Chương 181

Chưa đi được nửa đường, chiếc xe đã dừng lại bên đường cao tốc, hai bên đều là khu tắm suối nước nóng, trong sân có hai cái hồ sôi sùng sục, khói và hơi bốc cao nghi ngút và bọt nước thì bắn tung toé không ngừng nghỉ, phát ra tiếng, chẳng khác nào một cái miệng núi lửa. Chu Viễn Đông nuốt nước bọt, cậu không chắc chỗ này ngâm chân được.

"Hai cái miệng đó là để luộc trứng, ngâm chân thì đi bên này mới đúng."

Chu Viễn Đông thở phào nhẹ nhõm.

Bụng cậu đói meo, tầm 5 giờ chiều là khoảng thời gian thèm ăn nhất trong ngày. Đỗ Thái Sơn mua 5 quả trứng gà và 10 quả trứng chim cút rồi chia cho cả hai. Miệng núi lửa trên mặt đất kia, nước bên trong chỉ cao đến cổ chân, trứng được đặt trong một cái giỏ hình khối trụ nhỏ, đứng vững dưới mặt nước. Thả trứng xong xuôi, tài xế chỉ cho bọn họ tới ngâm chân tại một con suối bên phía cánh phải nhà dân, dọc bờ được bao phủ bởi cây xanh rợp bóng mát.

Hoàng hôn buông xuống một màu đỏ hồng tráng lệ.

Tháo giày, Chu Viễn Đông ngồi bên miếng đá nhẵn chung quanh rồi thò chân xuống suối. Cảm giác nóng bỏng, ấm áp khiến cậu rùng mình trong tích tắc, Chu Viễn Đông thả lỏng người, thở ra một hơi trong khi hai tay chống sau lưng, ngửa cổ lên trời. Mái nhà rợp từ lá cây che khuất bầu trời cao vời vợi.

Đỗ Thái Sơn ngồi bên cạnh ngâm chân cùng cậu, bàn tay đặt lên đầu gối đứa nhỏ, miết nhẹ làn da trắng hồng.

"Em đỡ đau chân chưa?"

"Ừm, cứ như được hồi sinh vậy."

Chu Viễn Đông đáp thỏa mãn, cậu chỉ muốn ngồi lại nơi này mãi, nhưng mặt trời sắp lặn, khi trời chập choạng tối, nơi này sẽ đóng cửa.

Ước chừng 15 phút sau, Đỗ Thái Sơn chống tay đứng dậy, xỏ chân vào đôi dép anh mới mua tại hàng đồ lưu niệm ngay sau lưng, chạy đi lấy trứng đã luộc chín.

Có lẽ là do cả hai đang đói nên món trứng luộc bỗng ngon miệng hơn thường ngày.

Chu Viễn Đông bóc trứng cho anh ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Thái Sơn nhìn mình chăm chú, không hề chột dạ khi cậu quay lại. Gò má đứa nhỏ bất giác đỏ hồng, Chu Viễn Đông chu môi, hỏi:

"Sao anh cứ nhìn em mãi thế."

"Vì em đẹp lắm."

Đỗ Thái Sơn mỉm cười dịu dàng. Đứa nhỏ của anh cứng đầu cứng cổ:

"Hừ, bình thường em cũng đẹp mà sao anh không ngắm?"

"Anh luôn ngắm cục vàng mà nhưng cục vàng không thấy thôi."

"Đồ dẻo miệng."

Chu Viễn Đông đanh đá nhéo má anh nhưng thực chất trong lòng lại chẳng khác nào được rót mật ngọt.

Ngâm chân chừng gần một tiếng, Chu Viễn Đông mới muốn về nhà. May mắn thay, Đỗ Thái Sơn có đem theo khăn, anh xỏ dép ra xe trước, ít phút sau quay lại với một chiếc khăn nhỏ trên tay. Kéo chân cậu gác bắp chân lên đùi mình, người đàn ông nhẹ nhàng lau bàn chân trắng nõn của đứa nhỏ, cẩn thận và tỉ mỉ, còn giúp cậu đi giày.

Từ đầu đến cuối, cậu chẳng phải động tay làm gì. Chu Viễn Đông hưởng thụ cảm giác được cưng chiều, trong lòng lâng lâng.

Gần 9 giờ tối, chiếc xe mới đặt chân đến cửa khách sạn. Khu vực đồi núi ngăn cách tỉnh Chiang Rai với thành phố không có đèn đường, chỉ có biển báo và những tấm vuông sơn một lớp phản quang gắn hai bên thanh chắn đường, rực sáng khi bị soi rọi bởi đèn pha mà không hề chói mắt, lại hợp mĩ quan. Núi rừng như con quái vật khổng lồ yên giấc giữa màn đêm, cái thân nó to, chỉ chờ trực để ụp xuống mặt đường, từng tiếng thở là sự rung động của cây lá, hoà trong một màu đen mịt mù.

Những ngôi nhà nơi Chiang Mai không cao, rộng rãi và cách xa nhau cả một khoảng, rất nhiều hộ sử dụng loại mái truyền thống trong kiến trúc của người Thái khiến nơi này yên bình đến lạ.

Đến nơi, Đỗ Thái Sơn để cậu đi tắm trước trong khi anh thì đặt đồ ăn từ hàng KFC gần khách sạn. Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy đĩa gà rán bên cạnh hamburger, khoai tây chiên và 4 viên phô mai kéo sợi nóng hổi, cái mùi quyến rũ của nó nồng nàn, cô đọng trong không gian. Như một loại tín hiệu đánh thẳng lên não bộ, bụng Chu Viễn Đông bất giác réo ầm ĩ, hai mắt sáng như sao.

Cậu đói lắm rồi, ngày thứ 2 tại Chiang Mai đã rút cạn năng lượng của cậu. Nhưng Đỗ Thái Sơn chưa tắm, cậu biết anh cũng khó chịu vì mồ hôi và cả chạy xuống lầu lấy đồ đặt hàng nhưng anh không kêu và sẽ chẳng bao giờ làm vậy.

"Chúng ta ăn tối đi."

"Em có vài chuyện với bài hát ra mắt của Airsix, đợi em nhắn tin với trả lời email một xíu, anh cứ vào tắm trước đi."

Nghe vậy, Đỗ Thái Sơn gật gù làm theo mà không hề nghi ngờ.

Cậu chỉ bịa đại một lí do, không ngờ vừa mở điện thoại ra, Airsix thật sự có chuyện.

Anh tắm xong, đứa nhỏ đã bày đồ ăn sạch sẽ dưới đất, lót một tấm giấy nến phía dưới. Bàn tivi quá hẹp, ghế lại chỉ còn một cái, cả hai đành ngồi dưới đất, vừa ăn vừa xem hoạt hình. Vị gà không sai biệt với khi cậu còn trong nước là bao, chỉ có hai miếng gà cay đặc biệt là cậu chưa nếm bao giờ. Tuy nói là cay nhưng thực chất lại không tệ tới mức đấy, Chu Viễn Đông xé gà bằng răng hàm, tránh để miếng da cay đụng lên mặt lưỡi. Cảm nhận cái vị giòn rụm kì lạ ấy, hai má Chu Viễn Đông đỏ hồng, càng ăn lại càng mê mẩn không dứt.

"Công việc có chuyện gì đúng không?"

"Ừm." Chu Viễn Đông gật đầu: "Bọn em phải rời thời gian ra mắt một chút vì một nhà tài trợ lớn của bọn em đã bị khởi tố. Anh biết đấy, vụ Vương Sinh Đồng đến giờ vẫn chưa xử xong nữa, không biết bao nhiêu người dính líu đến. Giờ đến lượt nhà tài trợ dính mua dâm, khi điều tra lại phát hiện hành vi tham nhũng, đút lót cấp trên mà cấp trên đó là ai thì còn mất nhiều thời gian nữa."

Chẳng khác nào một mớ dây rối vô hình ẩn sau vỏ bọc phồn hoa của thành phố này.

Đã một năm kể từ lần bọn họ tuyên bố khởi kiện lão già đó, những sự thật đằng sau càng bóc trần càng run rẩy, càng đi lại càng thấy hang sâu, chẳng biết khi nào chạm thấy đáy. Nó không còn đơn thuần là một vụ việc phạm án mại dâm nữa, mọi mặt của xã hội đều bị cuốn theo sau khi Vương Sinh Đồng và Triệu Thuý Nguyệt bị kết án, lãi suất ngân hàng không có dấu hiệu giảm, dẫn đến sự trì trệ của vô số dự án tư nhân.

Bão đến rồi.

Đỗ Thái Sơn nghĩ thầm, đáng nhẽ ra anh nên lấy danh nghĩa tập đoàn Dome rồi đầu tư thẳng, bây giờ dù là bất cứ nhà đầu tư nào cũng có đầy rẫy khả năng sụp đổ ngay lúc này.

"Nhưng chắc không phải lo đâu, bên New Century cũng nói họ xoay sở được, bọn em cứ yên tâm chờ đợi là được."

Chu Viễn Đông trấn an anh cũng là tự trấn an bản thân.

Ai biết ông chủ của New Century có ngã ngũ trong tương lai gần hay không?

Giải quyết xong bữa tối, Đỗ Thái Sơn rửa tay, chờ cậu lên giường thì bóp chân giúp cậu. Mới đầu, Chu Viễn Đông còn lúng túng từ chối nhưng được một lúc, người cậu bắt đầu nhũn ra, khoé môi không nhịn được cong cong. Chưa đầy 10 phút sau, Chu Viễn Đông chìm vào giấc nồng vì thoải mái.

Đêm hôm ấy, cậu ngủ ngon vô cùng.

Sáng hôm sau, bọn họ đi chơi tự do. Tuy nói là vậy nhưng cậu cũng chỉ dậy muộn hơn hôm qua chừng 30 phút, mơ mơ màng màng xuống tầng 1 ăn sáng. Bữa sáng là bữa tự phục vụ, khách sạn cũng cấp nguyên liệu còn bọn họ phải tự chế biến, ăn xong cũng phải tự rửa bát đũa sạch sẽ.

Chu Viễn Đông rán cho Đỗ Thái Sơn một quả trứng gà, lại quay thêm thịt xông khó cậu mua tại cửa hàng tiện lợi.

"Nãy em thấy ở phòng kế bên có phòng giặt đấy, tối nay em mang quần áo xuống giặt nha. Hôm nay có vào trung tâm thương mại phải không ạ?"

"Đúng rồi." Đỗ Thái Sơn bật cười: "Em là người lên kế hoạch cho chuyến đi của chúng ta mà, em không nhớ sao?"

"Nếu trong đó không bán túi bột giặt nhỏ thì tối ra cửa hàng tiện lợi cũng được."

Đỗ Thái Sơn gật đầu, coi như ngầm đồng ý.

7 rưỡi sáng, cậu nắm tay Đỗ Thái Sơn rời khỏi khách sạn. Đối diện là chùa, trước cổng, 2 chiếc xe Song Taew đỏ rực đỗ lại. Đỗ Thái Sơn nhanh chóng bắt một chiếc, bảo tài xế chở cả hai tới sở thú Chiang Mai.

Song Taew giống như một chiếc xe tải nhỏ nhắn với cái thùng mở đằng sau được gắn cửa sổ và ghế ngồi hai bên, lại có nét giống những chiếc xe buýt đỏ tại Anh Quốc. Trong buồng không có điều hoà cũng chẳng có cửa che chắn để hành lý không trôi ra ngoài, đổi lại giá thành rẻ, một chuyến đi có thể chứa đến 7 hành khách. Khi đi dọc đường phố Chiang Mai, cậu đã thấy các học sinh cùng tới trường bằng loại xe này.

Bình minh dịu dàng tựa bàn tay mẹ vỗ về đứa con là thành phố vừa tỉnh giấc, ngáp ngủ trong ánh nắng nhạt màu buổi sớm mai.

—————

Xe Song Taew:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip