Chương 30
Tề Nguyên Tĩnh đứng gần đến mức có thể thấy được vết lở loét lan tràn từ cổ xuống bụng Cơ Phát, gần đến nỗi ngửi được mùi tanh tưởi nồng nặc khiến ruột gan gã quay cuồng, gần tới độ nghe rõ tiếng khóc kêu gầm gừ ở sau lưng Cơ Phát - như thể nơi đó chính là Uổng Tử Thành mà người ta hay nói đến, có hàng nghìn hàng vạn vong hồn rên la oan uổng, ôm chấp niệm sâu dày chết không nhắm mắt, càng không thể đầu thai.
Cho dù là kẻ giết người không gớm tay như gã, sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt, gã cũng chẳng thể nhịn được há hốc mồm, đầu gối mềm nhũn quỳ phịch xuống trước mặt Cơ Phát. Cả người gã run rẩy như bị ngâm trong hồ băng, hoảng sợ kinh hoàng, răng va vào nhau lập cập, máu huyết trong người sục sôi khiến lồng ngực trở nên khó thở.
"Ngươi, ngươi..."
Tề Nguyên Tĩnh muốn nhấc đao lên chém bay đầu Cơ Phát, nhưng gã có cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích nổi một ngón tay. Không chỉ hãi hùng về mặt tinh thần mà còn kinh sợ vì trông gương mặt của người này khá quen, gã có cảm giác như mình đã thấy đối phương ở đâu đó, nhưng trong nhất thời lại không nhớ được người này là ai.
"Không, không được! Tề Nguyên Tĩnh ta đây thân là tả hộ pháp Ảnh Môn, công phu xuất chúng, nằm trong danh sách năm kẻ mạnh nhất giang hồ, sao có thể sợ một thứ loạn thất bát tao này! Giết, phải giết, giết y!"
Trong lòng Tề Nguyên Tĩnh nghĩ thế, cố sức cổ vũ bản thân, ma quỷ mà thôi, không cần phải sợ, chỉ cần gã chém cho kẻ này hồn tiêu phách tán là được, đâu phải trước giờ gã chưa từng chém ai?
"Ta... Ta sẽ bằm thây ngươi ra trăm mảnh, đánh cho hồn phách của ngươi tan rã hoàn toàn, giết ngươi không được siêu sinh, đời... Đời đời kiếp kiếp đều phải đau, đau đớn...!"
Tề Nguyền Tĩnh dồn hết sức mình, gân cổ gào lên, gã cũng không nói chơi, đã thực sự cố sức nhấc đao chém vào người Cơ Phát. Nhưng lưỡi đao chỉ chém xuyên qua linh hồn của Cơ Phát, quật vào không khí, cuối cùng vì Tề Nguyên Tĩnh lấy đà quá mạnh nên lưỡi đao chém thẳng vào cột nhà bên cạnh, cắm phập vào trong.
Tề Nguyên Tĩnh thấy đao kiếm không có tác dụng, như chém trúng không khí, gã càng không có sức rút kiếm ra khỏi cột nhà, té ngửa ra đất: "Ta... Ta..."
"Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng!" Lý Bá dẫn đầu quỳ xuống dập đầu như điên, vừa lạy vừa gào to khẩn thiết: "Tiểu nhân có mắt không tròng không biết đại tiên hạ cố đến đây, nếu như tiểu nhân có lời nào vô ý xúc phạm đến đại tiên, mong ngài đại nhân đại lượng khoan hồng bỏ qua cho tiểu nhân! Tiểu nhân chỉ tham chút lợi nhỏ chứ không hại người bao giờ, xin đại tiên đừng so đo với hạng tôm tép như ta!"
"Đại tiên tha mạng, ở nhà ta còn lão ấu bệnh tật chờ ta nuôi dưỡng, mong là đại tiên đại xá tha cho ta, ta hứa sẽ cúng bái đầy đủ mỗi năm, không, mỗi tháng! Mỗi tháng!"
Các nha dịch vội vàng quỳ xuống học theo Lý Bá, hành động nhanh nhẹn dứt khoái như là được dạy dỗ bài bản. Đám người Ảnh môn thì câm như hến, nhưng thân thể phát run và ánh mắt khiếp đảm khó nén được đủ khiến người ta biết chúng cũng đang hoảng hốt không kém, chỉ mong "đại tiên" chướng mắt bỏ qua mình, cho mình một cơ hội sống!
Cơ Phát chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Nguyên Tĩnh, không thèm để ý đến cảnh lạy lục van xin của người khác, trong con ngươi đen ngòm có khí đen bao phủ loé lên vẻ khinh thường, cười nhạt:
"Không phải ngươi vênh váo lắm sao? Không phải to gan lớn mật, hùng hổ dữ tợn lắm sao? Vào đi, vào ngay nào, ta cho ngươi vào đấy, ta không cản đường ngươi."
Cơ Phát đứng lơ lửng trên không trung, cúi đầu lướt về phía Tề Nguyên Tĩnh. Y di chuyển đến đâu, sương đen cuồn cuộn lập tức ùn ùn kéo theo đến đó, khiến những kẻ đang run lẩy bẩy quỳ mọp xin tha kêu "a" một tiếng rồi lăn đùng ra ngất xỉu, làm cho sĩ khí của Tề Nguyên Tĩnh giảm mạnh, dồn sức giơ đao quật lung tung vào không khí: "A! Cút đi! Không được đến gần ta!"
Tiếng vun vút xé gió lại vang lên, ẩn ẩn có tiếng xèo xèo của thứ gì đó bị ăn mòn, nhưng vì nhân tâm hoảng sợ hoặc vì tiếng gió rít xung quanh quá lớn nên ngoài Cơ Phát ra, không ai nghe được.
Đao chém vào linh hồn vốn là không đau, nhưng đao của Tề Nguyên Tĩnh giết hại quá nhiều người, lây nhiễm sát khí oán hận không thua gì âm khí trên vong hồn Cơ Phát, tạo ra lực sát thương mang tính chân thực với vong hồn. Có điều cũng không gây ra vấn đề quá nghiêm trọng, Cơ Phát chỉ cảm giác bộ phận nào bị gã chém sẽ "mất liên kết" với linh hồn y một chút rồi sẽ quay lại, khiến y khẽ nhói một cái.
Cơ Phát chẳng thèm làm gì, chỉ đứng sừng sững ở trước cổng Tiên Trúc Cư, im lặng nhìn chằm chằm hai đám người khóc lóc kêu rên xin tha trong tiếng gầm gừ khàn đặc của bà lão.
Bọn họ sợ y đến như vậy ư?
Đáng lẽ bọn họ phải sợ một Cơ Phát có thể cướp người khỏi tay quỷ sai, phải sợ một Hàn Diệp dẫn kẻ hấp hối dạo quanh một vòng quỷ môn quan rồi trở về nhân thế mới đúng, nhưng bọn họ lại khiếp vía trước một vong hồn lệ quỷ đã chết mười năm trước, còn chẳng hề làm gì bọn họ. Thật là nực cười làm sao, chua chát làm sao!
Cơ Phát cụp mắt, thổi một hơi lạnh đông cứng chân bọn họ dính đất, kiên quyết không cho họ vào y quán.
Nếu lúc trước bọn họ sợ y thế này, có lẽ y đã không phải chết.
"Ngươi, ngươi, ta nhớ ra ngươi là ai rồi!"
Đúng lúc này, Tề Nguyên Tĩnh chợt ngẩng phắt lên.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt đen kịt của Cơ Phát, người gã giật bắn, môi run bần bật, mấp máy một lúc lâu sau mới thổn thức rên lên: "Ngươi là... Ngươi là... Cơ Phát! Là Tứ công tử Cơ Phát, Cơ tiểu thần y đã chết mười năm trước!"
...
Keng! Keng!
Tiếng đánh nhau gần sát bên ngoài khiến Hàn Diệp chú ý, hắn rút ngân châm cuối cùng ra khỏi cơ thể Phương Vũ, rửa tay qua loa rồi mở cửa ra.
Hàn Diệp sững sờ, không biết từ bao giờ, mây đen đã tụ tập rất dày trên nền trời, cả khoảng không trên y quán đều tôi sầm như ban đêm, mà lúc này, trên trời cao còn có ánh chớp chợt loé như là sắp trút cơn mưa to.
Lúc này, người nằm trên giường khẽ ho khan một tiếng, sau đó thở ra một hơi rồi mở mắt, cuối cùng Phương Vũ cũng đã tỉnh.
Thấy nam tử áo đen đứng trước cửa, Phương Vũ cố sức ngẩng đầu gọi đối phương, mong được giúp đỡ một chút: "Nước..."
Sau đó, y trơ mắt nhìn Hàn Diệp phi thân ra ngoài nhanh như chớp, chỉ để lại một trận gió phần phật.
"..." Hắn phải sốt ruột đến mức nào?
Hàn Diệp phóng vút ra ngoài cản một nhát đao từ thuộc hạ của Tề Nguyên Tĩnh thay Ảnh Nhị, nhíu mày hỏi Ảnh nhị: "Chuyện gì xảy ra?"
"Thiếu chủ!" Ảnh Nhị thấy người bay đến là Hàn Diệp, hắn mừng rỡ kêu lên: "Thiếu chủ, người của nha môn và Ảnh Môn đều đến! Nha môn muốn bắt ngài áp giải lên công đường thẩm vấn, Ảnh Môn muốn ép ngài giao Phương thiếu chưởng môn ra, ngài đừng bước ra cổng!"
Hàn Diệp càng cau mày chặt hơn: "Ai ở bên ngoài?"
Ảnh Nhị biết hắn không nhắc đến hai thế lực kia, vội đáp: "A! Phượng thiếu gia đang ở ngoài đó, nhưng thuộc hạ không biết y làm cái gì!"
Hàn Diệp vừa nghe đến đây, hắn không nén nổi giật mình: "Cơ Phượng?!"
Có Hàn Diệp xông đến, ba tên môn hạ Ảnh Môn bị giải quyết rất nhanh, Ảnh Nhị đập cho chúng ngất đi, thở hổn hển: "Thiếu chủ, hôm nay Lý Bá không bỏ qua cho ngài, Tề Nguyên Tĩnh cũng không muốn tha cho ngài, Phượng thiếu gia nói..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Hàn Diệp đã phóng ra ngoài như một cơn gió. Hắn phi thẳng ra cổng, đá thẳng vào cửa cổng nhưng không biết tại sao cửa cổng bị đóng rất chặt, nhưng có thiên quân vạn mã đang đè lên phía bên kia cánh cửa, cho dù hắn dồn hết sức cũng không thể làm nó nhúc nhích được một li.
Đã thế thì Hàn Diệp dứt khoát không đi đường cửa, hắn leo qua tường bổ nhào ra bên hông y quán rồi vòng tới cổng, lập tức trông thấy đám sương đen ngùn ngụt vây kín cổng y quán.
Sương đen dày đặc, vẫn luôn bao trùm một vùng không gian khiến mọi người xung quanh sợ đến mức trốn kĩ vào nhà, nhưng vẫn có kẻ dũng cảm nấp sau gốc cây quan sát tình hình bên trong.
Hàn Diệp phát hiện được một tên gầy tong ở sau gốc cây bên con đường đối diện cổng y quán, túm đối phương ra: "Có chuyện gì vậy? Trong đó có ai? Màn sương đen này là như thế nào?"
Tên kia sợ tới mức người cứng đờ quên cả giãy, cứ tưởng là ma quỷ trong kia ra đây đòi mạng tìm người thế thân, đại khai sát giới, khi nhìn kĩ lại mới thấy là Hàn Diệp, hắn ta thở phào: "Tiểu nhân... Tiểu nhân cũng không biết rõ, chỉ biết là nhóm... Nhóm nha sai và Lý bộ khoái đang quỳ trong đó, còn đám người còn lại, thì, thì là người giang hồ. Về phần lệ quỷ kia... Tiểu, tiểu nhân..."
Hắn ta nói lắp một lát mới thốt thành lời ngay ngắn: "Tiểu nhân nghe một tên trong đó gọi y là... Là cái gì Cơ, Cơ..."
"Cơ Phượng?" Hàn Diệp tiếp lời.
Hắn cau mày, những chuyện này hắn đều đoán được, điều duy nhất không hiểu là tại sao người này lại bảo Cơ Phượng là lệ quỷ.
"Cơ Phượng?" Tên gầy ngẩn ra, rồi vội lắc đầu: "Không phải Cơ Phượng! Tiểu nhân chứng kiến từ đầu đến cuối, Cơ Phượng đã ngất trước khi lệ quỷ xuất hiện rồi!"
Nói xong, một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên trong màn sương mù đen, tiếp đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tên gầy sợ run một cái, không dám nói thẳng tên của lệ quỷ, sợ đêm về lệ quỷ buồn bã tìm mình giải sầu thì mình xui tám kiếp rồi, bèn cầm cây gậy gỗ viết xuống đất cho Hàn Diệp xem.
Cơ.
Phát.
Viết xong hai chữ kia, hắn ta sợ sệt ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp: "Là cái tên này!"
Trông thấy vẻ mặt tái nhợt của Hàn Diệp, tên gầy cho rằng hắn cũng sợ lệ quỷ: "Hàn đại phu, ngươi đừng vào đó, trông con lệ quỷ kia khủng khiếp lắm, toàn thân đầy máu tanh, da thịt lở loét lởm chởm lộ cả xương! Ngươi thấy đó, y vừa xuất hiện là chướng khí mù mịt như vậy, mấy tên nhân sĩ giang hồ và đám nha sai kia chết chắc rồi!"
"Huống chi, không chỉ bản thân y mà bà lão bên cạnh cũng bị quỷ nhập, hai lệ quỷ nộ khí xung thiên, không cần nghĩ cũng biết lát nữa sẽ có rất nhiều người chết! Ai, Hàn đại phu, ngươi mà vào thì sẽ nhiễm phải quỷ khí, bị vận rủi đeo bám đấy... A? Hàn đại phu? Hàn đại phu!"
Tên gầy khuyên nhủ hết lời, tận tụy hết mức, nhưng hắn ta càng nói thì Hàn Diệp càng chạy đến gần màn sương đen, thậm chí còn xông vào mà không hề do dự!
Tên gầy nhìn mà tức đến mức dậm chân một cái.
Hàn đại phu muốn tìm đường chết sao!
Hàn Diệp lao thẳng vào màn sương, cảm giác khó thở ập vào ngực. Hắn giơ tay dùng nội lực phóng ra tứ phía đẩy lùi lớp sương đen đi, cũng trông thấy vài tên nha sai quỳ mọp dưới đất đã ngất xỉu và Lý Bá trợn trắng mắt sùi bọt mép co giật dưới đất. Hàn Diệp rút châm bắn vào cổ Lý Bá, hắn ta mới ngừng co giật, thở hổn hển nằm gục dưới đất.
Cách đó không xa là một đám thuộc hạ Ảnh Môn cũng không ổn hơn là bao.
Cả đoàn gần hai mươi người, chỉ có một mình Tề Nguyên Tĩnh còn kêu rên được, Hàn Diệp chạy vội đến trước mắt gã, nhận ra vì tên này sợ hãi quá độ nên tinh thần không được ổn định, cứ liên tục lẩm bẩm: "Cơ Phát, Cơ Phát, ta biết là ngươi, ta nhìn thấy ngươi rồi..."
Trừ bọn họ ra, xung quanh không còn ai ngoài một bà lão và Cơ Phượng nằm sõng xoài dưới đất. Hàn Diệp mặc kệ Tề Nguyên Tĩnh, trước đó hắn đã nghe Ảnh Nhị nói bà lão này chết rồi nên không vội kiểm tra mà nhanh nhẹn thử bắt mạch của Cơ Phượng, để rồi phát hiện một chuyện hết sức lạ lùng.
Không có mạch đập. Hoàn toàn không có mạch đập, cũng không có nhịp tim, nhưng người vẫn còn hơi ấm, giống như chỉ vừa tắt thở không bao lâu.
Trước đây Cơ Phượng cũng đã từng gặp tình trạng này một lần, lúc đó sau khi hắn cứu Cơ Phượng xong, y còn nói có thể là vì vừa gặp Cơ Phát. Bây giờ Cơ Phượng lại tắt thở, cộng thêm lời lẩm bẩm của Tề Nguyên Tĩnh và lời tường thuật từ tên gầy ngoài kia, đột nhiên một đáp án khó tin xuất hiện trong lòng Hàn Diệp.
Cơ Phát.
Là Cơ Phát vừa có mặt ở đây?
Hắn đứng phắt dậy quay đầu liên tục nhìn xung quanh, màn sương đen ở đây vẫn còn lẩn quẩn chưa tan, nếu nó thuộc về Cơ Phát, chắc chắn là y vẫn chưa đi.
Tim Hàn Diệp đập bình bịch, tay chân như nhũn ra, yết hầu nghẹn ngào khó thở.
Rồi như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Một bóng người dán sát trần nhà lọt vào tầm mắt của Hàn Diệp, sương đen ngồn ngộn bao phủ gương mặt y, dày đến mức hắn chỉ có thể thấy được hai luồng u quang sáng rực ở nơi hốc mắt y.
Nhưng chỉ có mặt bị che đi.
Hàn Diệp ngơ ngác nhìn cổ chân của lệ quỷ kia, cổ chân xương xẩu đầy vết thương, bị giày xéo thê thảm giống hệt như vết thương trên thi thể Cơ Phát năm ấy.
Một giọt máu tanh rơi thẳng xuống mặt hắn.
Hết Chương 30
Gặp rồi gặp rồi 🙇🙇
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip