Chương 23
Sáng sớm, Phạm Bình Nguyên tỉnh dậy khi những tia nắng đầu ngày từ mặt biển rọi vào trong phòng. Rèm vẫn chưa được kéo sau đêm qua vậy nên tuy trong phòng không bật đèn nhưng lại sáng chẳng khác gì giữa trưa.
Tạ Lưu An nằm bên cạnh anh, một tay vắt ngang bụng Phạm Bình Nguyên, một tay nằm đè lên. Tuy tối qua anh đã tắm rửa, mặc quần áo cẩn thận cho cậu ấy nhưng những dấu hôn, vết cắn giống như những chiến tích không thể xoá nhoà, lộ ra khi cổ áo cậu trễ xuống. Phạm Bình Nguyên xoay người, chắc trước cửa sổ để ngăn ánh nắng bên ngoài làm cậu tỉnh giấc, không ngờ Tạ Lưu An lại mở mắt sau khi anh cố nhích ra khỏi vòng tay mình.
Lọn tóc đen xoà xuống mặt cậu, Tạ Lưu An híp mắt, ngó nghiêng chung quanh. Ngay sau đó, cậu ấy bỗng sực tỉnh, giật lùi về phía sau với tốc độ đáng kinh ngạc, vẻ sững sờ không thể che giấu trên khuôn mặt cậu.
Không phải chứ?
"Chúng ta..."
"Em không nhớ gì sao?"
Phạm Bình Nguyên đỡ trán, hỏi.
"Nhớ cái gì?"
"Thật sự đấy à?"
Phạm Bình Nguyên càng hỏi, Tạ Lưu An lại càng cuống. Sao cả hai bên tự nguyện mà trông anh ta như kiểu vừa cưỡng bức con người ta thế này?
"Lưu An, nghe này, tối hôm qua em uống say, ờm...sau đó anh đưa em về phòng, em nói với anh là em...ừm...em thích..."
Tạ Lưu An nghe được một đoạn thì không nhịn được cười phá lên. Cậu sà vào lòng anh, để Phạm Bình Nguyên đưa tay lên vuốt ve mái tóc mình, cười:
"Làm sao em quên em đã có bạn trai sau một đêm được?"
Hôn Phạm Bình Nguyên là chủ đích của Tạ Lưu An, còn chuyện làm tình thì cậu chưa nghĩ tới nhưng dù sao cậu cũng rất hưởng thụ điều này. Tạ Lưu An không say tới mức quên hết trời đất, cả Phạm Bình Nguyên cũng thế. Cậu biết anh ấy thích mình và có vẻ như điều ngược lại cũng xảy ra với anh ấy, chỉ là Phạm Bình Nguyên đang do dự điều gì đó mà nếu cậu không chủ động trước thì anh ta sẽ im lặng đến cả năm sau mất.
Sau 6 năm dài đằng đẵng, cuối cùng Tạ Lưu An cũng chạm tới Phạm Bình Nguyên rồi.
"Vì sao anh lại thích em?"
Đứa nhỏ gối lên ngực anh ngẩng đầu lên, hỏi. Phạm Bình Nguyên nghĩ nghĩ một hồi, đáp:
"Anh cũng không chắc nữa, có lẽ là vì điểm xuất phát giữa chúng ta rất...kì lạ. Anh chẳng nhớ là từ bao giờ, anh bắt đầu có cảm giác vượt lên trên mức ân nhân với em nữa." Phạm Bình Nguyên dừng lại: "Còn em thì sao? Em thích anh từ hồi anh cứu em à?"
"Thực ra khi ấy em không nghĩ nhiều đến thế. Sau khi anh rời khỏi thôn, em nhận ra ngày nào em cũng nghĩ đến anh, bất kể khi nào em không có việc gì làm. Lâu dần, em phát hiện ra là em thích anh mặc dù em còn chẳng biết anh sống ở đâu cũng chẳng biết anh làm việc chỗ nào. Nói là ngay khi anh cứu em thì cũng không đúng lắm, em cũng chẳng chắc nữa."
Tình yêu là thứ rất khó giải thích, không nhất thiết phải có một khoảng thời gian nhất định để minh chứng cho điểm bắt đầu.
"Bây giờ em là bạn trai anh rồi sao?"
Khoé môi Phạm Bình Nguyên không tự chủ được cong lên, tay vẫn xoa đầu cậu.
"Đúng vậy. Bạn trai nhỏ có muốn ngủ tiếp không?"
"Không đâu, em đói rồi."
Tạ Lưu An bật cười, giằng ra khỏi vòng tay anh. Từ vị trí của Phạm Bình Nguyên, anh có thể thấy rõ những vết đỏ chói mắt trên bờ vai trắng nõn kia khi cổ áo trượt xuống, gần cổ còn có cả vết cắn.
"Em còn đi được không?"
"Nói cái gì vậy?"
Vành tai Tạ Lưu An ửng đỏ, cười xòa.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi đã là 7 rưỡi sáng, buffet sáng dưới sảnh ăn sẽ kết thúc vào 9 rưỡi. Tạ Lưu An rút thẻ phòng ra, đang định đóng cửa thì bị ai đó hôn lên gáy từ đằng sau. Cậu ấy giật một cái, bàn tay bỗng bị ai đó nắm lấy.
"Em nên tập quen với việc mình có bạn trai rồi đi."
Phạm Bình Nguyên bật cười.
"Ít ra anh cũng phải cho em thời gian đã chứ."
Băng qua hành lang nằm khuất gần thang máy dưới tầng 1, sảnh ăn chiếm một nửa diện tích của cả tầng. Tiếng nói chuyện ồn ào không ngớt vang vọng cả căn phòng, chẳng nơi nào là không thấy bóng người đi lại. Mùi thức ăn thơm phức bị áp bởi gió điều hoà và mùi cơ thể của những vị khách, và cũng bởi chúng đã nguội rồi.
Toàn bộ bức tường đều được lát kính, hướng thẳng ra bể bơi bên ngoài. Bàn ăn cũng được đặt ngoài ban công, thông vào bên trong qua cánh cửa nằm phía góc phòng.
Vòng quanh những khay đựng đồ ăn rải rác khắp căn phòng, hai người họ thấy được nhóm thằng Phạm Giai Hằng đang đứng tụ tập một chỗ. Thấy Phạm Bình Nguyên, Nguyễn Việt Duy đùa:
"Dậy muộn thế này không đúng tác phong của ông chủ rồi."
"Bớt miệng lại."
"Sếp...khoan đã." Nguyễn Việt Duy nhíu mày: "Đêm qua phòng sếp không bật điều hoà à?"
"Sao lại hỏi thế?"
Thằng Nguyễn Việt Duy chỉ vào cổ Tạ Lưu An.
"Muỗi đốt chi chít cả ra thì chả không bật điều hoà để mở cửa đón gió biển. Bên phòng anh có thuốc xịt muỗi đấy, lát nữa ăn sáng xong sang lấy đi."
Con muỗi này hơi to mà còn biết nói tiếng người nữa.
Tạ Lưu An vô thức sờ tay lên cổ mình, sau đó cậu kéo cổ áo, ngượng ngùng gật đầu với anh ta. Nguyễn Việt Duy và Huỳnh Chấn Nam có thể không nhìn ra vì 2 thằng chúng nó ế nhưng một người suốt ngày thấy Lưu Anh với mấy cái dấu muỗi cắn đỏ lòm trên cổ là Phạm Giai Hằng thì không thể nào có chuyện nó không nhìn ra được.
"Mày chết chắc rồi."
Đợi Tạ Lưu An đi theo đám Huỳnh Chấn Nam tới khu đồ uống, thằng Giai Hằng mới trừng mắt với em trai mình.
"Nó sẽ vặt đầu mày, chửi mày, đấm mày, bẻ tay mày, cào vào mặt mày, thậm chí là lấy đá chọi vào đầu mày. Nhà này có 5 thằng cháu thì hết 3 thằng bị nó tẩn nhừ tử, mày sẽ là thằng thứ 4."
"Lưu Anh có biết mày miêu tả anh ta như quái vật thế không?"
"Hừ, đừng có đánh trống lảng."
"Mày họ Phạm hay Tạ?" Phạm Bình Nguyên cằn nhằn: "Không phải việc của mày, tao tự lo được."
Anh có quá đủ chuyện để phải suy nghĩ rồi, chưa cần tự dâng mình tới cửa hang cọp để ăn chửi tiếp đâu. Tạm thời, chuyện hai người họ hẹn hò vẫn là bí mật, Tạ Lưu An cần tìm cách để nói chuyện với anh trai và anh cũng cần tìm thời cơ thích hợp để nói thật về gia đình mình.
Nhà họ Phạm không phải chỗ Tạ Lưu An nên dây vào.
Ăn sáng xong, thằng Nguyễn Việt Duy kéo cả bọn xuống bể bơi bên khu biệt thự phía Tây. Bãi biển giờ này đông như quân Nguyên vậy, hơn nữa còn nắng nóng, tiền thuê bàn ghế, gọi đồ uống hiện tại cũng bị đôn giá lên gần 3 lần so với mấy năm trước.
Phạm Bình Nguyên không xuống bơi, cả Tạ Lưu An cũng vậy. Hai người họ ngồi trên ghế bãi biển được đặt xung quanh bể bơi, khuất sau những tán dừa xanh mơn mởn. Thấy cậu ấy có vẻ uể oải, Phạm Bình Nguyên hỏi:
"Em không xuống bơi à?"
"Xem ai đã làm gì đi."
Tạ Lưu An hừ một tiếng, hỏi lại:
"Còn anh chắc không bị muỗi đốt đâu, sao anh không xuống bơi?"
"Em cũng đâu có vừa?" Phạm Bình Nguyên bật cười, vén áo thun bên ngoài lên rồi quay lưng về phía cậu. Lúc đó, Phạm Bình Nguyên đã bảo Tạ Lưu An bấu lên người mình, vậy nên mỗi lần cảm thấy đau hay sung sướng, cậu ấy đều cào lên lưng anh. Hậu quả là bây giờ trông Phạm Bình Nguyên tàn tạ như vừa đi đánh trận về, vậy mà anh ta lại rất tự hào về điều đó.
Đúng là cũng chẳng vừa thật.
Suốt 2 ngày đầu, nhóm Phạm Bình Nguyên chỉ ăn với ngủ trong khách sạn, cùng lắm là ra bãi biển và những nhà hàng sát gần khách sạn. Đây mới là nghỉ dưỡng thực thụ, chẳng cần phải tốn sức nghĩ ngợi cũng chẳng phải làm gì.
Qua lời chị Yến, Tạ Lưu An tìm được một nhà hàng hải sản ven bờ biển. Bên trong không có điều hoà, toàn bộ cửa sổ phía trong đều không có, nhìn ra ngoài là thấy mặt biển mịt mù. Phía dưới còn có một cánh cửa nhỏ dẫn ra bãi bờ, bên trên lấy những tán dừa làm mái che. Những cơn gió biển lồng lộng tràn về từ cuối đường chân trời, lay động chiếc chuông gió treo trên mái.
Hai chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn, một cái dành cho đám vệ sĩ của thằng Phạm Giai Hằng, cái đám mặc áo hawaii loè loẹt và một bàn cho Phạm Bình Nguyên và nhân viên của anh ta, thêm thằng Phạm Giai Hằng nữa là 5. Những nồi lẩu nhỏ được xếp dọc theo chiếc bàn tròn, giữa bàn có đế xoay.
Tối ngày thứ 2, nhóm bọn họ đã tới một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất vùng ấy.
Đèn lồng vàng treo khắp cả trần nhà, ánh đèn vàng in trên lớp kính chắn ngang giữa khu vực dành cho nhân viên với khách hàng, ánh lên như những viên Phạm Bình Nguyên cương lộng lẫy. Tiếng nhạc du dương vang vọng cả căn phòng, phát ra từ những chiếc loa nhỏ treo trên 4 bức tường.
Ăn uống được một lúc, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện trước bờ biển. Bàn tay cô ấy bị một chàng trai nắm lấy, rồi ánh cam từ những chiếc đèn lồng trên mái nhà bỗng rọi lên cặp đôi nọ, và bọn họ bắt đầu khiêu vũ.
Đó là điểm đặc biệt của nhà hàng này, những tiết mục được thực hiện bởi chính nhân viên của nhà hàng và chỉ có vào ban đêm. Đám trẻ con ùa ra xem, ngước đầu ra ngoài bức tường tre thấp bé, tròn mắt trước tiết mục bất ngờ.
Khiêu vũ là một bộ môn kì lạ, sự quyến luyến sinh ra khi hai người cùng chung nhịp điệu giống như một chất xúc tác lãng mạn cho mối quan hệ giữa hai người hiện tại.
Phạm Bình Nguyên đã từng học khiêu vũ và anh cảm thấy nó chẳng có gì thú vị. Nhưng trông Tạ Lưu An có vẻ hào hứng vậy nên Phạm Bình Nguyên cũng không có ý kiến gì thêm.
Ăn tối xong, 2 người bọn họ trở về khách sạn trước trong khi nhóm thằng Phạm Giai Hằng lại vòng sang quán bar của chị Yến để say xỉn tiếp, ngay cả khi thằng Huỳnh Chấn Nam chẳng làm gì ngoài nôn thì nó vẫn muốn đi. Nếu trong nhà tang lễ không có luật cấm rượu bia thì hai thằng chúng nó sẽ say tới mức tự khâm liệm cho nhau mất.
"Em tắm trước nha."
Về tới phòng, Tạ Lưu An cầm thẻ vào ổ như cũ rồi nói với Phạm Bình Nguyên. Anh ta mỉm cười ranh mãnh, đáp:
"Đâu cần phải chia ra trước hay sau? Tắm cùng nhau thì một lần là đủ rồi."
"Cái đồ dâm tà này."
Tạ Lưu An đấm cho Phạm Bình Nguyên một cái, anh ấy bật cười ha hả, còn định trêu cậu thêm chút nữa thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Phạm Bình Nguyên ngừng lại, chạy ra kiểm tra điện thoại.
Không hiểu sao, Tạ Lưu An cảm giác anh ấy bỗng khựng lại khi nhìn thấy tên người gọi.
"Sao vậy?"
"Không có gì, khách hàng gọi thôi."
Nghe vậy, cậu không hỏi gì nữa, vươn tay đóng cửa phòng tắm. Bên kia, Phạm Bình Nguyên đang phân Vân không biết có nên nhận máy hay không.
Hai người họ có thân thiết gì đâu, Lưu Anh gọi cho anh làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip