Chương 10
Cơ Phát nằm ở Chung Cực Viên nhìn Hàn Diệp ngồi trên tiên lâu một cách trắng trợn. Vì y ở trong tối, hắn ngồi ngoài sáng nên y không sợ hắn phát hiện, chỉ là y càng nhìn thì càng tò mò, không biết tại sao đã qua giờ tuất mà hắn còn chưa nghỉ ngơi, lẽ nào hắn định ngồi ở đó đến lúc tạnh mưa hay sao?
Đã vậy, y phải đi tìm hiểu xem rốt cuộc Hàn Diệp đang mưu tính cái gì, ai bảo bây giờ y rảnh rỗi, không có chuyện gì làm chứ?
Nghĩ là làm, Cơ Phát xuất hồn ra ngoài, xuyên qua màn mưa, bay đến tiên lâu rồi chui qua khung cửa sổ mở rộng.
Nhiều người vẫn thường thắc mắc, không biết ma quỷ bay trong đêm mưa sẽ có cảm giác gì? Thật ra chẳng có cảm giác gì nhiều ngoài thân thể như lạnh hơn, không thể trách được, giọt nước không bắn vào da thịt mà xuyên qua hẳn hòi, Cơ Phát có thể cảm giác được gì đây.
Bay đến gần cửa sổ, Cơ Phát mới trông thấy Hàn Diệp đang cúi đầu nhìn chăm chú vào vài ba quyển sách trên bàn, bên dưới số sách này còn có một lớp khăn màu đen lót đáy, trông có hơi quen mắt.
Đó không phải là tay nải Ninh Xuân cầm lúc trước sao?
Cơ Phát càng tò mò, bay ra sau lưng Hàn Diệp, cúi đầu nhìn mấy quyển sách kia, phát hiện ra chúng chính là những quyển y thư mà y đã cất giấu ở chỗ bí mật.
Hoá ra Hàn Diệp thật sự học trộm y thư của y!
Cơ Phát không phẫn nộ, chỉ cảm thán Hàn Diệp này đúng là danh bất hư truyền, chính bản thân y thừa biết sách vở mình viết khó hiểu như thế nào, thế mà hắn tự mày mò đọc hiểu, còn thi châm Thiêu Sơn Hoả bản cải tiến một cách thuần thục. Tuy là hắn lấy y ra thử nghiệm nhưng hiệu quả của đợt châm cứu này rất tốt, tốt đến mức nếu ngày xưa y biết Hàn Diệp có năng lực hành y như vậy, sẽ bắt hắn rồi dụ dỗ thuyết phục nhận mình làm sư phụ.
Nghĩ đến đây, Cơ Phát hừ lạnh, hay cho một tên Hàn Diệp, lúc trước chửi mắng khinh thường ta, bây giờ lại học sách của ta, ngươi còn liêm sỉ không?
Rồi y lại nghĩ, nói vậy là Ninh Xuân đem số sách này cho Hàn Diệp, không phải năm xưa Ninh Xuân không ưa hắn sao? Ghê gớm thật, có thể khiến công chúa Ninh Xuân cao cao tại thượng khuất phục trước mình, không biết Hàn Diệp đã dùng chiêu gì.
Nói cho cùng cũng vì hắn quá ưu tú, trách sao được.
Trong lúc Cơ Phát ngẫm nghĩ, đột nhiên y nhận ra từ nãy đến giờ Hàn Diệp không hề nhúc nhích. Hắn ngồi bất động bên bàn, mặc tiếng mưa đêm rả rích, mặc ánh nến dần dần yếu đi, hắn vẫn luôn quan sát những quyển sách kia. Cơ Phát đã chuẩn bị tinh thần xem lại đống tri thức mà y tích góp gần hai mươi năm sống sót, chuẩn bị trải nghiêm cảm giác hoài niệm xuôi dòng quá khứ, nhưng lạ là Hàn Diệp không hề mở ra để nghiên cứu nội dung dược lý bên trong, lại cứ nhìn chằm chằm vào bìa sách.
Quyển này tên là Phong Dịch Hành, kể về con đường mà Cơ Phát đi qua trong trận dịch bệnh năm đó. Từ Thục Trung đến biên cảnh phía bắc đằng đẵng xa xôi, mất hẳn một tháng mới đến nơi, dọc đường y gặp rất nhiều chuyện lạ, cũng chứng kiến, trải qua, tìm tòi và đúc kế được nhiều tri thức hữu ích. Mặc dù bản thân y cũng thấy quyển Phong Dịch Hành này khá thú vị, nhưng không đến mức Hàn Diệp lại nhìn nó chòng chọc như vậy chứ?
Cơ Phát càng dán lại gần, phát hiện ra một thứ. Trên bìa sách có một vết ố đen đậm như là dấu vết bị dây nước bùn, còn loang ra thấm vào những trang sau khiến giấy dính vào nhau. Hàn Diệp ngồi đóng băng nửa ngày mới giơ tay lên khẽ khàng chạm vào vết ố, đầu ngón tay đầy vết chai do luyện đao kiếm trường kỳ cẩn thận đến độ Cơ Phát thấy ngứa mắt, rất muốn nhào xuống ấn vào tay hắn.
Đó là vết máu mà chính Cơ Phát đã phun ra sau khi bị đả kích lần đầu, thân thể y vốn đã không khoẻ, vừa hay tin dữ là không chịu nổi, khí huyết trào ngược, hoả cấp công tâm, không khống chế được bản thân, sau đó còn hôn mê mất một ngày. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hàn Diệp, muốn sờ thì cứ sờ, sợ bị nguyền rủa sao?
Cơ Phát cúi đầu đến gần sát bên mặt Hàn Diệp, định đè tay hắn xuống cho hắn giật mình chơi. Ai ngờ biến cố xảy ra ngay lúc này, bỗng dưng Hàn Diệp quay phắt lại nhìn thẳng vào hai mắt y, bốn mắt giao nhau ngay tức thì, làm cho Cơ Phát nhảy dựng lên hoảng hốt, trong nhất thời y không dám nhúc nhích nửa bước.
Cơ Phát chết rồi, tim đã ngừng đập từ lâu cho nên lồng ngực không thể nổi trống được, nhưng vào giờ phút này y có cảm giác trái tim vô hình của mình thật sự đang co thắt, co thắt dữ dội vì khiếp sợ!
A! Lẽ nào Hàn Diệp có thể nhìn thấy quỷ hồn của y?
Nghĩ đến đây, Cơ Phát sững sờ quên cả phản ứng, cứng ngắc lùi về sau.
Thế nhưng Hàn Diệp vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chỗ y vừa đứng, sau đó chuyển mắt nhìn xung quanh. Hắn đứng dậy chạy ra cửa sổ ngoái đầu trông ra màn đêm đen kịt, tiếp đến lại chạy xuống cầu thang như đang tìm thứ gì đó, cuối cùng lẳng lặng quay về chỗ cũ.
Không biết có phải ảo giác của Cơ Phát hay không, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Diệp, Cơ Phát lại đọc ra được chút mong chờ nhỏ nhoi cùng tự giễu bản thân từ gương mặt hắn. Y thở phào nhẹ nhõm, hoá ra hắn không hề trông thấy y, hành vi vừa rồi chắc là trùng hợp thôi, y đã nói mà, sao hắn có thể trông thấy y được.
Cơ Phát thở phào, Hàn Diệp lại có vẻ thất thần, hắn lại cúi đầu nhìn quyển sách, cẩn thận rót một ly rượu rồi đặt lên bàn.
"Ta cứ tưởng ngươi đã quay về."
"Không phải mọi người đều nói trên thế giới này có vong hồn ma quỷ sao?"
"Tại sao ngươi không về lần nào?"
Hắn thì thào tự nói, như là tỉ tê với bản thân, lại như đang kể khổ với người khác. Tiếng mưa nặng nề bên ngoài như giã vào lồng ngực hắn, hắn không nghe rõ nhưng gì mình nói, Cơ Phát cũng không nghe được.
Cơ Phát thấy không có gì thú vị bèn bay ngược về phòng. Y thầm nghĩ tuy là nước thuốc của Hàn Diệp khiến cơ thể y đau rát, nhưng phải nói là hiệu quả vô cùng tốt. Những vết lở loét trên người y đã ngừng mưng mủ, cũng không còn tê ngứa quá nhiều, thậm chí những vết lở nhẹ đang dần lan rộng cũng có dấu hiệu khép lại, quả là không phí công y chịu đau một hồi. Nếu ngâm nước thuốc này thường xuyên, hoặc có thể sử dụng thuốc bột làm khô vết loét trên da được điều chế từ nước thuốc này, rất có thể bệnh phong hủi của Cơ Phượng sẽ lành lại nhanh chóng.
Cơ Phát nghĩ vậy, tấm tắc gật gù rồi nhập vào cơ thể của Cơ Phượng.
"Kỳ lạ thật, sao mình không cảm thấy buồn ngủ?"
Cơ Phát dụi mắt, sau đó y nhận ra mình không hề nhập lại vào thân thẻ của Cơ Phượng!
Từ sau lần thoát xác trước đó, Cơ Phát phát hiện chỉ cần y rời khỏi thân thể Cơ Phượng một chút, tim của người này sẽ ngừng đập, độ ấm thân thể giảm dần theo thời gian, nhưng sau khi y quay lại thì thân thể này vẫn hoạt động bình thường. Bản thân Cơ Phát không lý giải được chuyện này, vì nghĩ mãi không ra nên y không thèm nghĩ nữa, không ngờ lần này lại không nhập vào được, chẳng phải thế là y lại thành cô hôn dã quỷ sao?
Cơ Phát không sợ lưu lạc thiên nhai, chỉ tiếc là chưa tìm hiểu được tại sao Cơ Phượng chết.
Nhìn nam tử tuấn mỹ nằm im trên giường, y thở dài, biết trước như vậy thì y đã không xuất hồn, nếu lần này có thể nhập lại vào thân thể Cơ Phượng, có lẽ y phải hạn chế số lần xuất hồn, tốt nhất là an phận thủ trường tránh tử vong thêm lần nữa.
Bản thân y không thể cứu Cơ Phượng, không có châm không có thuốc, cũng không thể đả thông kinh mạch, truyền chân khí bảo hộ cơ thể, nhưng chẳng phải có một người làm được sao?
Cơ Phát liếc tiên lâu trên cao, quyết định dụ Hàn Diệp xuống cứu Cơ Phượng.
Y bắt đầu ném đồ, trong Chung Cực Viên có thứ gì y sẽ ném thứ đó, chuyên chọn những thứ thiết cương gây tiếng vang lớn và vài vật dụng có hình dạng góc cạnh, ném ra khỏi sân nhà. Y chỉ có thể thu hút sự chú ý của Hàn Diệp như thế, cũng đánh cược lòng bận tâm của hắn với Cơ Phượng. Nếu hắn không muốn để ý tới Cơ Phượng thì y cũng bó tay, coi như Cơ Phượng đã quy tiên, không cách nào cứu chưa.
Quả nhiên không mất bao lâu là Hàn Diệp chú ý đến Chung Cực Viên ngay.
Hắn là người tập võ, thính lực rất tốt, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng chập cheng leng keng ở Chung Cực Viên, bèn đứng đậy đi qua.
Hàn Diệp nện bước thong thả, Cơ Phát lại sốt ruột ném đồ. Ném đến chiếc đế đèn thứ năm, bóng người của Hàn Diệp đã xuất hiện trên hành lang, mặt đầy hờ hững có vẻ không hợp với trần thế phàm tục.
Hàn Diệp đi đến cửa, đã thấy Cơ Phượng nằm sõng xoài dưới đất, tay chân mắc vào nhau, giống hệt như bị người ta khiêng ném xuống đất. Hắn nhíu mày, tuy là hắn không có ý kiến với chuyện đám người Cơ Văn ức hiếp Cơ Phượng, nhưng Cơ Phượng vẫn còn giá trị lợi dụng, hắn không thể bỏ mặc người này nằm dưới đất suốt đêm, dẫu sao bây giờ cũng là ngày mưa tầm tã, hơi đất lên nhiều, hời hợt như vậy có khi Cơ Phượng sẽ chết tươi.
Hàn Diệp cúi người túm áo Cơ Phượng, lật đối phương lại rồi vỗ vào mặt y. Chỉ là hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ giơ tay kiểm tra mạch trên cổ Cơ Phượng.
Sau đó hắn cúi đầu nghe ngóng nhịn tim của Cơ Phượng: "..."
Tắt thở rồi.
Hàn Diệp nghiêm túc suy nghĩ, lẽ nào Cơ Phượng chết vì bệnh căn trong người, dồn nén đã lâu nên giờ không chịu được nữa, phát tác tại chỗ? Không, bệnh của Cơ Phượng không nặng đến thế, hắn đã kiểm tra sơ bộ rồi, còn phải hơn năm năm nữa mới chết được.
Hắn suy tư thật nhanh, vội lấy ngân châm ra châm vào huyệt trước ngực và cổ họng Cơ Phương, muốn gọi Cơ Phượng tỉnh lại.
Cơ Phương nằm đơ ta như khúc gỗ, mắt nhắm nghiền, tay chân buông thõng, giống như đã phó mặc sinh mệnh cho trời. Hàn Diệp châm xong cũng không thấy có hiệu quả, nhíu mày suy nghĩ. Hắn đỡ Cơ Phượng lên ngồi trước mặt rồi tung chưởng vận nội lực truyền vào người Cơ Phượng, vốn dĩ Cơ Phát tưởng là lần này cũng không thành công thì chợt y cảm nhận được một lực hút quen thuộc.
Giây tiếp theo, Cơ Phát bị hút vào người Cơ Phượng.
Y từ từ tỉnh lại, giương mắt nhìn Hàn Diệp.
Thấy y mở mắt, Hàn Diệp buông tay khiến y ngã xuống đất.
"Ai da!"
Mới vào người là Cơ Phát hùng hổ ngay, khép vạt áo: "Nửa đêm mưa to ngươi đến phòng ta làm gì?!"
Cơ Phát cố ý gây sự, không hiểu sao sau khi biết Hàn Diệp lén học y thuật của mình, y thấy vừa tiếc vừa ghét hắn, muốn đánh hắn một trận rồi truyền thụ kiến thức cho hắn, quả thật đúng là có năng lực khiến người ta vừa yêu vừa hận.
"Ghi nợ."
Hàn Diệp lại chú ý đến vấn đề khác.
"Ghi nợ?" Cơ Phát sửng sốt: "Ta? mắc nợ ngươi?"
Sau đó y cười nhạt: "Ngươi nóng lòng muốn trả thù đến vậy rồi sao? Hoá ra thần y Hàn Diệp cũng chỉ là người keo kiệt như vậy thôi. Vô lý chụp mũ, vô lý ghi nợ, thật đúng là anh tài thiên hạ!"
Hàn Diệp đáp: "Vì chúng nó."
"Vì chúng nó?" Lần này thì Cơ Phát không hiểu: "Thứ gì?"
Hàn Diệp chỉ ra sân, mưa dần nhỏ xuống, cảnh vật cũng trở nên rõ ràng, đống thau đồng giá nến ngoài sân quá bắt mắt!
"Ha ha, không ngại nói cho ngươi biết, ta đây đang luyện "súy thủ thần chưởng" nên lấy mấy thứ đó ra luyện tập..."
Cơ Phát lau mồ hôi vô hình, cảm giác được ánh mắt hết sức sắc bén của Hàn Diệp, y chột dạ im miệng.
Nể tình ngươi cứu Cơ Phượng, lão tử không so đo, hừ.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, sáng hôm sau, Hàn Diệp đến Chung Cực Viên, nhét một viên thuốc vào miệng Cơ Phát lúc y còn chưa tỉnh ngủ, khiến Cơ Phát đau đớn lăn lộn khắp nửa canh giờ.
"Nghe nói ai luyện "súy thủ thần chưởng" là có thể chịu đựng loại độc này." Hắn thờ ơ cúi đầu nhìn Cơ Phát vã mồ hôi ra đầy mặt, thản nhiên nói.
Cơ Phát: "..."
Đợi một ngày nào đó lão tử thành lệ quỷ sẽ về bóp chết ngươi trước nhất!
Hết Chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip