Chương 46

Gió lạnh bất thình lình xuất hiện khiến Hàn Diệp sững sờ ngồi bên giường, trong lòng thảng thốt không yên. Khi hắn có cảm giác một ai đó đang nhìn mình ở bên cửa sổ, đột nhiên một trận âm phong sắc bén hơn cả cơn gió ban nãy thổi tốc vào phòng, cuốn theo cát đá tro bụi, điên cuồng ập thẳng vào mặt đám binh sĩ mặc khôi giáp. Bọn họ không kịp cảnh giác, lập tức kêu la rên rỉ, liên tục che mặt dụi mắt, tạm thời không thể xông lên bắt Hàn Diệp.

"Đi!"

Tiếng nói khe khẽ vang lên sau lưng Hàn Diệp, sau đó một bàn tay trắng bệch túm lấy vai hắn định kéo hắn ra ngoài, nhưng Hàn Diệp vươn tay đè lại, vẫn ngồi im tại chỗ.

Vào khoảnh khắc hắn chạm vào bàn tay ấy, lòng hắn khẽ run, cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu vào da thịt trên vai, xâm nhập vào cốt tủy, khiến hắn suýt thì không nhịn được, định siết lấy bàn tay này.

Hàn Diệp hít một hơi, vội vã thì thào: "Đừng lo, ta không sao, cứ để ta ở đây."

Hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không nén được nghẹn ngào vọt lên cổ họng. Người phía sau nghe thấy lời của hắn, rõ là sửng sốt: "Không đi lúc này, ngươi còn muốn đợi đến khi nào?"

"Nếu ta đi rồi, Tiên Trúc Cư sẽ gặp nguy hiểm, không chỉ là Tiên Trúc Cư, bọn họ còn có thể lấy bá tánh ra uy hiếp ta."

Nghe Hàn Diệp giải thích, quỷ hồn Cơ Phát ở sau lưng hắn không hiểu được: "Ý của ngươi là sao?"

"Ngươi đến Lương Trung Cư là sẽ biết rõ mọi chuyện." Hàn Diệp nói ngắn gọn, đồng thời dằn lòng trấn an Cơ Phát: "Đừng sợ, cứ yên tâm, ta không sao, nhất định ta sẽ quay lại."

"Hàn Diệp..."

"Hãy tin ta." Hàn Diệp khẳng định chắc nịch, nếu Cơ Phát có thể trông thấy ánh mắt của hắn ngay lúc này, có lẽ sẽ cảm nhận được sự tự tin cường đại gần như là lóe sáng ở đó. Cơ Phát sốt ruột muốn cuốn lấy hắn đưa đi, rồi lại vì nghe thấy ba chữ này mà buông tay.

Hàn Diệp không nghe thấy y nói chuyện nữa, tưởng là y đã đi, nhưng vào lúc này, một đôi tay choàng qua người hắn, ôm lấy vai hắn, vạch lòng bàn tay hắn ra vẽ một chữ "Sinh" lên trên.

"Nó có thể giúp chắn một tai kiếp." Nói xong, Cơ Phát lùi ra sau, lần này là y đi thật. Hàn Diệp lại đột ngột túm lấy tay y, thì thầm một câu: "Ta nhờ ngươi một chuyện."

Bấy giờ, đám Cấm vệ quân cũng đã bình tĩnh trở lại, bật hỏa chiết đốt đèn lên, cũng đã bước đến túm lấy cánh tay Hàn Diệp.

"Vương gia, thất lễ." Thủ lĩnh chắp tay với Hàn Diệp, sau đó ra hiệu với thủ hạ, đeo gông vào cho hắn, áp giải hắn đi. Toàn bộ quá trình, Hàn Diệp không hề phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn Nhiếp Dung rồi liếc sang chỗ khác.

Nhiếp Dung sững sờ nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, lúc nãy gió thổi đến, hình như hắn ta nghe được Hàn Diệp nói chuyện với ai đó, nhưng tiếng nói khi xa khi gần, mông lung mờ ảo khiến Nhiếp Dung không nghe được nội dung cuộc nói chuyện là gì. Đợi cho tất cả mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn một mình Nhiếp Dung và Dương Phàm, hắn ta mới lau nước mắt, thả bàn tay đang nắm tay Dương Phàm ra, cụp mắt nhìn thi thể còn ấm của Dương Phàm trên giường.

"Xin lỗi ngươi, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ..."

Nhiếp Dung xòe tay ra, nhìn con độc trùng bẹp dí trong tay mình: "Có thể chết vì đại nghiệp, coi như cũng là vinh quang cho ngươi..."

Vù!

Nhiếp Dung đột nhiên rùng mình, gió lại thổi vào phòng, ánh nến trong phòng nhập nhoạng nhảy múa, có tiếng bước chân khe khẽ vang lên bên ngoài khiến hắn ta giật thót, vội vàng chạy ra xem là kẻ nào đang đến. Nhưng khi Nhiếp Dung quan sát khắp hàng hiên dài cũng không thấy bóng dáng ai, đứng lặng một hồi lâu, hắn ta vỗ tay hai tiếng, hạ nhân đứng ở ngoài cổng chạy vào trước mặt Nhiếp Dung: "Chủ nhân có chuyện gì cần phân phó?"

Kế hoạch lần này thành công ngoài sức tưởng tượng.

Nhiếp Dung hồi tưởng lại cảnh Hàn Diệp bị Cấm vệ quân bắt đi, trên gương mặt lạnh lùng phủ đầy sương hiện lên chút nghiêm túc: "Lập tức sai người đi khắp ngõ ngách An Đô, phải cho bách tính An Đô biết, Hàn Diệp chữa bệnh gây chết người, người chết còn là tiểu tướng quân có ơn với giang sơn, từng xông pha chiến trận, cứu dân lúc hoạn nạn! Lý do là Hàn Diệp tồn tâm mưu phản, cấu kết với ngoại bang, vì Dương Phàm biết được kế hoạch của hắn nên bị giết diệt khẩu!"

"Ngoài ra còn phải tung tin, vì tưởng niệm Cơ Phát, muốn hồi sinh Cơ Phát, Hàn Diệp bái phỏng đạo sĩ tà ma ngoại đạo, tôn sùng tà thần, hằng đêm bày trận triệu hồi vong linh, khiến chướng khí xuất hiện trong An Đô, nếu mọi người không đồng lòng bài trừ những thứ này, e là sẽ khiến cả An Đô gặp tai kiếp lớn, thây chất thành núi, máu chảy thành sông!"

Nhiếp Dung lẩm bẩm ngược xuôi, rõ là ra lệnh cho hạ nhân nhưng cũng như đang thôi miên bản thân, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn hững hờ khiến người ta nhìn mà lòng rét lạnh. Không chỉ giẫm Hàn Diệp, hắn ta còn muốn giẫm Cơ Phát một cước, cho dù Cơ Phát đã chết được mười năm, xú danh vang xa, hắn ta vẫn muốn kéo Cơ Phát ra giày xéo cắt xẻo.

"Còn nữa, sai người chuẩn bị quan tài, đưa... Dương tiểu tướng quân về phủ đệ nhà họ Dương, tổ chức tang sự, thông tri cho Dương phi trong cung chuẩn bị điếu văn, sẽ bắt đầu tẩm liệm thi hài Dương tiểu tướng quân trong đêm nay."

Phân phó cho hạ nhân xong, Nhiếp Dung phủi tay về phủ, nhưng hắn ta còn chưa về đến đại môn Nhiếp phủ, hai tên hạ nhân lúc nãy đã chạy đến sau lưng hắn ta, hốt hoảng báo tin: "Chủ nhân, thi thể của Dương tiểu tướng quân biến mất rồi!"

"Cái gì!?" Nhiếp Dung trợn mắt kinh ngạc, đắn đo suy tính một lúc, phất tay: "Cứ làm theo kế hoạch, vẫn dựng linh đường cho Dương Phàm!"

Hắn ta nhìn Nhiếp phủ quạnh quẽ cô liêu, lòng chợt có chút mất mát, rồi rất nhanh lại chuyển thành hư không.

Ở đầu bên này, Cơ Phát ôm thi thể Dương Phàm chạy vào rừng. Y để cơ thể Cơ Phượng nằm trong một hốc cây lớn không ai phát hiện được, sau khi thả Dương Phàm xuống, y vội vàng nhập xác hoàn hồn, sau đó cõng Dương Phàm quay lại Tiên Trúc Cư.

"Không được..." Vừa mới bước một bước ra, Cơ Phát đã khựng lại. Hàn Diệp bị triều đình bắt đi, chắc chắn Tiên Trúc Cư sẽ bị người ta lục soát, nếu bây giờ y đưa Dương Phàm về đó, đảm bảo là chui đầu vào tròng. Nghĩ tới nghĩ lui, Cơ Phát cảm thấy chỉ có một nơi là thích hợp nhất.

"Ra mặt đi, ta biết các ngươi đang nấp ở gần đây!"

Y ngẩng đầu kêu to, nhìn khu rừng tối đen như mực, lòng nôn nóng không thôi. Y không tin Hàn Diệp dám đi một mình đến biệt phủ này, vậy nên ắt là thủ hạ của hắn cũng có mặt ở xung quanh. Không bao lâu sau, hai bóng người nhảy xuống từ trên cây, bọn họ mặc y phục dạ hành, đeo khăn che mặt, gần như hòa thành một với bóng đêm, nếu không để ý kĩ thì sẽ không nhìn thấy, nhưng từ đôi mắt lộ ra ngoài kia, Cơ Phát có thể thấy được sự khiếp đảm khó tin vẫn còn hằn rất sâu.

Bị hình thái quỷ hồn của y dọa sợ?

"Ngươi..." Ảnh Thất vừa định lên tiếng, đã bị Cơ Phát ngắt lời: "Mau đưa ta đến Ảnh Môn!"

Ảnh Thất và Ảnh Lục là hai thủ hạ được Hàn Diệp phái đến Ảnh Môn giúp đỡ Tề Nguyên Hải và Chu Nho "đốt tông môn" lúc trước, vừa nghe đến Ảnh Môn, bọn họ sững sờ nhìn nhau, nhưng đầu óc của bọn họ rất linh hoạt, chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu là Cơ Phát muốn nương nhờ Ảnh Môn để ẩn nấp, bèn tìm xe ngựa, đưa Cơ Phát và Dương Phàm đến Ảnh Môn.

Đường đến Ảnh Môn kéo dài ba ngày, bọn họ rút ngắn còn một ngày rưỡi, dọc đường có bốn con ngựa suýt thì tắt thở vì phải chạy quá nhiều, đổi sáu lần ngựa, bọn họ mới tới được Ảnh Môn.

Vì lần trước bị đốt trụi nên Ảnh Môn đã dời tổng bộ đến gần An Đô hơn một chút, tọa lạc dưới chân núi Thiền Sơn. Phương Vũ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vì Hàn Diệp là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không hề chần chừ, lập tức phối hợp, đưa Cơ Phát và Dương Phàm cùng với hai thủ hạ nhà Hàn Diệp vào Ảnh Môn mà không để ai phát hiện.

Vừa vào đến cửa, Cơ Phát lập tức quay đầu phân phó: "Tìm một bộ ngân châm xích luyện, một bộ ngân châm khởi tử, lấy giấy mực ra, ta viết đơn thuốc cho các ngươi đi tìm! Trong vòng một ngày, cho dù có liều mạng dốc hết sức mình, vượt núi cao qua biển lớn, các ngươi cũng phải tìm được tất cả dược liệu cho ta!"

Phương Vũ nghe thấy giọng điệu đanh thép của Cơ Phát, hắn ngây ra một chốc, bình thường Cơ Phượng luôn ra vẻ cà lơ phất phơ, dở điên dở dại, còn có tiếng là thất tâm phong, bệnh lâu không hết, bây giờ Cơ Phượng như biến thành một người khác, nghiêm nghị sắc sảo, gai góc đầy mình, khiến hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Ảnh Lục và Ảnh Thất cũng kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là bồn chồn, vì bọn họ đã chứng kiến nhiều việc không tầm thường, hoàn toàn vượt qua nhận thức của bọn họ về thế giới trong hai mươi năm qua.

"Ngươi có thể nói cho ta trước là ngươi cần những thứ đó vào việc gì không?" Ảnh Thất nhíu mày, tuy rằng hắn là kẻ nhỏ nhất trong số những thủ hạ của Hàn Diệp nhưng cũng là người khôn khéo thông minh, thiên tư trác tuyệt, cũng là hắn đã quyết định nghe theo lời Cơ Phát chạy đến Ảnh Môn. Nhìn Cơ Phát cố sức viết những dược liệu trên giấy ra, ít nhiều gì Ảnh Thất cũng phải giật mình: "Ngươi định làm gì?"

"Cứu Dương Phàm!"

Cơ Phát nói nhanh, bàn tay thoăn thoắt viết chữ, vì đã quá lâu không cầm bút, y có phần run tay, mực loang lổ khắp mặt giấy, càng khiến nội tâm nóng nảy của Cơ Phát thêm phần sốt ruột.

"Để ta, ta cũng biết một chút về y dược!" Phương Vũ bước lên giúp đỡ y, hắn nhận ra được Cơ Phát không bình tĩnh như vẻ ngoài mà y thể hiện, vài lần cầm bút cũng chẳng viết được, bèn giành trách nhiệm. Cơ Phát không cự tuyệt, đọc dược liệu cho hắn viết.

"Cứu Dương Phàm!?" Ảnh Lục hoảng sợ: "Không phải Dương Phàm đã chết sao-..."

"Hắn ta chưa chết." Cơ Phát phán như đinh đóng cột: "Thiếu chủ của các ngươi đã làm cho hắn ta sống rồi chết."

"Ta, ta không hiểu!" Ảnh Lục hoang mang: "Không phải ngươi vừa mới nói là hắn ta không chết sao? Sống rồi chết? Là thế nào!?"

"Là chết, mà không phải chết." Cơ Phát nhíu mày: "Vốn là Dương Phàm sắp chết, Hàn Diệp đã tranh thủ tìm đường sống cho hắn ta, nhưng vì phải làm cho Dương Phàm chết thì kế hoạch của đám người kia mới trót lọt nên Hàn Diệp lại giết hắn ta, nhưng không để hắn ta chết."

Ảnh Lục càng nghe mà càng hồ đồ, cái gì mà giết rồi lại không để Dương Phàm chết? Có phải là tiếng người không đây!

Lúc này, Ảnh Thất đứng bên cạnh vội nói: "Ý của ngươi là thiếu chủ đã tạo ra hiện trường chết giả cho Dương Phàm?"

"Đúng!" Cơ Phát gật đầu, vung tờ giấy lên: "Nhưng chính bản thân Hàn Diệp cũng không nắm chắc có thể cứu được Dương Phàm hay không, vì hắn đã đoán trước là mình sẽ bị bắt đi, cho nên đã phong ấn huyệt vị quan trọng trên người Dương Phàm! Nhưng loại châm pháp này chỉ có thể giữ mạng cho một người hấp hối trong một ngày, vậy nên trong thời gian một ngày này, Hàn Diệp sẽ tìm mọi cách thoát khỏi nhà giam để quay về cứu Dương Phàm, vậy nên chúng ta chỉ có thời gian một ngày để gọi Dương Phàm sống lại!"

Hàn Diệp không hề biết Cơ Phát sẽ xuất hiện ở biệt phủ, còn muốn đưa hắn đi, chỉ là vì tương kế tựu kế, hắn đã nhờ Cơ Phát cứu Dương Phàm, như thế thì hắn cũng không cần tìm trăm phương nghìn kế đào ngục.

"Nếu là ngươi, ta tin là ngươi sẽ cứu được Dương Phàm, vì ngươi là một vị thần y xuất chúng hơn ta nhiều." Đó là câu cuối cùng Hàn Diệp nói với Cơ Phát trước khi bị áp giải đi, giọng hắn nhẹ tựa lông hồng, như thể Cơ Phát là niềm hy vọng duy nhất, cũng là ánh sáng chói lọi nhất trong lòng hắn.

Khi Cơ Phát chọn cứu Hàn Diệp, cũng đã không để ý đến chuyện mình bại lộ thân phận, việc này không còn quan trọng nữa, quan trọng là Hàn Diệp phải qua được kiếp nạn này.

Cơ Phát ngẩng đầu nhìn hai người Ảnh Lục và Ảnh Thất bằng ánh mắt quyết liệt, thần thái cứng cỏi, sức lan tỏa cường đại ép người khác phải tin vào mình: "Tính mạng của Hàn Diệp, sinh cơ của Dương Phàm, đường sống của chúng ta, tất cả, đều trông cậy vào các ngươi!"

Ảnh Lục và Ảnh Thất nghe xong, chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như có kẻ vung dùi gõ trống ở đó, có ảo giác trước mắt mình không phải là Cơ Phượng chân yếu tay mềm, điên điên khùng khùng chỉ biết huơ tay múa chân, mà là một vị đại tướng chinh chiến sa trường, vung đao giết giặc, khí thế hừng hực như ngọn đuốc ngày đông, thiêu cháy lòng nhiệt huyết và quả cảm can trường.

Vào lúc này, giặc của bọn họ chính là tử vong, tử vong sắp đến với Dương Phàm!

"Được! Ta sẽ không phụ lòng mong mỏi của ngươi!" Ảnh Thất giật lấy tờ giấy, kéo Ảnh Lục chạy ra ngoài, Phương Vũ lập tức đứng dậy ra lệnh cho thủ hạ, khuynh sào xuất động, phát lệnh cho toàn bộ trên dưới Ảnh Môn giúp đỡ bọn họ!

Phương Vũ ra lệnh xong, túc trực bên cạnh Cơ Phát, chờ Cơ Phát dặn dò. Hắn còn hỏi có cần hắn phái người đi cướp Hàn Diệp về hay không, chỉ nhận được cái lắc đầu của Cơ Phát.

"Ngươi..." Phương Vũ ngập ngừng một chút: "Hàn đại phu có nói với ta, một mình hắn thì chưa chắc đã cứu được ta, mà còn có công lao của ngươi."

Cơ Phát sững sờ: "Hắn nói với ngươi như thế?"

Phương Vũ gật đầu, nhìn Dương Phàm nằm trên giường, chần chừ một lúc rồi lại nói: "Ta có thể hỏi quan hệ giữa ngươi và Hàn đại phu là gì không?"

Cơ Phát hơi thất thần, cúi đầu trầm tư một chốc rồi chợt bật cười, cũng chẳng thèm giấu giếm: "Hắn tương tư ta, ta... đang trong quá trình quan sát hắn."

Hết Chương 46

Cơ Phát: /đang quan sát/

Hàn Diệp: /cởi quần áo/

Cơ Phát: (●///∀///●) e-eto...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip