Vũ Cẩm Ly dành tới gần 5 phút, thang máy mới lên đỉnh toà tháp. Sáng sớm, tiết trời còn se lạnh sau trận mưa rào bất chợp đêm qua. Cậu khoác một cái áo màu be mỏng, bên trong là sơ mi trắng. Vũ Cẩm Ly chưa bao giờ lên quán và phê nằm trên đỉnh tháp Rome, với cậu, trải nghiệm ấy quá xa xỉ.
Dọc hành lang, vài ba bảo tiêu vận đồ đen, đứng nghiêm chỉnh cho đến cuối hành lang. Vũ Cẩm Ly khẽ nuốt nước bọt. Một người đàn ông mở cửa giúp cậu, Vũ Cẩm Ly bước vào phòng, cậu như chết ngộp trong ánh sáng.
Toàn bộ bức tường hình vòng cung lát bên trong quán là kính, sương mù lượn lờ bên ngoài, trùm một tấm màn trắng lên cả thành phố. Đỗ Thái Sơn đã đến từ trước, anh ngồi ngược sáng khiến anh như tách biệt khỏi căn phòng rực rỡ kia, mặc trên mình bộ quần áo phẳng phiu, tối giản. Cốc cà phê đặt trên bàn vẫn còn nóng hổi, bốc lên một cột khói trắng ấm áp. Cậu tới, anh ta khẽ nghiêng đầu, cười: "Ngồi đi."
Vũ Cẩm Ly ngoan ngoãn nghe theo.
"Muốn uống gì cứ gọi nhé."
"Em không..." Vũ Cẩm Ly lúng túng: "chúng ta vào vấn đề chính luôn được không?"
"Cậu đã mang theo thứ tôi yêu cầu chưa?"
"Rồi ạ."
"Đưa nó cho tôi."
"Em không thể." Vũ Cẩm Ly cắn răng.
Đỗ Thái Sơn cũng đoán được rồi, anh đặt tách cà phê xuống, nhún vai: "Thật đáng tiếc, nếu cậu không muốn đưa thì thôi."
Vũ Cẩm Ly lại càng hoang mang. Anh ta không còn gì muốn nói với cậu sao? Nếu như mục đích của anh ta là bằng chứng, tại sao anh lại từ bỏ dễ dành đến thế? Hàng chục câu hỏi ngổn ngang trong đầu cậu.
"Vì cậu là người duy nhất còn nói chuyện tử tế được trong gia đình cậu, tôi sẽ nói thẳng. Tôi chỉ thông báo cho cậu biết, cậu có đưa hay không, tự tôi sẽ có cách có được nó. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi dùng cách cực đoan hơn, nếu cậu chủ động, cậu sẽ được đảm bảo một số quyền lợi. Tôi nghĩ đây là một món hời, cậu nên cân nhắc cẩn thận."
"Tôi không hiểu ý anh."
Vũ Cẩm Ly dè dặt.
"Nói cho tôi nghe đi, cậu đang e sợ điều gì? Cậu yêu gia đình mình bất chấp đến thế à? Hay cậu chỉ đang nghĩ đến lợi ích khác?" Đỗ Thái Sơn cười nhẹ: "Tôi đã nghe về cha mẹ cậu, trước khi người chị gái làm dâu nhà họ Cấn, cha mẹ cậu đã sống một cuộc sống gian truân. Và thú thực, người nghèo làm giàu thì dễ nhưng người giàu ngã ngũ thì không còn cách nào ngoi lên được, cậu đã quá quen với cuộc sống sung sướng ấy, cha mẹ cậu cũng tương tự, tôi có thể thấu hiểu một phần lí do vì sao cậu lại do dự."
Làm thế nào anh ta biết về chuyện này? Vũ Cẩm Ly hoang mang, tự hỏi rằng có phải lúc nào tiền bối cũng kì lạ và mỉa mai như vậy không? Điều duy nhất cậu nhận ra là, gia thế của người này hơn hẳn Cấn Thành Đạt, rằng anh ta còn chẳng buồn để gia đình cậu vào mắt, đến cả đe doạ cũng lười nhác.
Cuộc sống của Vũ Cẩm Ly từ nhỏ đã xoay quanh tiền bạc, người càng nhiều tiền, cậu càng sợ hãi, càng phải nể mặt họ. Tư tưởng ấy như rễ cổ thụ bám sâu trong tâm trí cậu, cậu đã được dạy như vậy.
"Có bao giờ cậu cảm thấy có lỗi với thằng Long không?"
"Tôi..."
Vũ Cẩm Ly nghẹn họng.
Nếu trả lời là "không", rõ ràng cậu đang tự lừa dối bản thân. Cậu chẳng hiểu sao cậu buộc phải trở nên thành thật đến thế trước mặt Đỗ Thái Sơn. Nguyễn Hải Long là một người bạn mà Vũ Cẩm Ly trân trọng cả đời, cậu không có nhiều bạn nên khi hắn xuất hiện, hắn mang đến toàn bộ ánh sáng chói loà mà cậu hằng ao ước. Nguyễn Hải Long là người bạn đầu tiên khi cậu vừa chập chững bước chân vào giới giải trí.
Chu Viễn Đông chủ động làm quen cậu, Vũ Cẩm Ly lại càng áy náy. Anh họ và cả cậu nợ 3 người kia quá nhiều, bán cả cái mạng đi cũng chẳng lấp nổi nỗi đau mất mát mà họ đã trải qua. Vũ Cẩm Ly cảnh giác:
"Tại sao tôi phải đưa chúng cho anh chứ? Nếu có đưa thì người đó phải là Đông, còn anh chẳng có quan hệ gì với cậu ấy ngoài bạn diễn. Nhỡ anh muốn làm hại Đông thì sao?"
Hiển nhiên, cậu đã in một bản sao về bằng chứng năm đó, không dại gì mà mang theo cả bản gốc khi chưa có sự chuẩn bị.
"Cậu quan tâm đến em ấy à?"
"Tất nhiên."
"Nếu quan tâm thì tại sao không đưa chúng cho em ấy ngay từ đầu?"
"Tôi..." Vũ Cẩm Ly thẹn quá hoá giận: "Anh đang đánh trống lảng."
"Chà, chúng tôi đang yêu nhau vậy nên không quá khó để giải thích cho những hành động của tôi hiện tại, đó là tất cả, mối quan hệ giữa hai chúng tôi rất đơn giản." Đỗ Thái Sơn cười.
"Anh đùa tôi chắc?"
Giống như Nguyễn Hải Long, Vũ Cẩm Ly cũng coi tất cả các cặp đôi trên màn ảnh là giả và không đặt quá nhiều kì vọng vào bọn họ.
"Tôi đã nói với gia đình tôi rằng tôi muốn kết hôn với em ấy, chúng tôi hẹn hò cũng được gần 1 năm rồi."
Đỗ Thái Sơn đáp lại một cách nghiêm túc khiến cậu ngạc nhiên. Từ ngạc nhiên, Vũ Cẩm Ly chuyển thành ái ngại, e dè hỏi:
"Anh không sợ tôi nói với người khác sao?"
"Cậu không có bằng chứng. Mà kể cả có..." Đỗ Thái Sơn bật cười: "Cậu không làm được gì tôi đâu."
Từ khi xác định anh sẽ gặp thẳng mặt cậu ta, Vũ Cẩm Ly đã không còn được coi là một mối nguy, dễ dàng bị dập tắt chỉ trong phút chốc.
Rốt cục, anh ta là ai?
"Nếu cậu chịu đưa bằng chứng, tôi sẽ đảm bảo khi khởi kiện, cậu không dính dáng đến bất cứ tình tiết nào trong vụ án. Em Đông không biết, thằng Long cũng không biết, cậu vừa đỡ gánh nặng tâm lý vừa giữ được bạn bè, thế là vẹn cả đôi đường, chúng ta đều hưởng lợi."
Anh ta hoàn toàn có khả năng làm điều đó, Vũ Cẩm Ly biết. Đỗ Thái Sơn không thể thay đổi sự thật, vậy nên anh tìm cách bóp méo nó, rằng trong tiềm thức, những chuyện Vũ Cẩm Ly đã làm đều không tồn tại.
"Tôi sẽ đưa nó cho anh...nhưng với một điều kiện nữa."
"Nói đi."
"Tôi xin anh đừng đụng đến gia đình tôi."
Vũ Cẩm Ly cúi gằm mặt xuống, giọng cũng cao hơn thường ngày. Cậu thương cha mẹ nhiều lắm. Trái ngược với tưởng tượng của cậu, Đỗ Thái Sơn bỗng phì cười một cách trào phúng, đáp:
"Không đụng đến gia đình cậu? Ý cậu là cha mẹ cậu hay gia đình anh họ cậu? Làm sao có chuyện đó được." Đỗ Thái Sơn híp mắt: "Tôi sẽ khiến nhà họ Cấn phá sản, theo một cách nào đó, nó ảnh hưởng sâu sắc đến cha mẹ cậu vậy nên không thể nói là không đụng. Nhưng thế thì có sao chứ? Cậu làm ra tiền mà, một diễn viên thành đạt thật sự rất giàu có, tiền cát xê, quà của người hâm mộ, cậu có khả năng đạt được những thứ đó và cậu thừa sức để cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn mà không cần tiền từ nhà họ Cấn. Cậu tận dụng được cơ hội hiện tại, tương lai càng vinh hoa. Chẳng nhẽ, cậu không cảm thấy gì khi họ cứ phải nhìn mặt người khác mà sống à?"
Câu nói ấy chọc đúng chỗ ngứa của cậu, đó cũng là điều cậu day dứt nhất.
Vũ Cẩm Ly là một đứa trẻ quá hiểu chuyện và khách sáo, từ nhỏ, cậu đã sớm nhận ra. Bố mẹ cậu khiến đứa trẻ ấy tin tưởng rằng, Cấn Thành Đạt là con đường sống duy nhất của bọn họ, rằng dù bất kể chuyện gì xảy ra, họ đều phải nhường nhịn, bao bọc nó. Bởi vậy, gã ta mới lớn lên theo cách chẳng giống ai, tự cao tự đại đến khó ưa mà chẳng hề hay hậu quả kéo theo sau.
Cao Thanh Xuyên chính là cái nghiệp của gã, người đầu tiên khiến gã biết, gã chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.
"Tôi..."
"Cậu hãy suy nghĩ cẩn thận. Bởi vì đằng nào kết quả cũng như nhau cả thôi."
Dù thế nào, bằng chứng vẫn sẽ nằm trong tay anh, không bằng cách này thì cách khác.
Cuối cùng, Vũ Cẩm Ly đã chọn giao nộp toàn bộ bằng chứng cậu lấy được từ thư phòng của bác gái, bà ta thậm chí còn chẳng hề hay biết. Đổi lại, Đỗ Thái Sơn giúp cậu ta xoá sạch vết nhơ mà cậu nơm nớp lo sợ.
Đó là bí mật giữa hai người họ.
WineNight đã tuyên bố sẽ ở bên hỗ trợ Chu Viễn Đông trong vụ kiện tụng. Đúng 2 tuần sau ngày mọi chuyện vỡ lở, phiên toà đã được tổ chức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip