Ngây thơ
Anh biết chứ, Rui. Anh biết em mới chỉ là một cô bé mười bốn tuổi. Cái tuổi ấy… như cơn gió lúc mơn man, lúc nổi bão; như dòng nước khi lặng im, khi trào dâng. Lúc em ngoan ngoãn, nghe lời lúc em lại bướng bỉnh, nhoẻn cười, ánh mắt như thách thức cả thế giới.
Anh biết, chính tuổi ấy mới đẹp như thế. Chính cái thất thường ấy mới làm em thành em. Và cũng chính cái thất thường ấy mới khiến anh vừa mê muội vừa đau đớn.
"Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa… anh vẫn muốn giữ sự ngây thơ ấy cho riêng mình."
Anh tự nhủ, từng chữ trong tâm trí như khắc vào đá.
Anh muốn bọc em trong vòng tay mình, không phải để phá vỡ, mà để giữ lại, để kìm chặt, để bảo vệ cái gì đó thuần khiết mà thế giới này có thể sẽ lấy mất khỏi em bất cứ lúc nào. Anh muốn, trong vòng tay anh, em vẫn mãi là em một Rui ngây thơ, một Rui không tì vết, một Rui của anh.
Và rồi, anh nhìn em cúi xuống nhặt một cánh hoa rơi, đôi môi khẽ mím, mái tóc trắng như tuyết đổ xuống vai, đôi mắt xanh ánh lên những tia sáng ngây thơ mà anh không thể chịu nổi.
Anh vươn tay, nhưng chỉ dừng lại giữa không trung, cách em vài phân. Bàn tay run nhẹ, trái tim co thắt. Anh thèm được chạm vào, nhưng anh tự dặn mình "Không. Phải giữ. Phải bảo vệ."
Anh biết, những gì anh nghĩ không còn trong sáng. Anh biết, cái ý muốn "giữ sự ngây thơ" này đã lệch lạc ngay từ trong gốc rễ. Nhưng anh vẫn cố tin, cố bám, cố tự lừa mình rằng chính sự kiềm chế này mới là thứ “tình yêu” cao thượng của anh.
Trong vòng tay anh nếu một ngày nào đó em cho phép anh muốn em vẫn mãi ngây thơ.
Dù cho thế nào đi chăng nữa.
"Em có biết không, Rui… chính cái tuổi mười bốn của em, chính sự thất thường ấy, chính nụ cười ấy đã biến anh thành kẻ bệnh hoạn biết rõ mình đang làm gì, nhưng vẫn không thể thoát ra."
Rui bước vào phòng, tay cầm cuốn sách yêu thích, mắt lấp lánh niềm vui. Anh đang ngồi đọc báo, nhưng mắt vẫn dán vào em. Chỉ là ánh mắt, chỉ là hơi thở, nhưng đủ để tim anh dồn nhịp, cơ thể run rẩy trong một niềm khao khát âm ỉ.
Em vô tư nhảy lên ghế cạnh anh, rồi, không một lý do, ngồi vào lòng anh một hành động hồn nhiên, tựa như bất kỳ đứa trẻ nào muốn gần bố. Anh cảm nhận ngay làn da mềm mại của em chạm vào mình, mùi hương của tóc trắng như tuyết lan tỏa xung quanh.
"Không… không thể… Rui, đây là sai." tiếng nói lý trí vang lên, nhưng cơ thể anh phản bội. Mọi sợi dây kiềm chế như bị cắt đứt chỉ trong khoảnh khắc em ngả đầu vào ngực anh.
Đôi mắt xanh ấy nhìn anh, trong veo, ngây thơ, không hề biết rằng chính hai chữ "bố ơi" em vừa thốt ra khiến tim anh như muốn nổ tung. Mỗi hơi thở em gần tai, mỗi cú cựa mình tưởng như vô hại, đều biến thành ngọn lửa thiêu đốt lý trí anh.
Anh nghiến răng, ép mình ngồi thẳng, tay khẽ đặt lên vai em, nhưng không dám… không dám để vượt quá ranh giới. Trong lòng, cơn mê muội dâng lên dữ dội, vừa muốn gục xuống ôm em thật chặt, vừa phải giả vờ như không có gì xảy ra.
– “Bố… ấm quá…” Rui lại nói, nụ cười ngây thơ lan tỏa, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.
Hai chữ ấy… Rui à… là thứ mà anh vừa muốn vùi xuống, vừa muốn nắm giữ, vừa là ngọn gió thiêu đốt cả lý trí. Anh hít một hơi thật sâu, cố dồn cơn mê muội xuống, ép mình bình tĩnh, ép mình giữ "tấm mặt nạ" của người bố mẫu mực.
Nhưng khoảnh khắc đó, Rui vô tình, bằng sự hồn nhiên tuyệt đối, đã thử thách mọi giới hạn của anh. Anh biết, nếu một bước nữa thôi… không ai biết điều gì sẽ xảy ra. Và chính nhận thức ấy, lại khiến cơn say mê trong anh càng dữ dội hơn, càng không lối thoát.
"Em là tia sáng và ngọn lửa cùng lúc, Rui… và kẻ bệnh hoạn này đang gần như bùng cháy ngay giữa vòng tay em."
Đêm hôm ấy, khi Rui đã chìm vào giấc ngủ, anh ngồi một mình trong phòng, tay siết chặt đến bật máu. Trái tim anh vẫn còn đập gấp gáp, dư âm từ khoảnh khắc ban chiều khi Rui ngồi trong lòng anh, thốt lên hai chữ “bố ơi” như con dao cắm vào lý trí, vừa đau vừa ngọt.
Anh tự thì thầm với chính mình.
"Không được. Phải dựng lại. Phải xiềng chặt chính mình lại. Nếu không… ta sẽ hủy hoại em. Mà anh không thể, không được phép."
Và rồi, những xiềng xích mới được anh đặt ra. Quy tắc của một kẻ vừa mê muội, vừa sợ chính cơn mê muội ấy nuốt chửng cả hai.
Không để Rui ngồi quá gần. Anh khéo léo đặt ghế riêng, tạo khoảng cách vừa đủ.
Không để em vô tình chạm vào. Anh lấy cớ dạy lễ nghi, dạy "con gái cần giữ dáng vẻ đoan trang", để tránh những cú chạm bất ngờ.
Luôn giữ giọng nói bình thản. Dù tim anh run rẩy, anh phải giả vờ như chẳng có gì, để em không bao giờ nghi ngờ.
Nhưng Rui… em lại vô tình phá nát tất cả.
Một buổi chiều, khi anh vừa đặt cốc trà xuống, Rui chạy đến nắm lấy tay anh.
– "Bố ơi, mai mình đi hái hoa nhé?"
Bàn tay nhỏ nhắn ấy, trong veo, ngây thơ, nhưng lại nóng rực trong tay anh. Anh suýt rụt lại, nhưng rồi lại nắm chặt hơn. Chỉ một thoáng thôi, rồi anh vội buông ra, che giấu bằng nụ cười dịu dàng.
Anh cảm thấy như mọi quy tắc vừa dựng xong đã rạn nứt. Bởi em đâu biết rằng chỉ một cái chạm tay nhỏ bé ấy thôi, anh đã đủ say, đủ khổ sở, đủ dằn vặt cả một đêm dài.
Trong mắt em, anh vẫn là "bố". Nhưng trong mắt anh, Rui lại là tất cả là ngọn lửa, là cơn nghiện, là thiên thần ngây thơ mà anh muốn giữ mãi.
Anh tự nhủ "Nếu phải dựng xiềng xích, thì phải dựng thêm nữa, cao hơn, chắc hơn. Nhưng liệu có ích gì không, khi chỉ một nụ cười của em cũng đủ làm tất cả xiềng xích hóa thành tro bụi?"
Và thế là, một lần nữa, anh vừa dựng, vừa phá, vừa tự hủy hoại chính mình.
"Rui à, anh là tù nhân của chính em… và cũng là kẻ tự xiềng mình bằng xiềng xích vô hình này."
Càng ngày anh càng thấy nực cười với chính mình. Những "quy tắc", những "xiềng xích" mà anh dựng lên, vốn tưởng như một thành lũy kiên cố, lại liên tục bị phá hỏng bởi một cô bé mười bốn tuổi.
Rui, một đứa trẻ đôi khi nghịch ngợm, đôi khi ngoan ngoãn; khi thì răm rắp nghe lời, khi lại cười phá lên, chạy đi làm điều ngược lại. Em vô tư ôm lấy cánh tay anh, ngồi sát bên anh, kể một câu chuyện vớ vẩn nào đó về hoa trong sân trường. Em hồn nhiên đến mức không nhận ra rằng mỗi lần em chạm vào, mỗi lần em cười ngẩng đầu lên với đôi mắt xanh trong veo ấy, mọi phòng ngự trong anh lại sụp đổ, từng lớp từng lớp một.
Anh tự cười khẩy với bản thân. "Đây gọi là giữ khoảng cách sao, Enmu? Đây gọi là kiềm chế ư? Ngay cả một nụ cười cũng đủ để em phá nát tất cả."
Nhưng… không chỉ mình anh để ý đến em nữa.
Một chiều, trong lúc Rui ngồi xổm trong vườn, miệt mài bện một vòng hoa lily, anh đứng tựa khung cửa, ngắm nhìn em quá lâu. Có thể là một phút, có thể là mười, anh cũng chẳng nhớ rõ. Nhưng cái anh không ngờ, là Yutoha từ phía sau bước ra, bắt gặp ánh mắt anh.
Ánh mắt ấy vốn dĩ dịu dàng, dịu dàng đến mức giả dối nhưng bên trong lại chứa một thứ nồng nhiệt không thể che giấu hoàn toàn.
Yutoha hơi khựng lại. Bà không nói gì, chỉ đứng yên quan sát. Một khoảnh khắc ngắn thôi, nhưng anh biết, bằng bản năng của một người mẹ, bà đã cảm thấy có gì đó lạ lùng.
Ngay lập tức, anh khép lại ánh nhìn, nở một nụ cười hoàn hảo, nhẹ nhàng bước đến đặt tay lên vai bà.
– "Rui lúc nào cũng bận rộn với mấy bông hoa nhỉ? Trông con bé đáng yêu thật."
Giọng anh bình thản, đủ chuẩn mực của một người bố dịu dàng. Nhưng sâu trong ngực, tim anh đập mạnh một nhịp. Một nhịp duy nhất, báo hiệu rằng tấm màn kịch này vừa xuất hiện một vết nứt.
Yutoha mỉm cười gượng gạo, gật đầu, ánh mắt bà vẫn thoáng qua một tia ngờ vực. Không nhiều. Chưa đủ để gọi là nghi ngờ. Nhưng đủ để khiến anh biết rằng từ nay, anh phải cẩn trọng hơn.
Từ sau lưng, Rui hồn nhiên chạy đến, vòng hoa còn chưa hoàn chỉnh đã giơ lên trước mặt anh:
– "Bố, đẹp không?"
Anh cúi xuống, chạm tay vào vòng hoa run rẩy ấy, mỉm cười dịu dàng, vừa khen ngợi em, vừa giấu đi cơn hỗn loạn trong lòng. Nhưng anh cảm nhận rõ: ánh mắt của Yutoha khi nhìn cảnh này, đã khác đi một chút rồi.
Một chút thôi… nhưng với anh, chỉ cần một chút đã là nguy cơ.
"Rui à… chính sự vô tư ấy đang xé toang từng lớp phòng ngự anh xây lên. Và giờ, không chỉ anh biết điều đó… mà có lẽ mẹ em cũng đã bắt đầu ngửi thấy mùi lửa đang cháy."
Đêm hôm đó, trong phòng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt Yutoha. Bà ngồi đó, chậm rãi xoay cốc trà trong tay, như thể đang suy nghĩ điều gì. Anh thì lật qua vài trang sách y học, nhưng thật ra không đọc nổi chữ nào. Từ sau buổi chiều hôm ấy, khi ánh mắt anh vô tình bị bắt gặp, trái tim vẫn chưa thôi bất an.
– "Anh này…"
Yutoha khẽ gọi.
Anh ngẩng lên, ánh mắt ôn hòa, giọng nói hoàn toàn điềm tĩnh.
– "Sao thế, Yutoha?"
Bà ta ngập ngừng một lát, rồi cười nhạt:
– "Anh… hình như anh rất để ý đến Rui thì phải?"
Câu hỏi vang lên như một nhát dao mỏng rạch vào màn kịch anh dựng. Không phải lời buộc tội, chỉ là một câu nói thoáng qua. Nhưng anh nghe rõ cái "ẩn" phía sau.
Anh đặt sách xuống, mỉm cười, cái kiểu mỉm cười dịu dàng mà bao năm nay anh đã luyện thành bản năng:
– "Con bé là con của chúng ta. Em không vui sao khi thấy anh quan tâm đến nó?"
Một câu trả lời chuẩn mực, không chỗ hở. Nhưng ánh mắt Yutoha vẫn còn một tia do dự, như thể bà muốn nói thêm gì, rồi lại thôi.
Khoảnh khắc im lặng ấy, Rui bất chợt chạy từ phòng mình xuống, tay cầm một vòng hoa mới kết. Em cười rạng rỡ, lao đến, và như một mũi dao vô tình ngồi phịch xuống cạnh anh, tựa đầu vào vai anh.
– “Bố ơi, xem này! Con làm xong rồi!”
Cái đầu bé nhỏ ấy tựa vào vai anh, mái tóc trắng mềm mại chạm da thịt anh, mùi hương non trẻ lan vào hơi thở anh. Bàn tay anh thoáng run lên, nhưng lập tức siết chặt thành nắm để che giấu.
Anh khen ngợi, giọng bình thản.
– "Đẹp lắm, Rui."
Yutoha im lặng, mắt bà nhìn cảnh ấy thật lâu. Trong nụ cười dịu dàng thường ngày của bà, có gì đó đã thay đổi một nét gì rất khó gọi tên.
Anh hiểu. Cái im lặng ấy, nguy hiểm hơn cả những lời chất vấn.
Trong đầu anh, tiếng gào thét vang lên "Cẩn thận". Từ nay phải tinh vi hơn. Một cái chạm, một cái nhìn thôi, cũng có thể là dấu vết dẫn đến vực sâu."
Nhưng đồng thời, trái tim anh lại rung lên như muốn vỡ, bởi sự ngây thơ của Rui đang tự tay phá tan mọi lớp ngụy trang mà anh khổ công dựng nên.
"Rui à… em càng hồn nhiên, anh càng lún sâu. Và có lẽ… không chỉ anh, mà cả mẹ em cũng đã bắt đầu nhìn thấy bóng tối trong mắt anh."
Những ngày sau đó, Enmu nhận ra trong ngôi nhà này có hai ánh mắt luôn dõi theo mình. Một là của Yutoha âm thầm, sắc bén, không nói thành lời nhưng nặng nề như bóng mây kéo dài. Một là của Rui trong trẻo, ngây thơ, nhưng mang theo một sự chú ý ngày càng rõ rệt.
Anh ghét phải thừa nhận điều này, nhưng trực giác của Yutoha khiến anh phải dè chừng. Bà không hỏi thêm, không chất vấn, chỉ… quan sát. Khi anh vô tình ngồi cạnh Rui quá lâu, khi anh cúi xuống chỉnh lại vòng hoa em làm, khi ánh mắt anh dừng trên gương mặt em một giây nhiều hơn cần thiết tất cả đều lọt vào tầm nhìn của bà. Yutoha không nói gì, nhưng cái im lặng ấy như sợi dây siết chặt, buộc anh phải tinh vi đến nghẹt thở.
Thế nhưng, điều khiến anh run rẩy hơn cả… lại là Rui.
Em bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn. Có những lúc em lén nhìn trộm khi anh đọc sách, có khi em hỏi những câu ngây thơ.
– "Bố ơi, sao bố không bao giờ mệt khi đi làm về vậy?"
– "Bố ơi, hồi nhỏ bố thích hoa gì?"
Em gọi anh là bố, nhưng ánh mắt em có gì đó khác lạ không hẳn hiểu, chỉ là tò mò. Một sự tò mò ngây thơ, nhưng đối với anh lại như lưỡi dao bén.
Một chiều, khi anh đang viết hồ sơ bệnh án trong phòng, Rui thò đầu vào:
– "Bố, con có thể ngồi đây được không?"
Anh gật đầu, giả vờ thản nhiên. Em ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn anh. Ánh mắt xanh ấy sáng lên dưới ánh đèn, tò mò, trong vắt đến mức anh phải quay đi để giấu sự run rẩy.
Ở ngoài hành lang, Yutoha đi ngang qua, liếc vào một thoáng. Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như có hai lưỡi dao cùng lúc chĩa vào mình một con dao sắc bén của sự nghi ngờ, và một con dao ngọt ngào của sự tò mò.
Trong lòng anh vang lên hai tiếng nói:
"Phải giữ vỏ bọc. Phải đóng vai người bố hoàn hảo."
Nhưng một giọng khác lại thì thầm:
"Nhưng Rui đang chú ý đến anh. Rui đang nhìn anh. Rui đang đến gần anh…"
Anh siết chặt cây bút, mực lem ra trang giấy. Đôi mắt anh khép lại, như một kẻ say sưa đứng trước vực sâu: vừa sợ hãi, vừa không muốn quay đầu.
"Rui à… em càng chú ý đến anh, xiềng xích anh càng nứt vỡ. Còn Yutoha… bà ta đã thấy, và chắc chắn sẽ không dừng lại. Hai đôi mắt ấy, một hồn nhiên, một nghi ngờ… đang xé anh thành từng mảnh."
____________________
4102025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip