1+2

1. Porschay luôn nghĩ rằng Kim chưa bao giờ chú ý đến mình.

Gã đứng trước bàn giấy, lúi húi viết thứ gì đó suốt một tiếng đồng hồ rồi, Porschay không quan tâm lắm vì cậu không có hứng thú với cái người chẳng thèm để ý tới mình. Đúng rồi, từ khi cậu tới đây cho đến giờ, Kim không thèm nhìn cậu lần nào, có chăng cũng chỉ là những lần ánh mắt gã lơ đãng lướt qua chỗ cậu ngồi, rồi gã vẫn đổ dồn sự chú ý vào những tấm ảnh trên bàn giấy...

À được rồi, cậu sẽ không nói là cậu biết gã đang vẽ bùa, vì gã là một thầy trừ tà, thầy trừ tà nhập cư. Nói hoa mỹ một chút thì là pháp sư, thuật sĩ gì đó, cũng khá giống mấy phù thủy xứ Waverly vì trông cái gương mặt đấy chẳng giống người Thái bản địa chút nào.

Không phải do Porschay, tuy khác trường phái nhưng sự thật là vài lão đạo sĩ mặc áo vàng múa may quay cuồng lập đàn ngoài kia trông còn có uy tín hơn gã – ít nhất là không lo cơm áo - thế nên những người sống ở đây chẳng tin tưởng gã cho lắm.

Trước hết là thái độ, Porschay bĩu môi, cậu đã ngồi ở đây lâu lắm rồi mà gã này còn chẳng thèm hỏi han một câu. Thái độ kiếm cơm như vậy là không được, Porschay đánh giá "rất đáng quan ngại".

Ngoài cửa sổ, ánh rạng đông rực rỡ vươn tới gần, Porschay cũng chẳng biết tại sao mình không sợ ánh nắng như những đồng loại khác nhưng cậu thấy rất may mắn về điều này, nhìn Kim đi ra chỗ cái giếng gần nhà, cậu lân la đi theo, đi sau lưng cách gã một khoảng:

"Này, anh không định nói gì thật à? Ngay cả cái hũ nút cũng có miệng đấy, tôi biết là anh không bị câm đâu nhé!"

Chính Porschay cũng thấy mình nói chuyện không được lễ phép cho lắm, dù sao thì người ta cũng lớn tuổi hơn cậu, nhưng cậu thật sự mất kiên nhẫn trước tên thầy trừ tà kiệm lời này.

Kim khựng lại trước cái giếng, gã quay đầu lại, nhìn đi, mặt mày sáng láng, đẹp trai đến lạ, chỉ đôi mắt nâu sâu thẳm như chứa cả một khu rừng và mái tóc mềm mại dài đến vai quá ưa nhìn kia đã đủ khiến người đối diện điêu đứng. Đừng nói là con người, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng phải dừng lại, thế mà gã lại chẳng thèm mở miệng trao chút lời vàng ý ngọc gì, ghét vô cùng.

Porschay chẳng đếm nỗi mình đã bĩu môi bao nhiêu lần trong ngày, vừa thấy Kim quay lại, cậu đã vội lên tiếng: "Anh không nói cũng được, nhưng tôi có chuyện cần nhờ anh, anh giúp tôi được không? Xong việc tôi sẽ trả thù lao cho anh!"

"Porschay này đã hứa thì sẽ làm, không quỵt tiền anh đâu! Tôi rất giàu, tôi có cả một kho báu! Dưới tầng hầm! Anh muốn thì tôi sẽ dắt anh đi xem!"

Kim chỉ cụp mắt xuống đất, sau đó gã tiếp tục quay đầu đi về phía cái giếng.

"...Mẹ." Porschay cũng không biết mình đã chửi thề lần thứ mấy. Cậu dằn lòng dặn mình phải kiên nhẫn, nhưng rồi nghĩ tới chuyện kia, cậu lại không kiên nhẫn được: "Coi như tôi xin anh vậy, giúp tôi được không? Cô bé kia sắp không sống được nữa rồi! Tôi không thể cứu được cô ấy nên mới chạy tới đây nhờ anh, coi như là anh nể mặt... nể mặt đồng tiền, cứu cô bé đó đi, nha nha nha?"

Tên đó lại giả điếc! Chết tiệt!

Porschay hậm hực nhìn chằm chằm vào cái gáo múc nước được treo ở giá gỗ trên đầu Kim, ước gì nó bay vào đầu gã đi!

Bộp.

Một cơn gió mạnh thổi qua, cái gáo thật sự va vào đầu gã. Nó nứt làm đôi, lăn lông lốc dưới đất.

Người Kim cứng đờ trong chốc lát, mới cúi xuống nhặt hai mảnh gáo lên. Porschay cũng giật mình, cậu không nghĩ là trùng hợp đến vậy, nhưng thấy Kim cũng chẳng để ý đến mình, cậu không còn chột dạ nữa: "Hừ, đáng đời anh."

2. Cô bé ấy đã hấp hối rồi.

Khi Porschay biết được thời gian sống của cô bé không còn lâu nữa, cậu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, cậu đi qua đi lại liên tục trong nhà Kim, thi thoảng lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

Đó không phải là phòng ngủ của Kim, bây giờ cũng chẳng phải thời gian gã ngủ, nhưng có lẽ phần lớn thời gian trong ngày gã đều ở trong căn phòng đó nên chắc hẳn đó là nơi gã luyện bùa chú. Porschay đã thấy rất nhiều thầy trừ tà luyện pháp thuật theo đạo giáo của mình, cậu cũng không rõ Kim là đệ tử môn phái nào, chắc là phái hũ nút.

Người gì đâu mà câm như hến.

Chẳng lẽ gã bị giới hạn chỉ có thể nói một số lượng từ ngữ nhất định trong ngày, hay những gì gã nói là lời nguyền, là tiên tri, hay là thiên ý, mỗi lần thốt ra sẽ khiến trời đất đảo lộn, thế đạo đổi thay?

Tóm lại, trong suốt thời gian vừa chờ gã trốn biệt trong căn phòng đó, vừa biết cô bé kia chẳng còn bao nhiêu thời gian, Porschay đã thử phá cửa mấy lần nhưng chưa tới gần cánh cửa là cậu đã văng ra rồi. Tuy không đau, nhưng cậu hận!

Hận!

"Gừ gừ, đợi anh ra rồi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"

Porschay siết nắm tay thề thốt, sau đó cậu thấy Kim bước ra thật: "..."

Có muốn xông lên cũng không được, vì Kim của bây giờ rất đáng sợ. Khác với vẻ hờ hững yên lặng buổi sáng, chỉ mới qua nửa ngày mà gã trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu. Gã chỉ mặc một chiếc áo không tay bó sát người nên Porschay có thể thấy được những dòng chữ ngoằn ngoèo được xăm khắp người gã... ồ, nói khắp người cũng không đúng, chỉ có trên bắp tay, xương quai xanh và ngực, xuống thấp thêm một chút thì cậu không thấy gì nữa. Cậu chỉ chú ý đến hình xăm trên cổ gã, gần sát yết hầu, đó là một dòng chữ chạy vòng quanh cổ như một sợi dây chuyền màu đen nhưng không khép kín. Nó hở ra ở phần cổ bên trái của Kim một đoạn bằng đốt ngón tay. Porschay biết, cứ cách một thời gian là Kim sẽ tự xăm lên chỗ đó, ngày qua ngày, hai đầu sợi "dây chuyền" đang dần dần nối liền lại với nhau.

Có lẽ chỉ cần xăm thêm hai lần nữa, nó sẽ thật sự là "vòng cổ".

Hoặc là một sợi xích trói buộc – không biết tại sao cậu lại nghĩ thế.

Cậu không quan tâm, cậu chỉ muốn biết: "Anh đã sẵn sàng đi cứu cô bé ấy rồi đúng không?"

Kim với lấy chiếc áo khoác măng tô trên giá, đội chiếc mũ nồi đen sẫm cũ kĩ, xách đèn bão và ô rồi bước ra giữa cơn mưa tầm tã. Porschay hớn hở chạy theo, dù trời mưa nhưng cậu chẳng hề sợ, cậu đuổi theo sau lưng Kim: "Này! Anh đã quyết định nghe lời tôi rồi nhỉ? Tuyệt, tôi biết là anh không phải kiểu người thấy chết không cứu mà!"

Porschay líu ríu vui sướng, mặc nước mưa đổ ập xuống người mình, cậu hân hoan như thể người được cứu là mình: "Tôi nghe người ta nói anh là kẻ lạnh lùng, không bao giờ ra tay cứu ai, chỉ làm việc theo ý mình, toàn những trò quái gở... a không, tôi không có ý chê trách gì anh đâu nhé, tuy là tôi cũng không thích tác phong làm việc của anh cho lắm nhưng tôi biết anh không phải người xấu, nên tôi mới tới tìm anh chứ, ha ha... nhưng mà..."

"Này?"

Nhìn Kim cầm đèn đi giữa đêm tối, nhưng lại rẽ về phía ngôi chợ nhỏ còn sáng đèn trong làng, Porschay sững sờ tại chỗ.

"Đó không phải là hướng nhà của cô bé đấy... này, anh? Cái tên kia...!" Cậu nhảy dựng lên, đội mưa chạy tới trước mặt gã: "Ê! Anh không định đi cứu cô bé đó hả?!"

Cậu định mắng gã là "đồ lừa đảo" nhưng nghĩ lại thì gã chưa từng đồng ý cứu cô bé với mình, cậu vừa giận bản thân vừa tức tối chỉ vào mặt gã: "Đồ máu lạnh! Tôi đã nói đến như vậy rồi mà anh vẫn thờ ơ không đếm xỉa gì cả...!"

"Anh thật sự thấy chết mà không cứu sao?!"

"Người ta thật sự sắp chết rồi đấy!"

"Tôi đã nói suốt ba ngày rồi!"

"Không còn bao lâu nữa!"

"Cái tên kia!"

"...Mẹ, mẹ kiếp!"

Cậu muốn nhặt hòn đá lên ném vào người gã, muốn chặn đường không cho gã tiếp tục đi về phía ngôi chợ cũ kia nhưng tay cậu lại xuyên qua hòn đá.

Cậu không nhặt được.

Cậu không làm gì được.

Porschay ngồi thụp xuống ôm đầu gối, nền giáo dục suốt mười tám năm khiến cậu không thể tìm được câu mắng nhiếc độc địa nào nữa: "Tôi không thể giúp cô bé đó, không thể giúp ai, vì tôi chết rồi... Kim à..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip