Chương 8 Suy nghĩ của Charlotte
Nghe Engfa dỗ dành bất quá cũng êm tai, nhưng Charlotte không hẳn đắm chìm hoàn toàn vào những lời ngọt ngào đó, chỉ giữ thái độ im lặng.
Charlotte đã từng tin tưởng Engfa vô điều kiện, có điều kết quả khiến cô thất vọng cỡ nào thì cô vẫn còn nhớ rõ. Charlotte có vẻ ngoài băng sương và đơn thuần như một con thỏ nhỏ vô hại, nhưng mấy ai lớn lên trong gia tộc lớn lại không được dạy dỗ theo một quy tắc nhất định chứ?
Charlotte là đại tiểu thư Austin gia, tương lai có thể trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn Austin, vậy nên nói Charlotte là người đơn thuần thì chính bạn mới là người nông cạn.
Giống như Engfa, cô tự tin mình hiểu rõ Charlotte, vậy nên ở trước giây phút sinh tử mới chọn Pichvoteyy. Kết quả thì sao, cô đánh mất Charlotte rồi.
Một Charlotte ôn nhu, hiền dịu và hiểu chuyện chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, một khi Charlotte trở mặt, tuyệt đối sẽ khiến đối phương lùi không được mà tiến không xong. Nếu Engfa không phải thái tử nhà Waraha có quyền lực tuyệt đối, vậy thì người bây giờ bị dày vò hẳn là Engfa mới đúng.
Engfa giờ đây đã hiểu rõ, Charlotte là người có thù tất báo, chỉ là sức cô ấy còn yếu, nếu như Charlotte có thể "phượng hoàng sải cánh", vậy thì người đầu tiên thảm nhất chính là Engfa Waraha cô. Vậy nên, nhất định phải giữ Charlotte cho thật chặt, để cô ấy cảm nhận được tình yêu của Engfa, cho cô ấy thấy được ánh sáng thuộc về cô ấy. Không phải Engfa không tự tin mình không thắng được Charlrotte, nhưng tình yêu mà hơn thua thì còn gọi gì là yêu.
Nghĩ như vậy, và bởi vì muốn có cái gọi là "sau này" với Charlotte, người độc đoán như Engfa cũng nỗ lực thay đổi rất nhiều.
"Engfa, chị lấy cái gì mà mong tôi lại tin chị?", Charlotte nhàn nhàn đáp lời, trên mặt đã không còn cái vẻ yếu đuối ủy khuất của ban nãy, "Tôi chỉ nhìn vào hành động, đến lúc thấy được kết quả thì chị mới có tư cách cầu mong tôi đặt niềm tin vào chị!"
"Chị hiểu rồi, Charlotte, sẽ không làm em thất vọng."
"Chị không làm tôi thất vọng được đâu Engfa", Charlotte thở dài, "Tôi đã không còn đặt kỳ vọng vào chị, lấy cái gì mà thất vọng chứ?"
Engfa im lặng không phản bác, có lẽ hiểu được tổn thương trong lòng Charlotte rồi, cũng không muốn phân bua với cô ấy nữa.
"Đúng rồi, chân của em..."
"Có thể đi lại được rồi đúng không? Heidi đã nói với tôi rồi, vậy không cần ra nước ngoài nữa, chị có thể chuyên tâm làm việc được rồi!"
Sự lạnh nhạt của Charlotte khiến Engfa đau lòng, cô lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, không nói gì thêm nữa.
"Engfa..."
"Chị ở đây!"
"Tôi muốn ngủ một lát, chị..."
"Chị ngồi đây canh em ngủ, sẽ không rời đi đâu cả."
"Tùy chị, nếu mệt quá... có thể nghỉ ở sofa."
Charlotte để lại một câu rồi nhắm mắt, mặc kệ Engfa hơi ngẩn ra. Câu cuối cùng, cũng tính là lời quan tâm nhỉ? Tâm trạng Engfa bỗng chốc tốt hơn rất nhiều.
...
"Nhốt đại tiểu thư vào phòng đi!"
Heidi quỳ dưới sàn nhà, vừa nghe ông Amanda ra lệnh liền ngẩng đầu lên vừa sợ hãi vừa lo lắng cầu xin: "Cha ơi, con biết sai rồi, con..."
"Con không cần thể diện nhưng gia tộc Amanda cần", ông Amanda lạnh lùng, "Cha biết con sẽ không dễ dàng biết sai, Heidi, đợi đến khi cuộc thi kết thúc thì cha sẽ cho con ra ngoài!"
Những lời vừa rồi đánh mạnh vào tâm trí Heidi, cuộc thi Miss Grand chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu, bao nhiêu nỗ lực của cô đều dồn vào đó. Nếu thật sự không thể tham gia thì cô sẽ ôm hận suốt phần đời còn lại mất.
Heidi loạng choạng đứng dậy, vẻ mặt vừa hoang mang vừa uất ức đến sắp sửa khóc: "Con xin cha mà, con không thi nữa là được đúng không? Cha có thể cho người theo sát con, con đảm bảo..."
"Đưa đại tiểu thư lên phòng đi!"
Chưa đợi ông Amanda phản ứng thì bà Amanda đã lên tiếng, bà hắng giọng: "Con bé sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, cách tốt nhất là nhốt nó lại!"
"Mẹ ơi con..."
"Đừng cầu xin mẹ, Heidi, mẹ đã cảnh cáo con ngay từ đầu!"
Hai người hầu tiến lên giữ lấy hai tay của Heidi ghì chặt khiến cô không thể vùng vẫy, sự tuyệt vọng dâng trào trong tim nhưng cô lại không thể làm gì hơn.
"Bỏ ra", cuối cùng Heidi biết bản thân sẽ không nhận được khoan dung, cô thở hắt ra, "Tôi tự đi được."
Heidi dời gót lên đầu, vừa hay bắt gặp Charlyne dè dặt đi xuống, khi lướt qua nhau, Heidi lóe sáng một tia hi vọng, nhìn Charlyne cười nhạt: "Em dâu, chị gái của em vẫn ổn, đừng lo lắng quá nhiều nhé!"
Nói rồi không kịp đợi Charlyne hỏi thêm, Heidi nhanh chân rời đi để lại Charlyne tội nghiệp với ánh mắt lo lắng nhìn theo.
...
Đồng hồ điểm 1 giờ 2 phút sáng, Heidi thở hồng hộc ngoái đầu đằng sau xem có ai đuổi theo không. Chiếc xe Audi dừng trước mặt, Heidi thở phào nhẹ nhõm vội vàng thốt lên: "Giám đốc cứu tôi với!"
"Lên xe rồi nói tiếp!"
Trông bộ dạng hớt hải lo sợ của Heidi làm Chompu lo lắng không thôi. Nửa đêm gọi điện cầu cứu, giọng điệu cầu xin không chút sĩ diện, điều này vô cùng khác với phong cách của Heidi, Chompu có muốn phớt lờ cũng không được.
Xe rời đi rồi Heidi vẫn luôn nhìn qua gương chiếu hậu với bộ dạng thấp thỏm lo sợ khiến Chompu không nhịn được: "Có ai truy đuổi cô sao? Cái bộ dạng như người mất hồn này là thế nào?"
Trên người Heidi chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ, tóc tai thì có hơi rối, trán lấm tấm mồ hôi, quan trọng hơn là cô đeo dép lê đi trong nhà. Cứ như... vừa bỏ trốn vậy.
"Giám đốc, từ nay tôi không có nhà để về nữa rồi!"
"Cô nói cái gì cơ?"
Heidi bày ra bộ dạng đáng thương nhất có thể kể lại toàn bộ sự việc. Tất nhiên có nói giảm nói tránh tình tiết lừa Charlyne uống thuốc ngủ để bỏ trốn. Chắc cả biệt thự Amanda vẫn đinh ninh rằng cô vẫn đang ở trong phòng trò chuyện với em dâu Charlyne nhỉ?
"Cô cũng gan đó Amanda", Chompu chép miệng, "Thế bây giờ cô định làm thế nào?"
Nghe thấy câu này, Heidi lập tức rơm rớm nước mắt: "Tôi đã thế này rồi, hay là... giám đốc thu nhận tôi đi có được không?"
"..."
Chompu có chút nói không nên lời.
"Tôi sẽ bảo công ty sắp xếp cho cô một căn nhà tới khi cô thi xong thì tính tiếp!"
"Không được", Heidi xù lông lên, "Nhà Amanda sẽ tìm thấy tôi rồi lôi tôi về thôi, giám đốc là con gái độc nhất của nhà Athita, nếu tôi ở nhà cô thì cha mẹ tôi không dám manh động đâu!"
"Cô..."
"Hơn nữa, tôi là viên ngọc thô hiếm có trong cuộc thi lần này, cô nỡ để vụt mất người như tôi sao?", Heidi thấp giọng uy hiếp, "Tôi mà không tham gia thi, tài nguyên cô lãng phí trên người tôi sẽ ra sao đây? Giám đốc, cô nên suy nghĩ kỹ..."
Lần đầu tiên bị uy hiếp mà Chompu không cảm thấy quá tức giận, âu cũng là bởi vì câu chuyện cảm động phía trên.
"Được rồi, được rồi, cho cô ở là được chứ gì?", Chompu cũng hết cách với cô nàng tiểu thư bị gia tộc truy nã này, "Bây giờ về nhà tôi ngủ, ngày mai đi mua đồ dùng cá nhân được chưa?"
"Dạ được, giám đốc đúng là tốt nhất trên đời", Heidi cười tít cả mắt, "Đợi thi xong tôi nhất định báo đáp giám đốc."
Tất nhiên là lấy thân báo đáp hê hê.
"Im miệng đi, không lấy được vương miện tôi đá cô về nhà Amanda để bên đó giáo huấn chết cô, hừ!"
...
Vào một ngày mưa tầm tã, Charlotte xuất viện về lại Krung Thep.
Sau nửa tháng ở bệnh viện, Charlotte được chăm sóc kỹ lưỡng cũng có chút da thịt, có điều tinh thần thì không tốt lắm. Ở bệnh viện quá ngột ngạt, năm nay cô ở bệnh viện đủ nhiều rồi, Engfa cũng hiểu được khó chịu của cô nên cho phép cô xuất hiện sớm.
"Charlotte, mẹ chị muốn ghé thăm em vào chiều nay, em có phiền không?", Engfa cẩn trọng hỏi, ánh mắt có chút hi vọng nhìn về phía Charlotte, "Nếu như em cảm thấy không thích, vậy chị sẽ..."
"Không sao", Charlotte điềm đạm lắc đầu, cô đã có thể đứng dậy để vẽ tranh, cô mải mê tô màu vẫn không quên trả lời Engfa, "Bác đến thăm tôi nhưng chủ yếu là muốn gặp chị, chiều nay chị về sớm chút, đừng để tôi ở một mình với bác là được."
"Được, chị nhớ rồi", Engfa mỉm cười, đôi mắt đặc biệt sáng, cô tiến tới chỗ Charlotte vòng tay ôm em từ sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên cổ em dịu dàng âu yếm, "Chị đến công ty một lát, sẽ về nhanh thôi, bé ở nhà ngoan nhé!"
"Engfa", Charlotte lại chủ động gọi tên chị dịu dàng đến vậy, "Bố tôi được tại ngoại rồi, cảm ơn chị!"
Engfa ngẩn ra một chốc, hiếm có lúc Charlotte lại chủ động nói lời cảm ơn dễ nghe đến vậy. Nhưng đây là một cơ hội không thể bỏ qua.
"Chỉ cảm ơn suông vậy thôi à?"
Chụt...
Charlotte hôn lên môi chị một cái rồi nhanh chóng quay đi, dáng vẻ có chút lúng túng: "Vậy là được rồi chứ?"
Gò má em ửng hồng yêu chết Engfa rồi, tim cô cứ như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, em bé đáng yêu của cô ngại ngùng thấy cưng ghê.
"Được rồi, được rồi, em bé đáng yêu ghê, chị không trêu em nữa, đi làm đây!"
Đợi cho Engfa rời đi, ánh mắt Charlotte mới hiện lên vẻ phức tạp. Tập đoàn Austin có vài khoản tiền đen, thân là nữ chủ nhân tương lai cô làm sao lại không biết? Engfa nhắm vào lỗ hổng đó bắt thóp được tập đoàn Austin, nhưng chị ta cũng không làm gì quá mức cả. Đổi lại là người khác, tập đoàn Austin sớm đã bị nuốt gọn rồi.
Lòng Charlotte trở nên mâu thuẫn, Engfa rõ ràng có thể đuổi cùng giết tận để giam cô trong tay, nhưng chị ta lại nhân từ, điều này không hề giống tính cách của chị ta!
Cô có nên tin tưởng Engfa không?
Tình yêu trong thù hận này có nên tiếp tục không?
Charlotte chờ đợi, nếu như chuyện kia Engfa nói là sự thật, vậy thì cô thật sự sẽ suy nghĩ đến chuyện tha thứ cho chị ta. Nếu không, cùng lắm là cá chết lưới rách, cô nhất quyết không nương tay, dù là Engfa, hay là Pichvoteyy.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip