5+6
5. Bình minh màu máu giữa cơn mưa đen.
Máu bắn lên thân cây hoa hướng dương nhưng vì màn đêm và nước mưa nên chúng đều thấm vào lòng đất.
Đất mùn tơi xốp bị bới lên, cái xẻng đi sâu dần, từng lớp đất bị xốc lộn xộn cho đến khi mọi thứ lộ ra trước mặt Kim.
Chiếc ô màu đen nghiêng về phía chỗ đất tơi xốp kia, che đi màn mưa lạnh lẽo, gã chẳng để ý đến vai áo sũng nước, chỉ cúi đầu về phía cái xẻng rỉ sắt kia.
Rồi chợt, Kim ngồi thụp xuống hất cổ tay người cha dượng đi, đá cái xẻng qua một bên, vươn hai tay ra sức đào đất. Porschay sững sờ trong chốc lát, cậu muốn chạy tới cầm ô che cho Kim nhưng vì không thể chạm vào nó nên chỉ đành sốt ruột quan sát.
Lớp đất dần lộ ra, Kim cởi áo khoác phủ lên thân người trần trụi của cô bé, gã nhanh chóng lôi cô bé lên khỏi mặt đất rồi chạy vào nhà trước ánh mắt ngỡ ngàng của người cha dượng. Ông ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe được tiếng bước chân bình bịch vang lên từ xa tới gần.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy lão thầy đồng đang chạy về phía mình mà nước mắt giàn giụa hòa lẫn với nước mưa: "Ông..."
Chỉ có lão thầy đồng biết, hai bàn tay lạnh ngắt trên vai đang kéo lão về phía căn nhà đó chứ không phải ý muốn của lão.
Ngoài làm thầy đồng ra, lão này cũng có kiến thức về chữa bệnh, thế nên khi bị kéo vào trong nhà, chẳng mất nhiều thời gian mà lão đã kiểm tra được cô bé vẫn còn sống.
Mưa đang tạnh dần.
Porschay đứng ở gốc cây nhìn người qua kẻ lại tấp nấp trong ruộng hoa, lòng không tránh khỏi thổn thức.
Nhìn từng thi thể được đưa ra khỏi ruộng hoa, cậu bần thần trong chốc lát, hôm nay không có người chị kia đi cùng cậu, vì cậu vừa mới thấy một thi thể nữ không đầu mặc váy hoa được khiêng ra ngoài.
Có lẽ chị ấy đã tìm được đường về nhà rồi.
Cậu nghe cảnh sát nói, những người ở đây đã chết được một tuần, một số được chôn dưới gốc hướng dương, số còn lại được tìm thấy dưới nền nhà của người cha dượng tàn độc kia. Vì cảnh sát cũng đang ráo riết muốn kết án nên họ hành động rất nhanh.
Porschay trở lại nhà Kim, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cảnh sát không đả động gì tới Kim. Kim như một lỗi sai trong cả hệ thống vận hành, dù biết thế nhưng không ai chịu sửa.
Hoặc là không sửa được.
Kim luôn chỉ làm những thứ gã muốn.
Nhìn Kim ném áo choàng dính bùn vào góc nhà, Porschay lân la tới gần: "Cuối cùng thì anh cũng mềm lòng thôi, rồi anh cũng phải tới cứu cô bé đó, tuy hơi muộn một chút nhưng dù sao thì..."
"Tôi cảm ơn nhé."
Kim vẫn không hề để ý tới cậu.
Porschay bĩu môi, cậu thở hắt một hơi lầm bầm người này thật tẻ nhạt.
Đã là rạng sáng nhưng Kim không ngủ, chẳng phải vì gã bận tâm đến nhóm người nhốn nháo vì có quá nhiều cái chết ở ruộng hướng dương. Gã đến tìm người lái xe đò, bỏ ra một số tiền để thuê chiếc xe đò đưa mình lên thị trấn ngay trong đêm như thể có chuyện gì đó gấp gáp lắm.
Hiếm khi Kim rời xa nhà, cũng ít xuất hiện trước mặt nhiều người, Porschay cho rằng có lẽ là do vẻ ngoài của gã quá nổi bật giữa đám đông, cũng có thể vì gã không thích chỗ đông người.
Porschay vẫn đi theo gã, dù sao thì... cậu cũng là một hồn ma, không cần phải trả tiền vé xe đò. Tuy cậu giàu nhưng cậu không thể chạm vào tiền, cũng không thể hiện ra trước mặt người khác vì cậu rất yếu, cậu chỉ có thể lẳng lặng đi theo những kẻ có thể nhìn thấy cậu như Kim, rảnh rỗi thì làm phiền, bận rộn cũng làm phiền gã dù gã chẳng ngó ngàng tới cậu.
Porschay không biết tại sao mình rất thích làm phiền Kim.
Do gã dễ ghét quá sao?
"Anh lại có kế hoạch gì vậy? Không ở nhà nghỉ ngơi, không sợ bị bệnh sao? Anh mới vừa dầm mưa đấy." Nhìn Kim tìm tới chỗ bán hoa tươi, Porschay tò mò: "Lại mua hoa hướng dương? Để làm gì vậy? Tại sao ngày nào anh cũng phải đi mua hoa hướng dương?"
Có đôi lúc Kim quên cả chuyện ăn cơm, nhưng chưa từng quên một đóa hoa hướng dương hằng ngày. Đều đặn, liên tục, mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, Porschay không nhớ chuyện này đã bắt đầu từ khi nào, chỉ biết khi cậu gặp Kim, gã đã duy trì thói quen này trong một thời gian dài rồi.
Một nghi thức gì đó chăng?
Nghi thức để đẹp trai và trẻ mãi không già?
Porschay tự thấy mình thật ấu trĩ.
Cậu đi theo Kim đến một cửa hàng hoa trong góc, lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ ở gần cửa hàng hoa, cậu vô tình thấy một nam một nữ đang ôm nhau trong góc. Người đàn ông mặc áo choàng đen rộng rãi gói cả người phụ nữ kia vào lòng, cũng vì nhìn lướt nên cậu chỉ thấy được mái tóc xoăn đỏ rượu của chị ta chứ không nhìn rõ mặt. Còn vấn đề bọn họ đang làm gì đó thì...
"Xin lỗi..."
Porschay không cố ý, cậu che mặt coi như không thấy, đúng là họ không thấy cậu nhưng cậu không thể làm ngơ được. Có điều, họ không thấy cậu, lại vẫn thấy Kim, chẳng biết tại sao họ chỉ dừng lại đôi chút rồi tiếp tục hành sự, hoàn toàn không sợ Kim phát hiện ra họ đang làm gì.
Porschay không còn cách nào khác, đành phải cúi mặt bịt tai rượt theo Kim.
6. Đây không phải là lần đầu tiên Kim mua hoa ở cửa hàng hoa này.
"Ôi chao, lâu lắm rồi mới thấy ngài quay lại đây."
Chủ cửa hàng là một bà cụ tóc bạc phơ, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn, vừa nhìn thấy Kim, bà sửng sốt một lúc lâu mới mỉm cười: "Vẫn như cũ sao?"
Kim gật đầu. Bà cụ lấy đóa hoa hướng dương tươi nhất trong bình ra: "Tôi vẫn luôn chuẩn bị một đóa cho ngài, như ngài đã nói, hôm nay..."
Bỗng dưng, bà nhìn ra sau lưng Kim rồi im lặng, Porschay có cảm giác bà cụ này thấy được mình, bèn ngại ngùng chào hỏi. Thật ra cậu là một người rất dễ xấu hổ, nhưng khi gặp người lớn tuổi, cậu luôn có một cảm giác thân thiết, biết mình phải làm gì để họ vui lòng.
Bà cụ mỉm cười hiền từ, lại nghiêng đầu đi: "Đã đến lúc rồi nhỉ?"
Kim chỉ cụp mắt xuống.
Bà cụ như đã quen với thái độ hững hờ của gã: "Tôi được quyền thắc mắc tại sao ngài lại tới đây không? Tôi nhớ là ngài đã tìm được nơi mua hoa gần hơn cửa hàng của tôi."
Một khoảng lặng kéo dài cho tới khi Porschay cho rằng Kim câm sẽ lại phớt lờ người ta như trước, thì gã bỗng nhếch môi.
Giọng gã khàn thật khàn, trầm thật trầm, như âm thanh cello trong đêm trường hiu quạnh khẽ vuốt qua tai cậu: "Bẩn rồi."
Nói được hai chữ, Kim như được khai khẩu, lại thì thào thêm một câu nữa: "Bị vấy máu nên bẩn."
Porschay sững sờ trong chốc lát, cảm giác mừng rỡ và vui sướng khi Kim cứu cô bé kia hoàn toàn tan thành mây khói.
Gã... chê những đóa hoa kia bị nuôi bởi máu thịt của những người bị giết hại bẩn thỉu nên tới đây... mua hoa sao?
Đúng là hoa bị nuôi bằng máu người thì đáng sợ thật đấy, nhưng Kim, Kim có cần nói như thế không?
Cảm giác thất vọng tràn trề trỗi dậy trong lòng Porschay, cậu siết nắm tay định xông lên chất vấn gã, rốt cuộc khi gã cứu cô bé, phanh phui sự thật này trước ánh sáng, gã có biết là những đóa hoa đó dính đầy máu người, có biết những người nằm dưới đó bị sát hại, có biết... biết...
Bỗng nhiên, Porschay cảm thấy linh hồn cậu lạnh toát.
Kim đã ngừng mua hoa suốt một tuần nay.
"Tôi hỏi anh một chuyện." Cậu chạy tới trước mặt gã, liên tục gây ồn ào chỉ vì muốn Kim nhìn thẳng vào mắt mình dù chỉ một lần: "Anh... anh có biết trước về cái chết của..."
"Tôi có thể xin ngài một thỉnh cầu được không?" Bà cụ bỗng lên tiếng, ngắt ngang mạch suy nghĩ của Porschay. Bà cầm lấy một nhành hoa cúc trắng ở giỏ hoa cạnh đó, đưa cho Kim:
"Mong ngài hãy đến lễ tang của tôi."
Đóa cúc tươi mơn mởn, vẫn còn đọng chút nước.
Kim không cầm đóa hoa, gã quay người bỏ đi trước ánh mắt khó hiểu của Porschay.
Porschay biết, ngày nào Kim cũng phải về nhà, cậu không rõ là gã cố chấp với điều đó hay đấy là quy tắc của một thầy trừ tà, nhưng Kim phải có mặt ở nhà trước mười hai giờ đêm, như một Cinderella nửa mùa. Cậu đã từng xoay quanh gã hỏi về chuyện này rất nhiều lần nhưng cái hũ nút di động này chẳng hề hé răng nửa chữ, Porschay bất đắc dĩ chỉ đành tạm gác lại, rồi dần quên lãng cho đến tận hôm nay.
Bà cụ mời gã tới lễ tang của mình, nghe thật chua xót nhưng cũng rất bình thường, người đã bước nửa chân vào cõi vĩnh hằng thường nghĩ đến cái chết của mình, tốt nhất là ra đi trong một buổi chiều mơn man gió, trên cái giường thân yêu cùng những kỷ niệm phai tàn. Loài người tới thế giới này trong cô độc, rồi cũng sẽ ra đi trong cô độc, tất cả vấn vương như bọt bóng mong manh, điều duy nhất còn sót lại là ký ức tiếc thương từ những người còn sống.
Vậy sao?
Porschay không cảm giác được có ai tiếc thương mình, có lẽ không ai nhớ tới cậu.
Kim về lại ngôi làng nhỏ ngay sau khi mua hoa, gã không về nhà mà đi tới một đồi thông nho nhỏ. Gã đứng trước ngôi mộ của ai đó, đặt nhành hoa hướng dương vàng rực lên bia mộ sờn cũ, cũ đến độ không thể thấy rõ tên của người trên đó nữa.
Thế là gã cầm dao khắc lại cái tên ấy.
Vô số cánh hoa hướng dương khô héo bay lả tả trong gió trước khi trời hoàn toàn hửng sáng, có đóa đã khô quắt lại, có đóa đang phân hủy, bị Kim gạt đi, lau sạch những vết nhơ.
Gã đã mua không biết bao nhiêu đóa hoa rồi.
Porschay tò mò khó hiểu, thay vì mua, sao gã không trồng hoa hướng dương ở đây? Làm thế vừa đẹp vừa tiết kiệm nhiều mặt, không sợ hoa úa tàn xấu xí nữa.
Một làn gió nhẹ thổi qua đưa hương hoa đi xa.
Porschay dừng bước, đây là lần đầu tiên cậu tới đây, không phải vì cậu chưa từng đi theo Kim, mà là trước đó cậu không thể tới gần ngọn đồi thông này.
Đến đây rồi thì cậu cũng chẳng muốn tới gần ngôi mộ.
Có thứ gì đó khiến cậu khó chịu, khuyên cậu không được bén mảng đến.
Porschay không biết khi còn sống mình đã sống như thế nào, nhưng hiện giờ cậu đã chết, cậu không muốn bản thân chịu ấm ức, vậy nên cậu không vào, đến tận bây giờ cậu mới thấy được điểm kết thúc của những đóa hoa hướng dương kia.
Hẳn đó phải là người rất quan trọng với Kim.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip