But... I'm not the only one
Yu Jimin hôm nay có buổi chụp ảnh riêng, nàng cứ nhìn hoài về phía cửa chính.
Nàng rời đi từ sáng, khi mặt trời đã chiếu đến mông và mấy đứa nhỏ trong nhà chưa đứa nào chịu dậy. Cả Kim Minjeong, người đêm qua trở về rất khuya nhưng vẫn nhắn nhủ rằng em sẽ dậy sớm để chào nàng.
Em đã cố gắng ngồi thẳng thớm, vỗ vào gương mặt trắng trẻo vài cái để ngăn cơn buồn ngủ tìm đến một lần nữa, em muốn tiễn người yêu đi làm theo cách thật lãng mạn và truyền năng lượng cho nàng giống như tình tiết mấy bộ phim hay chiếu trên TV ấy. Nhưng còn chưa kịp nói lời tạm biệt mí mắt đã sụp xuống, gục vào gối thiếp đi lúc nào không hay.
Yu Jimin không nỡ gọi em dậy, giữa tiếng giục giã không ngừng của quản lý đã đứng sẵn ngoài cửa, chỉ có thể đặt lên cái trán bướng của Kim Minjeong nụ hôn nho nhỏ, nàng biết đứa bé này khi trở dậy thêm lần nữa, không thấy mình sẽ cáu bẳn và khó chịu cả ngày.
Và Kim Minjeong đã tỉnh hẳn, rảnh rỗi không có việc gì làm đã nhắn hỏi nàng rằng, liệu em ấy cùng bó hoa hồng đỏ tươi thơm ngát có thể đến studio nàng đang làm việc được không, em nhớ nàng.
Người nào đó lúc nãy còn từ chối ngay tắp lự vì sợ lộ mánh bây giờ lại ngồi trông mong.
Mỗi lần ai mở cửa bước vào, Yu Jimin đều quay hẳn người sang nhìn thử xem, nàng mong em đến, cũng không mong em đến. Concept ngày hôm nay hơi hướng táo bạo một tí tì ti, Yu Jimin sợ có bé con đến làm khán giả mình sẽ ngượng nghịu vô cùng.
Kim Minjeong nhìn bên ngoài giống con cừu non, nhưng em vẫn hay hóa sói làm nàng bao phen khốn đốn, ví dụ như trưng ra bản mặt dò xét dê cụ mỗi khi nàng bước ra từ phòng tắm.
"Gì?"
"Nhìn."
"Ai cho nhìn mà nhìn?"
"Thích!"
Sau mấy câu đốp chát nhát gừng ấy là cái sà như sà vào lòng mẹ của Kim Minjeong, tận hưởng hơi ấm xen lẫn chút mát lạnh chưa tan của người em yêu. Kim Minjeong chỉ ma lanh đến thế thôi, còn chuyện tiếp theo diễn ra trong bóng tối là em khù khờ được Yu Jimin dung túng, em không có tội.
Yu Jimin vò gấu áo, chờ đợi làm cho thời gian dài ra hơn. Chốc chốc Yu Jimin lại ngó đồng hồ, quản lí bên cạnh cũng nhận ra nàng bồn chồn lạ thường, nhíu mày gõ vào vai nàng.
"Jimin, em cố gắng tí nữa, sắp kết thúc rồi."
"Dạ vâng."
Lời nhắc nhở của quản lí làm nàng hoàn hồn, tự nhủ để chuyện cá nhân chi phối công việc là không được, không chuyên nghiệp. Mà nàng chỉ vì câu nói nửa đùa nửa thật của Kim Minjeong cả buổi trời nôn nao như thế cũng thật...
Nàng trót lỡ thích em quá nhiều.
Không nghĩ đến nữa.
Yu Jimin hạ quyết tâm, về nhà sẽ hỏi tội hai cái má của đứa nhỏ cợt nhả khiến hồn nàng phiêu dạt kia sau. Cặp má phính vì ăn ngủ đủ giấc, nghỉ lễ xong trở lại nhà nhìn Kim Minjeong có da có thịt hẳn ra làm nàng suýt khóc, vậy là em yêu bây giờ vừa tròn ủm vừa láu cá. Yu Jimin vừa vui vừa buồn, vui vì em khỏe mạnh hơn, buồn vì mỗi khi bị trêu lại không nỡ phạt nặng em.
Ai mà không mềm lòng trước vẻ mặt xị ra cưng ơi là cưng của Kim Minjeong chứ.
"Kim Minjeong Kim Minjeong, em là đồ đáng gh-..."
"Ú òa! Karina unnie."
Em đến, lọt thỏm trong áo hoodie cũ màu vàng chanh mặc từ hồi thực tập sinh, đội chiếc mũ lưỡi trai lụp xụp, trên tay cầm một bó hồng đỏ. Kim Minjeong trước giờ cứ hay xuất hiện bất thình lình như vậy, nàng lại thầm mắng em thêm một câu nữa trước khi ý thức được tình hình phòng chờ đang náo loạn lên bởi một babyboi đáng lẽ nên ở nhà ngủ cho trọn vẹn ngày nghỉ ngơi hiếm hoi thay vì xuất hiện ở đây và cướp đi trái tim của các chị.
Mặt mũi Yu Jimin đỏ dần, đỏ dần. Lòng nàng xoắn xuýt lại trong tiếng trầm trồ vang cả phòng, trong những bước chân mạnh dạn bước đến của em.
"Tặng chị một đóa hoa hồng, mong chị sau này bế bồng con em."
"Cái mồm!"
Yu Jimin nghiến răng khe khẽ, nhéo vào hông em nhỏ đang đắc ý cười một cái rõ đau, rồi lại vươn lòng bàn tay xoa xoa. Ai mà biết được Kim Minjeong có máu liều nhiều hơn máu não có nằm xuống sàn giãy đành đạch lên ăn vạ không chứ.
Em đã từng thế một lần, em đòi nàng mua một hộp kẹo vị trái cây phủ đường muối đang hot, hộp khổng lồ luôn í, nàng không cho. Vậy là em canh ngay lúc quản lí bước vào nhà, hô biến thành con cá mới vừa được vớt lên bờ, chân tay vẫy vùng bám lấy ống quần nàng cào cấu.
Yu Jimin, vì chiếc quần mới mua sắp giãn ra đến nơi, cộng thêm vẻ mặt khó hiểu của quản lý, cộng thêm lí lẽ nếu nàng mách chị ấy thể nào Kim Minjeong cũng bị la rầy nên nàng không mách được, tại nàng xót em, hơi vô lý nhưng đành phải gật đầu đồng ý.
"Gì chứ... Người ta lặn lội tới đây có phải để bị mắng đâu."
Kim Minjeong phụng phịu, đôi môi mỏng theo thói quen lại chu ra bắt bẻ nàng. Nếu ở đây không có ai nàng đã véo sưng mỏ em rồi.
Yu Jimin kiềm lại lòng đang rộn ràng mùa xuân, đá nhẹ vào mũi giày em, ý bảo mau mau bật chế độ đồng nghiệp trước khi những đôi mắt cú vọ thâm niên mấy mươi năm trong nghề đánh hơi hương vị tình yêu kia bắt đầu ngờ vực vì khoảng cách quá gần và không khí mờ ám giữa hai người.
Kim Minjeong khịt mũi, nhàn nhạt nói vài câu chị em thân thiết đến ủng hộ lẫn nhau, chốc chốc lại quay ra nhờ mọi người hãy chiếu cố cho nhóm trưởng yêu quý của em, nước giải khát em đặt cho mọi người sắp được giao đến rồi, rất tự nhiên diễn như cách em làm suốt mấy năm qua.
Làm diễn viên mới là nghề chính của Kim Minjeong, em hay hếch mũi tuyên bố thế.
"Minjeongie hiểu chuyện quá!"
Và người khen em với quản lí, chị ấy rất hài lòng cười đáp, Kim Minjeong luôn là đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Kim Minjeong ngoan ngoãn ngồi bên dưới xem Yu Jimin làm việc, lâu lâu lại hô hào cổ vũ. Da mặt em và nàng mỏng, em hô xong tai đỏ dựng đứng lên như tai cún, theo thói quen kéo mũ áo hoodie đội lên che lại. Còn Yu Jimin, nàng đang cố xua đi cảm giác ngại ngùng đang phập phồng trong người, cả mấy lần nhịn cười khi tạo dáng sexy mà em yêu mặt mũi nhăn tít ghen đỏ cả mắt.
"U Imin à ố ột! Em êu U Imin!"
Ai đó dụ con cún nhà nàng ăn vặt, một miệng bánh nhai nhồm nhoàm vẫn không quên làm đội trưởng đội cổ vũ.
Yu Jimin khẽ cười, nàng có lẽ, là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này.
"Chị cũng yêu em, Kim Minjeong."
...
Yu Jimin kết thúc buổi chụp ảnh, trở về phòng chờ lấy đồ, nàng phát hiện ra Kim Minjeong mải chạy theo hộp macarons ngon lành các chị tặng mà bỏ quên luôn điện thoại. Yu Jimin chép miệng, đồ ngốc kia chắc hẳn vội vàng cầm nhầm của nàng rồi.
Sau sự việc ba tháng trước, Yu Jimin chủ động mua lại điện thoại cho Kim Minjeong, nàng muốn chọn màu khác cho em, dẫu sao sự giận dữ vô cớ cùng cái vung tay hồ đồ kia vẫn khiến nàng ái ngại lắm. Nhưng Kim Minjeong nhất quyết chọn chiếc cũ, em bảo muốn để đôi với nàng tiếp cơ.
Nguồn cơn được giải quyết, Yu Jimin từ từ bình ổn trở lại, hòa nhã hơn, tin tưởng Kim Minjeong và tình yêu này nhiều hơn. Yu Jimin đã từng nói với người hâm mộ rằng nàng đang sống những tháng ngày hạnh phúc nhất, nàng có mọi thứ, có cả Kim Minjeong.
Tiếng tin nhắn vang lên dồn dập, Yu Jimin dừng lại, nhìn qua, bỗng có cảm giác không lành, giác quan thứ sáu đánh động vào đầu như kêu lên báo động đỏ vì điều gì đó, bất quá lí trí không cho phép nàng xâm phạm đến sự riêng tư của Kim Minjeong.
Nhưng Yu Jimin run run bấm mật khẩu, ấy là hành động đáng lẽ cả cuộc đời này nàng đừng nên làm. Để rồi những vui vẻ tuổi trẻ mang lại tưởng chừng như sẽ kéo dài bất tận, trong phút chốc đều tan biến, ném trả về một thực tại toàn điều tệ hại.
Nàng biết em hoàn hảo, vẻ ngoài lung linh như vậy càng thu hút không ít người theo đuổi. Tình yêu của hai người chìm khuất trong bóng tối, le lói yếu ớt, ngoài ánh sáng trong mắt người khác em vẫn độc thân, nàng cũng vậy.
Kim Minjeong còn trẻ, em ở độ tuổi mẹ hay nói với nàng rằng thật nguy hiểm, trái tim và tâm trí rất dễ bị lung lay rồi đổi dời. Em biết em có những gì, với ngần ấy tài năng, nhan sắc, sức hút, Kim Minjeong bắt đầu muốn chinh phục. Mẹ mến đứa nhỏ thông minh lanh lợi Yu Jimin hay dẫn về nhà chơi, hay xoa đầu em và tha thiết nói rằng, sau này hãy cùng nàng trở về nữa nhé.
Nàng biết mẹ có điều gì muốn nhắc nhở, nàng lại nghĩ rằng bà lo xa.
Nhưng có lẽ bà đã đúng.
Em thích nàng khi em còn là em thơ ngây, bây giờ, Yu Jimin mơ hồ cảm giác được Kim Minjeong khác đi. Vòng tròn bạn bè của Kim Minjeong mở rộng, những lần ra ngoài không báo trước, những buổi tiệc tùng đến tối muộn dù sáng mai có lịch trình, những mối quan hệ nàng chỉ biết khi em buột miệng kể đến.
Tất cả dường như đã ngoài vòng kiểm soát của Yu Jimin.
"Về chuyện ngày hôm đó, xin lỗi vì đã tỏ tình với em đường đột như thế. Đáng lẽ anh nên chờ gặp em và nói trực tiếp."
"Chỉ là, anh vẫn muốn em biết rằng anh thích em. Rất rất thích em."
Tin nhắn tiếp tục nhảy ra, còn trái tim Yu Jimin đã chết lặng, khi nàng thấy em, bằng cách nào đó đã trả lời lại.
"Em không hay nghe những lời lãng mạn này đâu.ᄏᄏᄏᄏᄏᄏ"
"Nhưng thật tuyệt khi được nghe chúng, em nhỉ?"
"Đúng vậy oppa, thật tuyệt."
Đóa hồng trên tay Yu Jimin rơi xuống đất.
Nàng rơi theo.
Dưới chân nàng nền đất nứt ra khe vực sâu hút. Nó kéo lấy nàng, nuốt chửng nàng.
Người ngoài cửa nghe thấy tiếng động lớn cùng tiếng khóc, cúi đầu, quay gót bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip