghe thấy em áy gọi tên tôi. Tôi không biết liệu rằng bởi vì ánh mắt tôi quá sắc lẹm hay là vì lí do gì khác mà khiến cho em ấy tránh ánh mắt của tôi. Khi Ai M thả thính Praram thì đó là bởi vì sai người, nhưng mà người này thì lại thẳng thắn nói thích Praram. Nó nói thẳng trước mặt Praram rằng nó thích em ấy, và Praram lại tránh ánh mắt của tôi. Nếu em ấy làm vậy vì em ấy lo cho tôi, tôi có thể không quan tâm, nhưng nếu em ấy làm vì bất cứ lí do nào khác, thì mọi chuyện sẽ thật tệ đó.
"Thô lỗ ghê. Anh không nhận ra là em lại có thể thích người như thế này cơ đấy." Nó hông nói với tôi nhưng cái đứa đang bị tôi tóm cổ áo này lại quay qua nói với Praram như thể không quan tâm đến tôi chút nào ấy.
"Mày..."
"P Nuea!" Nắm đấm của tôi dừng lại trong không trung khi nghe thấy giọng Praram. "Buông P Big ra trước đi." Em ấy quay qua nói với tôi. Còn tôi thì nhăn mặt lại. Tôi hạ nắm đấm xuống nhưng mà vẫn không buống tay ra khỏi cổ áo Big.
"Buông ra? Praram bảo anh buông nó ra á?" Tôi hỏi. Em ấy nhìn tôi như thể tôi nên biết lí do là gì.
"Big? Cái đứa từng thích Praram à?" Giọng của Gun vang lên sau lưng tôi, khiến tôi càng nhíu mày hơn.
"Không phải đã từng mà là tao vẫn thích em ấy. Chỉ là tao không tán tỉnh em ấy mà thôi."
"Cái gì?... Cho dù là mày đã từng thích hay vẫn còn thích em ấy, gì đi nữa thì em ấy bây giờ là người yêu tao." Tôi nói với nó một cách chậm rãi và rõ ràng, từng chữ một.
"Em không nói rằng em muốn Praram ngay bây giờ. Em có thể đợi tới lúc hai người chia tay, giống như anh đã từng đợi Mark chia tay với Vee vậy."
Bang!
"P Big." Praram gần như sụp đổ khi tôi trao nắm đấm của mình cho Big. Tôi quay lưng lại trước sau đó mới quay lại nhìn Praram.
"Tại sao em lại quan tâm tới nó quá mức khi mà anh đứng ở ngay đây chứ Praram?" Tôi vô cùng giận dữ đến mức quát lên với em ấy. Em ấy nhìn tôi đầy kinh ngạc trước khi vươn tay đẩy tay tôi khỏi vai em ấy nhưng tôi không cho em ấy tiến lên phía Big.
"Anh đánh anh ấy." Em ấy nói trong khi cố gắng tách ra khỏi tôi, thậm chí dù có thế cũng không thể đạt được kết quả gì đâu.
"Ngay lúc này, có việc mà anh muốn làm hơn cả đấm nó đó." Tôi nói.
"Tại sao lại đánh nhau rồi?" Vee bước tới hỏi, rồi nhìn xuống Big, sau đó quay sang tôi đợi câu trả lời.
"Không có gì đâu." Tôi nói máy móc với bạn mình.
"Không có gì? Anh đấm người ta, anh phải xin lỗi người ta chứ." Praram nói với tôi. Tôi quay lại liếc em ấy bởi vì em ấy vẫn không hiểu.
"Xin lỗi? Em không thấy là nó bắt đầu trước hay sao chứ?"
"Nhưng mà anh đánh người ta, vậy nên anh phải xin lỗi." Em ấy vẫn từ chối hiểu và chỉ nhắc lại nguyên văn việc tôi phải xin lỗi. Tôi mỉm cười thả Praram ra và tiến về phía em ấy, mặc dù em ấy lùi lại nhưng tôi vẫn tiến lại gần hơn.
"Anh tổn thương nó. Nhưng ngay lúc này đây, em đang làm tổn thương trái tim anh. Nó nói rằng nó thích em, anh có thể bỏ qua chuyện đó, Nhưng mà Anh nên cảm thấy như thế nào khi mà em lại đi bảo vệ nó đây? Em không phải người yêu anh à? Tại sao em lại cần đi bảo vệ một người ngoài như thế?" Tôi nhìn em ấy bằng ánh mắt mà dám chắc là em ấy sẽ hiểu tôi đau đến mức nào bởi vì tôi sợ là chỉ lời nói của mình thì không đủ chứng minh.
"Em..." Tôi không muốn nghe em ấy nói, vậy nên ngay khi em ấy vừa nói, tôi đã quay người lại và bước ra khỏi đó trước khi em ấy kịp nói thêm gì đó.
TÔi sợ, tôi sợ rằng em ấy sẽ nói gì đó mà thôi không thể chịu nổi.
Tôi không nghĩ rằng em ấy sẽ chọn nó thay vì tôi, và tôi không sợ rằng em ấy sẽ chia tay tôi bởi vì tất cả những thứ này. TÔi chỉ là buồn. Big nói rằng trước đây nó thích Praram, vì thế nên có thể là hai người này từng học chung trường hoặc là đã từng gặp nhau ở đâu đó. Mọi ngươi đều biết rằng Praram là bạn trai của tôi, vậy nên chẳng lẽ tôi không nên có cái quyền như thế à? Mặc dù tôi sai khi đánh nó trước nhưng mà nó nói những thứ điên rồi với tôi trước mà. Tôi không phải là loại người sẽ đứng im đó cho người ta đổ lỗi và chửi rủa mình.
Mặt tốt của tôi chỉ dành cho Praram mà thôi.
Tôi không quan tâm mình đã gây ra rắc rối như thế nào ở ngoài đó, hay là tôi có đánh thức đứa nào ngoài kia không. TÔi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi bỏ đi, hay là mọi chuyện sẽ điên rồ như thế nào. Tôi bước vào phòng và tiến tới rửa mặt trước. Tôi ngước đầu lên và nhìn vào trong gương trước khi thở dài.
Praram có thể đang ở lại đó và chăm sóc cho Big. Trong lúc này, thành thật mà nói, tôi cực kì buồn bởi vì đó không phải là cách mà bạn nên đối xử với người quan trọng của mình. Em ấy nên hiểu rằng em ấy lẽ ra là phải đặt tôi lên trước tất cả mọi người. Em ấy lẽ ra là nên đứng ở phía tôi, và hứng thú với tôi hơn bất kì ai khác. Sự thật rằng em ấy nói với tôi như thế, nói tôi phải xin lỗi thằng nhóc kia. Em ấy nói như thể em ấy đang bảo vệ thằng nhóc kia vậy, điều đó khiến cho tôi tức giận tới mức không thể nhịn nổi. Tôi không thể ở đó thêm lúc nào nữa, nếu không tôi sẽ nhịn không được mà hét lên với Praram mất, còn lớn tiếng hơn lúc nãy nữa cơ. Tôi không muốn em ấy sợ tôi. Tôi không muốn trưng ra những mặt xấu của tôi với em ấy, nên tôi chọn rời khỏi đó.
"P Nuea." Âm thanh nhỏ nhẹ tới từ phía cửa phòng tắm.
Tôi không phản ứng với em ấy, chỉ quay lưng lại với gương trước khi bước ra khỏi đó, nước vẫn đang chảy trên mặt tôi.
"Em...xin lỗi." Em ấy nói khi tôi bước ra khỏi phòng tắm. Em ấy không nhìn vào tôi khi tôi quay lại đối diện với em ấy, thay vào đó em ấy chỉ nhìn xuống chân mình.
Tôi không trả lời em ấy, tôi chỉ bước tơi và ngồi lên giường, trước khi với lấy cái khăn tắm ở trong balo ra, lau khô mặt.
"Em xin lỗi." Em ấy lặp lại một nữa trước khi em ấy tiến về phía trước mặt tôi.
"Tại sao em lại phải xin lỗi? Ngược lại không phải anh mới là người phải đi xin lỗi người ta à?" Tôi không thể làm ngơ em ấy được, nhưng tôi vẫn không thể chịu nổi những chuyện vừa xảy ra, đến mức mà những chữ vừa thốt ra từ miệng tôi hoàn toàn sặc mùi châm biếm, mặc dù là tôi thực sự là không thường làm như thế với những người khác. Tôi không bao giờ như thế này trước đây cả, tôi không cần buồn hay yêu cầu sự chú ý, tôi chẳng bảo giờ mỉa mai ai, nhưng mà lúc này thì nó khác rồi, Tôi tham lam bởi vì tôi chỉ muốn giữ Praram cho riêng mình.
"P Nuea" Em ấy gọi tên tôi.
"ĐỢi khi nào tâm trạng anh ổn hơn một chút, rồi thì anh sẽ tới và xin lỗi nó như em yêu cầu."
"Đừng có châm biếm em."
"Anh không có nói mỉa mai em." Tôi đáo lại ngay lập tức. Sự thật là tôi không có ý đinh xin lỗi đứa nhóc kia, tôi chỉ đang nói mỉa mai như Praram nói mà thôi.
"Em biết là anh chỉ đang nói mỉa mai em thôi. Đó là lí do tại sao em lại đang xin lỗi anh đó." Em ấy nói, giọng của em ấy dần nhỏ lại.
"Rồi em đã làm gì sai?"
"Em lại đi bảo vệ ai đó trước mặt anh. P Gun nói rằng việc em làm lúc nãy là hơi quá đáng rồi." Em ấy nói.
"Vậy nếu Gun không nói với em như vậy, thì em sẽ không đuổi theo anh tới đây đúng chứ? Em sẽ có thể là ở lại đó và chăm sóc cho thằng nhóc kia đúng chứ?" Tôi đáp lời.
"P Nuea, em nhận ra em đã làm sai và giờ em đang xin lỗi anh mà." Em ấy nói rồi nài nỉ tôi. TÔi thở dài đáp lại em ấy.
"Nếu em không định đi tắm thì ít nhất cũng đi rửa mặt đi rồi sau đó đi ngủ mau."
"P Nuea..."
"Anh mệt rồi." TÔi nói với em ấy rồi nằm xuống.
Có vẻ như là Praram đã mất hết sự dũng cảm và không cố làm hòa với tôi nữa. TÔi nghe thấy ấm thanh em ấy bước vào nhà tắm. Em ấy có thể sẽ tắm bởi vì em ấy ưa sạch sẽ. Sau một lúc, cái người có mùi thơm dễ chịu kia mới tiến lại nằm xuống cạnh tôi. Tôi không biết liệu em ấy có ngủ hay không. Tôi không thấy tốt khi mà làm em ấy buồn như thế, nhưng mà tôi vẫn không thể vượt qua được nỗi đau này. Tôi thở dài lần nữa, sau đó xoay người quay qua phía em ấy và đặt vai em ấy lên tay tôi rồi ôm em ấy vào trong lòng mình. Em ấy cũng nhấc người lại gần phía tôi, hai tay nhỏ bé của em ấy vòng qua ôm lấy tôi. Chúng tôi chỉ nằm đó im lặng trước khi cả hai cùng thực sự chìm vào giấc ngủ. bởi vì tôi bị nghiện ôm Praram ngủ.
Dù cho có buồn như thế nào đi nữa. tôi vẫn phải ôm Praram khi ngủ.
__End Chap 23__
__Hơn 5000 chữ, quả là mình quá chăm chỉ đi thôi. hiuhiu. Nhưng mà chương sau cũng dài tầm như thế này. Mệt tim ghê á.__
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip