Chương 184

Điều đầu tiên Đỗ Thái Sơn làm sau khi tới trung tâm thương mại là kéo cậu đi mua giày. Vì không quen với nơi này, Đỗ Thái Sơn chạy một lúc lâu mới tìm thấy bản đồ tầng 1 nằm gần thang cuốn. Vốn là định mua giày thể thao nhưng giữa đường, Chu Viễn Đông bị thu hút bởi hàng bán giày búp bê gần đó, lơ mơ thế nào đã đứng trong cửa hàng.

"Em thích sao?"

"Ừm." Chu Viễn Đông gật đầu: "Nhưng mà em xem thôi chứ mai đi làng cổ mà dùng giày này thì đau chân lắm."

"Không sao, chúng ta mua cả 2 loại, chỉ cần em thích là được." Theo tầm mắt cậu, Đỗ Thái Sơn thấy một đôi giày búp bê trắng nằm trên kệ tủ, đối diện là kệ đựng tất ren, Chu Viễn Đông đã nhìn nó được một lúc lâu rồi. Anh vươn tay lấy chúng xuống, cụp mắt hỏi: "Đi thử nhé?"

Chu Viễn Đông gật đầu, ngồi xuống đệm ghế êm ái. Hai nữ nhân viên trong cửa hàng đều đang nhìn họ, một cách vừa lén lút vừa công khai, sự tò mò của họ có lẽ là đến từ ngoại hình của cả hai, dù sao chiều ngoại hình Đỗ Thái Sơn rất nổi bật, dù đeo khẩu trang hay không vẫn dễ gây chú ý.

Người đàn ông quỳ một gối, một tay nhẹ nhàng nắm cổ chân nhỏ của người đối diện, một tay tháo giày, cẩn thận đeo giày cho cậu. Fan bạn gái của anh ấy luôn tưởng tượng một mặt khác của thần tượng mà chỉ cho mình người yêu biết, mặt đó, cậu đã thấy rồi, mà kể cả họ biết, sự ga lăng, quan tâm và dịu dàng ấy chỉ dành cho Chu Viễn Đông mà thôi.

"Đẹp không anh?"

Chu Viễn Đông lắc cổ chân, cười khúc khích. Người đàn ông dịu giọng đáp:

"Đẹp lắm."

"Em đẹp hay giày đẹp?"

Đỗ Thái Sơn cười híp mắt: "Cả hai đều đẹp, nhưng em đẹp hơn."

Lại còn rất dẻo mồm nữa. Cậu thấy may mắn vì dù có người nghe thấy, bọn họ cũng không hiểu cả hai đang nói gì.

Bỏ đôi giày trắng ra, Chu Viễn Đông chọn thêm một đôi đen khác kiểu dáng, cả hai đôi đều vô cùng phù hợp với bộ đồ rộng mà cậu đang mặc. Hai đôi giày được thanh toán bằng tiền trong thẻ chung, kể từ năm ngoái, hai người họ đã lập ra nó. Cậu đã bỏ rất nhiều tiền vào trong đó và cậu biết, Đỗ Thái Sơn còn hơn thế, cốt của việc này là để cả hai đều không phải ngại khi tiêu tiền của đối phương, là một lớp che mắt xoa dịu phần nào cảm giác ái ngại trong lòng. Cậu không còn phải đau đáu hằng ngày làm thế nào để đáp lại những gì anh dành cho cậu và anh cũng chẳng cần tìm đường thuyết phục đứa nhỏ tiêu tiền mình. Cách làm ấy rất hiệu quả, trừ quà sinh nhật hay quà cho những dịp lễ đặc biệt là lấy từ thẻ riêng, nó giúp bọn họ bớt đi một nỗi lo mỗi lần ra ngoài hẹn hò, ăn uống, du lịch và mua sắm.

Rời khỏi cửa hàng, bên ngoài bỗng bị vây quanh bởi một nhóm các cô gái trẻ. Vừa thấy cả hai bước ra, bọn họ đồng loạt hô vang tên cậu và anh rồi hò reo.

Chu Viễn Đông sững sờ mất mấy giây.

Người hâm mộ bên Thái Lan của bọn họ tìm thấy cả hai rồi.

Cậu chết đứng lại càng khẳng định chắc nịch rằng, cậu chính là Chu Viễn Đông và người đàn ông bên cạnh là Đỗ Thái Sơn.

Những cô gái ấy hỏi thăm cậu, Chu Viễn Đông nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi vui vẻ đáp lại bọn họ, làm sao cậu không vui khi gặp những người yêu quý mình được. Có người tặng cậu một chai nước hoa, Chu Viễn Đông ngạc nhiên, không hiểu vì sao họ lại biết hai người ở đây mà mua, cô gái đáp rằng cô ấy đang mua quà cho mình và khách hàng, vừa thấy cậu thì kích động không thôi, cả hai chai đều đưa cho cậu hết.

"Hai người đi ăn mảnh với nhau phải không?!"

Đỗ Thái Sơn tỏ ra bất ngờ rồi cười bất đắc dĩ: "Chết rồi, mọi người giữ bí mật giúp bọn mình nhé, ít nhất là đừng đăng bây giờ nha."

Đám đông nhốn nháo cả lên.

Phải mất một lúc, bọn họ mới rời đi, để lại không gian riêng tư cho cả hai. Đỗ Thái Sơn dẫn cậu đi mua giày thể thao rồi đi thang cuốn lên tầng trên, tìm một nhà hàng. Hai mắt Chu Viễn Đông rực sáng khi thấy quán sushi băng chuyền, và cả hai đã ăn tối trong này.

Ăn xong, bọn họ đi dạo chung quanh, tận tới khi trung tâm thương mại đóng cửa mới rời đi, lại lượt một vòng tìm nơi vắng vẻ. Sau khi xác định không có ai đi theo hai người, Đỗ Thái Sơn mới bắt xe Song Taew về khách sạn.

Lúc nãy, chân cả hai đều đã rã rời.

Chu Viễn Đông lục đục đi tắm, rồi đến Đỗ Thái Sơn, dù tắm khiến họ đỡ mệt nhưng chẳng thể xua tan đi cái nhức nhộn nhạo khắp cơ thể. Đợi anh tắm xong, cả hai lại rời khách sạn, đi bộ về phía bên tay phải, men theo vệ đường lát đá. Có lẽ là vì đã về đêm, cũng có thể là do đoạn đường này vốn vắng vẻ dù trong giờ cao điểm mà không một bóng xe. Ánh điện hắt ra từ những cửa hàng không ngủ, cách đó không xa còn có một con ngõ rộng, dẫn vào hàng loạt các quán bar lộ thiên bên trong. Trong đêm tối, bảng led tím toả ra sắc trầm, và cả con đường kia bỗng trở nên ma mị, lạc lõng đến lạ.

Trái lại, đoạn phố của các hàng quán massage lại là một màu xanh lá ánh vàng, xanh trầm ấm, dịu dàng, chẳng gay gắt, chói lọi mà chỉ heo hắt như ánh lửa nhen nhóm trong đêm. Cách đây không lâu, trời vừa đổ mưa nhỏ, tiết trời mát mẻ, quang đãng. Hầu hết các quán đều đã chật kín khách du lịch, khó khăn lắm hai người mới tìm thấy một nơi để mát xa chân mà cả hai được vào cùng một lúc.

Chủ của cửa hàng này là một bác gái trung niên, toàn bộ nhân viên đều là phụ nữ, bọn họ nói tiếng Thái, chẳng sành sỏi tiếng Anh cho lắm nên bọn họ cũng ít giao tiếp với khách hàng. Sau khi nghe hiểu yêu cầu, người phụ nữ già dẫn hai người họ vào căn phòng đằng sau tấm rèm. Cậu ngửi được mùi tinh dầu thoang thoảng ngay tức khắc, một mùi hương êm ái đến lạ khiến mí mắt trĩu nặng, luẩn quẩn bên tiếng nhạc buồn buồn. Một chiếc nến điện được thắp, đủ để bọn họ lờ mờ thấy mặt nhau trong thứ ánh sáng vàng yếu ớt và ánh đèn đường len lỏi sau tấm rèm, ngăn cách hai thế giới. Đỗ Thái Sơn nhường cho cậu chiếc ghế dài thoải mái hơn.

Bọn họ xoa tinh dầu lên chân cậu, rồi người phụ nữ đặt chúng lên một cái khăn ấm, cẩn thận lau rồi lại phủ thêm một lớp tinh dầu nữa lên chân. Sau đó, bà ấy bắt đầu xoa bóp. Chu Viễn Đông im lặng nhắm mắt, hai tay đặt lên bụng. Khoảng lặng ấy chẳng kéo dài được bao lâu, hai người phụ nữ không nhịn được nói chuyện phiếm với nhau bằng thứ tiếng mà cậu không hiểu, bằng chất giọng khe khẽ, râm ran bên tai. Chu Viễn Đông mở mắt, lòng bỗng lặng yên kì quái, cậu ngước mắt lên trần nhà, chẳng mở điện thoại ra xem.

Giá mà khoảnh khắc này là vô tận, chẳng có gì phải suy nghĩ, chẳng có gì phải phiền muộn. Cả người cậu được thả lỏng, như nằm trên một cánh đồng óng vàng, chỉ còn tiếng gió thoảng bên tai, và cả tiếng và cả và một mùi hương dịu dàng ôm lấy cậu, cậu được tự do.

"Em nhìn này."

Đỗ Thái Sơn bỗng gọi, đưa điện thoại cho Chu Viễn Đông. Cậu nhận lấy, đó là tài khoản mạng xã hội của anh.

Trên Twitter đang lan truyền đoạn phim quay lại cảnh Đỗ Thái Sơn giúp cậu thử giày, dù chỉ mới đăng lên khoảng 1 tiếng trước, nó đã lên top trending của cả 2 khu vực Việt Nam và Thái Lan, lượt chia sẻ rầm rộ chưa từng thấy. Chu Viễn Đông không ngạc nhiên.

Bây giờ thì bạn bè thế giới đều biết hai người họ lén lút đi Chiang Mai hẹn hò rồi.

Anti hai người câm như hến còn fan thì điên cuồng, gào thét ầm trời trên mạng xã hội.

["Tôi đã mang lễ đường đến cho hai anh."]

["Ôi người đàn ông lí tưởng dịu dàng của tôi, cứu bé, bé cũng muốn có bạn trai như thế!"]

["Thảo nào mấy ngày nay không thấy tăm hơi gì, hoá ra là đi ăn mảnh."]

["Sao tự dưng OTP real làm em khó thở quá."]

["Còn chờ mỗi ra mắt mẹ chồng nữa thôi, sao mẹ chồng không lên tiếng gì hết thế huhu."]

Chuyện gia đình giúp người nhà fanservice đã trở thành chuyện phổ biến đến mức bất cứ cp nào cũng có. Nó bắt đầu nổi lên từ thế hệ 1, trong bức ảnh, hai bên gia đình của Vương Thanh Phong và Châu Cẩm Vân đã dùng bữa cùng nhau, Châu Cẩm Vân thậm chí đã đi chơi riêng với anh em Vương Thanh Phong, bao gồm cả Từ Thiên Hinh. Sau đó, Trương An đã đến gặp và chụp chung với mẹ Mai Phương Chăm, bố mẹ của Đổng Tuấn Trác đều rất vui khi Lê Duy Kiệt đến, thậm chí mẹ của anh ta còn là fan của Lê Duy Kiệt. Càng về sau, việc ra mắt càng trở nên dày đặc đến độ mất giá trị, rất nhiều cp đã ra mắt gia đình, nhận con nhưng vẫn có người yêu bên ngoài như một lẽ thông thường. Gia đình bỗng trở thành một cái vai trong vở kịch đẹp đẽ ấy, một viễn cảnh mà cặp đôi sẽ về với nhau, được yêu thương trong vòng tay của mẹ, sự ủng hộ của cha.

Và thường viễn cảnh đó sẽ không xảy ra.

Từ đầu đến cuối, bà Đỗ Lệ Hàng chưa từng đề cập hay đăng một cái gì liên quan đến Chu Viễn Đông. Thú thực, cả công việc hay những bộ phim mà Đỗ Thái Sơn đóng, bà chưa từng đăng lấy một lần. Tấm ảnh cuối cùng bà đăng trên mạng xã hội là ảnh chụp gia đình đi du lịch, giống như hầu hết những tấm ảnh khác.

Người hâm mộ cho rằng, Đỗ Lệ Hàng không đếm xỉa đến cậu vì cậu chỉ là bạn diễn, con trai bà còn có hướng đi riêng, còn đóng với rất nhiều người, một bạn diễn nhỏ là không đáng kể.

"Đừng nghe bọn họ nói sai sự thật." Đỗ Thái Sơn dịu giọng: "Mẹ anh không dùng mạng xã hội, tất cả ảnh đều là em trai anh đăng hộ, bây giờ nó cũng không vào tài khoản của mẹ nữa rồi. Mẹ quý em lắm, thỉnh thoảng anh sang thăm vẫn thấy mẹ bật nhạc của em, không phải mẹ không để ý đến em đâu."

Không hiểu sao mà nghe xong, Chu Viễn Đông bỗng thấy bồn chồn đến lạ. Đỗ Thái Sơn kể về cậu với Đỗ Lệ Hàng với tư cách cậu là người yêu, không phải bạn diễn, và Đỗ Lệ Hàng nhìn cậu như bạn trai nhỏ của Đỗ Thái Sơn chứ không phải một nghệ sĩ trẻ, điều này hoàn toàn khác xa với chuyện fanservice thông thường.

Chuyện của cả hai, tự họ biết là được.

Bàn tay Đỗ Thái Sơn lần mò rồi đan vào tay đứa nhỏ. Hai người phụ nữ vẫn nói chuyện mải miết mà không hề để ý đến động tác nhỏ vừa rồi. Chu Viễn Đông nghiêng đầu, mỉm cười trong vô thức, và anh cũng bật cười, đuôi mắt cong cong. Trong bóng tối, Chu Viễn Đông chỉ thấy khuôn mặt anh mờ mờ, những sợi tóc rối bừng sáng bởi ánh đèn chiếu ngược từ bên ngoài tấm rèm, Chu Viễn Đông cứ nhìn anh mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip