Chương 90
Cơ Phát giật mình bừng tỉnh giữa cơn mộng mị, phát hiện ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài rót lên bức bình phong dày nặng lại có thể chiếu xạ tới chỗ y nằm, vàng mật yêu kiều, mơn man trên y phục mỏng manh của y.
Y sửng sốt, không nhịn được đứng dậy xỏ giày vào, chạy đến bên cửa sổ.
Ở khu rừng già này, y không thể phân biệt được ngày và đêm, không gian tại đây luôn mờ mịt mông lung, có một phần tối tăm, một phần lạnh lẽo, một phần huyền ảo và thần bí, dễ khiến người ta lạc lối. Chỉ có những kẻ đã giẫm lên mảnh đất này không biết bao nhiêu lần mới có thể nhận ra được thời gian như ngưng đọng ở nơi đây, khiến quy luật ngày đêm không thể tác động vào được.
Vậy nên sự xuất hiện của ánh trắng khiến Cơ Phát rất kinh ngạc.
Y ngẩng đầu nhìn lên cao, mặc dù bị mây mù che khuất một mảng nhưng y có thể nhận ra đó là vầng trăng, là ánh trăng thực thụ, không phải ảo giác cũng không phải mơ.
"Đã sắp tới lúc rồi."
Giọng nói khàn khàn của quỷ bà bà vang lên từ rừng cây xa xa, Cơ Phát khẽ quay đầu nhìn về chiếc bóng già cỗi đang đứng lẳng lặng tại đó, trong lòng có phần hoảng hốt.
Kể từ lần cuối cùng Cơ Phát từ biệt Hàn Diệp, y cũng đã đếm từng ngày. Trong rừng không có khái niệm thời gian, không có mặt trăng mặt trời, lệ quỷ cũng chẳng thấy đói, Cơ Phát chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân và kinh nghiệm sống trước đây để phân biệt đã sang ngày mới hay chưa.
Con số đó đã vượt qua bảy trăm từ lâu, chính xác là bảy trăm bảy mươi sáu ngày, y không biết con số này có được gọi là dài hay không, nhưng vì không có Hàn Diệp bên cạnh, Cơ Phát luôn cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất tẻ nhạt vô vị, điều khiến y hứng thú duy nhất là tính thời gian trôi qua và mấy tiểu kim liên quấn quít bên cạnh mình.
Chỉ là trong thời gian gần đây, những tiểu kim liên này thường hay vắng mặt, không biết là đi rong ruổi phương nào.
Rõ ràng bản thân có thể thoải mái trú ngụ ở khu rừng này hẳn mười năm, không một ngày nào y cảm thấy buồn chán, nhưng bây giờ chỉ mới qua hơn bảy trăm ngày, y đã thấy dài như sông cạn đá mòn. Đúng là nỗi nhớ có thể mai một lòng kiên nhẫn của kẻ sống trong phàm trần, làm người ta trở nên nôn nao, dù không biết khi nào mới có thể tương ngộ người thương, vẫn có một ngọn lửa âm ỉ sưởi ấm lồng ngực đã tĩnh lặng từ lâu này.
Hôm nay đột nhiên ánh trăng xuất hiện, không chỉ khiếp Cơ Phát hoảng hốt mà cả những lệ quỷ xung quanh cũng cảm giác được có gì đó sắp xảy ra.
Chẳng lẽ là hạo kiếp?
Không không không, khu rừng này hoàn toàn không nằm trong ranh giới âm dương, quỷ sai không quản, thần tiên không can, yêu ma chướng khí càng không dám tới, ai có thể gây ra hạo kiếp cho nó?
"Dị tượng xuất hiện, không phải hạo kiếp thì là điềm hỉ, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, cớ gì phải lo."
Cơ Phát lắc đầu bật cười, ngay cả chết, bọn họ cũng đã trải qua cả rồi, có chuyện gì còn làm bọn họ chấn động được nữa chứ?
Thế nhưng ngay vào ngày hôm sau, y đã phải thừa nhận bản thân suy nghĩ có phần nông cạn.
"Đi theo ta."
Quỷ bà bà dẫn Cơ Phát ra hàn đàm phía sau núi, chỉ vào một đóa kim liên khổng lồ đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt dễ chịu ở giữa hàn đàm. Quỷ bà bà vừa tới, cánh hoa lập tức nở rộ, sáu tiểu kim liên đang bơi bì bõm dưới nước nâng đỡ đóa kim liên khổng lồ kéo, kéo nó vào bờ, tíu tít ba hoa chuyện gì đó mà Cơ Phát không hiểu.
Cơ Phát chỉ có thể cảm nhận là chúng đang rất vui vẻ, hân hoan tự hào, còn có một chút đắc ý, tranh nhau kêu la như là giành công lao trước Cơ Phát.
"Cuối cùng đã tới lúc phải đi."
Quỷ bà bà liếc nhìn Cơ Phát, chỉ xuống phần nhụy hoa vàng óng: "Ngươi nằm xuống đó đi."
"Quỷ bà bà." Cơ Phát quan sát đại kim liên, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Không phải bà muốn bón ta cho đóa hoa đó chứ?"
"Nói nhăng nói cuội gì đó! Còn không mau bước xuống!"
Đúng lúc này, ánh trăng đêm qua lại chiếu xuống, mây mù tản ra, sắc trời tối đen nhưng trong trẻo như dòng nước trong hàn đàm, hàn đàm phản chiếu toàn bộ mỹ cảnh thiên không, như đang tạo dựng thế giới song song cùng di cùng dịch.
Cơ Phát bị quỷ bà bà đá bay xuống đại kim liên, y chưa hỏi được mục đích của quỷ bà bà nên còn định khựng lại giữa không trung, muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Ai ngờ sau khi y lao lên cao, lại bị một luồng sức mạnh vô hình từ đại kim liên hút ngược trở xuống, Cơ Phát không kịp đề phòng, ngã thẳng vào giữa nhụy hoa.
"Khoan, khoan đã...!"
Cơ Phát chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã bị sáu cánh hoa khổng lồ úp vào người, bọc chặt y lại không cho y nhúc nhích. Trong tiếng cười khúc khích của các tiểu kim liên, y có cảm giác bản thân đang bị gói lại, xoay vài vòng thật nhanh, sau đó trầm mình xuống hàn đàm, dần dần mất tri giác.
Trước mắt tối đen, đen đến mức người ta có ảo giác như mình đã mù, Cơ Phát vẫn chưa thể tự do cử động, y nghe được tiếng khóc nỉ non từ xa tới gần, rấm rứt, nức nở, chứa đầy tủi hờn tiếc hận.
Cuối cùng, Cơ Phát rùng mình giật bắn lên, trợn mắt nhìn về phía trước.
Vẫn là một mảng tối đen, nhưng y có thể ngủi được trà hương nồng đậm sát bên mình, cũng cảm giác toàn thân bị bó chặt như bánh tông, ngay cả miệng mũi cũng bị bịt kín bằng dược thảo.
"Phụ thân, phụ thân... Sao phụ thân ra đi sớm như vậy..."
"Ta không cam lòng, tướng công, ngài còn chưa chủ trì công đạo cho hai mẫu tử bọn ta..."
"Đại lão gia ơi, ngài yên nghỉ làm sao được, trong tộc còn nhiều uẩn khúc, ngài đi rồi, bọn ta biết giải quyết như thế nào đây..."
Kèm theo tiếng kèn chiêng ầm ĩ, xôn xao ồn ào.
Cơ Phát: "..."
Nằm lặng một lúc, Cơ Phát nghĩ rằng mình đang nằm trong một cái quan tài.
Cơ Phát không quan tâm tới mấy câu "phụ thân, đại lão gia" gì đó cho lắm, vì để chứng minh suy nghĩ của mình, y dồn hết sức bình sinh, gầm nhẹ một tiếng.
"Hừ!"
Tiếng khóc ngớt dần, bắt đầu thay bằng âm thanh xì xào hoảng sợ.
Cơ Phát được thể làm tới, lắc mình va vào quan tài.
"Bịch!"
"A!"
Có người lập tức thét to: "Đại lão gia sống dậy! Quỷ nhập tràng!"
Sau đó là tiếng bước chân tán loạn, đồ vật bị va đập xô đổ lung tung.
"Quỷ nhập tràng! Lão gia sống lại!"
"Mụ đản, chạy mau!"
"A! Đừng bỏ ta, ta sợ, ta sợ..."
Cơ Phát: "..."
Công bằng mà nói thì đúng, y là lệ quỷ, nhưng y đâu có muốn nhập vào thân xác này?
Nghĩ tới chuyện nhập xác hoàn dương, rõ ràng đã chết rồi nhưng Cơ Phát vẫn cảm giác mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Chắc không phải y vừa nhập vào một lão nhân gia vừa tắt thở nào đó chứ?
Ngay khi Cơ Phát nghĩ tới tương lai hoảng loạn của mình và Hàn Diệp, đột nhiên trước mắt y tối sầm, có cảm giác linh hồn bị hút lên cao.
Cơ Phát chỉ kịp thấy được một thứ hào quang chói mắt chợt lóe lên, rồi cả người rơi vào một nơi ấm áp mềm mại, y vô thức mở mắt, vừa hay trông thấy một gương mặt khổng lồ!
Cơ Phát sợ ngây người!
Không, không phải gương mặt khổng lồ, mà là thân thể của y quá nhỏ bé, nhỏ tới mức đối phương có thể ôm được, thậm chí y còn cảm thấy tay chân mềm nhũn không có chút sức lực nào, tầm mắt cũng rất yếu.
"Tiểu bảo bảo tỉnh rồi này, rốt cuộc tiểu bảo bảo cũng chịu mở mắt!"
"Chính Nhi, Chính Nhi!"
Một gương mặt khổng lồ khác xuất hiện bên cạnh người kia, Cơ Phát không nhận ra được bọn họ, nhưng y có thể xác định đây là một đôi phu thê trẻ tuổi của gia đình cơ hàn, y lại đang nằm trong vòng tay của thê tử, như thể là... Hài tử của bọn họ?
Y sững sờ chưa kịp làm gì, tiểu nương tử đã cúi đầu định hôn y khiến Cơ Phát sợ suýt hồn bay phách lạc.
Đừng, đừng, dừng lại!
Trong cơn sợ hãi của Cơ Phát, gương mặt có phần tư sắc của tiểu nương tử dần phóng đại...
Cơ Phát hoảng sợ nhắm mắt, cho đến khi bên tai yên tĩnh, y mới sửng sốt một lúc, vội vàng mở mắt ra quan sát xung quanh.
Đây là một chỗ cao, như là Cơ Phát đang đứng trên một cái bệ lớn, có thể phóng tầm mắt nhìn ra tứ phía.
Không gian tù mù, bầu trời bên ngoài đen kịt, thi thoảng có sấm chớp chợt lóe, chiếu rọi tán cây rậm rạp ở xa xa.
"Mong tiên nhân phù hộ cho phụ thân của ta mau khỏi bệnh, ta hứa sẽ sám hối những tội lỗi, ngày ngày tích góp công đức, sau này không làm chuyện xấu! Ta đã hứa với Cơ Văn rồi!"
Ồ?
Nghe tới cái tên quen thuộc, Cơ Phát vô thức cúi đầu nhìn xuống bên dưới, vừa hay trông thấy một thiếu nữ đang quỳ mọp trước mặt mình, giữa hai người bọn họ là một bàn hương án có hương khói nghi ngút, hoa quả chất chồng, còn có không ít tiền đồng công quả, xa xa còn có đèn phướng ngợp trời, nhìn trông giống như là...
Thần điện?
Mà y lại chính là... Bức tượng trên bệ?!
Cơ Phát ngơ ngác.
Dù là lão nhân gia trong quan tài hay là tiểu hài tử mới sinh không bao lâu, y cũng cảm thấy không tồi...
Biết mình ở trong bức tượng, Cơ Phát khá hoảng, chỉ là không bao lâu sau, y đã phát hiện mình không thể cử động được, chỉ có đôi mắt là có thể đảo quanh, song cũng không tìm được manh mối nào khả thi.
Tại sao Cơ Phát lại ở đây, tại sao y chỉ có thể nhìn, tại sao y trải qua hai cảnh tượng kỳ lạ lúc nãy, sau đó xuất hiện trong thần điện – tất cả những chuyện này, Cơ Phát nghĩ rằng quỷ bà bà và đại kim liên có thể trả lời mình. Chỉ là ngay bây giờ y không biết mình nên làm sao để thoát khỏi bức tượng, thử lên tiếng, thử nhúc nhích đều không xong, giống như bức tượng này là một bình chứa linh hồn tạm thời giữ y lại đây.
Có liên quan gì tới đại kim liên không?
Có liên quan tới chuyện y hoàn dương không?
Cơ Phát rất bối rối, nghe được lời thì thầm cầu khấn của thiếu nữ bên dưới, y càng phiền muộn, thầm nghĩ y cũng không phải thần, cầu xin vô dụng, nếu cha nàng ta bị bệnh thì sớm ngày trở về tìm đại phu mà chữa, như thế còn có ích hơn.
"Vâng?" Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn bức tượng, hoảng sợ ngó quanh: "Ai, là ai đang nói chuyện?"
Tiếng gió thổi qua, thiếu nữ sợ hãi, bức tượng hiền từ bất động, xung quanh không người, làm gì có ai đang nói chuyện.
Cơ Phát vẫn còn lẩm bẩm trong lòng: "Là ta, ta đây, ngươi về tìm Hàn Diệp mà chữa, cứ bảo Cơ Phát..."
"A!"
Thiếu nữ hoảng sợ bật ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn bức tượng: "Ngài, ngài..."
Rồi nàng ta cuống quít quỳ thẳng người, dập đầu rưng rưng: "Tiểu nữ đã biết, tiểu nữ đã biết, tiểu nữ sẽ đi tìm thần y Hàn Diệp..."
Nói xong, nàng ta vội vàng cầm chiếc giỏ trúc trống rỗng chạy ra ngoài, nhưng chưa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng cười sang sảng vọng vào từ ngoài cửa.
Rất nhanh sau đó, bốn, năm tên hung đồ bước vào, xoa tay cười gian: "Mỹ nhân, đêm lạnh mưa gió, có cần gia sưởi ấm cho hay không?"
Hết Chương 90
Ở một thế giới song song nào đó, Hàn Diệp mua một chiếc figure hình tiểu thần y Cơ Phát về, lấy ra lau chùi.
Không biết hắn chạm phải công tắc gì, Cơ Phát figure hóa thành người thật.
Hàn Diệp: ... Vote sản phẩm 5 sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip