Chương 67
Một lúc sau, đồ Engfa Waraha đặt mua đều được mang đến, nồi chảo, lò vi sóng, lò nướng các thứ đều được đưa tới, Engfa Waraha mua thêm chén về kệ đựng, đũa muỗng các thứ, còn có dao cắt thái, các loại gia vị, dầu, gạo, mì, mỗi loại cũng không ít.
Cô mua khá nhiều, chia làm ba lần đơn, đơn thứ hai là sữa tươi, sữa chua, còn có thịt heo, cánh gà các thứ, đơn thứ ba là hoa quả và một ít rau dưa, ngoài ra còn một ít vật dụng hàng ngày.
Mani Naowarat sợ ngây người, cảm giác con gái xài hao quá, chỉ ngồi có một chút đã mất hết bao nhiêu là tiền rồi?
"Mẹ, xem thử coi còn thiếu gì nữa không?" Engfa Waraha cười hỏi.
Mani Naowarat cùng Engfa Waraha dọn lại đống đồ vừa được đưa tới, một bên cảm khái: "Engfa , cái này xài hết bao nhiêu tiền a?"
"Mẹ, cứ thoải mái đi, xài bao nhiêu cũng đáng giá, mẹ từ từ rồi quen thôi, chờ mai con đưa cho mẹ thêm chút tiền mặt, đừng tiết kiệm dùm con." Engfa Waraha cười một cái nói.
"Không được, không được, sao lại xài tiền của con chưa? Tiền của con thì giữ mà tiêu cho sinh hoạt của con, mẹ còn tiền trong thẻ mà." Mani Naowarat không muốn dùng tiền của Engfa Waraha.
Engfa Waraha cười một cái nói: "Tiền của con thì con xài, nhưng vẫn có thể tự kiếm được, con mặc kệ để con đưa tiền cho mẹ."
Engfa Waraha bộ dạng không nói lý chọc cười Mani Naowarat: "Con a, cứ như con nít vậy."
Engfa Waraha cười nói: "Phải đó, con và Gamon đều giống nhau đều là con của mẹ."
"Tối nay ăn gì? Mẹ làm cho con." Mani Naowarat cười hỏi, khoảng cách với con gái kéo lại gần không ít, con gái cũng không còn từ chối bà nữa, có đưa bà ở nhà mới cũng không ghét bà, điều này khiến bà nhẹ nhàng hơn.
"Ăn mì, mẹ đi một ngày rồi, chúng ta ăn đơn giản thôi." Engfa Waraha cười nói.
Mani Naowarat cười nói được.
Mani Naowarat bên này làm mì, bên kia Engfa Waraha đã dọn xong đồ đạc rồi.
Một lúc sau, Mani Naowarat bưng chén mì thơm ngát lên.
Engfa Waraha cười một cái nói: "Đúng lúc đói bụng, con có thể ăn được rồi."
"Mau ăn đi." Mani Naowarat nhìn con gái ăn vui vẻ mà trong lòng hạnh phúc.
Sau khi ăn xong Mani Naowarat hỏi Engfa Waraha: "Engfa, tối phải về trường học sao?"
Engfa Waraha nghĩ một chút, ngày đầu để một mình Mani Naowarat ở lại đây cũng có chút lo lắng, chờ mai đưa Gamon qua đây rồi mình đi cũng được, liền nói: "Hôm nay không về, mai mới về."
"Được." Mani Naowarat nghe con nói không đi, càng vui vẻ hơn.
Engfa Waraha muốn đi rửa nồi, cũng dành không nổi Mani Naowarat, tay mẹ cô khỏe quá.
Cho nên Engfa Waraha đành đi tắm, cô không mang theo đồ thay, đành mặc đồ cũ lại cả đêm.
Mani Naowarat thấy con gái tắm ra rồi, có chút lo lắng hỏi: "Engfa, có phải mỗi ngày mẹ đều phải tắm không?"
Người trong thôn không hay để ý chuyện này, nhưng bình thường Mani Naowarat thích sạch sẽ, không biết người thành phố một ngày tắm bao nhiêu lần.
Engfa Waraha cười một cái nói: "Mẹ, cứ thoải mái là được, tắm ngủ sao cũng được, có cần thêm gì nữa không?"
"Được, mẹ sẽ thoải mái mà." Mani Naowarat cười cười, chủ yếu muốn biết mấy thứ này mình có thể dùng được hay không, tắm xong, thuận tiện dùng máy giặt sấy quần áo luôn.
Nằm trên giường Mani Naowarat cảm thấy như là đang mở, con gái lớn đưa bà đến Phuket, còn đối xử tốt với bà, điều này khiến Mani Naowarat vui đến không ngủ yên giấc được.
Giờ sinh học của Mani Naowarat rất chính xác, sáng sớm đã dậy, lúc này đang làm hoành thánh cho Engfa Waraha.
Engfa Waraha tỉnh lại cũng đã hơn 7 giờ, ra ngoài đã thấy mẹ làm một bàn hoành thánh, cảm giác thật vi diệu, Engfa Waraha chưa từng trải qua, kiếp trước ký ức khi con bé của cô là ở trong cô nhi viện, lớn lên một chút thì làm bạn với ngọc, có thể nói tình cảm cô dành cho ngọc còn sâu hơn mọi thứ khác.
Tình thân, thứ này kiếp trước cô chưa từng có vì không có cha mẹ chăm sóc cho cô, không ngờ giờ lại được hưởng vinh của nguyên thân cặn bã này, còn có mẹ và em gái.
Mani Naowarat thấy Engfa Waraha thức dậy, vui vẻ cười: "Engfa, dậy rồi mau đi rửa mặt đi, mẹ làm hoành thánh cho con ăn."
Engfa Waraha dụi mắt: "Sao mẹ dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa đi?"
"Quen rồi, thấy thiếu thiếu." Mani Naowarat cười một cái nói.
Engfa Waraha rửa mặt lấy lại tinh thần, lúc này Mani Naowarat đã bưng tô hoành thánh nóng hổi lên bàn rồi.
Engfa Waraha vội vàng ngồi xuống, ăn hai miếng liền giơ ngón cái tán thưởng: "Ngon lắm."
Mani Naowarat cười một cái nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều vô, còn nhiều lắm."
Engfa Waraha ăn vài miếng hỏi: "Mẹ, mẹ có muốn cùng con đi đón Gamon không?"
Mani Naowarat nghĩ một chút có chút nhớ, cuối cùng lại lắc đầu.
Engfa Waraha thấy bộ dạng bà suy nghĩ, biết bà lo cái gì cười một cái nói: "Chúng ta đi mua chút đồ trước, rồi đi đón Gamon ha."
"Mua cái gì? Đừng lãng phí tiền." Mani Naowarat lại khuyên.
"Không lãng phí, chỉ cần dùng đúng chỗ thì không hề lãng phí, mẹ cứ nghe con không sai đâu." Engfa Waraha cười một cái với Mani Naowarat.
Đưa Mani Naowarat đến trung tâm thương mại gần đó, Engfa Waraha cho bà đi thử đồ, Mani Naowarat nhìn giá mác trên quần áo liền kéo Engfa Waraha lại nhỏ giọng: "Engfa, cái này mắc quá, mình đổi chỗ khác tiện hơn đi."
"Mẹ đi đi, nếu mẹ không thử con giận đó." Engfa Waraha mặt nhăn nhó, nhưng không nhịn được cười.
"Con a, được rồi." Mani Naowarat bị cô thúc giục hết cách, thử mấy bộ quần áo xong, mua ba bộ, rồi mua thêm cho Mani Naowarat một đôi giày thể thao mềm nhẹ.
Đi một chuyến xong mặt Mani Naowarat nhăn nhó, Engfa Waraha cười trấn an: "Mẹ, mẹ đừng chuyện tiền nong, có con rồi, sau này mẹ chỉ cần chăm cho Gamon thôi, không lo ảnh hưởng bạn học của em, mặc tốt một chút, Gamon cũng có mặt mũi."
Mani Naowarat nghe cũng thấy đúng, nhưng lại vẫn tiếc tiền.
Engfa Waraha không chờ Mani Naowarat tiếc tiền, liền đưa Mani Naowarat đến tiệm làm tóc.
"Engfa, con muốn làm tóc hả?" Trong thôn cũng có người thích theo mốt, bình thường hay lên trấn uốn tóc, nhưng tới giờ Mani Naowarat vẫn không làm mấy cái này.
"À không, là làm cho mẹ, để tới vai một chút, nhìn trẻ thêm vài tuổi." Engfa Waraha yêu cầu rồi để lại cho thợ cắt làm.
Mani Naowarat vội nói với Engfa Waraha: "Mẹ chưa từng làm cái này, giống cái gì?"
"Không sao đâu mẹ, có một lần sẽ có hai lần, tóc mẹ còn đen, uốn nóng sẽ trẻ hơn đó." Engfa Waraha cười một cái nói.
Mani Naowarat nhìn hiệu cắt tóc thấy xa hoa muốn bỏ đi, Engfa Waraha đã thanh toán tiền xong, Mani Naowarat có đi cũng không được.
"Mẹ, con trả tiền rồi, mẹ mà đi là coi như mất tiền đó." Engfa Waraha cười một cái nói, thật ra cũng không mắc, cũng không phải tiệm cắt tóc ép người uốn tóc, uốn tóc với cắt tỉa hết ba trăm năm mươi, chỉ có Mani Naowarat là thấy mắc.
Thợ cắt tóc thấy hai mẹ con nói chuyện với nhau liền cười nói với Mani Naowarat: "Chị gái, con gái chị hiếu thảo, yên tâm đi, không có làm khoa trương đâu, làm cho chị trẻ hơn chút là được rồi, chị theo tôi đi gồi đầu trước đi."
"Cái thằng cu này mới bây lớn mà dám gọi tôi là chị gái à, cách cả một thệ hệ đó biết chưa?" Mani Naowarat nghi ngờ hỏi.
Anh trai cắt tóc cười một cái nói: "Thời bây giờ thấy nữ không cần nói nhiều đa số cứ gọi là chị gái, nam thì đa số gọi là anh."
Mani Naowarat bị chọc cười: "Thằng cu này dẹo miệng thật, khó trách làm ăn tốt a."
Nói xong cảm xúc của Mani Naowarat cũng không còn căng thẳng nữa, dân trong thôn thường ra ngoài cắt tóc, cắt gần thôn một lần cũng năm đồng rồi, bà đến giờ cũng chưa từng vì tóc mà xài nhiều tiền như vậy.
Anh thợ cắt tóc bắt đầu nói những chuyện khác, Mani Naowarat lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chờ uốn xong, Mani Naowarat nhìn vào trong gương không dám tin đó chính là mình.
Engfa Waraha cười một cái nói: "Mẹ, sao rồi, tiền xài đáng giá chứ?"
Khỏi phải nói, Mani Naowarat mặc đồ mới, đi giày mới, còn uốn tóc, nghiễm nhiên thành một bà cô dân thành thị tuổi năm mươi rồi.
Đưa Mani Naowarat đi ăn cơm xong lúc này Engfa Waraha mới dẫn Mani Naowarat đón xe tới chỗ phòng trọ Gamon Waraha.
Ban đầu mua quần áo Mani Naowarat còn tiếc tiền, nhưng mà đi đoạn đường này rồi, bà lại không dám đến, cứ mỗi lần tiếc thì con gái lại tốn tiền, cuối cùng Mani Naowarat đành chết lặng, đành làm theo không nghĩ nữa, bà có nghĩ thì con gái vẫn cứ ở bên hống bà nói kiếm tiền được.
Engfa Waraha gọi điện cho Gamon Waraha, Gamon Waraha đã nhận lương tháng này, cũng đã xin nghỉ với quản lí, Samorn ở phòng trọ thấy vui cho Gamon Waraha, nhà cô không có điều kiện lo cho cô đi học, nhưng thấy bạn có thể đi học, cô cũng rất vui vẻ.
Preeda giả lơ, cười khẽ nói: "Tôi sẽ coi thử tỷ tỷ cô làm sao đến đón cô."
Đồ của Gamon Waraha không nhiều, chỉ có một vali to, thêm một cái túi xách, Samorn giúp nàng mang túi xách.
Trong phòng trọ có người hóng chuyện cười của Gamon Waraha, có người chỉ muốn hóng drama, cũng có người hy vọng Gamon Waraha có cuộc sống tốt hơn, mọi người đều tiễn Gamon Waraha đi.
Gamon Waraha còn đặc biệt đến cảm ơn quản lí, quản lí là một Omega giỏng giang, luôn cổ vũ nàng cố gắng học hành.
Cô gái nhỏ được cả phòng tiễn đưa, nhất thời Preeda cũng không thấy ghét nổi, ra khỏi cửa phòng trọ thì gặp tỷ tỷ đang chờ mình, thấy người đứng cạnh tỷ tỷ, Gamon Waraha không dám chắc chắn, bà ấy có dung mạo giống mẹ, nhưng mà kiểu tóc và ăn mặc thì nhìn không giống mẹ nàng, nhất thời do dự vài giây.
Mani Naowarat thấy con gái không nhận ra mình, vẫy tay cười nói: "Gamon à, mau đến đây a.
Viền mắt Gamon Waraha đỏ lên, chạy đến ôm Mani Naowarat: "Mẹ, mẹ tới rồi, còn mặc như vậy, guống người thành phố, con chút nữa là không nhận ra."
Mani Naowarat dở khóc dở cười nói: "Tỷ tỷ con đưa mẹ đi làm."
Engfa Waraha cười nói với cô gái nhỏ: "Mang đồ lên xe trước đi, chúng ta về nhà rồi từ từ nói."
"Nhà, về đâu vậy tỷ tỷ?" Cô gái nhỏ nghe Engfa Waraha nói thì bối rối.
"Tỷ tỷ mướn phòng trọ gần cơ sở em học, sau này em và mẹ ở chỗ đó, đúng lúc em có người chăm sóc, mẹ không về thôn chờ nữa, lúc tỷ tỷ nghỉ ngơi có thể ăn cơm ké, một lần cho nhanh gọn." Engfa Waraha cười giải thích.
"Tỷ tỷ, em thấy chị chắc là ăn ké cơm thì có." Gamon Waraha lau nước mắt cười nói.
"Ừ, bị phát hiện rồi, được rồi, mang đồ lên đi." Engfa Waraha cười rồi mang vali và túi của em gái qua.
Nói với Samorn: "Cô là Samorn, Gamon hay nói về cô, chờ Gamon thu xếp ổn rồi, mời cô đến nhà chơi nha."
"Dạ được, cảm ơn tỷ tỷ." Samorn cũng khéo kéo như Gamon Waraha gọi Engfa Waraha là tỷ tỷ.
Xong mọi thứ, Gamon Waraha tạm biệt các chị em trong phòng trọ, ba người lúc này mới lên xe đi.
Preeda trừng mắt nhìn xe Taxi đi xa, mắng một tiếng: "Tiểu nhân đắc chí, cuối cùng không học nổi nữa thì chỉ có về làm nhân viên quèn đi lau bàn nữa thôi."
"Mắc cười, Preeda , cô nghĩ vặn vẹo gì trong lòng vậy? Ếch ngồi đáy giếng cũng không muốn cho người khác phát triển à?" Samorn bất mãn nói.
"Cô tưởng Gamon Waraha coi cô là bạn bè thật hả? Tưởng nó mời đến nhà chơi thiệt hả? Hài vãi." Preeda trừng Samorn rồi bỏ đi.
Bên kia Gamon Waraha rất hài lòng, nàng không ngờ tỷ tỷ đón mẹ tới, còn đứng trước mặt nhiều người như vậy. lúc này ít người viền mắt nàng lại hồng hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip