Giờ đây sự giấu diếm đã vô dụng.

Rui run rẩy, cổ họng nghẹn lại như bị xiết chặt. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng kia, tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu không thể nào kìm giữ được nữa. Những ký ức về từng lần người lặng lẽ quan tâm, từng khoảnh khắc chỉ có một mình hai ta trong tĩnh lặng của giáo đường... tất cả như ùa về, khiến trái tim mỏng manh của em không còn lối thoát.

Rui bất giác lùi lại nửa bước, sống lưng chạm vào bức tường đá lạnh lẽo phía sau. Nhịp tim em dồn dập, rối loạn đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hơi thở gấp gáp, từng nhịp hít vào đều run rẩy và nghẹn ngào.

Cảm xúc giấu kín bấy lâu, những khao khát không tên, những lần em cố chôn vùi... tất cả giờ đây như ngọn sóng cuộn trào, phá vỡ từng lớp vỏ bọc yếu ớt. Ánh mắt người vẫn nhìn em dịu dàng, khiến Rui càng không thể giả vờ bình thản nữa.

"Con... không... thể..."

Giọng em run lên, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng trái tim đã gào thét thay cho lời nói.

Khoảnh khắc ấy, Rui biết mình không thể giấu đi nữa. Tất cả những gì em cố che đậy nay đã bị ánh sáng từ người soi thấu, khiến em vừa sợ hãi vừa như được giải thoát, đứng bên bờ vực của một lời thú nhận không thể quay đầu.

"Con... không thể giấu thêm nữa..."

Giọng Rui vỡ ra trong làn nước mắt.

"Mỗi khi người mỉm cười, mỗi khi người dịu dàng gọi tên con... tim con lại muốn tan chảy. Con muốn... con ước... người đừng rời xa con... một lần nào nữa."

Nước mắt rơi xuống, nóng hổi trên đôi má nhợt nhạt. Rui ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy đối diện với người. Lời thú nhận ấy vừa đau đớn vừa giải thoát, như một vết thương bấy lâu bị kìm nén nay bật tung ra ngoài.

Nước mắt lăn dài, chảy xuống đôi gò má gầy guộc. Rui đưa tay vội lấy, nhưng càng lau, dòng lệ càng trào ra không dứt. Toàn thân em run lên như chiếc lá trong gió, đôi vai nhỏ bé co lại, dường như không còn đủ sức chống chọi với tất cả những cảm xúc vừa bị xé toang.

Mỗi giọt nước mắt rơi xuống nền đá lạnh lại vang lên khe khẽ, như minh chứng cho sự trần trụi của trái tim vừa cất lời. Rui cảm thấy xấu hổ, sợ hãi, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm kỳ lạ như thể những gông xiềng bấy lâu nay đang dần rơi khỏi tâm hồn em.

Trong khoảnh khắc ấy, em không dám nhìn thẳng vào người, chỉ cúi đầu, để mặc nước mắt rơi. Nhưng tận sâu trong tim, Rui vẫn mong đợi một bàn tay ấm áp vươn ra, chạm khẽ vào mình, xóa đi nỗi run rẩy và sự cô độc kéo dài đến tận cùng.

Trong không gian lặng lẽ chỉ còn tiếng nến cháy và nhịp tim dồn dập, lời nói của Rui ngân vang như một lời nguyện cầu tuyệt vọng, cũng là khởi đầu cho một sự thật không thể nào giấu giếm nữa.
.
.
.
Không một lời trách cứ, cũng chẳng có sự do dự nào, Enmu lặng lẽ đưa tay ôm lấy Rui vào lòng. Vòng tay ấy ấm áp, dịu dàng như muốn che chở toàn bộ run rẩy trong cơ thể em. Rui sững người, rồi như bị bẻ gãy mọi ý chí chống cự, để mặc cho gương mặt đẫm lệ áp vào bờ ngực vững chãi ấy.

Người không vội nói, chỉ khẽ vuốt nhẹ mái tóc rối của em, từng cử chỉ đều êm ái và chậm rãi, như xoa dịu một trái tim đã quá lâu bị thương tổn. Với Rui, chỉ cần thế thôi đã đủ khiến toàn bộ thế giới đang sụp đổ quanh em trở nên lặng yên.

Vòng tay người khép chặt, dịu dàng mà kiên định, như muốn ôm trọn cả bóng tối vẫn giày vò trong lòng Rui. Trong phút chốc, tất cả những tổn thương, những dằn vặt không thể nói thành lời như được bao bọc, xoa dịu bởi hơi ấm từ người.

Rui nghe nhịp tim trầm ổn vang lên nơi lồng ngực ấy, từng tiếng đập vững vàng như thay lời khẳng định rằng em không còn phải chống chọi một mình nữa. Bao nỗi đau dồn nén, bao vết thương trong tim tưởng chừng không ai chạm tới được, giờ đây lại được vòng tay ấy nhẹ nhàng gánh lấy.

Trong cái ôm lặng lẽ ấy, Rui cảm thấy bản thân không chỉ được an ủi, mà còn được thừa nhận như thể mọi phần dơ bẩn, yếu đuối nhất của em cũng được người dang tay chấp nhận, không một chút phán xét. Và chính điều đó khiến em càng bật khóc, vừa run rẩy vừa như được giải thoát sau những ngày tháng dài chìm trong bóng tối.

Trong khoảng lặng tràn đầy nhịp tim ấm áp ấy, Enmu cúi đầu, khẽ thì thầm.

"Con không bao giờ phải đơn độc nữa. Ta sẽ luôn ở đây."

Chỉ một câu nói giản đơn, nhưng đủ sức xuyên thấu mọi vết nứt trong tâm hồn Rui. Nước mắt em lại rơi, nhưng lần này không chỉ có đau đớn mà còn là cảm giác được yêu thương thật sự. Trái tim mỏng manh của em, sau bao dồn nén, cuối cùng cũng tìm thấy nơi để gửi gắm.

Trong vòng tay dịu dàng ấy, những giọt lệ cuối cùng cũng lắng xuống. Rui ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ. Nụ cười mong manh, run rẩy... nhưng lại trong trẻo hơn bất kỳ ánh trăng nào rọi xuống giáo đường.

Đó là nụ cười thật sự của Rui không che giấu, không gồng mình. Nụ cười của một đứa trẻ lần đầu được yêu thương, được chấp nhận toàn vẹn. Ánh sáng ấy khiến gương mặt em bừng sáng, dịu dàng đến mức trái tim người cũng phải khựng lại.

Enmu lặng nhìn, cảm thấy lồng ngực mình như được sưởi ấm. Lần đầu tiên, người thấy em cười như thế không còn là ánh nhìn u tối hay đôi môi mím chặt để giấu nước mắt, mà là một nụ cười xuất phát từ sâu trong tâm hồn.

Người khẽ siết chặt vòng tay, khóe môi cũng nở một nụ cười hiền hòa. Trong lòng Enmu, một niềm hạnh phúc dâng lên âm thầm nhưng mạnh mẽ chỉ cần có thể giữ mãi nụ cười ấy, mọi gánh nặng hay bi kịch khác đều không còn đáng sợ.

Enmu lặng nhìn nụ cười của Rui, trái tim khẽ rung động. Trong khoảnh khắc đó, người không thể kiềm giữ những lời vốn giấu trong lòng. Người cúi xuống, giọng thì thầm như hơi thở.

"Đừng giấu nụ cười của mình nữa. Con thật đẹp... khi mỉm cười như thế."

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng đủ để nói lên tất cả tình yêu mà người dành cho em. Lời nói ấy khiến Rui sững lại, đôi mắt long lanh, nước mắt một lần nữa rưng rưng, nhưng lần này là những giọt lệ hạnh phúc.

Và trong ánh sáng mờ ảo của giáo đường đêm, hai tâm hồn đã tìm thấy nhau, không còn chỗ cho những bức tường ngăn cách.
_______________________
Enmu x Rui

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip