Chương 153
Phương Thụy là nhân viên quán bar nơi bọn họ sẽ đến tối nay, do Hoàng Vĩnh Hy thủ vai. Đại khái, sau khi uống say rồi cạn ly, mọi người bắt đầu đứng dậy nhảy múa. Nguyễn Việt Duy bắt cặp với chị chủ quán, nhảy nhót hăng say trong khi thằng Huỳnh Chấn Nam vào WC nôn như được mùa. Phương Thụy muốn mời Phạm Giai Hằng nhảy, nhưng anh ta nói anh ta chỉ thích Lee Minho.
Tạ Lưu An say, và Phạm Bình Nguyên đã đưa cậu về. Cũng chính cảnh đó là lúc hai người thổ lộ, cuối cùng làm tình.
Chu Viễn Đông cực kì căng thẳng.
Làm tình, đó không phải điều mới lạ với cậu. Vấn đề là cậu sợ khi diễn, cậu sẽ biến nó thành thật ngay tại trường quay, hai người yêu nhau là thật, có cảm giác là lẽ thường tình, nhưng dưới ống kính máy quay lại là chuyện khác. Các vai diễn chồng chất lên nhau, cậu phải diễn sao cho chẳng có tình cảm gì, rồi "cậu ấy" tiếp tục diễn như thể mình thật sự đã rung động.
Máy quay có ở khắp mọi nơi. Trần Khánh Dư ra hiệu cho tất cả ra ngoài, chỉ để một mình ông ở lại chỉnh những cảnh quay, bởi vì ông nói ông muốn bọn họ phát huy tự do.
Trần Khánh Dư không hiểu giữa hai người có thể "phát huy tự do" đến mức nào đâu.
Phạm Bình Nguyên dìu đứa nhỏ trở về phòng ngủ trước.
Cánh cửa phòng bật mở sau tiếng báo hiệu, Phạm Bình Nguyên đặt thẻ phòng vào ổ rồi đưa tay bật điện. Tạ Lưu An trở nên nổi bật hơn bao giờ hết khi được đặt trên tấm chăn bông trắng xoá, và khi làn da cậu ấy đỏ rực cả lên, hai mắt híp lại một cách thiếu tỉnh táo. Tạ Lưu An đổ nhiều mồ hôi vậy nên Phạm Bình Nguyên phải đi giặt khăn để lau người cho cậu ấy.
Sau một vài lần thì Phạm Bình Nguyên không còn tự hỏi ai mới là ông chủ nữa, Tạ Lưu An là chủ, cậu ấy luôn như vậy.
Áo thun trên người bị vén lên, Phạm Bình Nguyên luồn khăn vào bên trong, bắt đầu lau lớp mồ hôi trên người cậu. Tim anh ta chưa bao giờ đập nhanh đến thế và anh cũng không nghĩ rằng anh sẽ lau người cho ai ngoài người chết.
Tạ Lưu An rên rỉ cái gì đó rồi uốn éo, không thích cái cảm giác lạnh buốt khi nước thấm lên da thịt. Cậu ấy đưa tay lên nhéo mặt Phạm Bình Nguyên, cười ha hả:
"Anh sàm sỡ em đấy à?"
Động tác lau người của Phạm Bình Nguyên bỗng khựng lại.
"Nhưng mà thế cũng không tính là sàm sỡ, dù sao em cũng thích điều đó."
Tạ Lưu An nói xong thì bật cười, hai mắt vẫn khép hờ, tay dang rộng ra như một đứa trẻ to xác.
Trần Khánh Dư hơi nhíu mày. Đúng là cậu diễn có vui sướng, có say xỉn thật nhưng cảm giác, Chu Viễn Đông vẫn hơi gượng gạo. Và điều khiến ông ngạc nhiên hơn cả là Đỗ Thái Sơn mà ông luôn tín nhiệm cũng có hơi chần chừ.
Bọn họ bị NG từ ngay cảnh đầu tiên.
"Trước đây em đi uống rượu với bạn bè hồi đại học em cũng như thế này sao?"
"Đúng thế á."
Phạm Bình Nguyên bỗng cảm thấy không vui, anh ta không tưởng tượng được truyện cậu ấy thân mật với người khác, và có một người nào đó đã lau người cho cậu trong lúc cậu ngủ. Tạ Lưu An bỗng rướn người lên rồi hôn anh ấy.
Hai tay cậu vòng qua cổ Phạm Bình Nguyên, bấu chặt lấy như níu kéo thứ gì quan trọng lắm. Phạm Bình Nguyên sửng sốt, ngay sau đó, anh ta bỗng đáp lại nụ hôn vụng về của Tạ Lưu An bằng cách đưa lưỡi vào bên trong và bắt đầu nhổm cả người dậy, đè Tạ Lưu An áp lên tấm nệm trắng xoá. Phạm Bình Nguyên cẩn thận nâng mặt cậu ấy lên, để cậu ấy ngửa cằm khi cả hai đều chẳng chịu dừng lại.
Được một lúc, Tạ Lưu An tách ra và thở hổn hển, gò má đỏ bừng. Cậu ấy mỉm cười, trêu:
"Nhưng em không bao giờ hôn bạn bè nha."
"Tại sao em lại hôn anh?"
"Tại vì em thích anh đó. Em thích anh từ lâu lắm rồi, từ cái hồi anh cứu em 6 năm trước cơ. Lúc nào em cũng nghĩ đến anh, em đã tìm anh rất lâu rồi." Tạ Lưu An lẩm bẩm: "Còn anh thì sao? Anh có thích em không?"
Chu Viễn Đông hỏi một cách đầy căng thẳng, nước bọt vẫn còn đọng trên bờ môi mềm. Trần Khánh Dư rất không hài lòng, ông ấy nghĩ cả hai phải làm tốt hơn.
Lần thứ 3 làm lại, Chu Viễn Đông bị hôn đến gần mất hơi. Bỗng, Đỗ Thái Sơn ôm eo cậu, cảnh vốn chẳng hề có trong kịch bản. Anh ấy ghé sát vào tai Chu Viễn Đông, thì thầm nhẹ nhàng: "Thả lỏng người ra nào, chỉ có hai chúng ta ở đây thôi." Đỗ Thái Sơn hôn cậu: "Anh yêu em."
Đó là câu chỉ hai người mới nghe thấy.
Cơ thể cậu dường như biết tuân lệnh, phó mặc bản thân cuốn theo men nồng hương rượu. Chu Viễn Đông đã uống nhưng một ly là chẳng đủ để cậu say, thậm chí cả chai thì may ra mới có tác dụng. Đỗ Thái Sơn cũng điều vào tình trạng tương tự.
"Em biết anh có thích em mà, thừa nhận đi."
"Có." Phạm Bình Nguyên đáp yếu ớt, cố gắng nén ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng xuống: "Anh cũng thích em."
Rất thích em.
Sau từng ấy tháng ngày, cuối cùng anh ta cũng chịu nói ra rồi. Tạ Lưu An hơi ngẩn người một lúc rồi rướn lên, và Phạm Bình Nguyên đáp lại cậu ấy bằng một nụ hôn. Chóp mũi hai người họ cọ vào nhau, và cả vầng trán cũng vậy. Phạm Bình Nguyên không đè vai cậu ấy xuống mà chỉ khẽ nâng mặt Tạ Lưu An nhưng chính nụ hôn ấy khiến cậu không còn sức mà rướn lên nữa, nằm bẹp dưới đệm trắng.
Hai người họ tách ra, nước bọt vẫn còn dính trên môi cậu. Môi Phạm Bình Nguyên di chuyển từ miệng tới vành tai trắng nõn, cắn nhẹ khi Tạ Lưu An nghiêng đầu sang để anh có thể chạm lên tai mình dễ dàng hơn.
Đến nước này rồi mà Tạ Lưu An còn không hiểu Phạm Bình Nguyên định làm gì nữa thì cậu đúng là đồ đần rồi. Tạ Lưu An thừa biết chuyện gì sắp xảy ra, và cậu rất hưởng thụ những nụ hôn, những cái vuốt ve dọc theo cơ thể cậu một cách chậm rãi.
Nụ hôn ấy chuyển từ vàng tai xuống cổ, Phạm Bình Nguyên hôn lên yết hầu của Tạ Lưu An rồi vén áo cậu lên, di chuyển xuống ngực, xuống bụng. Bàn tay anh ấy nắm eo Tạ Lưu An, vuốt ve nó một cách cẩn thận như nâng niu thứ quý báu nhất trên đời. Tạ Lưu An cười khi Phạm Bình Nguyên khẽ cắn lên ngực cậu.
"Buồn quá..."
Phạm Bình Nguyên cũng mỉm cười. Những nụ hôn ấy bắt đầu trượt xuống đùi, quần cậu cũng bị kéo xuống, cuối cùng là nằm trên mặt đất. Anh nâng chân cậu ấy đặt lên vai mình, sau đó, Phạm Bình Nguyên hôn lên bắp đùi non của cậu rồi áp má lên, mặt Tạ Lưu An nóng bừng lên, tránh ánh mắt anh.
"Đừng lo. An, bây giờ chưa phải lúc."
Phạm Bình Nguyên khàn giọng, yết hầu di chuyển khi anh hạ mắt nhìn xuống chiếc quần lót nổi bần bật trên làn da trắng nõn. Tạ Lưu An chỉ còn mặc độc một cái áo thun xộc xệch với quần con bên dưới, một chân vẫn đang đặt trên vai Phạm Bình Nguyên.
Anh ấy rất thích hôn, gần như từ đầu tới giờ, Phạm Bình Nguyên chỉ hôn cậu một cách đầy cưng chiều và nhẹ nhàng. Điều đó làm Tạ Lưu An ngạc nhiên vì cậu nghĩ anh ta là người mạnh bạo và khá cục tính.
Ngón tay Phạm Bình Nguyên rất đẹp, cứ như bàn tay của người mẫu ảnh vậy. Giờ đây, những ngón tay ấy đang niết nhẹ trên đùi cậu, sau đó là đến hông rồi chạm vào thứ nhô lên từ quần lót. Rồi Phạm Bình Nguyên cúi đầu, hôn lên nơi đó. Răng nanh của anh cọ qua lớp vải đen mỏng dính, Tạ Lưu An giật mình, vô thức nắm chặt ga giường.
Phần cần che đều được che suốt quá trình quay, nhưng mọi va chạm, mọi nụ hôn nồng thắm và những dấu tay nóng hổi đều là thật. Nó chẳng sai biệt gì so với cách Đỗ Thái Sơn vẫn đối xử với cậu.
Chu Viễn Đông mê man, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được cậu mới chính là kẻ đã nhập vào nhân vật, mọi cảm xúc hiện tại cậu đều hiểu rõ, nó thuộc về cậu mà chẳng phải ai khác.
Tạ Lưu An đi mất rồi.
"Em muốn anh."
Đỗ Thái Sơn cảm giác tim mình đập sắp mất kiểm soát rồi. Anh ấy cúi xuống hôn Chu Viễn Đông, và cậu sẽ đưa tay lên, nâng niu khuôn mặt anh. Sau cái hôn ấy, Đỗ Thái Sơn gục đầu vào hõm cổ Chu Viễn Đông, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu ấy. Cậu ấy rên rỉ khi Đỗ Thái Sơn hôn mạnh lên cái cổ trắng nõn ấy và để lại vệt đỏ nổi bần bật như một cách để đánh dấu chủ quyền. Chu Viễn Đông vòng tay qua ôm cổ anh, cào nhẹ.
"Anh Nguyên...tắt điện đi đã."
"Tại sao chứ?"
Chu Viễn Đông thở dốc.
"Nhỡ có người nhìn thì sao?"
Nếu có thì họ đã nhìn từ ban nãy rồi.
Đứng từ dưới lầu nhìn lên chỉ thấy ban công ngay cả khi đã kéo rèm, đối diện căn phòng là biển, hoàn toàn không có một nhà cao tầng nào đủ để nhìn thấy hai người họ đang làm gì bên trong. Nhưng Đỗ Thái Sơn vẫn vươn tay tắt công tắc đèn trên đầu giường.
Khi thị giác bị hạn chế, các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Chu Viễn Đông cảm thấy tắt điện đi còn mờ ám hơn cả khi đèn còn sáng. Giờ đây, cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt Đỗ Thái Sơn nhưng lại cảm nhận được những nụ hôn trên bụng mình rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tiếng sóng biển cuồn cuộn vọng về từ ngoài ban công. Đỗ Thái Sơn hôn lên lòng bàn tay cậu, trầm giọng:
"Đừng chỉ nhìn ra bên ngoài, nhìn anh đi Lưu An."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip