Đoàn làm phim sử dụng kĩ xảo để tạo ra đám giòi, rất khó để diễn viên có thể mô phỏng cảm xúc khi bắt gặp chúng, chỉ có mùi hôi thối trong phim trường là được tổ đạo cụ tạo ra để tăng phần thực tế. Nhưng Đỗ Thái Sơn hoàn thành cảnh quay rất tốt.
Chu Viễn Đông cố gắng nghĩ đến những ngày thực tập ở nhà tang lễ. Cậu từng gặp một ca như thế này. Chu Viễn Đông cố gắng tưởng tượng lại lần thi thể tẩy uế ngay trong hòm thép và cậu là người phải dọn đống phân của xác chết, sau đó là lần đám giòi bọ bò cả lên tay cậu, trườn khắp căn phòng khiến cậu có cảm giác như chúng ở trong cả bữa trưa. Rồi còn cái lần thi thể bị ép bụng, nôn ra toàn bộ những thứ còn sót lại trong ruột lên người cậu và Đỗ Thái Sơn.
Chu Viễn Đông suýt chút nữa đã nôn thật trong cảnh quay.
Chuyển cảnh, Chu Viễn Đông cuối cùng cũng được cởi mặt nạ phòng độc ra. Đập vào mặt cậu là mùi hôi thối của chất thải do tổ đạo cụ tạo ra mà chỉ có mình cậu ngửi, tất cả mọi người vẫn còn đeo mặt nạ. Chu Viễn Đông bụm miệng, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Bởi vậy mà cảnh tiếp theo, cậu diễn như không diễn.
Xong việc, Phạm Bình Nguyên trở về nhà tang lễ để cất xe rồi cùng Tạ Lưu An đi xe buýt. Cậu ấy không có nhà ở thành phố, chỉ thuê được một căn hộ nhỏ phía Đông, mất 20 phút đi xe từ chỗ làm về nhà. Biết Tạ Lưu An đã nôn hết toàn bộ những gì còn sót lại trong ruột ra, Phạm Bình Nguyên bèn mua bánh cho cậu ấy ăn rồi cả hai cùng lên xe trở về nhà.
Mùi thối ấy vẫn ở đó, không hề mất đi ngay cả khi cậu đã khử trùng, thay quần áo, xịt nước hoa không biết bao nhiêu lần. Có lẽ là vì loại bình khử trùng ấy không những không có tác dụng mà còn gây hoạ ngược lại, mùi hôi trên người Tạ Lưu An đúng là khiến người khác phải tránh xa cả cây số, chỉ mình Phạm Bình Nguyên bị điếc mũi là không ngửi thấy gì.
Trên xe buýt không còn ghế trống, hai người họ đành phải đứng.
Những hành khách khác bắt đầu ngửi được mùi hôi phát ra từ hai tên phờ phạc như thiếu ăn vừa bước lên xe. Mặt bọn họ nhăn tít lại, có người còn lôi khẩu trang ra đeo.
Nhưng Tạ Lưu An nào quan tâm đến bọn họ. Đầu óc cậu choáng váng, quay cuồng như say sóng, cả người dựa lên chiếc cột trong xe một cách khó khăn, mặt xanh xao. Một tay Phạm Bình Nguyên bám lấy cánh tay Tạ Lưu An để cậu ấy không ngất xỉu và đổ rạp xuống sàn.
Chiếc xe xóc mạnh một cái, Tạ Lưu An bụm miệng.
"Oẹ...!"
"Từ từ đã, để anh lấy túi cho em."
Phạm Bình Nguyên luống cuống, may mắn là anh ta còn túi giấy bèn nhét nó vào tay Tạ Lưu An. Cái bánh anh mua cho bạn nãy bị nôn ra bằng sạch. Một cô gái ngồi ghế sau thấy không ổn lắm bèn đứng dậy, nhường chỗ cho Tạ Lưu An. Phạm Bình Nguyên cảm ơn cô ấy rồi để cậu ngồi xuống chỗ trống, anh ta có thể cảm nhận được những hành khách khác nhìn hai người họ bằng ánh mắt kì thị thấy rõ.
Biết làm sao được, ai biểu lỡ mua phải loại khử mùi nhái nên giờ mới khổ đến mức này.
Trạng thái tinh thần lẫn cơ thể của Tạ Lưu An không hề tốt chút nào. Cũng may là đường về nhà anh và cậu ấy là cùng một đường, Phạm Bình Nguyên bèn kéo Tạ Lưu An về nhà mình, nói là sẽ nấu mì cho ăn.
Có lẽ vì Phạm Bình Nguyên rất nhạy cảm với mùi thi thể phân hủy mà trong nhà anh ấy đặt rất nhiều tinh dầu làm thơm phòng. Mùi hương dễ chịu ấy khiến Tạ Lưu An thoải mái hơn rất nhiều. Phạm Bình Nguyên chọn mua nhà ở một nơi gần công viên, mở cửa sổ ra là thấy hàng cây xanh cao chót vót. Toàn bộ các nhà chung quanh đều thấp bé, chỉ từ 1-2 tầng, được thiết kế theo lối biệt thự. Không cần phải báo giá, chỉ cần nhìn thôi đã biết đất chỗ này đắt tới mức nào.
"Em vào tắm trước đi, quần áo cứ lấy tạm đồ của anh ở phòng đầu tiên trên tầng 2. Để anh nấu mì cho."
Tạ Lưu An mím môi. Có vẻ cậu ấy còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng, sải bước lên tầng hai. Ít phút sau, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, khi ấy Phạm Bình Nguyên mới bắt đầu luộc mì.
Nấu ăn xong đã là 9 giờ tối, vừa kịp lúc Tạ Lưu An tắm xong. Cậu ấy mặc quần áo của Phạm Bình Nguyên, một chiếc áo phông trắng ngà và quần kẻ sọc, toả ra mùi sữa tắm ngào ngạt. Vì Tạ Lưu An nhỏ hơn Phạm Bình Nguyên một chút nên quần áo cậu ấy mặc có vẻ rộng, cứ chốc chốc, Tạ Lưu An lại phải đưa tay lên kéo áo một lần. Cậu ấy kéo ghế, ngồi đối diện Phạm Bình Nguyên trên chiếc bàn gỗ.
Bữa tối là Spaghetti, chỉ cần luộc mì và bỏ sốt tương cà có sẵn mua ngoài siêu thị là xong. Tạ Lưu An gắp một miếng, cơ mặt dãn ra vì thoả mãn.
"Ngon quá."
"Em ăn nhiều chút, ban nãy em đã tiêu hoá ngược hết cái bánh kia rồi."
Phạm Bình Nguyên gắp cho cậu ấy thêm mì.
"Thực ra anh không cần phải làm thế đâu. Em có thể tự về nhà tự lo cho bản thân mình mà."
Chẳng có ông chủ nào chăm bẵm cho nhân viên từng li từng tí như gà mẹ nuôi con thế đâu.
Dường như Phạm Bình Nguyên đã đoán được những gì cậu đang nghĩ, anh ấy xoay xoay mấy cọng mì trong đĩa, chống tay lên bàn.
"Em không giống các nhân viên khác của anh."
Tạ Lưu An chớp chớp mắt, tim đập thình thịch.
"Khi em cứu một người nào đó, hoặc được ai đó nhờ vả, em sẽ tự sinh ra cảm giác em phải có trách nhiệm với người đó mặc dù điều ấy là không cần thiết." Phạm Bình Nguyên mỉm cười: "Với anh, em giống như một đứa em trai vậy."
Tạ Lưu An cụt hứng rồi.
Cậu vật lộn ở nước ngoài rồi lại đi làm thêm, nghe ngóng thông tin về Phạm Bình Nguyên đủ kiểu suốt 6 năm không phải là để anh ta cho cậu vào brotherzone.
Phạm Bình Nguyên cảm nhận được đứa nhỏ này đang giận dỗi cái gì đó nhưng mà anh ta không hiểu anh nói sai chỗ nào.
Ăn xong, Tạ Lưu An giúp Phạm Bình Nguyên dọn dẹp bát đũa trong khi anh ấy đi tắm. Anh định bảo cậu ấy ngủ lại nhà mình một hôm nhưng Tạ Lưu An từ chối, nói là chưa tưới cây trên ban công. Thú thực, dù trạng thái tinh thần của cậu ấy đã đỡ hơn, cũng không còn nôn oẹ nữa nhưng Phạm Bình Nguyên vẫn không yên tâm mấy. Anh ta nghĩ: nếu có em trai thật thì liệu anh ta có lo cho nó như cách anh lo cho Tạ Lưu An không? Cứ nhìn cách 2 thằng anh trai của anh đối xử với anh là biết.
Có gì đó rất đặc biệt ở cậu ấy, khiến Phạm Bình Nguyên bị thu hút.
Về đến nhà đã là 10 rưỡi tối, khoá cửa xong, Tạ Lưu An nằm vật trên giường, đến cả tháo tất ra cũng lười. Cả khu trọ tắt điện tối om, chỉ còn ánh sáng hắt vào từ những toà nhà cao tầng gần đó. Tiếng xào nấu trộn lẫn với thanh âm trò chuyện rôm rả phát ra từ quán ăn dưới lầu. Mí mắt của Tạ Lưu An nặng trĩu xuống, làm việc 14 tiếng không ngừng nghỉ khiến cậu bị xuống sức trầm trọng.
Điện thoại bỗng sáng lên khi một tin nhắn được gửi tới mà người gửi không ai khác chính là ông chủ của cậu.
["Nếu mệt quá thì ngày mai không cần đi làm đâu, em cứ nghỉ ngơi một ngày đi."]
Khoé miệng Tạ Lưu An bất giác cong lên đầy hạnh phúc. Cậu ấy đáp "ừm" rồi tắt điện thoại đặt nó ở đầu giường. Mùi tinh dầu hoa oải hương vẫn còn đọng lại trên bộ quần áo rộng thùng thình cậu đang mặc. Tạ Lưu An chui vào trong chăn, vẻ thỏa mãn không thể che giấu trên khuôn mặt khi cậu cảm nhận được mùi hương ngào ngạt ấy.
Mùi của Phạm Bình Nguyên.
Kết thúc cảnh quay, Đỗ Thái Sơn chở cậu về biệt thự.
Cảnh ăn spaghetti là thật, tuy vậy, đó chẳng là gì so với số thức ăn cậu đã nôn ra.
Đỗ Thái Sơn lo lắng lắm, cuối cùng tự úp cho cậu một bát mì, còn chạy đi mua bánh ngọt, loại mà Chu Viễn Đông thích nhất. Dù cho mệt mỏi đến nhường nào, Đỗ Thái Sơn vẫn luôn nghĩ đến đứa nhỏ ấy đầu tiên.
"Anh ăn cùng em đi."
"Anh nghĩ anh không có tâm trạng."
Đỗ Thái Sơn đáp. Thú thực, Chu Viễn Đông không phải người duy nhất gai người vì cái mùi khủng khiếp trong phim trường, suýt chút nữa, Đỗ Thái Sơn đã nôn theo cậu. Hiện tại, anh chẳng muốn bỏ thêm cái gì vào bụng.
Ăn xong, tâm trạng của Chu Viễn Đông đã khá lên nhiều.
Tuy vậy, tối hôm đó, cậu lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, Chu Viễn Đông bị nhốt trong một căn phòng hình bầu dục trắng xoá, phía trên có mấy cái cửa kính để nhìn xuống từ trên tầng 2. Khung cảnh này khá giống trong nhà hoả thiêu, chỉ khác là chẳng có gì tồn tại ngoài cậu.
Bỗng, từ trong bức tường, hàng nghìn con giòi trắng béo ú, bò lúc nhúc. Chúng di chuyển cái thân bé xíu trên mặt đất, kết thành một khối bày nhầy kinh dị. Chu Viễn Đông tái mặt, vô thức lùi lại, sắc mặt xám xịt. Đám giòi trắng bò lên chân cậu, lên cả bắp đùi rồi đến bụng. Chúng kết thành từng đám, bò thẳng lên cổ cậu.
Cậu sợ hãi vùng vẫy nhưng càng di chuyển, chúng lại càng bò một cách cố chấp. Bọn giòi bao phủ cả cơ thể cậu. Một con chui vào miệng cậu.
Chu Viễn Đông la toáng lên, ngồi bật dậy. Quay sau, mồ hôi cậu đã thấm ướt vỏ gối.
Đỗ Thái Sơn bị tiếng hét đánh thức, cuống cuồng bò dậy. Anh ấy tưởng bệnh cũ của cậu lại tái phát nên lo còn hơn cháy nhà, cuống cuồng ôm Chu Viễn Đông, trấn an cậu. Chu Viễn Đông muốn nói là cậu không sao nhưng bị người kia ôm trong lòng một lúc, cậu ngủ quên mất. Sau đó, cậu cũng quên tiệt chuyện giải thích cặn kẽ.
Đúng là một chuyện gây hiểu nhầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip