Chương 4

“Ánh sáng rực rỡ xé tan màn đêm, soi đường cho những ai dũng cảm bước tới, khai phá những chân trời mới.”

Trong màn đêm tĩnh mịch, khi mọi thứ chìm trong bóng tối dày đặc, ánh sáng rực rỡ đột ngột xé toạc màn đêm u ám, như một thanh gươm thần xua tan bóng tối. Không chỉ mang đến hơi ấm áp và xua tan nỗi sợ hãi, ánh sáng ấy còn là ngọn đuốc soi đường, dẫn lối cho những kẻ dũng cảm, không ngại gian khó. Họ sải bước trên con đường ấy, vượt qua muôn vàn thử thách, khám phá những chân trời mới lạ, những vùng đất bí ẩn chưa ai từng đặt chân tới. Ánh sáng ấy chính là biểu tượng của niềm hy vọng, của lòng quả cảm và tinh thần khám phá bất diệt, luôn thôi thúc con người vươn tới những đỉnh cao chói lọi.

Tuy nhiên, thứ ánh sáng rực rỡ đó không phải lúc nào cũng giữ nguyên vẻ huy hoàng. Đã từng có một thời điểm, Hoàng Minh, khi ấy còn là một cậu thiếu niên với trái tim sục sôi và giấc mơ rực lửa về một tương lai huy hoàng, đã phải trải qua những khoảnh khắc thấp thỏm đợi chờ. Cậu nhớ như in cái khoảnh khắc định mệnh ấy, khi đôi tay run rẩy gõ phím, nhấn nút "refresh" lần thứ N trong ngày trên màn hình máy tính cũ kĩ. Hộp thư đến bỗng dưng lóe sáng, dòng tiêu đề "Thông báo trúng tuyển Ares" như một tia sét đánh thẳng vào trái tim cậu, xé tan màn đêm chờ đợi và thắp lên một ngọn lửa hy vọng mới.

Hoàng Minh sững người, đôi mắt mở to, dường như không tin vào những gì mình vừa thấy. Cậu dụi mắt, click lại lần nữa, dòng tiêu đề vẫn ở đó, rành rành và chân thực.

"Mình... mình trúng tuyển thật sao?"

Cậu lẩm bẩm, giọng lạc đi vì xúc động. Rồi như một chiếc lò xo bị nén quá lâu, cậu bật dậy khỏi ghế, hét lớn một tiếng vang vọng khắp căn phòng.

"Aaaaaaaaaa!!!"

Cậu nhảy cẫng lên, chạy quanh phòng, đấm tay vào không khí, cười như một kẻ ngốc. Cảm xúc vỡ òa, hạnh phúc trào dâng, mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng tim cậu đập thình thịch.

Cậu với lấy điện thoại, run rẩy gọi cho người bạn thân nhất, giọng nghẹn ngào:

"Tao... tao trúng tuyển rồi! Tao được vào Ares rồi!"

Đầu dây bên kia là tiếng reo hò phấn khích, những lời chúc mừng, những lời động viên. Cậu nghe mà nước mắt trào ra, không phải vì buồn, mà vì quá hạnh phúc.

Cậu nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi cậu đã dành biết bao nhiêu thời gian để tập luyện, nơi cậu đã mơ về một ngày được đứng trên sân khấu lớn. Tất cả như vỡ òa, như một giấc mơ trở thành hiện thực.

Cậu tưởng tượng đến những trận đấu nảy lửa, những đối thủ mạnh mẽ, những người đồng đội tài năng, và cả những tiếng reo hò của khán giả. Cậu sẽ được sống trong thế giới ấy, được chiến đấu, được khẳng định mình.

"Mình sẽ là một tuyển thủ chuyên nghiệp!"

Cậu thầm nghĩ, lòng tràn đầy quyết tâm.

Ngày hôm ấy, Hoàng Minh đã bay bổng trên đôi cánh của niềm vui và hy vọng. Cậu tin rằng tương lai đang rộng mở trước mắt, và cậu sẽ chinh phục mọi đỉnh cao.

Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị dập tắt khi cậu thông báo tin trúng tuyển cho mẹ mình. Bà, một người phụ nữ tần tảo, cả đời chỉ biết đến công việc và gia đình, không thể hiểu nổi niềm đam mê của con trai.

"Ares? Cái gì vậy? Con lại muốn bỏ học để chơi điện tử sao?" Bà hét lên, giọng đầy tức giận và thất vọng.

"Mẹ ơi, con không chơi, con đang theo đuổi ước mơ của mình mà!" Hoàng Minh cố gắng giải thích, nhưng vô ích.

"Ước mơ? Ước mơ của con là cái trò vô bổ đó sao? Con có biết mẹ đã vất vả thế nào để nuôi con ăn học không?" Nước mắt bà trào ra, không phải vì giận dữ, mà vì xót xa cho tương lai của con mình.

"Con biết, con biết chứ, mẹ ơi! Nhưng con thật sự muốn thử sức, con muốn chứng minh cho mẹ thấy con có thể làm được!" Hoàng Minh cũng nghẹn ngào, cậu không muốn làm mẹ buồn, nhưng cậu cũng không thể từ bỏ ước mơ của mình.

"Không! Mẹ không cho phép! Con phải tập trung vào việc học, con phải vào đại học, kiếm một công việc ổn định!" Bà kiên quyết, không một chút nhượng bộ.

"Mẹ ơi, tại sao mẹ không hiểu cho con?" Hoàng Minh gào lên, sự thất vọng và bất lực dâng trào trong lòng.

"Mẹ hiểu, mẹ hiểu chứ! Mẹ hiểu rằng con đang lãng phí tương lai của mình!" Bà đáp trả, giọng đầy đau đớn.

Đêm đó, Hoàng Minh trằn trọc không ngủ. Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Hoàng Minh lặng lẽ thu dọn hành lý.

Cậu viết một bức thư để lại cho mẹ, xin lỗi bà và hứa sẽ chứng minh cho bà thấy cậu đã chọn đúng con đường.

Hoàng Nam, em trai của Minh, đứng nép mình ở cửa phòng, chứng kiến toàn bộ sự việc. Cậu bé mười sáu tuổi, với đôi mắt sáng và khuôn mặt bầu bĩnh, cảm thấy một nỗi buồn khó tả.

Khi bà mẹ cậu tỉnh dậy, thấy bức thư trên bàn cùng với sự trống vắng của căn phòng, bà lặng lẽ gấp lại, khuôn mặt không một chút biểu cảm.

Căn nhà nhỏ chìm trong bóng tối, sự vắng lặng như nuốt chửng mọi âm thanh. Phòng của Hoàng Minh vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trống trải đến lạnh lẽo. Hoàng Nam bước vào, bàn tay run rẩy chạm vào chiếc bàn phím quen thuộc, nơi những ngón tay anh trai từng lướt nhanh như gió. Ký ức về những đêm hai anh em cùng nhau thức khuya luyện game ùa về, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Bữa cơm tối hôm đó, chỉ có hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Không ai nói gì, chỉ có tiếng bát đũa khẽ chạm vào nhau, như tiếng thở dài não nề. Mẹ gắp thức ăn vào bát Hoàng Nam, nhưng ánh mắt bà lại nhìn xa xăm, như thể đang tìm kiếm bóng hình ai đó. Hoàng Nam cố nuốt trôi những miếng cơm nghẹn đắng, cậu biết, mẹ đang rất buồn, nhưng bà không muốn khóc.

Đêm đến, Hoàng Nam không ngủ được. Cậu mở máy tính, tìm kiếm thông tin về anh trai trên mạng. Những dòng tin tức về giải đấu, những thông tin về chiến đội mà anh mình đã tham gia, tất cả đều xa lạ và mơ hồ. Cậu cảm thấy anh trai mình đang ở một thế giới khác, một thế giới mà cậu không thể chạm tới.

Trong khi đó, bà mẹ ngồi một mình trong phòng, ánh mắt bà đăm đăm nhìn ra khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo hắt vào khuôn mặt khắc khổ, hằn lên những nếp nhăn lo âu. Bà nhớ lại những ngày tháng khó khăn đã qua, khi một mình nuôi hai con khôn lớn. Bà đã đặt tất cả hy vọng vào Hoàng Minh, mong con có một tương lai ổn định, một cuộc sống không phải vất vả như bà.

Nhưng con trai bà đã chọn một con đường khác, một con đường mà bà không thể hiểu được. Bà cảm thấy như mình đã thất bại, đã không thể truyền đạt cho con trai những giá trị mà bà tin tưởng. Nhưng đồng thời, bà cũng cảm thấy một nỗi đau xé lòng, một sự mất mát không thể bù đắp.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, bà cầm điện thoại, ngập ngừng soạn một tin nhắn. Bà không biết mình có nên gửi nó hay không, nhưng cuối cùng, bà vẫn quyết định nhấn nút "gửi". Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Con đã chọn con đường này, mẹ mong con sẽ chứng minh được con đã đúng. Khi nào thành công, hãy trở về."

Gia đình nhỏ bé ấy, giờ đây đã rạn nứt. Mỗi người mang trong lòng một nỗi đau riêng, một sự cô đơn không thể chia sẻ. Họ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong sâu thẳm, họ đều biết, họ đã mất đi một phần quan trọng của cuộc sống.
___________________________________________

Cậu kéo hành lý đi  đến trụ sở Ares với một trái tim đầy háo hức và niềm tin, nhưng cũng không tránh khỏi chút run rẩy của một kẻ lần đầu đặt chân vào một thế giới hoàn toàn mới. Tòa nhà cao tầng với những tấm kính sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời, logo Ares được thiết kế mạnh mẽ và hiện đại đặt trang trọng ở lối vào, tất cả tạo nên một vẻ ngoài vừa uy nghiêm vừa choáng ngợp. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi bước vào trong.

Hoàng Minh siết chặt quai chiếc vali cũ kỹ, bánh xe lọc cọc lăn trên nền đá hoa cương bóng loáng, âm thanh vang vọng trong không gian sảnh đường rộng lớn, lạnh lẽo. Mỗi tiếng bánh xe lăn như nhịp tim cậu, vừa háo hức, vừa run rẩy. Trước mắt cậu không phải là một tòa nhà văn phòng thông thường, mà là một pháo đài công nghệ cao, nơi những màn hình lấp lánh hệt như những vì sao trên bầu trời đêm, những dây cáp quang giăng mắc như mạng nhện ánh sáng.

Cậu cảm thấy mình như một nhà thám hiểm vừa đặt chân lên một hành tinh xa lạ. Chiếc vali cũ kỹ, người bạn đồng hành trung thành trên mọi nẻo đường đời, giờ đây trở nên lạc lõng và lỗi thời giữa một rừng thiết bị tối tân. Cậu ngập ngừng bước đi, bàn tay nắm chặt quai vali như thể sợ rằng nó sẽ tuột mất, như thể sợ rằng mình sẽ lạc lõng trong cái thế giới mới mẻ và choáng ngợp này.

Ánh mắt cậu lướt qua những con người trong bộ đồng phục đen đỏ, họ di chuyển nhanh nhẹn, tự tin, như thể họ đã hòa nhập vào cái thế giới này từ rất lâu rồi. Họ trò chuyện với nhau bằng những thuật ngữ chuyên ngành mà cậu chỉ có thể mơ hồ đoán được, những ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím, những ánh mắt sắc bén dán chặt vào màn hình máy tính. Cậu cảm thấy mình như một kẻ ngoại đạo, một người ngoài hành tinh vừa đáp xuống một nền văn minh tiên tiến.

Chiếc vali cũ kỹ vẫn lọc cọc lăn theo từng bước chân cậu, một âm thanh lạc lõng, đơn độc trong không gian tĩnh mịch. Cậu kéo nó đi, như kéo theo cả một thế giới cũ kỹ, một thế giới của những giấc mơ và hoài bão, vào cái thế giới mới mẻ và đầy thách thức này. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu biết rằng, với chiếc vali này và với quyết tâm trong tim, cậu sẽ khám phá và chinh phục cái thế giới mới này.

Rồi cậu nhìn thấy Nhật Phong. Anh đứng ở cuối sảnh, dáng người cao ráo, mái tóc đen được vuốt ngược gọn gàng, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại có chút gì đó chờ đợi. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng toát lên một khí chất mạnh mẽ và quyền lực.

Nhật Phong khẽ gật đầu khi thấy Hoàng Minh đến gần.

"Chào mừng đến với Ares, Hoàng Minh."

Giọng anh trầm ấm nhưng dứt khoát, không hề có sự nồng nhiệt giả tạo, nhưng cũng không hề lạnh lùng xa cách.

"Từ giờ, nơi này là nhà của cậu."

Câu nói ấy như một lời khẳng định, một sự công nhận, khiến Hoàng Minh cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về. Cậu gật đầu, trong lòng dâng lên một quyết tâm mãnh liệt, một khát khao cháy bỏng muốn chứng minh cho tất cả thấy rằng mình xứng đáng với cơ hội này.

"Em sẽ cố gắng hết sức."

Hoàng Minh nói, giọng có chút run rẩy, nhưng ánh mắt lại ánh lên một ngọn lửa kiên định.

Nhật Phong khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đủ để sưởi ấm trái tim cậu.

"Tôi tin ở cậu."

Câu nói ấy như một lời động viên, một sự khích lệ, khiến Hoàng Minh cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng cậu cũng tin rằng, với tài năng và sự nỗ lực của mình, cậu sẽ vượt qua mọi thử thách.

Những ngày đầu tại Ares, Hoàng Minh phải đối mặt với một bức tường thành thách thức. Môi trường chuyên nghiệp nghiệt ngã, nơi từng sai sót nhỏ nhất cũng bị mổ xẻ, khiến áp lực đè nặng lên vai cậu. Những thuật ngữ chuyên môn xa lạ, những chiến thuật phức tạp như mê cung, và tốc độ phản xạ của các đồng đội lão luyện khiến cậu choáng ngợp. Buổi tập kéo dài đến kiệt sức, trận giao hữu căng thẳng đến nghẹt thở, và những buổi phân tích chiến thuật đến khuya muộn vắt kiệt sức lực và tinh thần cậu. Đã có lúc, cậu lạc lõng giữa những con người xuất chúng, hoài nghi về khả năng của bản thân, và cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc lạc lõng.

Tuyệt vọng không phải là lựa chọn của Hoàng Minh. Cậu nghiến răng, quyết tâm biến áp lực thành động lực. Cậu thức khuya dậy sớm, nghiền ngẫm băng ghi hình, phân tích chiến thuật, và luyện tập đến khi tay rướm máu. Cậu tìm đến những người đồng đội dày dặn kinh nghiệm, không ngần ngại đặt những câu hỏi ngây ngô, và lắng nghe từng lời khuyên như nuốt từng chữ. Nhật Phong, với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn dõi theo cậu, đưa ra những lời phê bình sắc bén, giúp cậu nhìn nhận điểm yếu và khắc phục chúng. Những người đồng đội khác, mỗi người một tính cách, một sở trường, chia sẻ với cậu những bí quyết, những bài học xương máu, và truyền cho cậu ngọn lửa nhiệt huyết.

Dần dà, Hoàng Minh bắt đầu tìm thấy nhịp điệu của mình. Cậu học được cách kiểm soát áp lực, cách làm việc nhóm hiệu quả, và cách biến những thất bại thành bài học quý giá. Tài năng của cậu bắt đầu hé lộ, không chỉ là những kỹ năng cá nhân điêu luyện, mà còn là sự nỗ lực không ngừng nghỉ, tinh thần cầu tiến, và lòng trung thành với đồng đội. Những khó khăn ban đầu đã trở thành bệ phóng, giúp cậu vươn lên và khẳng định vị thế của mình tại Ares.

Đến khi tên cậu được xướng lên giữa tràng pháo tay như sấm rền, những lời khen ngợi từ khung chat ào ạt đổ về:

**[Wings đánh hay vãi!] **

[Tương lai của Ares đây rồi!]

Mọi lời khen vang vọng như một tiếng sấm rền trong lòng Hoàng Minh tiếp tục nối dài, như một lời khẳng định chắc nịch về tài năng của cậu. Hoàng Minh thầm nghĩ, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, một niềm tự hào thuần khiết, không pha lẫn bất kỳ toan tính nào. Đó là sự tự hào của một người chiến binh, đã vượt qua mọi thử thách để vươn tới đỉnh cao, để khẳng định giá trị bản thân.

Nhưng không phải ai cũng vui mừng trước thành công của Hoàng Minh. Sự nổi lên nhanh chóng của cậu khiến một vài người cảm thấy bị đe dọa. Thế An, một ứng cử viên sáng giá cho vị trí ADC của đội, cảm thấy cơ hội của mình bị tước đoạt bởi sự xuất hiện của Hoàng Minh. Những lời đồn bắt đầu lan truyền, những ánh mắt ghen tị, những lời nói mỉa mai.

"Nó được ưu ái thôi."

"Chắc gì đã có tài năng thật sự."

"Rồi cũng sớm xịt thôi."

Hoàng Minh cố phớt lờ, cậu muốn chứng minh cho tất cả thấy rằng mình xứng đáng. Nhưng càng cố gắng, cậu càng cảm thấy áp lực.

Rồi đến một ngày, Nhật Phong thông báo một quyết định quan trọng.

Quyết định của Nhật Phong vang vọng trong căn phòng huấn luyện chật hẹp, nơi các thành viên của Ares tụ tập sau buổi tập căng thẳng. "Hoàng Minh sẽ là người đánh chính cho trận đấu quan trọng sắp tới." Lời nói này tựa như một viên đá ném vào mặt hồ yên ả, tạo nên những gợn sóng tranh cãi dữ dội.

Khuôn mặt Hoàng Minh, vốn đang ướt đẫm mồ hôi, bỗng tái đi. Cậu không ngờ rằng mình sẽ được chọn, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng như vậy. Một luồng cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng: tự hào, phấn khích, nhưng trên hết là nỗi lo lắng nặng nề.

"Không thể nào!" Thế An đứng phắt dậy, giọng nói đầy phẫn nộ. "Cậu ta chỉ là một tân binh, làm sao có thể thay thế vị trí của tôi? Tôi đã cống hiến cho Ares bao nhiêu năm qua!"

Những người khác trong đội bắt đầu xì xào bàn tán. Một số người gật đầu đồng tình với Thế An, cho rằng Hoàng Minh còn quá non kinh nghiệm. Số khác lại nhìn Hoàng Minh với ánh mắt khích lệ, tin tưởng vào tiềm năng của cậu. Nhật Phong giữ im lặng, quan sát phản ứng của mọi người. Anh biết rằng quyết định này sẽ gây ra nhiều tranh cãi, nhưng anh tin rằng Hoàng Minh xứng đáng có cơ hội.

Hoàng Minh đứng giữa những luồng ý kiến trái chiều, cảm thấy như mình đang ở trên một chiến trường. Cậu muốn chứng minh rằng Nhật Phong đã đúng, rằng cậu có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Nhưng đồng thời, cậu cũng sợ hãi thất bại, sợ rằng mình sẽ làm cả đội thất vọng. Áp lực nặng nề đè lên vai cậu, khiến cậu cảm thấy khó thở. Trận đấu sắp tới không chỉ là một cuộc thi, mà còn là một bài kiểm tra thực sự cho năng lực và bản lĩnh của Hoàng Minh.

Một buổi tối, Nhật Phong hẹn Hoàng Minh ra ngoài khuây khỏa sau những áp lực mà Hoàng Minh phải hứng chịu.

"Cạch!" Tiếng đóng cửa xe vang lên khô khốc, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn giằng xé tâm trí Hoàng Minh. Cậu vừa trải qua một ngày làm việc dài đằng đẵng, cảm giác mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tìm một nơi để trút bỏ hết mọi phiền muộn. Ánh đèn neon rực rỡ từ quán bar "Góc Tối" hắt lên con phố vắng, như một ngọn hải đăng giữa màn đêm tĩnh mịch. Minh bước vào, tiếng nhạc điện tử ồn ào lập tức ập đến, xé tan sự tĩnh lặng bên ngoài. Giữa tiếng nhạc ồn ào, Minh vẫn cảm thấy mình lạc lõng. Cậu tìm một góc khuất, ngồi xuống chiếc ghế sofa nhung đỏ, và nhấp ngụm cocktail mạnh, vị cồn đắng chát lan tỏa.

Đèn neon lập lòe hắt những vệt sáng xanh đỏ lên khuôn mặt phờ phạc của Hoàng Minh. Tiếng nhạc điện tử chát chúa dội vào màng nhĩ, tưởng chừng có thể xé tan bầu không khí đặc quánh của quán bar. Hoàng Minh nhấp thêm một ngụm cocktail, cố nuốt trôi những bực dọc đang nghẹn ứ trong lòng. Áp lực công việc, những mối quan hệ rối ren, tất cả như muốn nhấn chìm cậu vào một vực sâu hun hút. Đúng lúc đó, Bá Kiên bước đến.

Khác với vẻ bụi bặm thường ngày, Bá Kiên diện một chiếc sơ mi đen lịch lãm, khoe trọn vóc dáng cao ráo. Ánh mắt anh dừng lại nơi Hoàng Minh, một tia sáng vụt qua trong đáy mắt. Minh ngạc nhiên, có chút bối rối trước ánh mắt sâu thẳm của người lạ mặt.

"Chào cậu, tôi là Bá Kiên."

Giọng nói trầm ấm của Bá Kiên vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Hoàng Minh lúng túng gật đầu, cố gắng che giấu sự bất an đang trỗi dậy trong lòng. Bá Kiên ngồi xuống cạnh Hoàng Minh, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu. Nhật Phong vỗ vai cậu, giới thiệu: "Đây là Bá Kiên, bạn thân anh."

Hoàng Minh khẽ gật đầu chào, ánh mắt hai người chạm nhau. Hoàng Minh bị cuốn hút bởi vẻ ngoài bí ẩn và sự trưởng thành của người đàn ông trước mặt. Sự từng trải toát ra từ Bá Kiên khiến cậu không thể rời mắt. Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng Bá Kiên cũng nhận ra sự non nớt của cậu trong lần gặp đó, và điều đó khiến trái tim của Bá Kiên rung động.

Chính vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Bá Kiên gặp Hoàng Minh, anh đã biết mình thích thầm cậu thiếu niên đầy sự nhiệt huyết ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip