Chương 63
Người biến mất là Võ Kỳ Anh và Quách Thanh Hà, phần đệm cả 2 nằm vẫn còn ấm. Chu Viễn Đông lay lay vai Nguyễn Hải Long, bắt nó phải tỉnh dậy.
Hai người họ gọi khắp cả gian nhà cũng không thấy ai trả lời, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành. Chưa đầy 10 phút sau, Võ Kỳ Anh hớt hải chạy về, hoảng hốt:
"Hà chưa về à?"
"Sao vậy?"
"Tao bị lạc nó rồi? Tao tưởng nó về nhà sàn trước."
Võ Kỳ Anh hơi sốt sắng.
"Không, có thấy ai đâu."
Quách Thanh Hà bị ma cắp mất rồi.
["Các bạn đã xác định được người bạn nào của các bạn đã mất tích. Các bạn có tổng cộng khoảng thời gian là 1 tiếng rưỡi để đi tìm manh mối, các địa điểm mỗi lần bị trói không giống nhau. Trong vòng 1 tiếng rưỡi, nếu bạn không thể tìm thấy bạn mình, người đó sẽ được coi là đã "chết" và không thể tiếp tục tham gia quá trình khám phá, không thể chia sẻ mạnh mối. Tuy nhiên, đến đêm thứ 4, người này vẫn có quyền bỏ phiếu, phiếu của người đó sẽ được mở cuối cùng. Trong trường hợp số phiếu bằng nhau sẽ tiến hành bỏ phiếu lần 2 và toàn bộ lá phiếu lần 1 đều bại lộ. Bộ đàm của các bạn vẫn được kết nối cùng nhau, hãy dựa vào manh mối được đưa ra bởi người bạn của các bạn để xác định vị trí. Chúc các bạn thành công."]
Bên chiếc loa phóng thanh đặt trước nhà phát ra tiếng chỉ dẫn rè rè rồi vụt tắt. Chu Viễn Đông bật bộ đàm trên tai lên, vừa gọi Quách Thanh Hà, cậu ta đã đáp gần như ngay tức khắc.
["Sao bây giờ chúng mày mới bật tai nghe?"]
"Bây giờ mày đang ở đâu?"
["Tao không biết." Quách Thanh Hà nhìn chung quanh: "Trên đầu tao có một cái vách đá giống như miệng hang ấy, nhưng tao không ở trên núi. Trước mặt tao là biển, thậm chí tao còn nhìn thấy thuyền bè, chắc hẳn là ở dưới chân núi. Chung quanh không có nhiều cây lắm đâu." ]
"Mày biết đường đến không?"
Quách Thanh Hà im lặng, chắc hẳn nó đã bị bịt mắt trong suốt quá trình đưa đến chân núi.
"Ai là người đã dụ mày để bị bắt vậy?"
Quách Thanh Hà lại im lặng. Thực ra cậu biết, nhưng bộ đàm của bọn họ liên thông với nhau, không thể tắt của một người, nếu để lộ ra sẽ phạm luật. Cơ hội duy nhất là chờ bọn nó cứu được, cậu mới có thời cơ nói chuyện riêng.
Cứ cách 20 phút lại có một thông báo về thời gian.
3 người họ không dám chia nhau ra, sợ đi lẻ 1 trong 3 sẽ quay sang phản bội.
Xe máy bỗng bị khoá còng, được đánh dấu bằng hai màu đỏ xanh. Chu Viễn Đông thử nhập linh tinh nhưng không cái nào trúng. Cậu bỗng nhớ đến lời nói trong loa bèn hỏi Quách Thanh Hà bên kia có số gì có màu không.
["Có, có mấy cái gạch giống mấy ông trong nhà tù hay gạch ra để đếm số ngày bị nhốt ấy."]
"Có bao nhiêu cái."
["Từ từ."] Quách Thanh Hà đáp khó khăn, nhảy liên tục trong tình trạng bị chói tay chân vì những dấu gạch ấy xếp thành một vòng tròn không theo trật tự quanh nơi cậu ngồi. ["Có tổng cộng 45 dấu gạch, 5 cái màu đỏ, 4 cái màu xanh."]
Võ Kỳ Anh nhập thử, quả nhiên còng xe đã được mở ra.
["Cứuuu, tao ở đây 45 ngày rồi, sắp ẹ rồi."]
"Bình tĩnh bạn tôi, tôi đến ngày."
Nguyễn Hải Long trấn an nhưng chất giọng hắn chẳng có vẻ gì là đáng tin tưởng.
Võ Kỳ Anh chở Chu Viễn Đông đi vòng quanh chân núi, Nguyễn Hải Long đạp xe theo sau. Nhưng bọn họ chẳng tìm thấy khu nào giống với miêu tả của Quách Thanh Hà, Chu Viễn Đông đã thấy những chiếc thuyền và những mỏm đá nhưng lại không thể tìm thấy đường tới cái vách mà bạn cậu đang bị nhốt.
["Còn 1 tiếng nữa."]
Võ Kỳ Anh lại chở Chu Viễn Đông đi xa hơn.
Quách Thanh Hà nói, nơi cậu ta ngồi có thể nhìn ra biển, không hề có gì che chắn đằng trước. Nếu là vậy thì sẽ rất dễ dàng cho bọn họ để tìm được bạn mình, nhưng thời gian cho phép lại lên tới 1 tiếng rưỡi. Họ muốn làm khó nhóm bọn cậu, chắc hẳn đường vào không thể đơn giản như vậy.
Chu Viễn Đông bỗng nhớ tới cái miệng hang cậu bị trói chiều hôm qua.
"Hay là đi từ đỉnh núi xuống?" Chu Viễn Đông hỏi, bảo Võ Kỳ Anh dừng xe lại. Thằng Nguyễn Hải Long cũng xuống xe, lắng nghe cậu nói.
"Ý mày là người ta khoét một cái lỗ bên trong núi?"
"Núi Cửu Long là núi nhân tạo, cả cái đảo này đều là đảo nhân tạo mà."
"Sao mày biết?"
Chu Viễn Đông không đáp, bĩu môi với hắn.
Trước khi tham gia chương trình này, cậu đã mất ăn mất ngủ để tìm kiếm mọi thông tin về nó. Thú thực, Chu Viễn Đông có thể hỏi trực tiếp Vương Thanh Phong, nhưng cậu muốn cho đàn anh một bất ngờ vì cậu biết anh ta rất thích chương trình này, và anh sẽ rất phấn khích nếu biết em trai anh cũng nối gót.
Chiếc xe máy vòng ngược lại, leo dốc lên đỉnh núi.
Một lần nữa, Chu Viễn Đông lại đứng trước cái hang sâu hoắm ấy.
Ba người họ bước vào hang, đáy hang có một cái cửa. Nguyễn Hải Long kéo cửa, quả nhiên phía dưới có thang dẫn xuống một căn phòng nhân tạo bên trong lòng núi.
["Còn 45 phút nữa."]
["Chúng mày nói gì đi chứ? Tự dưng im lặng hết thế? Tao hoảng đấy."]
Quách Thanh Hà nhát gan lắm.
Ba người họ trấn an Quách Thanh Hà, lần lượt trèo xuống căn phòng bên dưới. Bên trong thắp nến điện, ánh đèn mù mờ chỉ đủ để bọn họ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhau. Cậu chẳng nhìn rõ tường màu gì bởi căn phòng quá tối, trên tường chi chít kí hiệu, ở góc tường có hai cái cửa to bằng nhau, chỉ cao vừa đủ để chui qua. Bên trên bị khoá bởi khoá số, bên dưới là loại khoá gì bọn họ đều không rõ.
Không có một cái tủ nào được đặt trong phòng, bọn họ chẳng biết phải tìm manh mối ở đâu. Cánh cửa hầm đóng sập lại, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Chu Viễn Đông rùng mình, cảm giác nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống đột ngột.
"Bên mày có cái gì có kí hiệu kì lạ không Hà?"
["Có đấy, tao được phát cho một cái xúc xắc."]
"Nó ghi gì thế?"
["Đánh số các mặt. Mặt số 1 có 2 hình, số 2 có 6 hình, số 3 có 1 hình, số 4 có 4 hình. 2 mặt còn lại không có."]
"Mô tả nó đi."
Quách Thanh Hà mô tả từng kí hiệu một. Võ Kỳ Anh xoa xoa cằm:
"Có khi nào là nối số không? Hai hình chúng mày vừa nối lại tạo ra số 1."
"Có khi thế."
Nguyễn Hải Long gật đầu.
Cuối cùng, bọn họ tìm được mỗi dãy 4 chữ số khớp với khoá trên. Nhưng khoảng thời gian dành cho ải này thậm sự quá lâu, bọn họ mất tới 30 phút mới giải xong. Chu Viễn Đông mở khoá cửa trên, bên trong là một cái tua vít, dùng để mở cửa dưới.
Cửa dưới vốn không có khoá, nó được vặn ốc chặt lại. Nguyễn Hải Long mở cửa dưới rồi chui tọt vào trong, theo sau là Võ Kỳ Anh. Chu Viễn Đông bị bắt đi cuối, cũng cuống cuồng chui vào bên trong. Hai thằng to xác nhất thì chuồn trước.
Bên trong đường hầm không có đèn, tối đen như mực. Chu Viễn Đông đang lồm cồm bò. Bỗng, cậu cảm nhận được ai đó nắm cổ chân cậu, Chu Viễn Đông la toáng lên, bò nhanh như một mũi tên.
"Bốp!"
Chu Viễn Đông đập đầu vào vách tường, cũng may là trong hầm trải sẵn một lớp xốp. Cậu hoảng loạn, bò về nơi có ánh sáng, suýt chút nữa là đập đầu vào mông thằng Võ Kỳ Anh.
Nguyễn Hải Long gỡ cửa chặn hầm, tới được căn phòng thứ hai. Giữa phòng có một cái cầu trượt, trượt thẳng xuống phòng tiếp theo. Ba người họ lại lần lượt chui vào.
["Còn 10 phút nữa."]
"Sao lúc nãy mày hét kinh thế?"
"Nãy có ai nắm chân tao ấy."
Tim Chu Viễn Đông vẫn còn đập ầm ầm.
Nhìn mặt hai thằng kia như thể chúng nó muốn nói "ai bảo đi cuối" khiến Chu Viễn Đông rất muốn đánh nhau với 2 đứa nó.
Căn phòng thứ 3 cũng tối chẳng khác gì hai phòng trên. Hai bên tường, một bên treo đầy đầu lâu, bên còn lại là một cái bàn dài, có đến gần chục ngăn tủ. Mà bên trên, một người trải khăn trắng, đắp kín từ đầu tới chân đang nằm trên. Phần vải phủ kín từ đầu đến chân, chỉ hở ra cái mũi và cái miệng.
Nguyễn Hải Long và Chu Viễn Đông ôm nhau, đứng nép một góc tường. Chỉ mình Võ Kỳ Anh là đủ can đảm, nó tiến lại gần người đó, đặt tay lên mũi anh ta. Võ Kỳ Anh bỗng giật lùi với tốc độ chóng mặt, ôm lấy hai người họ.
"C-c-cò-còn sô-sống!"
3 thằng chúng nó la lối ầm ĩ.
["Bình tĩnh lại đi! Sắp thủng lỗ tai tao rồi!"]
Quách Thanh Hà gắt lên.
Nhưng rồi, cả 3 cũng chịu chia nhau ra, mở từng ngăn tủ một. Mỗi ngăn tủ khắc một hình, tương ứng với 20 cái đầu lâu khác nhau treo trên trần. Chỉ có 4 ngăn tủ có 4 tờ giấy được bỏ vào bên trong, đánh số từ 1 đến 4. Nhóm cậu tìm 4 cái đầu lâu được đánh số theo thứ tự, giỡ chúng xuống. Thẳng trước mặt có một cái lỗ tròn to bằng hai nắm đấm tay, Chu Viễn Đông thả từng chiếc đầu xuống theo thứ tự.
Thả tới cái thứ 4, thi thể trên nóc tủ bỗng ngồi dậy."
"AAAAA!"
Ba người họ gào ầm ĩ, ôm ghì lấy nhau rồi run cầm cập. Tay chân người kia bị trói lại, khuôn mặt khuất sau lớp vải trắng hếu. Rồi, người kia bỗng há miệng, nhè ra một chiếc chìa khoá bé xíu. Cái chìa bạc rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng vang vọng, người đàn ông lững thững ngồi đó như một ngọn núi, không động đậy gì nữa.
Ba người nhìn nhau, mặt đứa nào đứa nấy cũng như táo bón nửa năm.
Chẳng ai muốn cầm vào nước bọt của người khác đâu.
Cuối cùng, Chu Viễn Đông bị bắt phải đi lấy vì cậu là người duy nhất mặc áo dài tay, chỉ cần kéo lên là không phải cầm vào trực tiếp. Chu Viễn Đông mở cửa, cầm chiếc chìa khoá đầy ghét bỏ.
Nhưng ngay khi bọn cậu vừa thấy chiếc cầu trượt dẫn xuống chân núi, trên loa phát thanh bỗng thông báo:
["Thời gian của các bạn đã hết. Hãy hoàn thành nốt quá trình và đưa người bạn đã "mất" của các bạn trở về nhà."]
Chu Viễn Đông có thể nghe thấy Quách Thanh Hà rít một hơi ở đầu bên kia.
Bọn họ lại bò vào bên trong, đi cầu trượt xuống chân núi. Khi tới nơi, 3 người họ bỗng thấy được ánh sáng mặt trời. Và Quách Thanh Hà, cậu ấy ngồi gần miệng hang, những cơn sóng xô ướt ống quần cậu, cơ thể bị bao phủ bởi ánh mặt trời và hương biển nồng nàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip