15. Vết thương trong quá khứ
Gia đình nhà họ Kim là một trong những gia đình có truyền thống kinh doanh lâu đời ở Hàn Quốc. Những gia đình như thế thường có những mối quan hệ mất thiết với nhau. Từ khi còn nhỏ, Ami đã có một người bạn tuổi thơ vô cùng thân thiết, gọi là bạn thế nhưng người ấy lại lớn hơn cô đến tận 4 tuổi. Vì chủ tịch Kim rất khó, nên từ nhỏ vòng bạn bè của cô rất ít, hầu như chỉ có Chunghee và người bạn này. Cậu ấy là con trai cả của một chủ tịch có tiếng trong lĩnh vực công nghệ ở Hàn, tên là Nam Joohyuk. Kim Ami và Nam Joohyuk đi học cùng nhau, chơi với nhau, đồng hành với nhau suốt cả thời niên thiếu. Nam Joohyuk là một người cao ráo, lại có vẻ ngoài rất nổi trội, học lực lại tốt, đối với những người cùng trang lứa năm ấy, anh chẳng khác gì một tiêu chuẩn cả. vì lớn hơn Ami nên anh luôn bảo vệ cho cô chẳng khác gì em gái của mình cả.
Đi cùng với sự trưởng thành của nhau, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nam nữ thân thiết đến thế cũng phát sinh tình cảm, lần đầu tiên Nam Joohyuk tỏ tình khi ấy cô chỉ 16 tuổi. Trong mắt Kim Ami khi ấy, anh là người con trai tuyệt vời nhất với cô, sau đó chỉ vài tháng họ đã chính thức hẹn hò. Mối tình đầu của Ami đã diễn ra như thế đấy, y hệt phim ngôn tình mà tivi vẫn hay phát. Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cô là khoảng trời thanh xuân ấy, có người mình thương ở bên cạnh và anh ấy cũng rất mực yêu thương cô. Gia đình hai bên lại vô cùng tạo điều kiện cho cả hai, còn hứa cả hôn khi cả hai còn chưa bắt đầu hẹn hò cơ mà. Họ cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi, cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.
Năm Ami tròn 22 tuổi, đúng vào ngày kỉ niệm 6 năm hẹn hò. Nam Joohyuk dưới sự ủng hộ của hai bên gia đình đã cầu hôn cô trong một chuyến du lịch Pháp của cả hai. Ami lúc ấy mang trong mình rất nhiều hoài bảo, cả khát khao thăng tiến sau này. Những tưởng cô sẽ chần chừ, nhưng giây phút anh ta quỳ xuống với chiếc nhẫn trên tay, Ami đã rơi nước mắt và khóc nức nở lên vì hành phúc. Cô gật đầu đồng ý, và ở cái độ tuổi đó, cô có tất cả những gì mà một người có khi dùng cả đời để ao ước. Một gia đình nhỏ, một người chồng tốt, và sự thành công trong công việc. Nhưng cô đâu ngờ, cái đêm mà cô cho rằng là ngày hạnh phúc nhất trong lòng mình lại là thời khắc mở cửa tương lai lạnh lẽo, u tối.
Sau khi cầu hôn cô tại Paris, vừa quay về Hàn Quốc, Nam Joohyuk đã đưa cô đi đăng kí kết hôn sau đó chỉ vài ngày. Cả hai gấp rút tổ chức đám cưới ngay vào cuối năm. Ban đầu Ami rất vui vẻ nghe theo sắp xếp của anh, nhưng khi cô nhận được đề xuất của giáo sư rằng muốn cô đi thực tập ở Mỹ một năm. Kim Ami khi nắm được cơ hội đương nhiên vô cùng vui mừng, cô chạy ngay về nhà để báo cho chồng sắp cưới của cô, ngõ ý muốn dời đám cưới lại, anh ta lại thay đổi mọi thái độ với cô hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng. Phản ứng của anh hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô, Ami đã nghĩ anh cũng sẽ vui như mình khi biết được tin này, hơn ai hết anh ấy là người biết rõ ước mơ của Ami nhất. Khoảng thời gian đầu chỉ là sắc mặt không tốt, nhưng khi Ami vẫn cứ bày ra quyết tâm muốn sang Mỹ, lại trở nên cáu gắt với cô, tệ hơn là nổi nóng đến tác động vật lí với cô, điều mà suốt 6 năm yêu nhau anh chưa từng dù 1 lần. Cái ngày họ cãi nhau rất to ấy, bên ngoài mưa rơi tầm tã, cô một mình rời khỏi nhà của cả hai, chạy trong trời đổ mưa lớn đến rồi kiệt sức, ngồi quỵ ở một góc đường khóc nấc lên, nước mưa hay nước mắt tuôn trào khi ấy cũng chẳng thể phân biệt nữa rồi. Suốt khoảng thời gian cô rời đi đến tờ mờ sáng hôm sau quay về nhà, điện thoại vẫn không có cuộc gọi nào, một tin nhắn từ anh ta cũng không có, anh ấy không hề tìm cô. Vì dầm mưa lớn nên cô đã ngã bệnh sau đó, nằm lì trên giường, dù cơ thể rất mệt nhưng cô vẫn không thể nào ngủ, Ami đã suy nghĩ suốt, và rồi cô quyết định mình sẽ từ bỏ lại giấc mơ của bản thân ở đây. Chuyện kết hôn không chỉ vì cô, mà còn vì người nhà hai bên, vì gia đình nên cô đã thôi không nhắc đến chuyện hoãn hôn lễ nữa.
Thời gian thoi đưa, vào ngày chụp hình cưới, Kim Ami đã đợi Nam Joohyuk đến 5 tiếng mà anh vẫn không có mặt, cô đành ngậm ngùi quay về nhà thì thấy anh nằm ngủ trong phòng. Lúc ấy Ami thất sự muốn nổ tung, cô thật sự muốn làm loạn lên một trận nhưng sau đó chỉ đóng cửa phòng mà rời đi. Lúc này, nhiều luồng suy nghĩ khiến Ami mất phương hướng, trực giác cho cô biết cảm giác của cả hai đang không ổn, người cô yêu đã thay đổi. Cô đã tìm mẹ để tâm sự, nhưng mẹ cô lại bảo vì cả hai bên nhau quá lâu nên phải có khoảng thời gian như này, sau này khi đám cưới họ còn đối mặt với nhiều thứ hơn nữa. Ami nghe thấy cũng an lòng, cô nghĩ mình cần nên tâm sự với anh để hiểu nhau hơn. Có thể vì áp lực ở công ty và cả chuyện hôn lễ sắp tới mà anh căng thẳng quá mức.
Nhưng chuyện nào có đơn giản, ông trời đã đi trước một bước. Trước khi cô có ý định xuống nước với Nam Joohyuk, cô đã phát hiện một chuyện đến bản thân cô cũng không thể chấp nhận được. Nam Joohyuk, bạn trai 6 năm của cô, vị hôn phu của cô đã lừa dối cô, thậm chí anh ta còn có cả con riêng bên ngoài khi nào cô cũng chẳng hề hay biết. Ami dù có yêu anh ta đến mức độ nào đi nữa, chuyện này thất sự không thể chấp nhận được.
Cô đã huỷ hôn lễ ngay trước đó một tuần. Việc huỷ hôn khiến hai bên gia đình vô cùng bàng hoàng, cô nghĩ khi họ biết những chuyện mà anh đã gây ra có lẽ sẽ hiểu cho quyết định của cô, nhưng cô đã lầm to. Chuyện Nam JooHyuk có con riêng bên ngoài, từ lâu gia đình anh đã biết. Thậm chí vì lí do này mà họ mới mau chóng muốn anh và cô kết hôn. Chuyện kết hôn của cả hai trước hết sẽ khiến giá cổ phiếu của 2 bên công ty lên giá, sau đó lại còn có thể che lắp chuyện lùm xùm đời tư của con trai cả tập đoàn công nghệ. Suy cho cùng 6 năm thanh xuân chỉ là một con số. Chủ tịch Kim sau khi biết chuyện, ông đã không ủng hộ cô huỷ hôn, còn có ý muốn cô có thể nhắm mắt cho qua chuyện này. Cuộc sống màu hồng của cô đã sụp đỗ ngay lúc đó, người yêu cô lại xem cô như một công cụ, còn người thân cô lại không bênh vực cô. Rốt cuộc thì cái cuộc sống màu hồng đáng mơ ước của một thiên kim nhà tài phiệt chỉ là một lớp vỏ bọc không hơn không kém.
Chuyện từ bỏ mối tình đầu mình hết lòng trân quý là chuyện vô cùng khó khăn, đã đi đến bước kí cả giấy đăng kí kết hôn, ngủ cùng một giường, ấy vậy mà lại kết thúc ngắn ngủi, chớm tàn như thế. Ngày kí đơn ly hôn ở văn phòng luật sư, anh ấy cũng đến muộn y hệt cái ngày thử váy cưới. Khi ấy, cô đã biết chuyện này không thể nào cứu giảng thêm nữa. Rời khỏi văn phòng luật sư, trái tim Ami như vỡ vụn nhưng chẳng thể nào khóc được. Cô nhìn anh một lần cuối, người đồng hành với cô suốt khoảng thời gian dài, trên gương mặt anh lại chẳng thể nào thản nhiên hơn, có lẽ với anh ta mất đi cô không có gì là quan trọng.
Ami bấu chặt tay mình, cô nén lại nổi vụn vỡ kia mà hỏi anh một câu hỏi, lần cuối cùng
-"em có thể hỏi anh được không, lần cuối cùng...?! Anh-anh có bao giờ yêu em thật lòng chưa ?"
-"anh vẫn luôn yêu em mà, chỉ là không nhiều như trước thôi"
Ami cười khẩy một cái, tầm mắt cô nhìn về phía chiếc xe của anh, dù không thấy rõ bên trong nhưng cũng đủ biết người bên trong ấy ắt hẳn là một người phụ nữ, là mẹ của con anh. Ami quay đầu rời đi. Đến bây giờ nhiều năm trôi qua, cô chắc chắn cũng không bao giờ quên được cảm giác ngày hôm ấy, cảm giác tim mình đau như nghẹn lại, vừa khóc đến mờ mắt vừa tuổi thân lái xe về đến nhà. Trong căn nhà tân hôn của cả hai, bây giờ chỉ còn lại tiếng cô nức nở trong góc tối. Sự sụp đỗ về một ảo tưởng trong mơ khiến Ami rơi vào hố đen của bản thân. Cô bắt đầu hoài nghi về mọi thứ, về cuộc đời, những người xung quanh mình, kể cả những người cô hết mực tinh tưởng.
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ đó, cũng là lúc mọi mâu thuẫn, bất đồng giữa cô và ba Kim được đẩy lên cao trào. Kim Ami vốn là một đứa con gái nghe hết vào sự sắp xếp của gia đình, nhưng khi niềm tin của cô lại bị sự sắp xếp đó đẩy đến đường cùng. Ami mới không im lặng nữa mà đấu tranh vì bản thân. Chỉ vài tháng sau khi ly hôn với người họ Nam kia, chủ tịch Kim lại tiếp tục muốn cô đi xem mắt với những đứa con trai khác của đối tác của ông. Chán ngấy với những bài xích trong chính gia đình, Ami đã trốn sang du học Mỹ hai năm. Sau khi quay về Hàn Quốc thì ở riêng đến tận bây giờ. Khoảng thời gian đầu không sống bằng tiền của nhà họ Kim có chút khó khăn, nhưng hiện tại mọi thứ đều đã ổn định. Từ công việc đến việc vẫn ổn khi ở một mình, Ami vốn chẳng còn bận tâm thêm gì nữa. Dù cô không thích về biệt thự Kim gia, nhưng ba người anh lớn của cô lại không hề bài xích, họ thay phiên nhau thăm cô, mua quà, mua đồ ăn cho cô. Dù cô không còn ở gần họ, nhưng tình anh em vẫn không hề thuyên giảm.
Đã 5 năm trôi qua, Ami đã dần nguôi ngoai nỗi đau năm nào, nhưng để quên đi thì không thể, nó như một bức tường lớn giam cô lại nơi qua khứ đó. Năm ấy, mọi chuyện ập đến vào ngày ngay đúng ngày sinh nhật nên đến bây giờ Ami vẫn ít khi tổ chức sinh nhật để ăn mừng. Năm nào cũng sẽ cố ý đánh lịch trực thật dày đặc để thật bận rộn. Năm nay thì lại chẳng còn "may mắn" được trực đêm nữa vì có người đã nhanh chân hơn một bước. Thế là vào đêm sinh nhật năm 27 tuổi của mình, cô đành phải dành cả tối để đi ngủ.
Cốc..cốc...cốc
-"vào đi"
-"bác sĩ Kim, chúc mừng sinh nhật, hôm nay cô có lịch hẹn gì chưa ? Hay là đi ăn với mình nha"
-"không đi đâu, tớ muốn về nhà ngủ"
-"giỡn mặt hả, sinh nhật mà lại đi ngủ là sao ? năm nào cậu cũng trực đêm, được hôm rảnh mà không đi chơi hả ?"
-"đâu phải lần đầu có sinh nhật đâu, cũng già đầu rồi, mình không muốn ham chơi nữa đâu"
-"rủ vơ thôi, nhưng chắc chắn là tối nay cậu không về nhà ngủ được đâu. Dưới sảnh có người đợi cậu đấy"
-" là ai vậy ?"
-"một người đàn ông...hihi"
Chunghee vừa cười vừa rời đi, cô lại có chút tò mò. Trong đầu liền nghĩ đến một cái tên.
Ami và Kim Taehyung đứng đối diện nhau, trên tay anh còn cầm theo một bó hoa, nhất thời Ami ngẩn cả người.
-" em ngạc nhiên lắm hả ? lâu lắm rồi mới gặp anh mày à ?"
Ami không nghĩ người đợi mình là Taehyung, cô như hẫng đi 1 nhịp, nhưng chỉ 1 giây sau đó liền đi đến chỗ anh
-"anh đến tìm em có việc à ?"
-"đến đưa em gái đi ăn sinh nhật, cái này là quà cho em"
-"waaaa, anh mà cũng biết mấy thứ này nữa hả, chắc hôm nay sẽ bão to đấy, thôi đừng đi"
-"muốn chết hả con nhỏ này ?! năm nào anh chẳng gửi hoa đến bệnh viện, em lo trực đêm nên không biết đấy thôi"
-"àaa thế sao....em không để ý thật"
-"mau lên xe đi, anh SeokJin và Namjoon chắc cũng đến nhà hàng rồi đấy"
-"gọi đông người thế làm gì, em đâu có nói muốn mừng sinh nhật đâu"
-"nhiều lời quá, anh bắt em bao tụi anh à ? ăn đi, hôm nay anh trả"
.............................................
Kim Taehyung bao cả một nhà hàng ở GangNam. Phô trương đến độ trang trí toàn là màu hồng. Ami nhìn khung cảnh vô cùng buồn cười.
-"em ngỡ đâu mình vừa đẻ hôm qua, nhìn trang trí chẳng khác gì tiệc thôi nôi của em bé cả"
-"nghe hay đấy chứ, đẻ lại một đứa em gái ngoan ngoãn hơn anh lại thích hơn"
-"anh muốn lắm sao cái đồ dở hơi này, muốn thì tự mình đẻ con gái ngoan ngoãn đi"
Taehyung và Ami vốn là 1 cặp anh em không ai nhường ai, mỏ ai cũng"hỗn", nói 1 câu cãi tận 10 câu. Hai người anh lớn chỉ biết cười trừ, nhìn hai đứa em út đôi co cũng là loại cảm giác rất lâu rồi mới được chứng kiến, nghe cũng vui tai nên không cần can ngăn như lúc nhỏ nữa.
-"đáng ra hôm nay mẹ, vợ anh và cả Heejin cũng đến. Nhưng vì bố lại lên huyết áp nên chị hai và mẹ phải ở nhà, còn con bé Heejin ngày mai có bài thi nên không thể đến"_SeokJin
-"em hiểu mà, cũng không cần tổ chức lớn làm chi đâu. Em cũng đã định về nhà ngủ rồi"
-"năm nay có tụi anh rồi, sinh nhật hãy vui chơi thật vui lên nhé"_Namjoon
Bữa ăn bắt đầu, chỉ toàn gọi mấy món cô thích nên Ami cứ liên tục cho đồ ăn vào miệng. Ba người anh hầu như chẳng mấy khi đụng vào dao nỉa, thay phiên người thì nướng thịt, người thì gắp đồ ăn cho cô. Ami mãi ăn không mấy để ý, đến khi hơi lấy làm no mới phát hiện ánh mắt mấy anh có điều gì đó không đúng lắm.
-"mấy anh có chuyện gì muốn hỏi em à ? mau hỏi đi"
Ba người đồn đẩy nhau để mở lời, biết đây là chuyện rất khó đề cập với cô, nhưng vì họ rất ít khi gặp em út, nên việc hỏi là rất quan trọng chỉ có thể mới hiểu được tình hình của em gái thôi.
-"tụi anh biết em sẽ không thoải mái nên nếu không thích thì em không cần trả lời cũng được nhé"_SeokJin
-"em dạo này ổn không ?"_Namjoon
-"em vẫn ổn mà"
-"ý bọn anh là dạo này em có hẹn hò với ai không ?"
-"..."
Ami ngừng ăn, 6 cặp mắt kia đổ dồn lên người cô. Không chút dao động, cũng không còn quá nhạy cảm, im lặng thêm một lúc, thấy 3 người anh như đang hồi hộp đến thở cũng khó khăn. Cô mới bình thản ăn thêm miếng thịt, không vội mà trả lời.
-"không, em bận đến vậy không có thời gian đâu"
-"thật sự là không có đối tượng à ?"_Kim Taehyung
-"có người yêu làm gì, em không thích"
-"thế mà anh nghĩ là giám đốc Jeon đang tán tỉnh em"_Kim Taehyung
Cô vừa nghe đến cái tên Jeon Jungkook liền sựng lại. Chợt nhận ra mấy hôm vừa rồi anh ta đột nhiên biến đi mất, mà cũng tốt, anh ta cứ tiếp tục như khi trước có khi Ami lại phải khổ thêm. Cô thầm thôi miên tâm trí mình rằng cô đã quên được anh ta, không bao giờ gặp lại anh nữ, anh ta đã bỏ cuộc rồi.
Không biết có manifest nhầm vũ trụ không, mà cô chỉ vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn từ anh gửi đến. Ami giật mình một cái, nhìn kỹ lại thì nó được gửi từ rất lâu, do cô không kiểm tra điện thoại thôi. Cùng với tin nhắn vừa được gửi hôm nay [ hôm nay mình gặp nhau một chút được không Ami ? Anh đến đón em nhé ? ]. Thậm chí, bên trên còn rất nhiều tin nhắn như thế nữa, do cô tắt chuông làm lơ anh nên đều chưa đọc qua.
Ami định vờ như chưa thấy, nhưng không biết ai khiến cô lại nhập tin nhắn đáp trả.
[ hôm nay tôi không rảnh. Từ nay về sau tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau thì hơn ]
Vừa dứt tin nhắn, bên kia đã đọc được, thậm chí còn gọi lại, Ami bị doạ đến xanh mặt. Trong đầu lẫm nhẩm chửi thầm. Nghe được tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, SeokJin hỏi
-"ai gọi mà sao em không nghe máy vậy ?"
-"à, chắc là tiếp thị thôi, cứ để đi tự ngắt ngay ấy mà"
Cuộc gọi thất sự kết thúc, nhưng ngay sau đó lại nối máy lần thứ 2. Ami tìm cách từ chối cuộc gội nhưng tay lại cuốn lên không biết bấm cái nút nào.
-"tiếp thị thì đưa đây anh nghe giúp cho"_Taehyung
-"không cần ! không cần đâu ! để em- để em giải quyết cho"
Ami chạy sang một hướng nhấn bắt máy, đầu dây bên kia truyền dến một giọng nói lạ. Ami nhận ra đây không phải giọng của Jungkook.
-"xin chào, tôi là cảnh sát. Chủ điện thoại này vừa bị tai nạn giao thông phải nhập viện, tôi vừa thấy số này gửi tin nhắn đến cho chủ số điện thoại này. không biết có phải người quen của anh ấy không ?"
-"...."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip