Chương 151

Buổi chiều, Tạ Lưu An đi theo Phạm Giai Hằng và đám vệ sĩ của anh ta tới một khu chợ đồ ăn nhanh trong khi Nguyễn Việt Duy và Huỳnh Chấn Nam đi bơi ở bể bơi trong khách sạn. Cả một buổi chiều của anh đã dành cho việc ngủ, bạn nhỏ của anh thì bị thằng anh trai cướp mất, Phạm Bình Nguyên muốn dành thời gian cho Tạ Lưu An vào tối nay.

Sau đó Phạm Bình Nguyên sẽ nói rõ mọi chuyện.

Đáng tiếc là sau khi anh tắm xong, trong phòng bỗng xuất hiện 3 cục tạ. Phòng Phạm Giai Hằng rộng như vậy mà chúng nó vẫn kéo nhau đến làm tổ trong phòng anh được.

"Lên! Lên! Lên! Lên! Lên!"

Thằng Nguyễn Việt Duy hò hét gì đó trong khi nó vẫn cắm mặt vào màn hình điện thoại, nom thấp thỏm lắm. Phạm Bình Nguyên không nhịn được, ngoài đầu hỏi:

"Xem cái gì thế?"

"Đua ngựa. Em cược con số 2."

"Con số 2 không thắng nổi đâu, con số 4 mới về nhất kia kìa."

Thằng Phạm Giai Hằng ngồi bên cạnh trề môi, chỉ trỏ gì đó vào màn hình.

"Làm sao có thể thế được? Em đã nghiên cứu rất kĩ trước khi đặt cược rồi, con số 2 này từng xuất hiện trong 2-3 trường đua ngựa trước đây."

"Nhưng con thứ 4 vừa được nạp nước tăng lực Redbull, tao nuôi ngựa tao biết mà!"

Tại sao mày lại cho ngựa của mày uống Redbull?

Bên kia, thằng Huỳnh Chấn Nam đang giúp Tạ Lưu An cắm tay cầm vào tivi. Chẳng biết cậu ấy mượn ở đâu ra một đống game, đem lên phòng rồi rủ nhóm Phạm Giai Hằng chơi cùng. Phạm Bình Nguyên chọn chỗ ngồi cạnh cậu, bắt đầu xem xét mấy đầu game Tạ Lưu An mượn về.

Thấy cả 4 người kia đều mù mờ, Tạ Lưu An hỏi:

"Các anh chưa bao giờ chơi game kinh dị sao, như kiểu The Closing Shift hay Aka Manto ấy? Ý em là em nghĩ ai làm hộ tang đều thử chơi game kinh dị một lần, hồi đại học em hay chơi cùng bạn để đỡ sợ hơn khi vào làm trong nghề này."

Thực ra Tạ Lưu An vẫn sợ phát khiếp.

"Không, nó là cái gì?"

"Thế bình thường anh chơi game nào?"

Phạm Bình Nguyên nghĩ nghĩ một hồi, đáp: "Sudoku."

"Anh chơi My talking Angela."

Mày bị cái gì thế Việt Duy?

Tạ Lưu An tự hỏi làm sao mấy người này lại có thể can đảm đến thế khi chưa trải qua bất cứ tựa game kinh dị nào trong khi cậu đã chơi rất nhiều thì vẫn sợ như thường. Cậu đã mượn được một số tựa game dưới quán bar ven bờ biển, đống này Tạ Lưu An đều đã chơi qua rồi.

"Cái này thì sao?"

Phạm Bình Nguyên thấy một dòng chữ quen thuộc trên vỏ, đưa cho cậu xem thử.

"The Mortuary Assistant hả? Em đã chơi nó rồi, nó khá đáng sợ nhưng làm task lâu lắm, hơn nữa nó cũng nói về hộ tang, chẳng phải đi chơi thì nên thoát khỏi công việc sao?"

"Kindergarten thì thế nào?"

"Nó không đáng sợ, và nó mất thời gian."

"No Player Online?"

"Con ma trong đó trông như một con khỉ đột chất lượng thấp vậy."

Phạm Bình Nguyên lúng túng:

"Anh không biết em là người kĩ tính đến thế đâu đấy."

Tạ Lưu An không kĩ tính, bởi vì cậu đã chơi hết rồi nên cậu biết chính xác nó đáng sợ tới mức nào, cậu chỉ đang tìm cách trốn tránh mà thôi.

Cuối cùng, Tạ Lưu An chọn một tựa game cho 2 người chơi, 1 cái đưa Phạm Bình Nguyên cầm, 1 cái đưa cho Nguyễn Việt Duy. Nhưng ngay khi bóng một cô gái xuất hiện trong phòng học tối đen, thằng Nguyễn Việt Duy đã hét ầm lên và ném văng cả tay cầm. Có lẽ tựa game kinh dị duy nhất nó chơi được là Death Trips.*

(Mọi người nên xem thử Death Trips trên YouTube, chỉ mất 2p để tiếp thu sự đần độn của con ma trong game này=))))

Cuối cùng, người duy nhất còn cầm tay cầm là Phạm Bình Nguyên.

Tiếng bước chân phát ra từ màn hình tivi to tới mức bọn họ cảm thấy khó chịu.

"Nó đến kìa. Nó đến kìa!"

Tạ Lưu An sợ hãi lẩm bẩm, nép mình vào ngực anh ta. Không hiểu sao Phạm Bình Nguyên có thể chơi game với tư thế quàng tay qua vai cậu ấy để cậu dựa lên người mình mà vẫn bấm được tay cầm. Bên kia, hai thằng Nguyễn Việt Duy-Huỳnh Chấn Nam ngồi chồng lên người nhau, trùm một tấm chăn trắng quanh cả hai. Thằng Phạm Giai Hằng gào lên:

"Không ai ôm tao à?!"

Quá rõ ràng, anh ta là người duy nhất cô độc ở đây.

11 rưỡi tối, đám Phạm Giai Hằng mới chịu trở về phòng sau khi bị hành hạ bởi đống game kinh dị trong khi chúng nó còn chẳng chơi. Tạ Lưu An cũng gặp trạng thái tương tự, bây giờ ngoại trừ 2 người họ ra, lúc nào cậu cũng cảm thấy trong phòng còn có người thứ ba. Có thể người đó đang ở dưới gầm giường, trong tủ quần áo hay thậm chí là ngoài ban công.

"AAA!"

Rầm!

"Có chuyện gì vậy?"

Bóng đen ngoài ban công vội vàng ngó vào trong, và khuôn mặt Phạm Bình Nguyên xuất hiện sau tấm rèm cửa. Anh ấy thấy Tạ Lưu An đang ngồi trên giường bỗng ngã ngửa xuống đất, đầu đau điếng sau khi bị đập xuống sàn. Phạm Bình Nguyên lo lắng, chạy ra đỡ cậu dậy rồi trách:

"Em phải cẩn thận hơn chứ."

"Anh làm em giật mình, cứ tưởng có con ma nào đứng ngoài ban công." Tạ Lưu An thở phào: "Mà anh ra ban công làm gì?"

"Hút thuốc."

Phạm Bình Nguyên đưa cánh tay mình lên cho cậu kiểm tra. Tạ Lưu An bực dọc:

"Hừ, lần sau cấm anh hút thuốc nữa."

Phạm Bình Nguyên ngẩn người một lúc rồi mới đáp:

"Ừm...được thôi."

Chẳng có lí do nào để Phạm Bình Nguyên phải từ bỏ một thói quen của mình  trong khi hai người họ chỉ là sếp với nhân viên. Thậm chí có những người ngay cả khi lấy vợ, có con rồi cũng chẳng từ bỏ nổi tật xấu ấy. Nhưng anh vẫn nghe lời Tạ Lưu An, Phạm Bình Nguyên thích cậu ấy quan tâm tới mình.

Tạ Lưu An trèo lên giường, quay lưng về phía ban công và Phạm Bình Nguyên sẽ nằm ở nửa giường còn lại. Anh ấy vươn tay tắt công tắc đèn đặt ở đầu giường, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Tấm rèm cửa trắng mỏng dính bay bay mỗi khi gió điều hoà quét ngang qua.

Phạm Bình Nguyên đã ngủ cả buổi chiều vậy nên anh không muốn ngủ cho lắm nhưng nhìn đứa nhóc bên cạnh đang cuộn tròn lại thành một núm, Phạm Bình Nguyên lại không nỡ cử động kẻo làm phiền giấc ngủ của cậu.

Bỗng, Tạ Lưu An xích lại gần, cho tới khi lưng cậu ấy chạm vào lưng anh. Phạm Bình Nguyên tưởng cậu không đủ chỗ nằm bèn dịch người sang bên phải, không ngờ anh càng di chuyển, cậu ấy càng sáp lại gần. Tận tới khi Phạm Bình Nguyên nằm sát mép giường, anh ấy mới bất đắc dĩ mở miệng:

"An, anh sắp rơi xuống đất rồi."

"Em không định bảo anh tránh ra, ý em là em...ờm, em cần biết rằng anh vẫn ở bên cạnh em, tại vì..." Tạ Lưu An cố gắng tìm từ ngữ phù hợp để giải thích trong khi lùi lại để anh ấy có chỗ nằm.

"Tại vì em sợ ma?"

"Đúng vậy."

Phạm Bình Nguyên bỗng bật cười một cách đầy cưng chiều, xoay người lại đối diện với cậu. Anh ấy xoa đầu Tạ Lưu An, vén chăn bông đắp cho cả hai người.

"Em thật là, nếu em sợ thì em mang game kinh dị lên làm gì."

"Tại nó vui mà..."

"Được rồi, ngủ đi."

Phạm Bình Nguyên vòng tay ôm Tạ Lưu An vào lòng, khiến cậu không xong nhìn ra ngoài ban công nữa. Đứa nhỏ này mềm như một cục bột vậy, còn nóng hầm hập nữa, chẳng khác nào một cái lò sưởi di động. Phạm Bình Nguyên thích cảm giác khi ôm cậu ấy vào lòng, ở khoảng cách này, anh có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương và cả của bản thân. Đầu Tạ Lưu An cọ lên ngực anh, mùi cơ thể cũng theo đó mà hoà vào nhau.

"Ngủ ngon."

"Ừm."

Phạm Bình Nguyên nghe thấy đứa nhỏ trong lồng ngực lí nhí.

Ngày thứ 2 tại Hội An, nhóm bọn họ mới ra biển. Từ khách sạn tới bãi tắm gần đó mất không tới 10 phút đi bộ, thậm chí khách sạn đã mở sẵn một con đường lát đá dẫn ra biển.

Tiếng ồn ào phát ra từ những đoàn khách mặc cùng một kiểu áo đang tổ chức các hoạt động trên bãi biển phía xa, ven bờ biển đầy trẻ con, bọn chúng đang ngồi đắp cáp ở nơi sóng biển không thể chạm tới. Ánh nắng mặt trời chói chang in trên những tán dừa xanh mơn mởn, mặt nước óng lên như những viên kim cương lộng lẫy.

Phạm Bình Nguyên nhận lấy cái khay đựng nước chanh leo mát lạnh và một đĩa xúc xích, bê ra bàn cho mấy đứa kia, người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ anh là sếp của bọn họ cả.

"Mặt mày làm sao vậy?"

Phạm Bình Nguyên nhăn mày, mở lời khi thấy 2 cái quầng thâm như 2 con gấu trúc trên mặt thằng Nguyễn Việt Duy.

"Vì đống game mà sếp chơi chứ còn gì nữa."

"Vậy An..." Phạm Bình Nguyên quay sang nhìn cậu ấy, thấy sắc mặt cậu vẫn hồng hào khỏe mạnh như chưa có chuyện gì xảy ra bèn cười: "Không có gì đâu."

Tạ Lưu An là người không để cái gì trong lòng quá lâu, ngủ một giấc dậy là quên hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip