Chap 26

Hôm sau, khi Barcode tỉnh giấc, thì đã là giữa trưa, cậu mở mắt ra nhìn trần nhà, vẫn còn chưa thể xóa được những hình ảnh đêm qua cậu mơ thấy Jeff.

"Chỗ này em dùng nhiều dấu phẩy quá nên cứ tới giai đoạn đó là tôi lại hành động giật cục, không được trơn tru cho lắm."

"..."

"Lúc viết tới đoạn đó em buồn ngủ đúng không? Chữ xiêu vẹo hết cả rồi, đây này, vì không thể đọc ra được là chữ gì nên thế giới kia lược bỏ luôn cả đoạn, tôi vẫn còn đang ngâm mình trong phòng tắm thì thoáng cái đã lao ra ngoài chiến đấu với quái vật rồi."

"..."

Jeff chép miệng lẩm bẩm: "Thử hỏi tôi còn tâm huyết đâu mà mặc quần áo?"

"..." Mặc quần áo cũng cần tâm huyết sao?

Barcode biết hắn đang than thở, ám chỉ chuyện cậu viết không mạch lạc, chuyển cảnh quá nhanh nên hắn không kịp phản ứng. Nhưng đó là lỗi của cậu sao? Posrchay đã từng nói, lúc cậu viết quyển tiểu thuyết này, tâm lý của cậu đã không được bình thường rồi.

Barcode buồn bực, Barcode cáu kỉnh. Barcode đấm Jeff.

Chẳng biết có phải do cơ thể mệt mỏi vì phải dùng thuốc hằng ngày, hay là di chứng tiêu cực sau khi tự sát vẫn còn âm ỉ trong lòng không, cậu thật sự nhào tới đánh hắn.

"Ôi chao!"

Một cú đấm giáng thẳng vào khóe môi khiến Jeff giật mình, nhưng hắn lại không né tránh, để mặc cậu thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Thậm chí khi cậu ngồi lên người hắn, nắm lấy mũi hắn lắc lư qua lại, hắn cũng không phản kháng, chỉ giữ lấy eo không để cậu ngã xuống, cất giọng trầm trầm nghẹt nghẹt vì không thở được: "Bớ người ta tác giả hành hung nhân vật chính!"

Barcode nghe tới đây, cậu dừng lại, liếc hắn một cái: "Anh có tin tôi viết kết thúc buồn cho anh không?"

Jeff ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Vậy em nói xem ai sẽ là người buồn nhất?"

"Tôi chết rồi là không còn tri giác gì nữa." Jeff xoay người đảo khách thành chủ, đè cậu xuống. Hắn gục đầu, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống bên tai, vì hắn cúi quá thấp nên sợi tóc vô tình cọ lên gò má cậu, đem lại cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột.

Barcode túm lấy lọn tóc giật một cái, Jeff kêu "a" một tiếng: "Cứu mạng!"

Sau đó cứ thế mà hắn nằm nhoài lên người cậu giả chết, nặng trịch.

Barcode: "..." Sống tới từng này tuổi lại bị một con vampire đè.

Vì đè nặng quá nên cậu tỉnh cả ngủ: "..."

Barcode mở đôi mắt nhập nhèm mông lung, trong lúc mơ màng, cậu nhìn thấy có một bóng người đang bước vào. Chỉ nhìn đường nét mơ hồ trên gương mặt, cậu đã nhận ra đó là ai: "Bác sĩ Kim... cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?"

Người kia không đáp.

Barcode nhắm mắt, day day trán: "...Chỉ có bệnh nhân mới được quyền kỳ thị bác sĩ thôi nhé. Anh trả lời xem nào."

Vẫn là sự im lặng tột cùng.

Barcode nhíu mày, đang định chống tay ngồi dậy tự thân vận động, một bàn tay áp vào gò má cậu, vì không hoàn toàn chạm vào da thịt mà chỉ có hơi ấm từ lòng bàn tay người kia dán sát nên người cậu cứng đờ, vô thức khựng lại.

Trong một giây phút nào đó, đầu óc cậu tỉnh táo như bị xối một xô nước lạnh, khóe môi khẽ nhếch lên, hoang mang cất lời: "Jeff?"

Vù vù.

Tiếng gió luồn qua khe cửa kèm theo không khí lạnh lẽo lạ thường, chỉ ít giây sau, bên ngoài mưa tuôn xối xả.

Barcode hoảng hốt mở mắt ra, ngoài cậu ra, trong phòng không có một bóng người nào.

...

Khoảng ba tuần sau khi làm vật lý trị liệu, Barcode đã có thể đi đứng bình thường, tuy vẫn chưa được thành thạo như trước nhưng ít nhất là cậu đã có thể tự đi loanh quanh trong phòng, giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân chứ không cần nhờ hộ sĩ nữa. Barcode nói cảm ơn Porschay, Porschay chỉ cười bảo tuần này mình sẽ về tiếp tục chương trình học, nếu có chuyện gì cần hỏi, cậu cứ tới tìm Kim là được.

Thật ra Porschay khá là tò mò: "Sao em lại có thành kiến với Kim vậy?"

"Có lẽ là anh ta không nhớ." Barcode bĩu môi: "Năm xưa anh ta từng hứa sẽ dẫn em rời khỏi căn nhà đó, rồi lại bỏ em một mình."

Lúc ấy là năm đầu tiên cậu nhận ra gia đình chú thím không hề yêu thương mình như mình nghĩ. Có lẽ là vì khi cậu lên tám, số tiền trợ cấp xã hội cho trẻ em mồ côi đã quá ít so với những gì bọn họ cần, cho nên bọn họ bắt đầu bóc lột lao động, bắt cậu đi buôn bán vài thứ không sạch sẽ.

"Bán ma túy." Barcode trả lời: "Em không chịu đi, hai người bọn họ bèn rượt đánh em, vì quá uất ức nên em đã tráo hết số ma túy thành bột mì, khiến bọn họ bị đám con nghiện rượt đánh trở lại."

Porschay: "..."

Porschay: "...Ngầu thật."

Nhưng cũng có mâu thuẫn: "Barcode, có phải em nhầm Kim với ai không, khi em lên tám, Kim chỉ mới mười ba, anh ấy còn đang ở nước ngoài du học, mãi đến năm hai mươi tuổi anh ấy mới về đây."

Porschay lắc đầu: "Nhà Theerapanyakul... cũng có phần phức tạp nên Kim rất ngại phải về nước, trong suốt quá trình anh ấy du học, cũng chỉ về có hai lần, đều là về chịu tang gia đình và xử lý những chuyện quan trọng."

Hơn nữa, gia tộc của Kim không đóng đô ở Krungthep mà là Udon Thani. Hai nơi cách khá xa nhau, không có lý do gì mà Kim lại lảng vảng ở khu vực nhà chú thím của Barcode được.

Kimhan mười ba tuổi... Porschay nhớ lại ảnh chụp của Kim năm đó, có thể nói là bé mập cute, không phải là chàng bác sĩ sở hữu diện mạo sắc bén như bây giờ.

Barcode cũng giật mình: "Anh ta chỉ lớn hơn em có năm tuổi thôi sao?"

Porschay gật đầu.

Barcode: "...Anh xài hơi hao rồi."

Porschay: "..."

Đúng lúc bác sĩ Kim "bị xài hao" vừa mở cửa vào: "..."

Kim: "Tóm lại là vì nhầm lẫn nên cậu mắng tôi đến hai lần."

Barcode: "...Bye." Cậu trùm chăn giả chết. Không còn mặt mũi nào.

Sau khi Kim và Porschay đi rồi, Barcode nằm trên giường nghĩ về người cậu gặp năm ấy. Ngẫm lại, Porschay nói rất đúng, nếu Kim chỉ lớn hơn cậu năm tuổi, dù y có nhổ giò cao vút như siêu sao bóng rổ cũng không thể trông trưởng thành như vậy được. Huống chi, cậu còn nhớ rõ, người năm đó nói dẫn cậu đi còn hạ giọng trầm thấp, khàn khàn nhẹ, giống như...

Giống như...

Barcode thiếp đi trong dòng suy nghĩ miên man, cũng đã quên mất chuyện sửa lỗi chính tả cho quyển tiểu thuyết của mình, thế nên cậu không biết rằng những chữ cái ở đó đang bị dồn lại một đống, chừa chỗ cho một sinh vật tí hon đang cố bò ra khỏi trang sách.

Sinh vật này chật vật chui ra ngoài rồi bay lên cao, vì quá nhỏ nên trông như một con gián đen, tiếng đập cánh vù vù cũng giống như tiếng muỗi kêu vo ve...

Trong lúc ngủ mê lại bị làm phiền, Barcode nhíu mày, vô thức vung tay lên cao đập về phía tiếng vù vù kia!

End Chap 26

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip