CHƯƠNG 146 - 147

CHƯƠNG 146

Ngay từ ngày đầu tiên khi Clive là người đầu tiên đưa ra đề nghị dùng lao động để đổi lấy thuốc sinh mệnh tại hội đấu giá thì rất nhiều người đã chú ý đến hắn. Sau đó, khi phát hiện hắn có thể có liên hệ với chủ nhân của thuốc sinh mệnh thì những kẻ đó đã điều tra kỹ lưỡng chuyện của hắn và Randy.

Về sau, Clive dẫn theo Randy đang bệnh nguy kịch tiến vào biệt thự, rồi sau đó Randy không chỉ hồi phục khỏe mạnh mà còn sinh long hoạt hổ, chuyện này tự nhiên cũng không thể giấu được những kẻ đang theo dõi bên ngoài biệt thự.

Clive và Randy trở về chỗ ở cũ để thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn vào biệt thự, trước đó họ cũng là nhận được tin tức nên mới vội vàng từ nơi khác đến đây, hiện tại họ đang ở trọ tại khách sạn nên đồ đạc cũng không nhiều. Sau khi dọn vào biệt thự, họ dự định sẽ đến Ma Đài để theo Turklo và Lilia học tập xem làm sao để trở thành một ma vật đủ tiêu chuẩn.

Đặc biệt là cần tìm hiểu về chủng tộc mới của Randy.

Bọn họ vừa trở về khách sạn thì ngay sau đó đã có không ít quản gia và chư hầu của các gia tộc quyền quý đến cửa bái phỏng, tất cả đều nhằm dò hỏi tin tức.

Mặc dù Clive không nói gì, thậm chí còn mất kiên nhẫn mà đuổi hết mọi người đi nhưng những vị khách đó đã moi được tình trạng trước đây của Randy từ nhân viên khách sạn rồi đem so với hiện tại, tất cả đều cảm thấy không cần hỏi cũng biết đáp án, thế là vội vàng trở về báo cáo cho chủ nhân của mình.

Không lâu sau, thông tin về chủ nhân biệt thự — Sael, tên giả của Tinh Linh — đã được đặt lên bàn của họ.

Trong đó ghi chép chi tiết việc Tinh Linh thi lấy chứng chỉ cấp bậc ma pháp sư, rồi đăng ký trở thành nhà thám hiểm, sau khi đến Camdo thì mua biệt thự. Thông tin không nhiều nhưng lại kèm theo một tấm ảnh lấy từ nội bộ Công hội Ma pháp, gương mặt tinh xảo xinh đẹp ấy trong nháy mắt đã khiến không biết bao nhiêu người kinh diễm.

Từ đôi tai nhọn của mỹ nhân tóc vàng trong ảnh, bọn họ cũng lập tức xác định chủng tộc của cậu là Tinh linh.

Thế nhưng trước đó lại hoàn toàn không có thông tin gì cả, tài liệu hiển thị Tinh Linh là người ngoại quốc nhưng họ lại không tìm được bất kỳ hồ sơ nhập cảnh hay thông tin nào khác. Với một dung nhan đủ để khuynh đảo cả đại lục Tora như thế mà lại chưa từng nghe thấy tên tuổi, thật sự là quá kỳ quái.

Hơn nữa, những người khác trong biệt thự, ngoại trừ Tinh Linh ra thì dường như cũng là xuất hiện từ hư không, bất kể điều tra thế nào thì không ai từng thấy qua họ, cho đến nay đó vẫn là một bí ẩn lớn.

Tin tức mà chợ đen nắm được thì lại nhiều hơn các thế lực khác một chút, trước khi Ackerman chú ý đến nhóm Tinh Linh thì gã vốn đã cho người điều tra khách trong phòng bao số 13 là ai, bởi vì khách trong phòng đó sau khi mua cặp bảo thạch kia thì hoàn toàn không còn ra tay nữa, ngay cả khi đấu giá thuốc sinh mệnh cũng vậy.

Trong tình huống khi ấy, ai ai cũng tranh nhau ra giá, cho dù biết chắc không thể thành công cũng không nhịn được mà hô giá, thì một phòng bao lại hoàn toàn im lặng thật sự khiến gã rất để tâm.

“Sau khi hai vị khách trong phòng bao đó đi ra quả thực đã ngồi lên cỗ xe ngựa chở Clive đi. Trong đó, vóc dáng của một người rất giống với người này.”

Thư ký của Ackerman chỉ vào tấm ảnh Tinh Linh trong tập hồ sơ đặt trên bàn, trong mắt đầy sự kinh diễm.

Phòng bao cho khách quý đều có sắp xếp hai người hầu đã trải qua huấn luyện đặc biệt, họ tuy sẽ không tiết lộ bí mật của khách ra ngoài nhưng khi bị cấp trên trực tiếp hỏi tới thì tất nhiên vẫn sẽ nói.

Ackerman nhìn tài liệu trên bàn, trầm tư nói: “Còn người đến lĩnh tiền trước đó thì sao?”

“Người của chúng ta đã mất dấu nửa đường, nhưng từ tin tức truyền về từ những người khác thì có thể xác định người đó cuối cùng cũng tiến vào căn biệt thự kia.”

Thư ký thầm may mắn, vốn thuộc hạ vì mất dấu còn lo lắng sẽ bị trách phạt, không ngờ thám tử theo dõi Clive lại vừa hay nhìn thấy mục tiêu xuất hiện trước cổng biệt thự rồi trực tiếp đi vào, vậy thì câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Biệt thự đó có thiết lập kết giới, người của chúng ta căn bản không thể đến gần, ngược lại còn phát hiện dấu vết thám tử của các thế lực khác cũng đang hoạt động xung quanh.”

“Hơn nữa mấy ngày nay, số người muốn mua lại mấy căn biệt thự gần đó cũng rất nhiều, giờ giá nhà khu đó đã bị đẩy lên tận trời.”

Ai cũng muốn chiếm lợi thế gần gũi, nếu trở thành hàng xóm thì cũng coi như có lý do chính đáng để đến cửa thăm hỏi.

“Tiếp tục theo dõi, tạm thời đừng hành động gì khác.”

Ackerman còn nhịn được, nhưng những người khác thì chưa chắc.

Thiệp mời như tuyết rơi ùn ùn kéo vào biệt thự, hoặc là mời dự yến tiệc, hoặc là xin đến bái phỏng, thậm chí có kẻ không biết là đầu óc bị úng nước hay vốn không có não mà trực tiếp viết thư, trong lời lẽ thì ngạo mạn kèm theo uy hiếp, yêu cầu họ giao ra ba loại thuốc sinh mệnh, không phải hạng cực kỳ ngu ngốc thì không thể viết như vậy.

Những thiệp mời ấy tất cả đều như đá chìm đáy biển, không có hồi đáp nào cả.

Trong đó có cả thiệp mời do con trai công tước, Denis Charlison gửi đi.

Vị công tước trẻ tuổi này vốn đã mang hậm hực vì Ma Vương cướp đi “chúc phúc của nữ thần tình ái”, thậm chí từng định phái người đi cướp đoạt. Sau đó, khi phát hiện bọn họ có liên quan đến nguồn gốc của thuốc sinh mệnh thì mới bị cha gã là Công tước Charlison ngăn cản. Bất đắc dĩ gã đành gửi thiệp mời, nào ngờ đối phương chẳng những không nhận mà ngay cả một bức thư hồi đáp giải thích tối thiểu cũng không có, thật sự là vô lễ đến cực điểm.

Nếu không phải Công tước Charlison ngăn cản thì giờ gã đã trực tiếp dẫn người bao vây biệt thự kia rồi.

“Phụ thân, giờ chúng ta làm thế nào?”

Thực ra Công tước Charlison cũng chẳng vui vẻ gì, ông là một trong ba công tước lớn của Camdo, tuy mấy năm gần đây vì bệnh tật mà gia tộc có chút suy yếu nhưng vẫn không thể khinh thường được, ngay cả quốc vương bệ hạ của họ cũng không dám tùy tiện từ chối lời mời của ông.

Một kẻ ngoại lai có lai lịch bất minh lại dám kiêu ngạo như thế, thật sự khiến người ta phẫn nộ.

Nhưng hiện giờ không phải lúc so đo mấy chuyện này, trong tay bọn họ rất có thể còn có thuốc sinh mệnh trung cấp và cao cấp, đó mới là thứ ông cần.

“Cứ chờ thêm, đợi quốc vương bệ hạ của chúng ta ra tay. Ta nghĩ hắn cũng sắp ngồi không yên rồi.”

Tân vương của Camdo mới kế vị không đến hai năm, đang độ thời kỳ hăng hái, đối với các quý tộc vốn khống chế hơn nửa triều chính Camdo thì vị quốc vương trẻ tuổi này cực kỳ bất mãn, luôn muốn tìm cơ hội cắt giảm thực lực của họ. Chỉ là phần lớn quý tộc đều đối lập với hắn, khiến hắn lực bất tòng tâm dẫn đến gần đây tinh thần mệt mỏi, hành vi cũng trở nên ôn hòa hơn trước.

Trong mắt người khác, đây giống như quốc vương đang chịu thua trước bọn họ nhưng trong mắt Charlson, đây chẳng qua là quốc vương nhỏ cố tình tỏ ra yếu đuối mà thôi. Từ việc gần đây hắn tích cực chọn phò mã cho em gái mình — Công chúa Sophia, còn có tin tức nói ứng cử viên sẽ chọn từ ba gia tộc công tước thì Charlison liền phán đoán rằng hắn muốn bắt đầu từ hôn sự của công chúa, lôi kéo một trong ba nhà để đối phó hai nhà còn lại.

Ba công tước đều hiểu rõ mưu đồ ấy nhưng vì quốc vương nhỏ đang dùng dương mưu, nên với họ cũng là một cơ hội, chỉ cần nhà nào cưới được Công chúa Sophia thì lập tức có cớ đường đường chính chính để đứng trên hai nhà còn lại, về phần quốc vương nhỏ thì chẳng nhà nào để vào mắt. Nếu là cố vương trước kia thì họ còn kiêng dè đôi chút, chứ vị quốc vương nhỏ non trẻ này thì không đáng sợ.

Vậy nên, dưới sự căn dặn của phụ thân, ba vị người thừa kế đều ra sức lấy lòng Công chúa Sophia. Tất nhiên, khác với cha họ chỉ nhìn lợi ích, ba chàng trai trẻ này thực sự thích cô “đóa hoa của Camdo” kia. Dù sao thì trong toàn Camdo, không thể tìm thấy người nào vừa đẹp hơn, vừa có thân phận cao hơn nàng.

Tất nhiên, bây giờ có một người nhưng đáng tiếc lại là đàn ông. Nếu đổi thành nữ giới thì có lẽ sẽ có người chuyển lòng.

Không, cho dù là đàn ông thì cũng có người sẽ chuyển lòng thôi.

“Anh ta thật sự đẹp quá…”

Trong hoàng cung Camdo, Công chúa Sophia trẻ trung xinh đẹp nhìn tập tài liệu mà hoàng huynh sai người đưa tới, mê mẩn ngắm tấm ảnh thuộc về Tinh Linh.

Vị công chúa trẻ này quả không hổ là đóa hoa của Camdo, nàng tựa như thiên sứ giáng trần với mái tóc nâu vàng mềm mại bồng bềnh, đôi mắt xanh lam như có tinh tú lấp lánh, sống mũi thanh tú và đôi môi như cánh hoa khiến nàng trông ngọt ngào và trong sáng.

Phong thái được bồi dưỡng của một công chúa cũng khiến từng cử chỉ của nàng đều dịu dàng tự nhiên, ưu nhã cao quý.

Nhưng vị công chúa được toàn dân Camdo yêu mến này lại có một sở thích nhỏ ít ai biết đến.

Nàng là một “nhan khống”.

Công chúa Sophia yêu thích mọi thứ đẹp đẽ, cung nữ và người hầu bên cạnh nàng đều là mỹ nhân được chọn lựa kỹ lưỡng, thường ngày nàng cũng thích ở cùng với những người xinh đẹp, vài người bạn thân nhất của nàng đều là đại mỹ nhân nổi tiếng trong giới quý tộc, mỗi người một vẻ.

Nàng cũng chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi sắc đẹp của họ, có lẽ sẽ có người sau lưng cho rằng nàng cố ý nói vậy để châm chọc, bởi vì nàng đẹp hơn họ nhưng Sophia cực kỳ chắc chắn rằng nàng nói thật lòng.

Mà nàng cũng rất tự hào vì bản thân có một gương mặt xinh đẹp như vậy.

Nàng yêu cái đẹp và những người đẹp thường được nàng đối đãi ưu ái hơn.

Khi hoàng huynh chuẩn bị gả nàng đi, nàng cũng không để tâm vì dù sao đó là số phận của mỗi công chúa, không phải gả sang nước ngoài đã là may mắn rồi.

Ban đầu nàng đã định cứ chọn trong số ba người thừa kế nhà công tước ai đẹp trai nhất thì gả cho hắn, rồi sinh ra một đứa trẻ càng đẹp hơn, nuôi dạy nó trở thành một mỹ nhân hoàn mỹ.

Sau này, cho dù phu quân có giống những quý tộc khác mà có tình nhân thì nàng cũng không để ý, nếu mà người nọ cũng đẹp thì nàng thậm chí chẳng ngại mời về sống cùng.

Nàng chính là một kẻ “nhan khống”, trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn cái đẹp cả.

Nhưng giờ nàng đổi ý rồi, vì nàng đã nhìn thấy Tinh Linh.

“Ta muốn gả cho anh ấy.” Nàng nhìn tấm ảnh thì thầm, đôi mắt như muốn bật ra tim hồng: “Một người đẹp đến vậy, ta nhất định phải gả cho anh ấy!”

“Công chúa?!” Nữ quan theo hầu nàng nghe vậy giật mình nhưng khi nhìn đến người trong tấm ảnh thì nàng cũng phần nào hiểu được.

Những người hầu cận công chúa hàng ngày đều biết sở thích của nàng nên phản ứng này cũng rất bình thường.

Chỉ là không biết quốc vương bệ hạ có biết tật xấu này của công chúa không, hoặc giả sử hắn biết nhưng có hiểu mức độ nghiêm trọng đến đâu hay không?

Nếu không biết, vậy thì e rằng sắp phải đau đầu rồi.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vị công chúa này đúng là một nhân vật kỳ quặc, ừm...

Thế là tình địch của Ma Vương đã xuất hiện.

Công chúa Sophia: “Sael thân mến, chúng ta sinh em bé đi, nhất định sẽ là đứa bé đẹp nhất đó~ (づ。◕‿‿◕。)づ”

Tinh Linh: “Cảm ơn, không sinh.”

Tác giả: “Bệ hạ mau giải quyết tình địch của ngài đi, nếu không Tinh Linh của ngài sẽ bị cướp mất đó.”

Ma Vương: “Trước khi giải quyết ả thì ta sẽ giết ngươi trước.”

— Tác giả đã thăng thiên.

CHƯƠNG 147

Đương nhiên, chàng Williams đệ nhị hoàn toàn không hề hay biết căn bệnh “háo sắc” của em gái mình nghiêm trọng đến mức nào.

Hắn chỉ muốn Sophia nhiệt tình một chút với cái tên Sael kia rồi lấy đó khơi dậy lòng ghen tị của ba ứng cử viên còn lại, để họ chủ động đối đầu với những kẻ trong biệt thự, còn hắn thì ngồi yên ngư ông đắc lợi.

Hắn hoàn toàn không ngờ Sophia thậm chí chưa từng gặp mặt đối phương mà chỉ nhìn một tấm ảnh thôi là đã vừa mắt rồi.

Thế nên lúc này hắn mới đắc ý sai bảo quản gia chuẩn bị một bữa tiệc xa hoa.

Sophia tuy cực kỳ mê gương mặt đẹp, nhưng ngoài mấy người thân cận ra thì kẻ khác nhiều lắm cũng chỉ thấy nàng thích cái đẹp, thích người có dung mạo ưa nhìn chứ cũng không tới mức thái quá, bởi nàng rất giỏi che giấu sở thích riêng của mình.

Trước mặt người ngoài, bất kể sau lưng thế nào thì Sophia luôn là "Đóa hoa Camdo” ngọt ngào và thuần khiết.

Đến cả anh trai nàng cũng không biết bộ mặt thật sự của em gái.

Nếu không, Williams đã chẳng nghĩ ra cái ý tưởng tệ hại này.

“Lần này ta định mở một bữa tiệc lớn, mời toàn bộ tuấn kiệt trẻ tuổi ở Manovey tới. Phu quân tương lai của muội sẽ sinh ra từ trong số đó, em gái thân yêu của ta, muội thấy có vui không?”

“Vui ạ.” Sophia khẽ lắc quạt che đi đôi môi hồng như cánh hoa, giấu nụ cười cong khóe miệng, chỉ còn lại đôi mắt cong cong ngọt ngào động lòng người: “Hoàng huynh, muội thật sự có thể chọn phu quân của mình trong yến hội sao?”

“Tất nhiên, chỉ cần hắn đủ ưu tú để xứng với muội.” Vị quốc vương trẻ mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, có ưu tú hay không, xứng hay không thì chẳng phải đều do ta định đoạt sao.

Hơn nữa, hắn tin rằng cô em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng.

Williams lập tức phái sứ giả đem thư mời gửi đến từng gia đình có người phù hợp, yêu cầu duy nhất lần này chính là —— xuất thân quý tộc.

Bởi vì thân phận mới mà Ma Vương và Tinh Linh đang dùng cũng là quý tộc.

Cho nên, cho dù là quý tộc ngoại quốc, chỉ cần có mặt ở Manovey thì cũng nằm trong danh sách được mời.

Lần này, Ma Vương đã nhận lấy thiệp mời.

Hiện tại mục tiêu của ma vật chỉ có đại lục Toph, trước khi nơi ấy khôi phục lại sức sống thì họ sẽ không nhúng tay vào đại lục khác.

Mặc dù quân số trong Ma Đài không ít nhưng so với nhân loại thì vẫn còn quá chênh lệch, bọn họ không thể phân tán binh lực để đánh cả hai bên được.

Hơn nữa, dù có trận pháp dịch chuyển tầm xa thì đó cũng chỉ là trận pháp một người, hoàn toàn không thích hợp cho việc truyền tống quy mô lớn, vừa tốn công vừa tốn sức.

Tất nhiên, nếu không xét đến hậu quả thì chỉ cần phái vài ma pháp sư thi triển vài cấm chú là đủ để nhân loại diệt sạch, nhưng đất đai cũng sẽ bị hủy hoại, mà mục tiêu bọn họ nhắm đến chính là đất đai nên cách này tuyệt đối không dùng được.

Huống hồ, tham quá hóa dở, khi chưa thống nhất đại lục Toph thì Ma Vương cũng chẳng muốn tự tìm thêm phiền phức.

Tổng hợp tất cả những điều trên, Ma Vương mới nể mặt quốc vương Camdo mà nhận lấy lời mời.

Vả lại, từ hoàng cung đưa đến không chỉ có một tấm thiệp, mà là ba tấm.

Một là của Ma Vương, viết cái tên giả của hắn —— “Mondy”.

Một là của Tinh Linh.

Tấm cuối cùng, ở dòng “tôn xưng” lại ghi rõ: “Kính gửi bậc tôn giả, người sáng chế Thuốc Sinh Mệnh.”

Tinh Linh nhìn thấy dòng chữ ấy liền nhíu mày: “Vị quốc vương này thật là… chẳng khách khí chút nào.”

Người khác đều chỉ lén thăm dò, còn hắn ta thì trực tiếp gửi hẳn thư mời tới.

“Đi hỏi Linton có muốn đi hay không.” Ma Vương đưa thiệp cho Gina.

Gina nhận lấy rồi lui ra ngoài, những ngày nay gương mặt nàng trắng bệch đến dọa người, môi chẳng còn chút máu nhưng vẫn kiên trì làm việc, mọi nhiệm vụ xử lý đâu ra đó, nếu không nhìn sắc diện thì thật chẳng ai nhận ra nàng vừa mới chịu phạt xong.

Nhìn thấy thư mời, Lão vu yêu lập tức tìm đến.

Nó vẫn chưa kịp thay mặt nên vẫn khoác lên cái gương mặt già nua của một ma pháp sư danh vọng khí thế mười phần, khiến không ai nghi ngờ “Thuốc Sinh Mệnh” không phải do nó luyện ra.

“Bệ hạ cũng đi dự yến hội này sao?”

“Ừm.”

“Thế thì thần cũng đi cùng luôn.” Lão vu yêu xoa cằm cười khanh khách, ánh mắt gian tà chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt nghiêm chính kia.

“Ngài vốn ghét nhất những chỗ ồn ào thế này mà?” Tinh Linh khó hiểu hỏi.

Không trách cậu nghi ngờ, từ trước đến nay Lão vu yêu đều chỉ thích bầu không khí yên tĩnh trong phòng thí nghiệm rộng rãi thôi.

“Ta mới sưu tầm được một cuốn ‘Tuyển tập nguyên liệu luyện kim’, trong đó có vài món ngay cả chợ đen cũng không kiếm nổi, nghe nói trong cung và mấy đại quý tộc có cất giữ nên ta định đi thử vận may.”

Tinh Linh trừng mắt: “Ngài định... ăn trộm hả?”

Lần này bọn họ đâu phải đến để gây rắc rối!

“Không không, ta nào làm cái chuyện đó.” Lão vu yêu xua tay: “Ta dự định ai cho ta nguyên liệu thì ta sẽ bán cho kẻ đó một lọ Thuốc Sinh Mệnh. Nguyên liệu càng quý thì cấp bậc thuốc càng cao, thế nào, được chứ?”

“Đưa nguyên liệu rồi còn phải trả tiền?” Tinh Linh nhướn mày.

Lão vu yêu mặt mày ngay thẳng: “Đương nhiên! Thuốc này chế rất tốn thời gian đó.”

Quả thật rất tốn, bình thường luyện một lọ thuốc sinh mệnh cần mất ít nhất một tuần —— tất nhiên là với thanh kỹ năng của nó thì không bình thường chút nào.

Nhưng Tinh Linh thừa biết, loại thuốc cấp bật như thế này Lão vu yêu vốn toàn đẩy cho trợ lý làm.

“Thế ngài định bán bao nhiêu? Tám chục triệu?”

“Dĩ nhiên không thể thấp hơn con số đó.” Lão vu yêu nghiêm giọng: “Chính bọn họ tự định giá mà, ta sao có thể bán rẻ hơn chứ? Thế chẳng hóa ra ta hạ thấp giá trị của mình à?”

“…Tốt nhất đừng để Ivesta biết, anh ta mà hay tin chắc chắn sẽ chém ngài ngay.”

Lão vu yêu bật ra một tràng cười khàn khàn khó nghe: “Khà khà khà, chẳng phải ta mới tranh thủ lúc hắn chưa biết mà làm sao? Đợi đến khi hắn biết thì phần kiếm chác này còn tới lượt ta chắc? Ừm… cũng đừng nói cho Ansetloc biết, hai kẻ đó một phe với nhau đấy.”

Mặc dù đã quyết định đi dự tiệc nhưng Lão vu yêu lại chẳng muốn giao lưu cùng nhân loại, thế nên nó tính tìm một ma vật khéo ăn nói đi cùng.

Tinh Linh cứ tưởng nó sẽ chọn bừa một ma vật trong biệt thự, dù sao chính nó cũng bảo không muốn để Huyết tộc hay Mị ma biết chuyện này, nếu đưa người từ Ma Đài sang thì dễ bị bại lộ.

Nào ngờ đến hôm yến hội, kẻ nó dẫn theo lại là Felicia —— cô giáo ngôn ngữ của mấy bé học đồ.

Giờ Felicia còn kiêm cả việc dạy ma pháp cho bọn trẻ, bởi cả bốn đứa đều có tư chất hệ Mộc không tốt lắm, mà vị thầy chính thống của chúng thì lỡ lưu lạc sang đại lục khác nên chỉ có thể học từ ma vật khác.

“Lâu rồi không gặp, Felicia, bọn Marsha vẫn khỏe chứ?”

“Tất cả đều rất tốt, đa tạ Điện hạ quan tâm.”

Nữ đọa thiên sứ khẽ nhấc váy dạ hội đại lục Tora, hành lễ duyên dáng.

Mái tóc dài đen nhánh được tết lệch, búi lên một bên, cố định bằng lưới ngọc lam, vừa đoan trang vừa thanh lệ.

Bộ lễ phục vàng thêu hoa văn lộng lẫy, phảng phất giống kiểu váy mà Serra từng mặc, thân trên ôm sát, thân dưới xòe rộng kiểu cung đình, vòng eo bị siết nhỏ, ngực lại càng căng tròn. Trên chiếc cổ trắng ngần đeo chuỗi vòng kết từ hơn hai chục viên lam bảo lớn nhỏ đồng bộ với đôi khuyên tai hình thoi, vòng cổ buông dài xuống bờ ngực khiến ánh nhìn bất giác bị hút vào khe ngực mê hoặc kia.

Nhưng quyến rũ nhất vẫn là gương mặt nàng —— gương mặt thiên sứ, từ trước tới nay vốn là biểu tượng của vẻ đẹp và sự thuần khiết. Cho dù đã sa ngã nhưng dung mạo của Felicia vẫn không hề sứt mẻ, trông nàng hệt như đang đứng giữa thiên đường và địa ngục, ánh sáng và bóng tối hòa trộn vào nhau, mâu thuẫn mà kỳ diệu, cái đẹp kỳ ảo ấy ở nơi nàng được phô bày trọn vẹn.

Đến cả Tinh Linh, vốn ngày ngày soi gương quen mắt cũng phải ngẩn ngơ trước sự kiều diễm của nàng.

“Cô vốn ở Adadara mà? Sao lại nhận lời đi cùng Farchilar đến yến hội?”

Felicia khẽ đáp: “Gần đây thần có việc muốn nhờ đại nhân Linton nên tạm thời về Ma Đài.”

Có quyển trục truyền tống nên ma vật qua lại Ma Đài rất tiện, vì thế nàng chẳng ngại Tinh Linh hỏi han.

Lão vu yêu cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Felicia có việc nhờ ta giúp, mà ta lại đang thiếu một bạn nhảy nên liền gọi nàng đi cùng.”

Thấy Tinh Linh còn muốn trò chuyện thêm nhưng bị Ma Vương xen vào: “Không còn sớm nữa, đi thôi, vừa đi vừa nói.”

Trên đường tới hoàng cung, ngoài chuyện hỏi thăm tình hình bốn học đồ, Tinh Linh còn biết lý do thật sự nàng tìm Lão vu yêu.

Sau một thời gian dạy dỗ, tình cảm Felicia dành cho trẻ nhỏ ngày càng mãnh liệt, khao khát có một đứa con của riêng mình. Nhưng khi thấy những thổ dân da đen trên đại lục Toph thì nàng cũng hiểu khó lòng tìm được người cha “hợp yêu cầu” cho con mình. Trong Ma Đài thì nàng đã sớm quan sát kỹ, chẳng ai phù hợp nên đành phải tìm ở bên ngoài.

Thế là, khát vọng có con thôi thúc nàng nhờ đến Lão vu yêu, mong lão giúp mình “tạo ra” một đứa trẻ.

“Yêu cầu của cô ta hơi phiền phức, vừa phải mang huyết mạch của cô ta, vừa phải là một thiên sứ tóc vàng mắt xanh. Nhưng cô ta là đọa thiên sứ nên nếu dùng máu thịt của cô ta thì đứa trẻ chỉ trở thành một đọa thiên sứ có da tóc đen, còn nếu dùng máu thịt ma vật khác thì lại không ai thích hợp nên ta bèn dắt cô ta ra ngoài ngó nghiêng một vòng.”

Đại lục Toph không có sinh vật hợp gu của Felicia nhưng đại lục Tora thì có, dù sinh con lai, đứa trẻ có thể yếu hơn ma vật thuần chủng nhưng tiềm lực vẫn rất lớn.

Vừa nghe xong, Felicia lập tức động lòng nên đồng ý dự tiệc ngay.

Tinh Linh nghe xong thì ngẩn người, bấy giờ mới biết Lão vu yêu ngay cả việc “tạo con nít” cũng có thể…! (Thật ra thì không.)

Còn Ma Vương, từ đầu đến giờ vẫn im lặng lúc này bỗng liếc sang Lão vu yêu, rồi lại quay sang nhìn Tinh Linh.

Con cái sao…

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip