Thỏ con
Chiều hôm đó, cơn mưa bất chợt trút xuống, ngôi nhà tràn ngập mùi đất ẩm và hương hoa lily từ vườn thấm nước. Enmu ngồi trong phòng khách, đọc vài tài liệu y khoa để giữ cho tâm trí mình khỏi trôi về phía vực thẳm quen thuộc.
Rui chạy vào, áo đồng phục dính mưa, mái tóc trắng rối bời. Em cười tươi rói, đôi má hồng lên vì lạnh.
– "Bố ơi, mưa to quá! Con ướt hết rồi!" Giọng em líu lo, ngây thơ, hệt như chim sẻ.
Anh đưa cho em một chiếc khăn, giả vờ bình tĩnh, nhưng mắt lại không thể rời khỏi giọt nước lăn trên cổ em, xuống làn da trắng như sứ. Anh nghiến răng, hít một hơi dài để giữ vỏ bọc.
Rui ngồi xuống cạnh anh, quấn khăn quanh vai. Một thoáng im lặng. Rồi vô tư đến chết người em tựa đầu vào vai anh, hai tay vòng lấy cánh tay anh như để tìm hơi ấm.
– "Bố ấm quá…"
Em thì thầm, đôi mắt xanh long lanh ngước lên nhìn.
Khoảnh khắc đó, tất cả những "quy tắc" mà anh dày công dựng lên tan biến như khói. Trái tim anh đập loạn, bàn tay run lên muốn siết lấy em, muốn giữ em chặt đến nghẹt thở. Nhưng anh chỉ dám ngồi bất động, như một kẻ tù nhân bị xiềng xích ngay giữa thiên đường.
Cái đầu nhỏ bé dựa vào vai anh, mùi hương non trẻ phảng phất trong không khí, khiến anh như kẻ say chìm trong cơn mộng. Anh biết rõ: đây chỉ là một cử chỉ vô tội, hồn nhiên. Nhưng với anh, nó là liều thuốc độc ngọt ngào nhất.
Và rồi tiếng bước chân.
Ở ngưỡng cửa, Yutoha đứng đó. Không nói, không lên tiếng, chỉ nhìn. Trong mắt bà thoáng qua một tia sững sờ, rồi nhanh chóng che giấu dưới nụ cười nhạt.
– "Rui, con thay đồ đi kẻo cảm lạnh." giọng bà vang lên, đều đều nhưng không che hết cái gì đó nặng nề phía sau.
Rui ngẩng đầu, ngơ ngác, gật nhẹ, rồi tung tăng chạy đi. Chỉ còn lại anh và Yutoha. Một thoáng im lặng nặng nề phủ xuống, anh có thể cảm thấy ánh mắt bà bám chặt lấy mình.
Anh cười, dịu dàng như mọi khi.
– "Con bé thật vô tư quá nhỉ."
Yutoha không đáp, chỉ gật đầu. Nhưng trong tia nhìn của bà, anh biết: cái im lặng này không còn là sự ngờ vực mơ hồ nữa. Nó đã thành một vết nứt thật sự, một mầm nghi ngờ bén rễ trong tim người phụ nữ kia.
"Rui à… em không biết đâu. Chỉ một cử chỉ vô tội của em thôi, đã đủ biến anh thành kẻ lạc lối, và biến mẹ em thành kẻ canh giữ nghi ngờ. Em là ngọn lửa đang thiêu rụi cả hai."
Những ngày sau khoảnh khắc mưa hôm ấy, anh nhận ra mình bị theo dõi bằng những ánh mắt không hề thở hắt. Yutoha, dường như, đang quan sát từng cử chỉ của anh với Rui, âm thầm dò xét mà không cần nói ra.
Một buổi chiều, khi Rui đang ngồi bên bàn vẽ tranh hoa lily, anh tiến lại, cố giảng giải vài chi tiết kỹ thuật vẽ. Em cúi đầu, tay chạm vào tay anh vô tình. Tim anh như muốn vỡ ra, nhưng anh chỉ thở sâu, giữ tư thế điềm tĩnh.
Ở ngưỡng cửa, Yutoha đứng đó, tay đặt nhẹ lên khuỷu tay, ánh mắt bà vừa dịu dàng, vừa sắc lạnh. Một câu hỏi chưa thành lời, chỉ là cái nhìn dò xét, liệu đây có phải sự "gần gũi quá mức?"
Anh nở nụ cười bình thản.
– "Rui, hãy cẩn thận với cọ nhé, đừng làm lem mực."
Bà mỉm cười, nhưng anh cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt đó. Anh biết rằng, mỗi lần anh gần Rui, Yutoha đều để tâm. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, đều có thể là cái bẫy tinh vi mà anh phải né tránh.
Nhưng Rui, ngây thơ đến mức chết người, vô tư nhìn anh, đôi mắt xanh long lanh đầy tò mò.
– "Bố, sao lúc nào bố cũng hiểu hết mọi thứ vậy?"
Anh cười, cố giữ giọng điềm tĩnh.
– "Bố đã từng học rồi, con à."
Nhưng trong lòng, cơn mê của anh lại trỗi dậy. Anh biết mình phải tinh tế hơn, phải dựng xiềng xích mới, nhưng đồng thời, Rui càng ngày càng tò mò, càng gần anh, vô tình phá tan mọi phòng ngự.
Yutoha đứng bên ngoài, im lặng quan sát, ánh mắt bà như cơn gió lạnh lướt qua tâm can. Anh biết, mọi thứ bây giờ đã thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy giữa sự say mê và kiềm chế trong anh.
Vòng xoáy giữa ngây thơ và tò mò nơi Rui.
Vòng xoáy giữa linh cảm và nghi ngờ nơi Yutoha.
Mỗi khoảnh khắc gần nhau, mỗi cử chỉ nhỏ, đều khiến tấm màn hợp pháp "bố con" căng ra như dây đàn, chỉ chờ một nốt nhạc sai để vỡ tan.
"Rui à… em vô tình kéo anh vào mê cung này, còn mẹ em, bà ấy đã bắt đầu nhìn thấy những lằn ranh mà anh không được phép vượt qua."
Buổi chiều yên tĩnh, ánh nắng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên ngôi nhà một màu vàng nhạt dịu dàng. Rui đang ngồi trên ghế bập bênh, chân vung vẩy, cười khúc khích với vòng hoa lily em vừa kết xong. Anh đứng gần đó, cố giữ tư thế bình thản, nhưng tim anh đập dồn, như muốn bật khỏi lồng ngực.
Vô tư, Rui đưa vòng hoa lên và vô tình dừng tay ngay trên vai anh, hơi dựa đầu vào ngực anh, mắt xanh sáng lên tò mò.
– "Bố ơi, con làm đẹp không?"
Khoảnh khắc ấy, mọi lý trí trong anh như tan biến. Anh muốn nghiêng xuống, muốn hít lấy mùi tóc trắng mềm mại, muốn ôm em thật chặt nhưng anh ép mình đứng yên, như một bức tượng bằng đồng, cố gắng giữ vỏ bọc "bố".
Cơn mê cuồng bùng lên trong lòng, ngón tay run rẩy khi anh cầm chiếc kéo nhỏ chỉnh lại cành hoa lily. Mỗi cử chỉ của Rui, từng nhịp thở em gần anh, đều khiến anh muốn gục xuống. Nhưng anh không được phép.
Và rồi, tiếng bước chân lặng lẽ vang lên từ hành lang.
Yutoha đứng đó, mắt bà mở to, nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt. Khoảnh khắc Rui dựa vào vai Enmu, ánh mắt hồn nhiên, nụ cười tươi rói, bà không thể nào hiểu trọn vẹn… nhưng trực giác mách bảo rằng có điều gì đó bất thường.
Anh quay sang, nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu điềm tĩnh.
– "Rui, con làm rất đẹp đấy."
Bà chỉ gật nhẹ, cố giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt không rời khỏi hai người. Một khoảnh khắc ngắn thôi, nhưng đủ khiến anh hiểu tấm màn kịch vừa bị rạn nứt một cách nghiêm trọng.
Rui nhún vai, vẫn cười ngây thơ, chẳng biết gì, nhưng cử chỉ vô tình ấy đã gieo vào lòng Enmu một cơn hỗn loạn chết người. Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ "Phải tinh vi hơn. Phải dựng xiềng xích mới, nhưng liệu còn kịp không?"
Hai đôi mắt dõi theo anh một của Rui, tò mò, trong sáng một của Yutoha, nghi ngờ, âm thầm dò xét. Và anh, kẻ bệnh hoạn nhưng có vỏ bọc hoàn hảo, đứng giữa vòng xoáy đó, sợ hãi, mê muội, và… say mê không lối thoát.
"Rui… em vô tình kéo anh đến bờ vực, còn mẹ em, bà ấy đã nhìn thấy bóng tối trong mắt anh. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu một bước nữa bị vượt qua."
Mùa hè khép lại trong những tia nắng nhạt dần, vương trên sàn nhà gỗ như vệt ký ức vụn vỡ. Rui đứng trước gương, mái tóc trắng như tuyết được bện gọn gàng, đồng phục trắng tinh chỉnh tề, ánh mắt xanh long lanh ánh lên một nỗi chán nản không muốn rời xa ngôi nhà nơi em đã dành cả mùa hè bên người mà em gọi là bố.
Anh đứng sau lưng, nhìn em, cố nén cơn hỗn loạn trong lòng. Mỗi khoảnh khắc, từng sợi tóc trắng như chạm vào ngón tay anh, đều khiến tim anh nhói lên.
– "Rui… con phải đi rồi…"
Giọng anh dịu dàng, nhưng trong lòng, từng lời nói như một nhát dao đâm thẳng vào ngực.
Em nắm chặt váy, lắc đầu, đôi mắt chớp liên tục, môi mím lại trong cơn giận dỗi đáng yêu của một cô bé nhỏ tuổi.
– "Không… con không muốn! Con không muốn rời xa nhà…"
Anh cúi xuống, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc em, cố giữ vẻ bình tĩnh
– "Ta biết… nhưng có những thứ con phải làm, Rui. Trường học… bạn bè… con phải trở lại."
Em nhún vai, hờn dỗi, đôi má hồng lên, nhưng vẫn vô tư, không hiểu hết nỗi lòng anh. Mỗi cử chỉ giận dỗi ấy, đối với anh, là nhát thuốc độc ngọt ngào, vừa khiến anh say mê, vừa nhói lòng vì không thể giữ em ở lại.
Anh thở dài, đưa tay lên nắm lấy tay em, ép vào lòng bàn tay mình một cách tinh tế, nhưng chỉ để giữ em yên:
– "Mùa hè này… ta đã rất hạnh phúc khi có con bên cạnh."
Em ngẩng lên, ánh mắt xanh nhìn anh, vẻ hờn dỗi vẫn còn, nhưng nụ cười nhỏ nhoi khẽ hé lộ niềm vui:
– "Bố… mùa hè năm sau con sẽ trở lại, phải không?"
Anh gật đầu, cố nở nụ cười bình thản, nhưng sâu trong lòng, anh biết: Rui vừa rời khỏi vòng tay anh, một mùa hè trôi qua, để lại cả niềm hối tiếc, giằng xé và ám ảnh ngọt ngào mà anh sẽ không bao giờ quên.
"Em là ngọn lửa, là cơn gió, là tất cả những gì anh muốn giữ lại… nhưng cũng là thứ khiến anh bất lực nhất."
Cánh cửa phòng khép lại, mùa hè tạm biệt, Rui trở lại trường nội trú, còn anh đứng đó, trong ánh nắng nhạt, biết rằng tình yêu, ám ảnh và giằng xé này sẽ theo anh suốt những ngày sắp tới.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dẫn đến trường nội trú, mùi nhựa xe và nắng chiều hòa lẫn, nhưng trong lòng anh, không gì còn bình yên. Rui ngồi cạnh, đôi tay đặt trên ghế, chân đạp nhịp nhàng, ánh mắt xanh thoáng vẻ chán nản, nhưng không thể giấu đi sự tinh nghịch vẫn còn hiện hữu.
Em liếc anh, cười ngây ngô, trêu ghẹo:
– "Bố nhìn con làm gì thế? Con đâu có làm gì đâu!"
Anh biết, chính nụ cười ấy, ánh mắt ấy, là liều thuốc độc ngọt ngào khiến tim anh đập loạn nhịp. Mọi lý trí đều gào thét: cấm không được nghĩ như vậy, nhưng mọi cơ thể anh đều phản bội.
Khi chiếc xe dừng trước cổng trường, Rui nhìn anh lâu hơn bình thường. Đôi mắt ấy như khắc sâu hình ảnh anh vào trí nhớ em. Anh bối rối, tay siết nhẹ vô lăng, cố giấu cơn hỗn loạn đang trào dâng.
Và rồi… em tiến lại gần, ôm chặt anh, vùi mình vào lồng ngực anh một cách hồn nhiên, vô tư. Mùi tóc trắng như tuyết, da thịt nhỏ bé, nhịp tim em rung rinh tất cả khiến anh như mất đi mọi kiểm soát. Cơn loạn nhịp lan khắp cơ thể anh, từng sợi dây lý trí như bị kéo căng đến cực điểm.
– "Bố… con sẽ nhớ bố…"
Giọng em nhỏ nhẹ, nhưng anh biết, chính khoảnh khắc đó là mũi tên lệch hướng mà thần Cupid bắn trúng tim anh, xuyên qua lý trí và ném anh vào mê cung ám ảnh.
Rui rút tay ra, cười xòa, tung tăng chạy đi, để lại anh đứng đó, run rẩy, vừa say mê vừa tự nhủ.
"Em… em hồn nhiên đến mức… chính sự vô tư ấy đã biến anh thành kẻ bệnh hoạn, biến mọi niềm kiềm chế thành cơn mê không lối thoát. Rui… em là mũi tên lệch hướng, là nhịp tim sai lầm mà thần Cupid đã bắn trúng anh, khiến anh vừa thèm muốn, vừa sợ hãi."
Anh ngồi lại trong xe một lúc lâu, nhìn theo dáng em khuất sau cánh cổng, nụ cười ngây thơ vẫn còn in trong trí nhớ, tim anh vừa đau, vừa mê muội, vừa muốn cười vì sự bất lực của chính mình.
"Rui à… em chưa biết đâu. Chỉ một cái ôm hồn nhiên, một nụ cười vô tư thôi… cũng đủ khiến kẻ biến thái này say mê, tự dằn vặt, và thừa nhận rằng mình đã mất tất cả lý trí."
__________________
5102025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip