Chương 86
Hàn Diệp liếc nhìn, nhận ra lão đạo sĩ kia chính là người mình cần tìm - Ất Sơn Chân Nhân, song lúc này trông lão có vẻ nghiêm nghị xuất trần, tiên phong đạo cốt chứ không phải dáng vẻ tùy ý thường ngày, mà những bóng đen bay lơ lửng đối diện với lão cũng không có hình dạng nhất định, không có mặt mũi, chỉ nghe tiếng mắng nhiếc vọng ra từ đó, kèm theo sóng xung kích khiến đầu óc Hàn Diệp không thoải mái.
Cơ Phát sửng sốt nhìn lão đạo sĩ, lại nhìn mấy bóng đen kia, y che tai cho Hàn Diệp, nhíu mày quát: "Các người làm gì vậy?!"
Nghe thấy tiếng quát bên dưới, mấy bóng đen đồng loạt quay đầu nhìn Cơ Phát, sau đó không nói nhiều, cùng bay xuống túm lấy y.
"Các người...!" Hàn Diệp quá hoảng sợ, vung kiếm lên cản trước người Cơ Phát, nhưng lúc này hắn lại phát hiện mình không tài nào nhúc nhích được, cả người như hóa đá, chỉ có đôi mắt đảo quanh là có thể quan sát mọi thứ.
Nhìn Cơ Phát bị những bóng đen kia kéo vào sâu trong rừng, Hàn Diệp trừng mắt sắp nứt khỏi tròng, gân xanh căng thẳng trên trán, người hắn run rẩy như mầm cây muốn phá đất trồi lên, nhưng cũng chỉ có thể gồng mình cố sức chứ không làm gì được.
Đúng lúc này, Hàn Diệp nghe được tiếng thở dài nặng nề vang vọng khắp không gian, Ất Sơn Chân Nhân buông phất trần hạ xuống đất, giơ hai ngón tay bắn về phía Hàn Diệp, Hàn Diệp lập tức lảo đảo, lấy lại được quyền khống chế cơ thể. Hắn chỉ kịp nhìn Ất Sơn Chân Nhân một cái rồi phi vào rừng như bay.
Hàn Diệp vừa chạy vừa quan sát phía trước, nhưng đi không bao lâu là hắn đứng khựng lại ngay, hoang mang nhìn xung quanh với vẻ thất hồn lạc phách. Không tìm thấy dấu vết nào dưới đất, hắn không vội bỏ cuộc, nhanh nhẹn tìm một thân cây cao rồi nhảy lên trên cao, phóng tầm mắt quan sát tứ phía.
Chợt nhìn thấy một góc cành lá lay động, Hàn Diệp mừng rỡ cho rằng Cơ Phát đang bị kéo về phía đó, hắn cấp tốc chuyền qua từng nhánh cây, dồn hết tốc lực đuổi theo đối phương, nhưng cho dù hắn có nỗ lực như thế nào cũng không thể bắt kịp, mà những nhánh cây này như có linh tính, vừa trơn trượt vừa mỏng manh, cành lá trùng điệp, đan xen phức tạp, mấy lần hại Hàn Diệp mất thăng bằng/
Cuối cùng, hắn bị một nhánh cây quất trúng vào vết thương cũ, ngã nhào xuống đất.
Phịch!
Hàn Diệp vừa rơi xuống là lập tức chống đất nhảy phóc dậy, tiếp tục tìm đường chạy theo.
Song khi Hàn Diệp chạy được một quãng, đột nhiên cảm thấy cảnh vật nơi này có phần quen thuộc. Trong rừng khó mà xác định phương hướng, đâu đâu cũng là màu xanh mát mắt trải rộng vô bờ, là do trí nhớ của hắn rất tốt mới có thể phát hiện ra sự tương đồng này, mà phát hiện này cũng không khiến Hàn Diệp vui lên được.
Quả nhiên, chạy thêm một lúc, hắn trông thấy Ất Sơn Chân Nhân đang ngồi trên tảng đá, chống cằm nhìn hắn với ánh mắt chán nản.
Hàn Diệp biết ngay là trong rừng có huyền cơ.
Hắn đã quay về chỗ cũ.
"Ngươi là người phàm, lạc vào khu rừng này sẽ không thể ra được đâu." Ất Sơn Chân Nhân chậm rãi thở ra một hơi, mặc dù có việc nhưng trông lão ta có vẻ rất ung dung, trời sập cũng chẳng sợ: "Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài."
"Ta không đi." Hàn Diệp nói chắc nịch, rồi định xông vào rừng thử lần nữa. Ất Sơn Chân Nhân lắc đầu cản hắn lại: "Ta đã nói rồi, đây không phải chỗ dành cho người phàm, nếu ngươi muốn cứu Cơ Phát thì đi theo ta, cứ đâm đầu chạy vào như ruồi mất đầu như vậy không làm nên tích sự gì đâu!"
Nói xong, lão ta không giải thích nhiều, quay đầu chắp tay sau lưng đi thẳng ra khỏi rừng.
Hàn Diệp cắn răng suy nghĩ, cuối cùng đi theo lão ta.
Ra đến bìa rừng, Ất Sơn Chân Nhân mới giơ tay đốt một lá bùa, lúc này cả khu rừng xanh mướt trước mắt Hàn Diệp như biến thành một vùng đất mới, khô cằn héo úa, tử khí âm u.
Hàn Diệp nhíu mày: "Đây là hình dáng ngụy trang của khu rừng này?"
"Không sai." Ất Sơn Chân Nhân cũng chẳng giấu hắn: "Người bình thường nhìn thấy cũng chẳng muốn vào."
Ban đầu Hàn Diệp đi cùng Cơ Phát nên không đến khu rừng này bằng con đường bình thường, cũng không chứng kiến được cảnh hoang tàn u ám như vậy. Cũng đúng, đây là nơi Cơ Phát đã sống suốt mười năm làm quỷ, không phải chốn đất lành chim đậu mà là rừng thiêng nước độc.
Ất Sơn Chân Nhân nhìn Hàn Diệp còn lưu luyến quan sát khu rừng, lắc đầu: "Ngươi đừng lo, bọn họ là người một nhà với Cơ Phát, sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến y đâu."
"Nói vậy là ngài đã biết lý do ta đến đây." Hàn Diệp bình tĩnh nhìn Ất Sơn Chân Nhân: "Vốn dĩ ta cũng định đi tìm ngài, không ngờ ngài lại ở đây."
Ất Sơn Chân Nhân gật đầu: "Ta đến đây cũng là vì ngươi."
"Ngài đã đoán được Cơ Phát sẽ... Mất thân thể?" Hàn Diệp cau mày, lạnh lùng nói: "Tại sao ngài không nói sớm cho ta biết?"
"Nói sớm thì ngươi có giải quyết được hay không?" Ất Sơn Chân Nhân lắc đầu cười: "Huống hồ số mệnh của Cơ Phát là không phá nát thì không xây lại được, chẳng lẽ ngươi muốn y sống trong thân thể của người khác cả đời hay sao?"
"Ngài đã biết cách cứu Cơ Phát?" Hai mắt Hàn Diệp sáng lên, hắn chỉ chờ những câu này của Ất Sơn Chân Nhân: "Chỉ cần ngài cứu được y, ta có thể làm bất kỳ chuyện gì ngài yêu cầu."
"Tất nhiên là trừ chuyện ngăn cản ta và Cơ Phát ở bên nhau." Hắn bổ sung.
Ất Sơn Chân Nhân liếc hắn với vẻ tiếc hận: "Nếu ngươi không phải đoạn tụ, đã sớm là bậc đế vương bễ nghễ thiên hạ, có cả giang sơn này thì ngươi sợ gì không tìm được ý trung nhân?"
Hàn Diệp liếc lão ta với vẻ không nói nên lời: "Trên đời này không có nếu như, ta đã là đoạn tụ."
"...Bây giờ ngươi quên Cơ Phát đi, trở về giành ngôi báu, với năng lực của ngươi và những chiến công ngươi lập được, sợ gì An Đế không nhường ngôi cho ngươi?"
"Giang sơn tuy quý, nhưng không quý bằng ý trung nhân." Hàn Diệp chém đinh chặt sắt mà đáp: "Trên đời này có nhiều giang sơn, nhưng ý trung nhân chỉ có một, Hàn Diệp này cũng chỉ có một cái mạng."
"Huống hồ, bản thân ta vốn đang không muốn tranh với đời, chỉ muốn tranh một người có thể bầu bạn đến tận địa lão thiên hoang."
Hàn Diệp biết Ất Sơn Chân Nhân đang trêu chọc mình, thấy lão ta thảnh thơi như thế, không hiểu sao cảm xúc nôn nóng trong lòng hắn cũng giảm đi. Hắn biết, lão già này có cách cứu Cơ Phát, thậm chí là tìm cho Cơ Phát một thân thể khác.
Ất Sơn Chân Nhân lắc đầu, sau đó cười cười: "Ta biết ngay câu trả lời của ngươi là như thế."
"Có người hỏi ngươi câu nào sao?" Hàn Diệp nghi ngờ, lại nghe Ất Sơn Chân Nhân mắng thầm: "Còn không phải mấy lão quỷ cứng đầu kia sau..."
Lão ta giũ tay áo, dẫn Hàn Diệp đi: "Muốn tìm thân thể cho Cơ Phát cũng không khó, ngươi đi theo ta."
...
Cơ Phát bị ba, bốn bóng đen tha vào sâu trong rừng, y cũng không phản kháng, chỉ nheo mắt ra điều kiện: "Để ta quay lại báo với Hàn Diệp, nếu không hắn sẽ rất lo lắng, sau đó ta sẽ đi với các ngươi!"
"Không được không được!"
"Không cho đi không cho đi!"
"Ngươi phải vào đây, phải vào đây!"
Ba, bốn bóng đen liên tục phủ quyết, bọn họ cũng không sợ Cơ Phát giằng ra được khỏi tay bọn họ, vì bọn họ đều là những lệ quỷ có tư lịch mấy trăm năm, tu vi thâm hậu. Trong mắt bọn họ, Cơ Phát chỉ là một hài đồng ba tuổi, có người lớn khỏe mạnh nào yếu ớt hơn hài đồng ba tuổi chứ? Huống chi bọn họ còn là lệ quỷ, sát khí, âm khí, lực lượng linh hồn trấn áp một trăm Cơ Phát còn dư sức!
"Tốt xấu gì các ngươi cũng nên nói cho ta biết, các ngươi đưa ta đi đâu chứ?" Cơ Phát cười khổ, biết bọn họ sẽ không hại mình, y quay đầu nhìn ra sau lưng, đã không thấy bóng dáng Hàn Diệp từ lâu.
"Tiểu tử phàm nhân đó có đuổi theo, nhưng làm sao có thể thành công được?" Một bóng người tóc trắng cười ha ha đắc ý, tiếp đó lôi kéo Cơ Phát đến trước một sơn trang bị sương mù bao phủ.
Cơ Phát hơi ngẩn người, nhìn sơn trang quen thuộc, lòng có cảm giác đã về đến nhà.
Đúng vậy, đây chính là nhà của y trong suốt mười năm tồn tại dưới hình dáng lệ quỷ, ở đây, y không phải sầu lo chuyện gì, kể cả chuyện chuyển thế đầu thai cũng là chờ sau hẵng nghĩ.
"Ngươi vào đây!"
Mấy bóng người hiện ra thật rõ ràng, đều là một dàn nam thanh nữ tú hết sức lóa mắt, tuy rằng mang thân phận lệ quỷ, trông bọn họ không hề đáng sợ. Mà sau khi đi qua lớp sương mù kia, Cơ Phát cũng trở về với hình dáng ban đầu, lộ ra gương mặt trắng trẻo tuấn tú, phong tư như ngọc.
Nữ quỷ tóc trắng vội vàng gọi í ới vào trong, vài tiểu đồng tử mũm mĩm, mặc áo yếm vàng, chân đeo kiềng bạc, ríu ríu tung tăng, lập tức bưng khay thức ăn đặt lên bàn, thay nhau kéo áo trèo lên người Cơ Phát, cầm điểm tâm ngọt, nóng lòng muốn đút cho y ăn: "Ca ca, ăn ăn ăn!"
Chúng nhẹ như lông tơ, Cơ Phát không hề có cảm giác nặng nề gì, chỉ là chúng bâu bám khắp tay chân, còn trèo lên vai, ôm lấy cổ khiến y không nhúc nhích được, phải nhìn những lệ quỷ khác với ánh mắt cầu cứu.
"Đây là kim liên đồng tử mà ngươi trồng vào mấy năm trước, bây giờ kim liên nở hoa, chúng cũng chui ra! Điểm tâm ngọt là tinh túy kim liên, chúng nó đã chờ đợi rất lâu để được cung phụng cho ngươi đó, còn không mau ăn đi!" Nam quỷ áo đen cười tao nhã, cũng nhấc chung trà lên phẩm.
"Cái gì? Ta mới đi có bao lâu đâu mà chúng đã lớn như vậy sao?" Cơ Phát kinh ngạc, quả thật là mấy năm trước y có gieo vài mầm kim liên dưới thủy đàm sau núi, chỉ là thuận tay mà thôi, chẳng ngờ lại nở ra một đám đồng tử khả ái như vậy!
"Thật đáng yêu..." Cơ Phát vui vẻ xoa xoa hai bên má kim liên đồng tử, chúng còn tranh giành ôm y, trông như y sắp bị bao phủ bởi những tiểu đồng tử này.
"Ha ha..." Cơ Phát bị chúng cù cười khúc khích, sau đó chợt nghiêm mặt: "Không phải! Không phải chúng ta nên nói chính sự sao?"
"Đây là quỳnh can ngọc lộ ta đích thân chờ đến ngày rằm, mạo hiểm rời khỏi rừng đi tìm cho ngươi..."
"Đây là linh đan diệu dược ta vừa trộm được từ tay đại tiên ở tầng trời thứ bảy..."
"Đây là huyễn kính mà ngươi muốn có, khó khăn lắm ta mới lấy được..."
Mấy lệ quỷ cùng lúc móc ra những vật phẩm quý hiếm bắt mắt, khiến Cơ Phát nhìn mà chớp mắt liên tục, chỉ là sau khi xuýt xoa xong, y vẫn kiên trì nguyên tắc: "Các ngươi muốn đánh lạc hướng ta phải không?"
"Nào có, chỉ là lâu rồi ngươi không về, bọn ta chuẩn bị quà cho ngươi thôi!"
Một hán tử thắt bím nhỏ sau gáy ra vẻ chân thành: "Ngươi về nhà, bọn ta rất vui!"
Cơ Phát khá là cảm động: "Đa tạ lòng tốt của mọi người, ta chỉ đi có vài tháng..."
"Ngươi còn nhớ mình đi vài tháng sau?"
Lúc này, một giọng nói trầm thấp khàn khàn của lão nhân vang lên sau lưng Cơ Phát. Cơ Phát giật bắn lên, quay phắt lại, trông thấy một cụ bà chống gậy lạnh lùng nhìn y: "Còn biết đường về nhà?"
"Quỷ bà bà." Cơ Phát thở phào, mỉm cười nhìn bà ta, rồi nhìn những người còn lại: "Mọi người tách ta ra khỏi Hàn Diệp là có chuyện gì đúng không?"
"Không có chuyện gì thì không thể kéo ngươi rời khỏi tiểu tử kia được sao?"
Quỷ nữ giẫm chân: "Ngươi bị tên phàm nhân đó câu hồn rồi à?"
"Đã bị câu đi từ lâu." Cơ Phát cười cười, chợt nghiêm nghị nhìn quỷ bà bà: "Ta có thể hỏi bà bà một câu được không?"
Quỷ bà bà liếc y, chầm chậm lên tiếng: "Ngươi muốn hỏi ta, có thân xác nào cho ngươi dùng không chứ gì?"
Cơ Phát gật đầu, cũng không giấu giếm: "Nếu có thể giải quyết được phiền muộn này, coi như ta không phụ Hàn Diệp."
Hết Chương 86
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip