Búp bê sứ


Anh còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ như tơ, đậu lên vai em. Rui của anh, xinh đẹp như một búp bê sống, ngây thơ như một con thỏ non đang run rẩy trong khu vườn của chính mình.

Bộ váy em mặc hôm đó nhỏ thôi, đơn giản thôi nhưng trong mắt anh, nó như một lưỡi dao ngọt ngào, cắt sâu vào tim anh. Mỗi nếp gấp, mỗi sợi ren đều như trêu chọc, kéo anh về phía em. Anh nhìn thấy đôi chân trắng nõn của em dưới làn váy ấy, và trong khoảnh khắc đó, cả thế giới anh chỉ còn một ý nghĩ muốn gần hơn, muốn chạm vào thứ mong manh ấy.

Nhưng cái danh xưng "bố" danh xưng giả tạo mà anh đã tự khoác lên mình chính là xiềng xích trói tay anh. Anh không thể bước qua khoảng cách ấy. Anh đứng đó, như một kẻ nghiện mùi hương của thứ mình không được phép chạm tới, vừa đau đớn vừa khao khát.

"Rui… em có biết không? Ngày hôm ấy, em không chỉ là một cô bé. Em là bài thơ sống. Là cơn mưa mùa hạ, là ánh sáng trên ngọn đồi. Em đẹp đến mức khiến kẻ biến thái như anh trở nên khúm núm, trở nên nhỏ bé trong chính khao khát của mình."

Anh thấy em cười, thấy em cúi xuống nhặt một bông lily, thấy từng đường nét em chuyển động tất cả như một bản nhạc. Em không biết rằng mỗi cái nghiêng đầu của em là một nhịp đập trong lòng anh, mỗi lần em quay lại nhìn anh là một vết cứa mới trong trái tim anh.

Anh nhắm mắt lại một thoáng, để hình ảnh ấy in sâu vào trí nhớ Rui trong bộ váy ấy, như một con búp bê vừa thoát ra từ giấc mơ, đôi mắt trong veo nhìn đời, không hay biết có một kẻ đang mê đắm mình đến thế.

Anh không thể chạm vào, không thể tiến lại, nhưng trong tâm trí, anh đã chạm bằng ánh nhìn, bằng khát vọng, bằng những dòng chữ hồi ký mà chỉ mình anh đọc được. Và chính sự kiềm nén ấy làm nỗi ám ảnh càng trở nên dữ dội hơn.

"Rui… em có biết không? Anh đã tự nhủ hàng trăm lần rằng mình chỉ cần nhìn thôi, chỉ cần đứng đây thôi, nhưng từng lần nhìn, từng lần đứng lại biến thành một vết thương, một khát vọng không tên. Em là búp bê sống mà anh không được phép chạm. Và chính điều đó khiến anh yêu em đến hoảng loạn."

Anh mở mắt, nhìn em lần nữa. Em vẫn cười, vẫn chạy nhảy, vẫn vô tư. Còn anh đứng đó, kẻ "bố" giả tạo, kẻ bác sĩ hiền lành chỉ là một gã biến thái đang lãng mạn hóa cơn khát của mình, viết nên những dòng hồi ký này để tự nhắc có những thứ đẹp nhất, nhưng cũng xa nhất.

Anh luôn tự nhủ chỉ cần nhìn thôi. Chỉ cần giữ em trong tầm mắt, trong hơi thở, trong ký ức. Anh đã nghĩ mình đủ kiên nhẫn, đủ thông minh để kiểm soát thứ ám ảnh đang gào thét trong lồng ngực này. Nhưng rồi, một ngày nào đó, khi em bước ra trước mặt anh với đôi mắt trong veo và nụ cười ngây ngô, xiềng xích bắt đầu nứt.

Em chạy đến gần anh, chìa cho anh một bông hoa lily, đôi bàn tay trắng mịn đưa ra, hồn nhiên như không hề biết anh là ai trong thế giới méo mó này.

– "Cho bố, vì hôm qua đã tặng con hoa, hôm nay con trả lại."
Em nói, giọng trong trẻo, hồn nhiên như cơn gió.

Anh nhận lấy, tay thoáng run. Cánh hoa chạm vào ngón tay anh, nhưng anh lại tưởng tượng đó là da em mềm, mong manh, khiến máu trong người anh sôi trào.

"Rui… em biết không? Em càng ngây thơ, anh càng biến thái. Em càng vô tư, anh càng muốn xé nát lớp mặt nạ hiền lành này để lao đến bên em."

Anh quay đi một thoáng, ép bản thân hít thở, dằn xuống khát vọng đang trào dâng. Nhưng trong đầu, từng hình ảnh em, từng nụ cười, từng bước chân nhỏ bé cứ như thiêu đốt lý trí.

Anh tự hỏi "Nếu như anh không phải là 'bố', nếu như anh không khoác lên mình lớp vỏ giả tạo này… liệu anh có dám bước qua không?"

Một thoáng im lặng. Một thoáng nguy hiểm. Anh thấy bàn tay mình hơi chìa ra, như muốn chạm vào em, nhưng rồi dừng lại ngay lập tức.

– "Cảm ơn."
Anh chỉ nói, giọng dịu dàng, nhưng bên trong, lửa cháy rực.

"Không. Anh không thể. Không được phép. Dù khát vọng này thiêu đốt anh, dù em xinh đẹp đến mức khiến anh mất trí, anh vẫn phải giữ lấy sợi dây cuối cùng này. Vì nếu anh phá bỏ… sẽ không còn gì giữ nổi anh nữa."

Anh cười, nụ cười méo mó trong gương, vừa dịu dàng vừa điên loạn. Từ hôm đó, anh biết mình không còn toàn vẹn. Vết nứt đã hình thành. Sợi xiềng xích gọi là “bố” bắt đầu lung lay.

Anh không cho phép nó đổ vỡ, nhưng anh cũng biết mỗi ngày nhìn em, mỗi ngày nghe giọng em, vết nứt ấy sẽ lan rộng thêm. Cho đến một ngày nào đó, không gì có thể giữ được.

"Rui… em là thuốc độc ngọt ngào nhất. Và anh, kẻ bệnh hoạn này, đang sống bằng việc tự từ từ bị đầu độc."

Có những ngày, Rui, anh tự thấy mình giống một kẻ mù lòa giữa ban ngày. Anh ngồi đó, trong chiếc ghế bành cũ, giả bộ đọc báo, giả bộ làm một người bố mẫu mực. Nhưng thật ra, từng con chữ trước mắt đều tan biến, để thay vào đó là em mái tóc, làn da, dáng điệu của em lẩn quẩn giữa những dòng tin tức vô nghĩa.

Anh không chạm vào em, Rui. Anh không được phép. Cái danh xưng "bố" này là sợi dây xiềng xích trói chặt cổ tay anh, xiết vào từng đốt ngón tay muốn run rẩy vươn tới. Và anh đã dùng nó, khéo léo như một nghệ sĩ, để vẽ ra tấm màn che đậy cho sự điên loạn đang chảy ngập trong huyết quản.

Người ngoài sẽ nói "Một người bố yêu thương con gái riêng của vợ. Một người đàn ông tận tâm chăm sóc."
Họ sẽ gật gù, mỉm cười. Họ sẽ tin. Và em, ngây thơ, sẽ không nhận ra rằng tình yêu anh trao em chẳng phải thứ tình cảm "bố con" nào cả, mà là một dạng khác một dạng tình yêu bị nguyền rủa, không tên gọi, không lối thoát.

Anh nhớ cái ngày em ngồi bên cửa sổ, cầm chiếc khăn ren trắng mà mẹ em tặng, rồi khẽ cười một mình. Ánh sáng buổi chiều tràn xuống mái tóc em, phủ quanh gương mặt thứ ánh vàng mềm như mật ong. Anh đã đứng đó, cách em vài bước, để tự nhủ mình: "Đây là con gái ta. Ta chỉ đang ngắm con gái ta."
Nhưng trong tim anh, Rui, những lời ấy nứt ra, vỡ vụn, như một bức tường mỏng manh không chịu nổi cơn gió mạnh.

Anh tự nghĩ, có lẽ đó là cách duy nhất anh được phép gần em.
Trong bữa cơm, anh gắp cho em một miếng rau, để Yutoha khen "Anh đúng là một người cha tốt."
Trong những ngày mưa, anh che ô cho em, để người qua đường trầm trồ "Con bé có một người bố tuyệt vời quá."
Trong từng cử chỉ nhỏ nhoi, anh tạo cho mình vỏ bọc hợp pháp, còn bên trong… là một biển dục vọng anh không bao giờ để ai nhìn thấy.

Rui à, em có biết không? Chính cái vai diễn "người bố" ấy đã cứu anh, đã cho anh một lý do để ở bên em mà không bị nghi ngờ. Nhưng đồng thời, nó cũng là gông xiềng tra tấn anh mỗi ngày.

Anh biết, một ngày nào đó, lớp kịch này sẽ sụp đổ.
Anh biết, anh sẽ không thể mãi mãi đứng trong bóng tối mà chỉ ngắm nhìn đôi mắt em.

Và khi tấm màn hợp thức ấy rách nát…
Anh không chắc mình còn kìm nén được nữa.

Rui, có lẽ em không bao giờ hiểu được… rằng chính những điều nhỏ nhặt nhất, vô hại nhất trong mắt em, lại là lưỡi dao sắc bén cứa nát trái tim anh mỗi ngày.

Em bước đến gần anh, cái dáng đi nhẹ nhàng đến mức khiến sàn gỗ kẽo kẹt dưới chân như cũng run rẩy vì sự hiện diện của em. Em ngồi xuống cạnh anh gần thôi, chỉ một khoảng cách đủ để hương thơm nhè nhẹ của em, thứ hương ngai ngái của hoa lily quyện cùng mùi nắng ngoài vườn, tràn ngập trong lồng ngực anh.

Đôi mắt ấy… xanh biếc, to tròn, trong veo như hồ nước mùa xuân. Chúng nhìn thẳng vào anh không hề e dè, không một chút toan tính. Và chính sự trong veo ấy, Rui à, mới khiến anh phát điên. Bởi anh biết, đôi mắt đó chưa hề hiểu về thứ tình cảm nhuốm độc mà anh đang chôn giấu.

Mái tóc trắng như tuyết đầu mùa rơi xuống vai em, vài sợi khẽ chạm vào cánh tay anh, nhẹ như lông chim nhưng nặng trĩu như ngọn núi đè lên tâm can. Đôi môi em đỏ, mọng, như quả anh đào trong buổi trưa hè thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng muốn nếm thử. Còn anh, anh chỉ có thể ngồi đó, giả bộ bình thản, để vỏ bọc "người bố" ngăn cách khao khát cuồng loạn trong lòng.

Và rồi… em cười. Một nụ cười như tràn cả mùa xuân vào căn nhà tăm tối này. Ánh sáng từ khóe môi em lan ra, khiến mọi góc tối trong tâm hồn anh bị xé toạc, để lộ bản chất thảm hại và khao khát cháy bỏng của anh.

– "Bố ơi."
Em khẽ gọi, giọng trong trẻo, ngây thơ.

Hai chữ đơn giản ấy đáng lẽ chỉ là sợi dây giữ anh trong vai diễn hợp pháp nhưng vào khoảnh khắc đó, nó lại trở thành đòn đánh chí mạng. Ngọn lửa dục vọng trong anh bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết, thiêu rụi mọi lời biện minh anh từng dựng lên.

"Bố ơi."  tiếng gọi ấy vang vọng trong đầu anh như một khúc nhạc thiêng liêng, như một lời nguyền ngọt ngào. Anh muốn phủ phục, muốn đắm chìm, muốn phá nát cả thế giới chỉ để được giữ lấy hai chữ đó từ đôi môi em, nhưng không phải trong nghĩa "cha con" giả tạo kia… mà là một điều gì khác, tội lỗi, không thể gọi tên.

Anh nuốt khan, cố gắng nặn ra một nụ cười điềm tĩnh, trong khi bàn tay anh đặt chặt trên đùi để không run rẩy. Em vô tư, chẳng biết gì, chỉ ngồi bên anh, đôi mắt xanh trong veo, nụ cười chan chứa ánh sáng.

Còn anh, Rui à… anh thì đang chết dần trong sự ngọt ngào hủy diệt mà em ban cho.

Anh chưa từng nghĩ rằng một khoảnh khắc bình thường lại có thể nguy hiểm đến thế. Rui ngồi cạnh anh trên chiếc ghế bành, miệng cười khẽ, mắt lim dim khi mệt sau một ngày dài. Và rồi… em ngả đầu lên vai anh, tựa một con thỏ nhỏ tìm chỗ an toàn.

Trong đầu anh, mọi lý trí lập tức phản kháng "Đây là con gái ta. Đây là vai trò 'bố'. Giữ bình tĩnh. Không được phép."

Nhưng cơ thể anh phản bội. Một làn sóng dục vọng trỗi dậy, nóng rực từ tim, lan khắp tay, vai, thậm chí từng ngón chân. Từng sợi tóc trắng mềm mại chạm vào áo anh, từng hơi thở em gần sát tai và chỉ hai thứ đó thôi, Rui à… cũng đủ để khiến anh muốn quên hết danh xưng, quên hết sự kiềm chế.

Anh nhìn xuống đôi mắt xanh ấy, trong veo, vô tội, chan chứa niềm tin và sự an toàn. Anh biết, nếu anh buông ra, chỉ một khoảnh khắc thôi, tất cả sẽ thay đổi. Mọi thứ sẽ tan vỡ.

"Không… không được." tiếng thì thầm trong tâm trí anh vang lên như lời cảnh báo. Nhưng tim anh vẫn đập loạn, máu dồn lên mặt, từng hơi thở như gợi lên cơn điên loạn mà anh chưa bao giờ trải qua.

Rui khẽ cựa mình, nụ cười vẫn nở trên môi.

– "Bố… ấm quá…"

Hai chữ ấy một lần nữa giống như tia lửa châm vào thùng thuốc nổ trong anh. Anh muốn nghiêng xuống, muốn ôm em thật chặt, muốn chìm trong nụ cười ấy, nhưng anh không thể. Anh không được phép.

Anh hít sâu, ép bản thân ngồi thẳng lại, giữ vững khoảng cách, giữ lấy hình tượng "bố" trước mắt em. Nhưng bên trong, Rui à… bên trong, anh đã suýt mất.

"Em là thuốc độc. Em là lửa và băng cùng một lúc. Và kẻ biến thái này, đang cố nhốt mình trong xiềng xích, đã gần như bị em thiêu rụi."

Anh đặt tay lên tay em, một cách vô hại, nhẹ như gió, nhưng tim anh như muốn nổ tung. Rui vẫn vô tư, vẫn hồn nhiên, vẫn cười và anh biết rằng, những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường ấy, lại là những mũi dao khắc sâu hơn vào trái tim và tâm trí anh.
___________________
4102025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip