Chương 62

Sự xuất hiện bất thình lình của cô nương này khiến mọi người có mặt đều sửng sốt, nhất là khi thấy ánh nhìn của nàng hướng thẳng về phía Hàn Diệp và Cơ Phát, bọn họ không hiểu đầu cua tai nheo gì.

"Nàng là một kẻ điên, thường hay ăn nói hàm hồ, đại nhân đừng coi là thật!" Phó Khang xua tay giải thích với Hàn Diệp, sợ Hàn Diệp giận, hắn vội vàng chạy đến chỗ tiểu cô nương, lôi kéo nàng đi xa: "Muội đừng làm như vậy, đó là thần cứu rỗi chúng ta..."

"Báo thù, báo thù..." Tiểu cô nương chẳng giãy dụa nhưng vẫn không ngừng kêu la: "Là các người hại chết y, ác giả ác báo!"

"Khoan đã!" Lúc này, Trương thái y bỗng dưng đứng ra, ngập ngừng ngăn cản Phó Khang: "Nàng, nàng tên là gì..."

Lưu thái y nhìn Trương thái y với vẻ khinh thường: "Trương huynh, có cần phải gấp như vậy không? Chỉ là một con nha đầu, vội vàng tranh công trước mặt Hàn đại phu làm gì..."

Trương thái y lắc đầu, vừa hay nghe Phó Khang nói: "Nàng chỉ là kẻ nghèo hèn trong huyện, không nhọc đại nhân phiền lòng..."

"Tiểu An?" Trương thái y cắn răng, đẩy Phó Khang ra, túm lấy cổ tay cô nương: "Tiểu An? Là muội đúng không?"

"Tiểu An...?" Cô nương nghiêng đầu nhìn Trương thái y một lúc, rồi chợt bật khóc: "Ca ca, Ích Phú ca ca..."

Trương thái y lập tức ôm lấy nàng, không ngại bẩn thỉu, mừng mừng tủi tủi: "Thật sự là muội, thật sự là muội..."

Lưu thái y á khẩu, Hàn Diệp và Cơ Phát lại cùng nhìn nhau, xem ra cô nương này là bào muội của Trương thái y, Trương Ích Phú là tên của người này, lúc trước người này cũng nói là tuy rằng mình không còn là người nhà họ Trương, Trương Ích Phú vẫn muốn quay về thăm đệ muội.

"Đây là Phú Quý Bình An mà ngươi nói?" Hàn Diệp chợt tỉnh ngộ: "Ngươi biết bọn họ?"

Cơ Phát gật đầu: "Nhà họ Trương từng được coi là gia tộc giàu có trù phú nhất vùng, bốn người con của bọn họ lần lượt là Trương Ích Phú, Trương Bằng Quý, Trương Trí Bình và Trương Tuệ An. Sở dĩ bọn họ nổi tiếng là vì cả thảy bốn người là tứ bào thai, cùng sinh ra vào ngày hoàng lịch, sau khi có bốn nhi tử nữ nhi này, Trương lão gia phất lên trông thấy, tiền bạc đầy rương, phúc lộc đầy sảnh, cho nên lão rất yêu thương bốn người con của mình."

"Nếu chỉ như vậy thì ta sẽ không ấn tượng với bọn họ lâu như vậy." Cơ Phát khẽ thở dài: "Chủ yếu là tiểu nữ nhi của nhà bọn họ có mắt âm dương, có duyên với âm giới, đã từng trông thấy ta sau khi ta chết..."

Hàn Diệp suy nghĩ một chút, hơi giật mình: "Vậy bây giờ nàng có biết ngươi là Cơ Phát hay không..."

"Hẳn là không." Cơ Phát lắc đầu: "Nàng chỉ có chút căn âm, không phải đạo sĩ, nếu ta cố tình ẩn thân thì nàng không tài nào phát hiện." Tiểu nữ hài năm đó giờ đã trở thành cô nương, có lẽ mắt âm dương của nàng sẽ càng mạnh hơn, nhưng Cơ Phát là lệ quỷ chết vì oan ức, pháp lực che mắt cao thâm, cùng lắm thì nàng cũng chỉ thấy bất an khi gặp y chứ không làm được gì.

Hàn Diệp thở phào, Cơ Phát thấy vậy, định nói là đạo sĩ tầm thường không làm gì được y, lại chợt nghe thấy tiếng gào la ầm ĩ đột nhiên vang lên ở phía trước. Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nhóm người rầm rập lao nhanh qua con đường lớn trước mặt y rồi đổ dồn về phía một con đường khác.

Phó Khang thấy vậy, chỉ biết lắc đầu: "Ai, lại nữa, tại sao đám người này lại mê tín quá vậy..."

"Xảy ra chuyện gì à?" Cơ Phát tò mò hỏi Phó Khang, Phó Khang vội cúi đầu bẩm báo: "Công tử có điều không biết, những người này đều là thân nhân của nhà có người mắc bệnh, bọn họ thấy y dược không chữa khỏi cho người nhà, bèn cho rằng dịch bệnh này là tà thuật bị ôn thần gieo rắc! Không biết ai là người khởi xướng đầu tiên, bọn họ đến một bãi đất trống trong vùng, lập đàn làm phép cầu xin ôn thần tha thứ cho lỗi lầm của bọn họ, còn nói cái gì mà bọn họ biết lỗi rồi, xin thần linh đừng trách phạt, năm xưa bọn họ không cố ý gì đó..."

Lòng Hàn Diệp khẽ run, vội hỏi hắn: "Ngươi có biết năm xưa bọn họ đã làm gì không?"

Phó Khang ái ngại lắc đầu: "Đại nhân, tiểu nhân chỉ là một tên sai vặt tầm thường, mới đến đây vài năm, không biết chuyện xa xôi..."

"Ta biết, ta biết!" Cô nương nhem nhuốc kia đột ngột chui ra khỏi lồng ngực Trương thái y, liến thoắng nói: "Nếu ngươi cho ta một bữa cơm, ta sẽ nói cho ngươi nghe!"

Nhìn hai mắt sáng ngời của cô nương, Hàn Diệp gật đầu mà không do dự, cô nương vui vẻ nhảy nhót chỉ về phía bãi đất trống kia, hơi rụt rè: "Ở đó từng có một vị đại thiện nhân bị người dân ở đây giết hại oan uổng, y chết không nhắm mắt, vì trừng phạt những tên thủ phạm nên thần linh mới gieo cơn dịch bệnh cho bọn họ gánh chịu! Ta nói rồi mà, ác giả ác báo, ác giả ác báo!"

Nói xong, cô nương cười ha ha rồi cúi đầu nấc lên: "Ca ca, ca ca, sao ca đi lâu quá không về, muội đói quá..."

Năm nay Trương thái y vừa tròn mười tám, nàng là muội muội tứ bào thai, tất nhiên cũng đã đến tuổi trưởng thành, nhưng nàng biểu hiện như một tiểu hài tử, thơ thẩn ngơ ngác, thỉnh thoảng nói điên nói khùng, có lẽ không ai muốn tin lời của nàng.

Nhưng Hàn Diệp lại tin.

Hắn biết, bãi đất trống đó là nơi Cơ Phát từng bị vô số quyền cước hành hạ đến chết.

Cổ họng hắn hơi nghẹn lại, khó khăn nuốt nước bọt, một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai hắn, Cơ Phát mỉm cười xoa nhẹ lên gáy hắn: "Đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi. Chúng ta đến xem bọn họ bái tế như thế nào đi."

Hàn Diệp gật đầu, lấy túi tiền đưa cho cô nương kia: "Đa tạ."

Cô nương không dám nhận, chờ hắn đặt xuống đất, dẫn đoàn người đi xa rồi mới quỳ mọp xuống nhặt túi tiền. Trương thái y muốn ở lại với muội muội, lại sợ làm Hàn Diệp phật lòng, hắn cố nén xúc động định bảo muội muội về nhà chờ mình, ai ngờ Hàn Diệp phất tay ra hiệu cho hắn không cần đi theo.

Trương thái y sững sờ, vội chắp tay cảm tạ hắn.

Hàn Diệp và mọi người đi đến bãi đất trống, từ xa đã nghe thấy tiếng cầu xin rối rít vang lên ở đó.

"Thiên giới đại nhân, thần linh các hạ, Lô mỗ van cầu các ngài hãy cứu thê tử của ta đi, nàng đã mắc bệnh ba ngày, sắp không sống nổi rồi, xin các ngài rủ lòng từ bi, thương xót cho nàng, khó khăn lắm nàng mới đậu thai, vẫn chưa kịp trải qua nhân sinh tươi đẹp..."

"Đại nhân ơi, xin ngài nhìn xuống đây, nhìn bá tánh thương sinh, thê lương tuyệt vọng đi! Xin ngài cứu lấy chúng tôi, cứu lấy huyện Phượng Châu..."

"Cứu mạng, cứu mạng, cứu bọn ta đi, ta van xin ngài..."

Một đám người vừa khóc vừa van xin, cảnh tượng hỗn độn khẩn thiết hơn bao giờ hết, bọn họ vừa quỳ xuống bái lạy bàn tế vừa khóc lóc kêu rên, kẻ thì muốn dùng nước mắt mong đấng ngài trên cao cứu vớt, người lại nguyện lấy tuổi thọ đổi lấy mạng sống cho thân nhân, thậm chí đánh đổi bản thân, chỉ mong thân nhân có thể khỏi bệnh.

Một số khác tự giác quỳ ở một bên, yên lặng không nói, chờ đạo trương phân xử hắc bạch

Cơ Phát nheo mắt nhìn một đạo sĩ trẻ đứng múa may rất ra nghề ở trước bàn tế, lẩm bẩm gật gù: "Cũng có chút đạo hạnh, tiếc là hơi non."

"Ngươi có thấy hắn rất giống một người không?" Hàn Diệp nhắc nhở, nhìn Cơ Phát.

Hai người cùng nói: "Trương Tuệ An."

Trương Tuệ An chính là cô nương ban nãy, nói vậy đạo sĩ này là Bình, hoặc Quý, dùng chút đạo pháp đi kiếm tiền.

Hai người bọn họ đoán không sai, đạo sĩ trẻ tuổi này chính là Trương Trí Bình, là tam đệ của Trương thái y. Tất nhiên pháp lực của cậu ta không đủ để "xoa dịu" cơn giận của thần linh, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tác dụng nên mới có nhiều người tin phục cậu ta như vậy.

Đợi pháp đàn hoàn thành, dân chúng lập tức tản ra tự về nhà mình, bây giờ gia nhân nhà bọn họ đều gặp tình huống nguy kịch, vì không còn cách nào nên họ mới phải tin vào thần linh. Chỉ có một vài người còn ở lại quỳ gối ăn năn sám hối, sau đó lau nước mắt khập khiễng đứng dậy, cũng dần tản ra.

Hiển nhiên, bọn họ đang bái thần, cũng là bái Cơ Phát, người đã bị bọn họ hại chết năm đó.  Chỉ là lòng của bọn họ sợ hãi, hoảng loạn đa phần là vì dịch bệnh quá đáng sợ, tử vong kề cận quá gần chứ không hẳn là vì áy náy với tội lỗi của bản thân, chỉ có một số ít người nhắc đến Cơ Phát, đều là lão nhân lão phụ, tuổi tác đã cao.

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên ở đầu đường, sau đó đám dân khốn khổ vừa mới rời khỏi bãi đất trống chưa được bao lâu đã vội chạy ngược về, vừa chạy vừa kêu la: "Lại tới nữa, ác đồ lại tới nữa! Mau chạy đi?"

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên cắt đứt lòng buồn tủi của mọi người, chỉ thấy một gã nam tử trung niên cầm kiếm xông vào đám người, gặp ai là chém người đó, không cần biết đúng sai phải quấy!

"Tế bái cẩu thí gì chứ! Các ngươi muốn sống thì mau giao nộp của cải tư trang cho bọn ta, nếu không, hôm nay bảo kiếm này sẽ thấm máu người, đưa các ngươi đoạ đày địa ngục!"

Gã ta giơ kiếm lên, gào to hung hãn, nhóm tiểu đệ sau lưng cũng vội hô hào theo, một đám người hung thần ác sát xông đến đâm chém loạn xạ, vơ vét tiền của, tàn nhẫn trắng trợn đến mức khiến lòng người phẫn nộ. Tô hộ vệ lập tức dẫn quân chạy tới ngăn cản đối phương, bọn họ đều là binh sĩ đã qua huấn luyện, chẳng mất bao lâu là dẹp loạn được ngay, cũng xác định nhóm ác đồ này là lũ tặc phỉ ở ngọn núi lân cận, gần sa mạc nối liền với Đại Lung quốc.

Thủ lĩnh tặc phỉ bị gô cổ đến trước mặt Hàn Diệp, bị Ảnh Nhị đá đầu gối ép quỳ xuống. Gã hừ lạnh, không chút sợ hãi, hất hàm vênh váo lạnh lùng châm biếm: "Lại một tên tiểu bạch kiểm đến nạp mạng, đúng là Đại An suy tàn, hết thời rồi!"

"Láo xược!" Ảnh Nhị quát một tiếng, rút kiếm kề lên cổ gã: "Ngươi là phường ác tặc phương nào, dám xông vào lãnh thổ Đại An, lấy việc giết người cướp của làm vui, còn già mồm nói bậy, ngươi có tin ta chém ngươi chết ngay tại chỗ không?!"

Tên thủ lĩnh trào phúng: "Chém đi, ngươi chém đi, ta chết rồi thì còn những huynh đệ khác tiếp tục nối nghiệp! Nếu không chém chết những kẻ này, đừng nói là người trong huyện Phượng Châu, ngay cả tính mạng của lão hoàng để ở xa kia cũng không giữ nổi!"

Từng câu từng chữ đều là lời đại nghịch bất đạo, nếu nghiêm túc định tội tên ác tặc này, e là gã có mười cái đầu cũng không đủ để chém. Thế nhưng Hàn Diệp không vội ra lệnh hành quyết tại chỗ mà bảo Ảnh Nhị gô cổ hắn và đám tiểu đệ về nha môn.

"Ta không đi!" Thủ lĩnh gào to, giãy dụa phản đối: "Ta thà chết ở đây cũng không bước vào nha môn nửa bước!"

"Biết sợ rồi?" Ảnh Nhị cười nhạt: "Ta đây cứ không giết ngươi, muốn bắt ngươi quay về nha môn đấy!"

Thủ lĩnh thấy vậy, biết người phe mình yếu thế, không đủ sức đối phó với đoàn quân sĩ đông đúc như vậy, gã bèn cắn răng nhắm vào thanh kiếm trên tay Ảnh Nhị, như là muốn kết liễu bản thân.

Hàn Diệp nhíu mày bắn một chiếc ám khí vào đầu gối gã khiến chân gã tê rần, không nhúc nhích được.

"Cho ta một lý do, tại sao ngươi không vào nha môn?"

Những người quen biết Hàn Diệp không bao lâu đều nhìn nhau với vẻ khó hiểu, chẳng phải tội nhân đều không muốn vào nha môn sao? Câu hỏi này có dư thừa quá hay không?

Tên thủ lĩnh nhìn Hàn Diệp một cách khinh thường: "Tất nhiên là vì ta căm ghét huyện quan, căm ghét nha môn Phượng Châu, hận cả Đại An Quốc chứ sao?!"

"Đại An có hoàng đế mù, quan liêu điếc, hoàng thân quốc thích một tay che trời, bá tánh bình dân thà bị che mắt chứ không nhận ra sự thật! Nếu năm xưa bọn họ không giết chết tiểu thần y, hôm nay họ đã không phải khổ sở vì dịch bệnh như vậy rồi! Là bọn họ đáng chết, tự gây ác nghiệt, báo ứng hiện tiền!"

Thủ lĩnh khàn khàn kêu to: "Ta chém chết bọn họ cũng chỉ là cứu vạn dân, không làm gì sai!"

"Ngươi giết người cướp của, lại nói là không làm gì sai?" Hàn Diệp nheo mắt.

"Ngươi thì biết cái gì, đó gọi là tế thế cứu bần!" Thủ lĩnh gân cổ rống: "Để bọn họ đem tiền nhét vào túi mấy tên đạo sĩ bịp bợm còn không bằng cho người khốn khổ, làm phúc cho bá tánh! Một tên tiểu bạch kiểm ngoài dát vàng trong thối nát như ngươi làm sao hiểu?!"

"Câm miệng, không được gọi thiếu chủ là tiểu bạch kiểm!" Ảnh Nhị quát lên, giờ kiếm về phía gã.

"Thiếu chủ của ngươi là cái thá gì mà ta phải sợ chứ? Ha ha ha!" Gã ngẩng đầu cười châm chọc.

"Thiếu chủ của ta là Hàn đại phu, Hàn tiểu tướng quân, là thất vương gia của Hàn Thị, không ai có thể bất kính với ngài ấy!"

Nghe Ảnh Nhị quát, đột nhiên tên thủ lĩnh khựng lại, quay đầu nhìn Hàn Diệp: "Ngươi là...."

Sau khi nhìn rõ mặt mùi Hàn Diệp, rốt cuộc gã cũng thu lại khí thế lăng nhiên, kinh ngạc ngây ngẩn mất một lúc mới chủ động lê gối đến trước mặt Hàn Diệp, chắp tay cung kính nói: "Bái kiến thiếu chủ!"

Hết Chương 62

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip