Chương 11

"Khi bọn anh còn nhỏ, khoảng chừng 4-5 tuổi gì đó, anh và thằng Giai Hằng từng bị bắt cóc, bị đánh đập, bị tra tấn, bị bắt uống thuốc an thần. Mãi khoảng hơn 2 ngày sau, bố bọn anh mới tìm thấy anh. Sau đó nó bắt đầu điên điên khùng khùng, nửa đêm bật dậy la hét inh ỏi, có lúc lại ảo giác trong phòng mình có người, không lúc nào chịu ngồi yên, ngay cả cách nó suy nghĩ cũng chỉ dừng lại ở năm nó 7-8 tuổi."

Trên đường đi, Phạm Bình Nguyên vừa lái xe vừa kể chuyện. Lần này, hai người họ được yêu cầu tới hộ tang cho một gia đình nằm ở ngoại ô thành phố. Cánh đồng xanh bạt ngàn trải dài tới tận cuối đường chân trời, đưa những cơn gió mang theo sương sớm lướt qua con đường bê tông mới mở.

"Sau đó thì sao?"

Tạ Lưu An ngồi bên ghế phụ, mở miệng hỏi.

"Bố anh mời rất nhiều bác sĩ giỏi tới cho nó nhưng cũng không chữa khỏi. Có một lần, bố đưa nó tới chùa, thầy mới bảo là thằng này rất đặc biệt, nó có khả năng cảm nhận được những thứ mà người khác không thấy được, có một sự liên kết kì lạ giữa nó với người âm. Ban đầu, bố anh cũng không tin cho lắm, lúc nó la hét, nói là có người trong phòng thì bố mới mời thầy tới, không ngờ thầy bảo là đúng là có người trong phòng nó thật. Sau này nó còn đoán trúng mấy vụ nữa, rồi còn bị ma dắt, thỉnh thoảng lại biến mất hút rồi tự quay về nhà, nói là bị lạc, được ma chỉ cho. Dù sao anh cũng không thể nhìn thấy những thứ đó được vậy nên những gì chúng ta không biết thì hãy tôn trọng nó chứ đừng vội phủ nhận."

"Vậy nghĩa là chuyện hôm nọ...là thật sao?"

"Anh không biết." Phạm Bình Nguyên đáp: "Có lẽ nó cảm nhận được oán khí sắp tới nên mới đoán rằng tối hôm ấy sẽ có người mất."

Thực ra, sau khi cô gái kia ngã lộn cổ từ trên cáng xuống sàn, Phạm Bình Nguyên đã bí mật mời thầy tới nhà tang lễ. Có vẻ như anh ta không can đảm như những gì anh thể hiện ra bên ngoài, cái gì không chắc chắn thì cứ mời thầy đi cho chắc.

Tạ Lưu An gật gù, hỏi bằng giọng lo lắng:

"Thế còn anh thì sao? Bọn chúng tra tấn anh Giai Hằng, vậy chắc anh cũng không phải ngoại lệ...đúng không?"

"Sau vụ đó thì anh bị mắc chứng sợ giao tiếp một thời gian rất dài, chẳng nói chẳng rằng gì. Nhưng bây giờ anh ổn rồi." Phạm Bình Nguyên xì một tiếng: "Thằng Giai Hằng bị bắt cóc thì thức tỉnh siêu sức mạnh, anh bị bắt thì câm mấy năm liền."

Tạ Lưu An che miệng cười. Lúc đầu, cậu ấy nghĩ Phạm Bình Nguyên là người khá chín chắn, đĩnh đạc, bây giờ mới biết lúc đứng cạnh anh trai mình, anh ấy như trẻ con vậy, suốt ngày tị nạnh. Phạm Bình Nguyên thấy cậu cưới thì cũng cười theo, thở dài một tiếng:

"Nhưng mà thực ra, anh cũng không muốn có năng lực đó, nó giống như một lời nguyền vậy. Thằng Giai Hằng không thể dừng việc nó liên tục nhìn thấy những thứ mà nó không muốn, rồi nó bắt đầu phát điên lên và không chịu ra khỏi nhà một lần nào nữa."

"Anh không ghét anh ấy như những gì anh thể hiện ra nhỉ?"

"Chà, không ai có thể ghét nó. Anh có hai người anh trai, nó là anh cả. Cả bố lẫn anh hai anh đều không phải người hay pha trò nên có thể nói, nó khiến cuộc sống của anh thú vị hơn. Bọn anh xưng ngang với nhau vì bọn anh đã quen rồi."

"Em thì không được như vậy." Tạ Lưu An cười bất đắc dĩ: "Anh trai em chăm em từ nhỏ vậy nên với em, anh ấy giống như người mẹ thứ hai, và anh ấy rất giữ dằn, em mà nó linh tinh là thể nào cũng ăn đánh."

Đúng thế, anh không phải em trai anh ta mà nói linh tinh còn bị anh ta đập cho nữa là...

Mỗi ngôi nhà ở vùng ngoại ô đều có kiến trúc y hệt nhau, chỉ có đúng 1 tầng, cách nhau cả cánh đồng. Tạ Lưu An thích không khí ở đây, mát lạnh và sạch sẽ, không vướng chút khói bụi thải ra từ xe cộ. Hàng lau sậy ven đường ngả nghiêng theo chiều gió, hương ổi phảng phất trên con đường chật hẹp.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ rộng lớn nằm gần cánh đồng. Ra đón hai người hỏi là một cặp vợ chồng già khoảng 50-55 tuổi, theo sau là một đứa bé gái tết tóc hai bên. Đôi mắt người phụ nữ sưng húp cả lên, vành mắt thì đỏ quạch, chắc hẳn là vừa khóc xong.

"Con trai tôi đang ở trong phòng."

"Cậu ấy có tiền sử mắc bệnh gì không?"

Phạm Bình Nguyên gật đầu với người phụ nữ, hỏi. Bà ta lắc đầu.

"Không có."

Nghe vậy, Phạm Bình Nguyên không hỏi gì thêm. Tạ Lưu An giúp anh ấy gỡ đồ trên xe xuống rồi ẩy vào phòng ngủ. Hỏi như vậy là bởi những người mắc bệnh tim hay các bệnh về thận hay bất cứ loại bệnh nào khác đều có cách phục dựng khác nhau. Nếu không có thì cứ tiến hành như bình thường là được.

Cậu ấy nằm trên giường, từ cổ trở xuống phủ một lớp vải trắng che kín thân. Căn phòng cậu ở thơm mùi cỏ non rất dễ chịu, cửa sổ đã được đóng kín từ bao giờ nhưng cũng chẳng ngăn được những tia nắng ban mai rọi xuống mái tóc cậu. Lông mi cậu ấy dài, cụp xuống như đang ngủ. Cậu ấy trông rất trẻ, chỉ mới 21-22 tuổi mà thôi.

Phạm Bình Nguyên quỳ bên giường cậu con trai nọ, Tạ Lưu An cũng làm theo anh. Khi anh ấy cầm tay cậu con trai kia, Phạm Bình Nguyên bỗng lẩm bẩm:

"Dạo này nhiều người tự sát quá."

"Ý anh là sao?" Tạ Lưu An giật mình.

"Hồ máu tử thi xuất hiện tại các vết trũng của cơ thể khi máu đông lại. Màu sắc của hồ máu tử thi sẽ thay đổi tuỳ vào huyết sắc tố hemoglobin trong hồng cầu đã kết hợp với chất hoá học nào. Màu sắc của hồ máu tử thi trên tay cậu ấy gần giống với màu xanh lục, một phản ứng của hemoglobin với sunfua. Mà ngộ độc hydro sunfua, xuất hiện rất nhiều trên cơ thể của những người tự sát." Phạm Bình Nguyên cụp mắt: "Em lau người cho cậu ấy trước đi, anh sẽ đi chuẩn bị chất lỏng ướp xác."

Những người chết vì tự sát luôn đem lại cảm giác nặng nề cho những người hộ tang. Tạ Lưu An không muốn nhìn thấy họ, không phải vì cậu nghĩ họ dại dột mà là cậu thương họ, không muốn nhìn thấy bất kì ai bị dồn tới đường cùng tới mức tự kết liễu đời mình nữa.

Cậu ấy còn trẻ như vậy, còn cả tương lai phía trước.

Tạ Lưu An luồn khăn xuống bên dưới lớp vải trắng, cố để không nhìn thẳng vào cơ thể cậu ấy như một cách để tôn trọng người đã khuất. Cậu cẩn thận lau từng ngón tay một, rồi di chuyển lên cổ tay, cuối cùng là lên tới cổ, rồi xuống ngực.

Động tác lau người của Tạ Lưu An bỗng khựng lại.

Dường như không tin vào mắt mình, cậu lại luồn khăn xuống dưới lớp vải trắng. Tạ Lưu An nhíu mày, gọi:

"Anh Nguyên. Bình Nguyên. Giúp em."

"Sao vậy."

Phạm Bình Nguyên tháo mặt nạ phòng độc, quỳ xuống bên cạnh cậu. Tạ Lưu An không nói gì mà chỉ đưa khăn cho anh ấy, bảo anh tự lau. Vừa lau xuống vùng ngực của cậu con trai, Phạm Bình Nguyên cũng dừng lại, vẻ ngạc nhiên không chút che giấu hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh ấy thu khăn về, chắp tay nói gì đó với người đã khuất rồi chống tay đứng dậy.

Anh ấy bỗng lại gần bàn học đặt bên cạnh tủ quần áo, mở ngăn kéo ra thì tìm được mấy cái lọ thủy tinh. Phạm Bình Nguyên mím môi, nói với Tạ Lưu An:

"Đừng lau vội, chúng ta ra ngoài trước đã."

Cậu còn chưa kịp hỏi lí do vì sao, anh ấy đã xoay người đi trước rồi. Tạ Lưu An im lặng, cầm mấy cái lọ anh đặt trên bàn lên xem.

"Kháng androgen, Progesteron và...Estrogen?"

Bàn tay cậu bỗng run rẩy.

Bên ngoài, Phạm Bình Nguyên vừa nói gì đó với đôi vợ chồng già và bị bọn họ quát lại một cách to tiếng. Tạ Lưu An đứng bên cạnh anh, im lặng quan sát những gì đang xảy ra.

"Nó điên rồi! Chỉ vì tôi cắt tóc của nó mà nó tự hại bản thân. Tôi chẳng làm gì sai cả, tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi!"

"Vấn đề không phải là cắt tóc hay không. Vấn đề là những gì con gái cô phải chịu từ trước đến giờ." Phạm Bình Nguyên mím môi: "Đứa con trai mà cô sinh ra muốn sống thật với chính mình, nó muốn được làm một đứa con gái. Không phải là vì cô cắt tóc của cô bé mà cô bé mới tự sát, cô ấy cảm thấy cô không tôn trọng mình, không tôn trọng quyết định của cô ấy nên mới tự sát. Cô ấy đã bị chèn ép trong khuôn khổ "nam tính" rất lâu rồi."

"Cậu thì biết gì về con trai tôi!?" Người phụ nữ hét lên: "Nó vốn rất bình thường, tại sao tự nhiên mấy năm nay lại xuất hiện với bộ dạng ấy? Rõ ràng là nó bị ai đó làm hư rồi!"

Phạm Bình Nguyên vốn không định làm to chuyện lên nhưng bà ấy lại chủ động to tiếng trước, thành ra ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía họ. Nhưng anh ấy không hề bận tâm mà vẫn cật lực giảng giải:

"Cô cần phải bình tĩnh lại, nghĩ thoáng ra một chút."

"Tôi đang rất bình tĩnh!"

"Cô ấy không bị ai làm hư cả, cô ấy chỉ đang tự nhốt mình lại trong lồng vì mong muốn của gia đình mà thôi."

"Con trai tôi chưa bao giờ là người như thế cả! Từ lúc nó lên mạng chat linh tinh nên mới thành ra vậy! Tôi cũng chỉ nghĩ làm cách nào để nó trở lại bình thường thôi mà."

Tạ Lưu An đứng bên cạnh không nhịn được gắt lên:

"Cô ấy không làm sao hết! Phụ nữ chuyển giới cũng là phụ nữ. Làm ơn, cô không thể tôn trọng chính đứa con mà cô dứt ruột đẻ ra được sao? Con cô sống trên đời hơn 20 năm rồi, hơn 20 năm không chịu chia sẻ với ai, bản thân cô ấy cũng khổ lắm chứ. Cô là mẹ của cô ấy, đáng nhẽ ra cô phải bước cùng con mình chứ? Tại sao cô lại đẩy con mình xuống vực khi nó đã đủ can đảm để sống thật với bản thân mình? Những người chuyển giới đã phải trả giá bằng tuổi thọ và sức khỏe của họ rồi, điểm tựa cuối cùng là gia đình thì cô lại cắt phăng tóc cô ấy đi, như thế thì có khác nào phủ nhận toàn bộ con người thật của cô ấy không?"

Tạ Lưu An dừng lại một lúc, nói tiếp:

"Nếu như cô không thể tôn trọng cô ấy, tôi xin phép từ chối hộ tang."

Điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Tất cả những người hộ tang đều được học để biết tôn trọng bản dạng giới, giới tính, xu hướng tính dục của người đã khuất và họ có quyền từ chối khâm liệm cho một ai đó.

Người phụ nữ á khẩu, sau đó, bà ta bỗng tức điên lên, mắng ầm ĩ:

"Các người muốn thì cứ biến đi! Chúng tôi không cần!"

Đó là lần đầu tiên Tạ Lưu An từ chối phục vụ một gia đình nào đó, trong suốt 3 năm học đại học, cậu chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ từ chối.

Trở lại phòng ngủ của cô gái ấy, Phạm Bình Nguyên đang thu dọn toàn bộ đồ đạc lỉnh kỉnh, chuẩn bị kéo tất cả chúng lên xe. Nhưng Tạ Lưu An vẫn đứng đó, hai tay buông thõng xuống, mắt không rời khỏi cô gái đang nằm trên giường.

"Không cam lòng sao?"

"Ừm." Tạ Lưu An đáp khó khăn: "Tôn trọng người khác một chút thì có mất gì đâu?"

"Em đang lo lắng điều gì?"

"Em lo lắng không biết những người hộ tang khác được gia đình ấy gọi đến liệu có tôn trọng cô ấy không hay bà ta bảo gì thì làm cái đấy? Cô ấy đã mất rồi mà đến tận khi nhắm mắt cũng không được sống thật với chính mình."

"Anh tin rằng cô gái này sẽ vui lắm bởi vì em đã từ chối bố mẹ cô ấy." Phạm Bình Nguyên xoa đầu cậu: "Đã có người tôn trọng cô ấy rồi, và người đó chính là em."

"Và cả anh nữa."

Tạ Lưu An mỉm cười với Phạm Bình Nguyên.

Rồi sau này, cậu sẽ còn gặp rất nhiều người như thế nữa. Sẽ cảm thấy bất lực, không cam tâm vì không thể thuyết phục được họ. Chỉ cần có anh ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khi Tạ Lưu An vừa đặt máy ướp xác lên xe đẩy xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Đó là người đàn ông đã ra đón hai người họ ban nãy, cũng là chồng của bà ta.

Khuôn mặt ông ấy nhăn nhó, nếp nhăn chảy xệ xuống, mái tóc bạc đi vài phần sau khi con gái mất. Phạm Bình Nguyên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ấy bỗng cúi gập người xuống, nói:

"Tôi thành thật xin lỗi vì những gì bà nhà tôi đã nói lúc nãy. Tôi xin hai người có thể ở lại được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip