Chương 6 Em là giới hạn của chị!

Quản gia và tất cả người hầu đều vị vệ sĩ của Pichvoteyy cưỡng ép lôi đi, màn huyên náo bên dưới chấm dứt.

Charlotte mắt không gợn sóng bình tĩnh nhìn Pichvoteyy đang tiến tới chỗ của mình. Tình trạng của cô bây giờ khác nào cá nằm trên thớt, có muốn chạy cũng không được. Nhưng mà, Charlotte cũng không tính sẽ chạy.

"Tiểu thư Pichvoteyy mang theo nhiều người như vậy xông vào nhà riêng của Engfa không sợ chị ấy giận cô sao?"

Charlotte vừa mở miệng đã đánh vào chỗ đau của Pichvoteyy. Rõ ràng Pichvoteyy là người đến trước, thanh mai trúc mã với Engfa là Pichvoteyy, người mà Engfa hứa sẽ bảo vệ vẫn luôn là Pichvoteyy, vậy mà bây giờ người phụ nữ khác lại được ở trong nhà riêng của chị ấy chứ không phải là Pichvoteyy.

Pichvoteyy tức giận đến run người, cô ta thu lại cái dáng vẻ phô trương lúc bước vào cửa, lời nói ti tiện: "Đừng có bày ra cái vẻ thanh cao nữa Charlotte, cô nghĩ tay chơi như chị Engfa thật lòng với cô bao nhiêu phần đây. Đừng có ảo tưởng vị trí của mình nữa, cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."

"Engfa thật lòng bao nhiêu phần với tôi thì tôi không rõ, nhưng mà đối với cô, chị ấy nhìn còn không thèm nhìn, ai là người đáng thương hơn đây?"

Charlotte vừa cười vừa nói, dáng vẻ khinh miệt thấy rõ, dù sao cũng đã như vậy rồi thì cũng không cần cho đối phương vẻ mặt tốt.

Những lời Charlotte vừa nói thật sự thành công chọc điên Pichvoteyy, cô ta hùng hổ bước về phía Charlotte nắm lấy cằm cô một cách thô bạo: "Đáng thương ư? Charlotte, mày không thử nhìn lại xem, con ả tàn tật như mày cũng dám tranh với tao?"

"Buông ra..."

Charlotte vì đau mà giãy dụa, nhưng sức lực của cô và Pichvoteyy chênh lệch, Pichvoteyy không buông ngược lại còn bóp cằm mạnh hơn: "Mày nên nhớ một điều Charlotte à, thời khắc sống chết thì Engfa vẫn lựa chọn tao chứ không phải mày, mày chẳng là cái thá gì trong lòng chị ấy."

Pichvoteyy cười nhạt một tiếng đầy khinh bỉ: "Có chăng, chị ấy vì áy náy với mày, hoặc cũng có thể chị ấy giữ mày lại để làm ấm giường... Dù sao, Engfa không yêu mày là sự thật, nếu không, chị ấy cũng không bỏ mặc mày sống chết mà chọn tao."

Từng lời nói như rạch nát trái tim chồng chất tổn thương, Charlotte đau đến từng hơi thở cũng dồn dập. Câu chuyện đó như một vết thương chẳng vào giờ lành mà những kẻ tàn độc còn không ngừng xát muối vào nó... Pichvoteyy nói đúng, Engfa không yêu cô, nếu như thật sự yêu thì hai người sẽ đi đến tình cảnh hôm nay sao?

Người quật cường như Charlotte cũng không chịu nổi những lời lẽ cay nghiệt của Pichvoteyy, cô không thể cãi lại, không thể biện minh, bởi vì từng câu từng chữ đều đúng, đúng đến mức khiến Charlotte đau đớn đến mức muốn chết quách đi cho rồi.

"Nếu... cô biết chị ta không yêu tôi thì còn đến đây làm gì?"

Sự yếu ớt vẫn không dễ dàng để lộ, Charlotte vẫn ngoan cường giãy dụa đến cùng, rằng cô không đau lòng, không cần tình yêu của Engfa.

Pichvoteyy không ngờ Charlotte sẽ hỏi như vậy, cô khựng lại vài giây, thở hắt ra như không muốn thừa nhận sự sợ hãi của mình: "Tôi không cho phép một kẻ không xứng như cô bên cạnh chị ấy, làm ấm giường cũng không thể!"

Nghe đến đây, Charlotte quật cường hơn hẳn, cô cười nhạt: "Cô đang sợ, Pichvoteyy, cô sợ Engfa sẽ yêu tôi có đúng không?"

Bị nói trúng, nét mặt Pichvoteyy trở nên khó coi, cô ta kề sát tai Charlotte, lời nói chắc chắn: "Đúng là tôi sợ điều đó, nhưng Charlotte, tôi đã đến đây thì sẽ không để chuyện tôi lo sợ thành sự thật đâu!"

Charlotte nhìn Pichvoteyy đầy khiêu khích: "Cô chắc chứ?"

Pichvoteyy khó hiểu: "Ý cô là sa... Charltote!"

Pichvoteyy chưa dứt lời, Charlotte đẩy mạnh Pichvoteyy khiến cô ta loạng choạng rồi điều khiển lăn xe đến bên cầu thang, cô dùng hai tay vịn lên lan can cầu thang dứt khoát lao mình xuống.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Pichvoteyy còn chưa định thần lại thì Charlotte đã nằm sõng soài dưới chân cầu thang, bất động.

"Charlotte!"

Tiếng thét của Chompu đánh thức Pichvoteyy đang ngẩn người ra ở trên lầu, Heidi chạy như bay đến chỗ Charlotte xốc cô lên, Charlotte nén đau, nhìn thấy người ôm cô là Heidi, dùng tất cả sức lực chỉ tay về phía Pichvoteyy mấp máy môi: "Cô ta... là cô ta..."

Pichvoteyy không ngờ Charlotte lại làm vậy, vừa lắc đầu vừa tái mặt đi nhưng không thốt ra được lời nào.

"Charlotte! Charlotte tỉnh lại đi..."

Charlotte ngất lịm trong vòng tay của Heidi, trong tình cảnh này Chompu trở nên hốt hoảng, cô không biết phải làm gì. Đến khi Heidi nắm tay cô trấn định bảo: "Gọi cấp cứu đi." Chompu mới hoàn hồn mà gọi điện.

...

Heidi và Chompu đứng đợi ở phòng cấp cứu. Gương mặt xinh đẹp của Chompu hiện rõ hai chữ lo lắng, cô bồn chồn lúc đứng lúc ngồi chốc chốc lại nhìn vào phòng cấp cứu.

"Charlotte sẽ không sao đâu", Heidi kéo tay Chompu ngồi xuống ghế, một tay xoa đầu nàng như con nít, "Chị ngồi yên đi đừng lộn xộn nữa."

Thấy bộ dạng bình tĩnh của Heidi khiến Chompu sực nhớ ra, bạn người ta còn bình thản vậy, mình là cái gì đâu mà lo lắng như vậy?

"Tôi mới không thèm lộn xộn", Chompu chu môi tức giận, vừa ngồi xuống đã quay mặt chỗ khác không thèm nhìn Heidi.

Heidi cũng không biết chị đột ngột nổi giận cái gì, nhưng mà lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, cô vòng tay qua eo kéo chị sát với mình, mỉm cười: "Thấy chị lo lắng cho Charlotte như vậy khiến tôi cảm thấy an tâm."

Chompu khó hiểu: "An tâm chuyện gì?"

"Ít nhất cậu ấy ở chỗ của Engfa cũng không đến nỗi tệ!"

Nghe được câu này khiến Chompu có hơi khó chịu, tuy Engfa bộc lộ kiểu tính cách chống đối với xã hội nhưng sâu bên trong cậu ấy rất tốt, cô không cho phép ai nói Engfa là người xấu.

"Amanda à, cô có thể không tin nhưng mà Engfa yêu Charlotte là thật, chỉ là cậu ấy thể hiện tình yêu một cách quá cực đoan thôi."

"Tôi không tranh cãi chuyện của Engfa với chị, Chompu à, quan điểm của chúng ta ở hai phía, và tôi không muốn chuyện kia ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta hiện tại."

Heidi nhìn Chompu bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Chị suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa?"

Nghe Heidi hỏi, Chompu thoáng chốc đỏ mặt, cô lắc đầu: "Tôi chưa suy nghĩ gì hết, cô nói cho tôi thời gian mà."

"Nhưng bây giờ tôi không muốn đợi nữa..."

"Cô..."

"Ai là người nhà của bệnh nhân Austin?"

Y tá bước ra khiến Chompu và Heidi giật mình, cũng ngừng luôn chủ đề nói chuyện. Heidi đứng dậy:

"Là tôi...!"

"Tôi mới là người nhà của Charlotte Austin."

Chất giọng quyền lực này còn ai ngoài Engfa nữa, Heidi vừa lên tiếng là bị Engfa vừa tới cắt ngang. Y tá nhíu mày: "Rốt cuộc ai mới là người nhà của bệnh nhân Austin."

Lúc này Chompu mới đứng dậy kéo Heidi qua một bên, chỉ tay vào Engfa: "Cô ấy mới là người nhà của bệnh nhân, chúng tôi chỉ là bạn thôi."

"Được, vậy mời cô theo tôi."

Engfa ném cho Heidi ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi theo y tá, ánh mắt không giấu được sự lo lắng và mệt mỏi.

...

Từ khi Charlotte được chuyển vào phòng bệnh Engfa vẫn luôn túc trực bên cạnh, Chompu bị giữ lại hỏi chuyện, Heidi bị bắt đứng ở bên ngoài không được cho vào.

"Engfa à, cậu bỏ dở buổi ký kết hợp đồng sẽ không sao chứ?"

Chompu lo lắng hỏi, việc của Charlotte quan trọng nhưng việc của tập đoàn cũng quan trọng không kém đâu.

"Không sao, tớ gọi Nudee qua đàm phán thay rồi."

Engfa nhàn nhạt trả lời, tầm mắt vẫn dừng trên người Charlotte, cả người như tỏa ra một cỗ sát khí có thể bức chết người ngay lúc đó. Chompu cũng không nói gì nữa, yên lặng ngồi bên cạnh Engfa.

Được một lúc, Engfa đứng dậy cầm lấy áo khoác: "Chompu canh chừng Charlotte giúp mình một lát, mình sẽ về ngay."

...

Heidi nhìn thấy Engfa bước ra vội vàng đứng dậy.

"Charlotte thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh."

Engfa nhàn nhạt đáp, ánh mắt tối tăm thấy rõ khiến Heidi không dám nhìn thẳng vào, nhưng vẫn can đảm chặn bước chân của Engfa lại: "Chuyện của Charlottte hôm nay tôi hi vọng chị cho cậu ấy câu trả lời rõ ràng, bằng không, cậu ấy muốn trốn khỏi chị thì dù tôi tán gia bại sản cũng không ngại giúp cậu ấy một tay."

Đối diện với sự nghiêm túc của Heidi lại khiến Engfa cười giễu cợt: "Một đứa con gái không được coi trọng trong nhà mà khẩu khí cũng lớn đấy."

"Chị..."

"Tiểu thư Amanda, chuyện cô lừa gạt búp bê tôi vẫn chưa tính sổ với cô, đừng có quản nhiều chuyện."

Heidi bị bắt thóp không dám nói gì nữa, cắn răng nhịn xuống uất ức bởi sự khí thế của Engfa.

"Đúng rồi Amanda, cô biết chuyện chân của Charlotte đã hồi phục chứ?"

Heidi bị bấm nút dừng vài giây, cô lắc đầu: "Không biết, chân của Charlotte đã hồi phục rồi sao?"

Trông biểu cảm của Heidi không giống đang nói dối, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, Engfa lăn lộn trên thương trường nhiều năm dĩ nhiên biết  được Heidi nói thật hay nói dối. Chắc là Charlotte cũng không biết được tình trạng của mình.

"Bác sĩ nói chân của Charlotte đã phục hồi, cố gắng tập luyện có thể đi được."

"Vậy thì tốt quá rồi."

Engfa quay người đi vào trong, cô khẽ thở dài, xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

...

Charlotte khẽ mở mắt, ánh sáng chói mắt khiến cô nhíu mày, toàn thân đau đớn rã rời khiến Charlotte khẽ rên lên hai tiếng.

Tay cô có bàn tay ấm áp nắm lấy, cô vừa cử động, người kia cũng bị động mà tỉnh lại. Thấy Charlotte tỉnh lại, Engfa vội vàng: "Em tỉnh rồi sao, đừng động, cẩn thận đau."

Charlotte hơi nhích người là đã đau đến toát mồ hôi, cô chớp mắt hai cái, nước mắt tràn ra, dáng vẻ của cô lúc này thập phần yếu ớt bởi vì đau hay còn bởi vì người đáng ghét lại xuất hiện rồi.

"Ngoan, đừng khóc, có chị ở đây, chị xin lỗi..."

Engfa cuống quýt dỗ dành Charlotte, cô biết em đau, cũng vì tủi thân, Charlotte đau một thì Engfa đau mười. Vừa nghĩ đến cô gái nhỏ mỏng manh chịu vết thương như vậy, Engfa lại căm hận Pichvoteyy không thôi.

"Engfa... đau quá, huhu, tôi... hic hic..."

Charlotte lợi dụng lòng thương của Engfa càng khóc dữ dội hơn, Charlotte biết Engfa sẽ bị chi phối bởi nước mắt phụ nữ, nhất là cô, người phụ nữ mà chị ta luôn cảm thấy mắc nợ này.

"Em yên tâm, Charlotte, tôi sẽ không để yên cho Pichvoteyy đâu..."

"Không để yên thì... chị định làm thế nào... hức, chị đã nói là sẽ bảo vệ cô ta mà..."

"Cô ta dám động đến em, thì chị cũng không còn quan tâm đến lời hứa gì nữa hết!"

Engfa nhíu mày: "Em là giới hạn cuối cùng của chị rồi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip