Chương 125.
“Nhiên Bảo, anh về rồi!”
La Bạch Bạch gọi lớn cách đó không xa, Dương Vân Triệt lập tức ngẩng đầu lên như bị ai đó bật công tắc trong người.
Phó Châu bất lực đỡ trán.
Đúng là đầu óc bị mỡ heo làm mờ mắt, nghĩ lại thì lúc trước khi Dương Vân Triệt ở chung với Trần Tinh Nhiên, qua rất nhiều chi tiết nhỏ đã có thể nhìn ra manh mối. Y học cùng Dương Vân Triệt bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy anh để tâm đến ai như này. Vậy mà vẫn không nghĩ đến hướng đó, còn tưởng đơn giản là vì thân thế của Trần Tinh Nhiên đáng thương nên Dương Vân Triệt mới quan tâm nhiều hơn một chút.
“Cậu nên kiềm chế lại chút đi.”
Phó Châu hạ giọng nói bên tai Dương Vân Triệt: “Nhìn Nhiên Nhiên là biết ngay không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, cậu mà muốn theo đuổi thật thì nên từ từ mà tiến, đừng ngay từ đầu đã hù người ta chạy mất.”
Dương Vân Triệt vừa ngẩng đầu lên đã lập tức cụp xuống.
Hù chạy… nghiêm trọng vậy à? Nghe cứ như kiểu anh là quái vật xấu xí nào đó không bằng.
Nhưng lời của Phó Châu cũng nói trúng tâm sự của anh. Anh vẫn không dám để lộ tình cảm của mình, chẳng phải cũng vì sợ Trần Tinh Nhiên biết rồi sẽ rời xa anh à? Dương Vân Triệt âm thầm thở dài, chỉnh lại nét mặt, giả vờ bình tĩnh giơ tay vẫy Trần Tinh Nhiên: “Về rồi à?”
“Ừ.”
Trần Tinh Nhiên thay xong giày, gật đầu, mặt không cảm xúc lắm, nhìn có vẻ không có hứng thú gì. Tuy không rõ ràng nhưng Dương Vân Triệt vẫn bắt được chi tiết đó.
Hình như tâm trạng không được tốt?
Dương Vân Triệt đi tới cạnh Trần Tinh Nhiên, rất muốn hỏi cậu đi đâu, gặp ai, nói những gì nhưng mấy lời đó lượn quanh trong đầu một vòng, cuối cùng nói ra lại là: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
Trần Tinh Nhiên chạy lên lầu: “Chiều có hoạt động thì gọi tôi, tôi lên nghỉ một chút.”
Dương Vân Triệt nhìn xuống khu vực để giày, không biết nói gì lại cố tìm chuyện: “Giày cậu hơi dơ, lát nữa tôi nhờ người mang đi giặt nhé?”
“Nhiên Bảo, hãng Nfic ra mẫu giày mới hợp tác với người nổi tiếng nè, muốn mua chung một đôi không?”
La Bạch Bạch ló đầu ra nói: “Em đang định mua, anh có hứng thì cùng đặt luôn.”
La Bạch Bạch thuộc kiểu tiêu tiền không cần tính toán, chẳng biết gì về quản lý tài chính, người lúc nào cũng đầy hàng hiệu cao cấp. Hợp đồng ZMD ký cho cậu ấy cũng cao ngất, còn có tiền lương, thưởng thi đấu, phí quảng cáo… Theo lý thì rất giàu nhưng La Bạch Bạch lại chẳng bao giờ để dành được xu nào, chính hiệu sống kiểu “tới tháng nào xài hết tháng đó”.
Trần Tinh Nhiên thì không ham vật chất. Sau khi nhận được phí đại diện từ Vân Thái, tiền vẫn cứ nằm yên trong tài khoản ngân hàng mà không đụng tới. Quần áo, quần dài hay giày dép gì đó đều là mấy hãng bình dân. Bình thường cũng chẳng mua đồ hiệu gì, so với mấy người trong đội ZMD, trông cậu hoàn toàn không giống một tuyển thủ đến từ đội tuyển nhà giàu mà giống một sinh viên bình thường hơn.
Trần Tinh Nhiên trước đây từng nghe La Bạch Bạch nhắc đến hãng Nfic, cũng đã xem qua hình ảnh, mẫu mới ra thật sự rất đẹp. Nghe vậy cũng hơi động lòng. Nhưng hình như nghĩ tới điều gì đó, hơi há miệng ra rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “… Thôi, đôi này vẫn còn tốt. Tôi lên lầu trước.”
Nói xong, cậu vẫy tay rồi đi về phòng mình.
La Bạch Bạch gãi đầu: “Nhiên Bảo sao vậy nhỉ? Hôm nay trông không có tinh thần lắm.”
Nhưng mà Trần Tinh Nhiên không mua, cậu ấy cũng không tiện ép, bèn chuyển mục tiêu sang Dương Vân Triệt: “Đội trưởng, anh suy nghĩ thử đi?”
Giày Nfic rất đắt nhưng mua hai đôi trở lên sẽ được giảm giá. La Bạch Bạch thì không nỡ tốn nhiều tiền mua hai đôi, đành phải tìm người đặt chung. Tiêu Nam thì lớn tuổi, không có hứng thú với mấy thương hiệu lòe loẹt. Trần Tinh Nhiên lại không mua nên đành đặt hy vọng vào Dương Vân Triệt.
La Bạch Bạch vừa nói vừa móc điện thoại ra đưa cho Dương Vân Triệt xem.
Dương Vân Triệt theo phản xạ nhìn một cái.
Trong hình là đôi giày thể thao phối màu xanh Klein và trắng, kiểu dáng trung cổ, cao vừa chạm mắt cá chân, mang phong cách thể thao kết hợp với casual, màu sắc và thiết kế đều rất đẹp, đúng kiểu mà con trai sẽ thích.
Trong đầu Dương Vân Triệt bất giác hiện lên hình ảnh Trần Tinh Nhiên mang đôi giày này. Mắt cá chân của Trần Tinh Nhiên nhỏ lắm, một bàn tay là có thể nắm hết, bắp chân thì thẳng và rắn chắc, gân và xương chân đều rõ nét, chắc chắn mang vào sẽ rất đẹp.
Anh liếc xuống phần giá, không hề suy nghĩ: “Mua.”
“Chốt đơn!”
Thuyết phục được rồi, La Bạch Bạch reo lên một tiếng: “Vậy em đặt luôn nha?”
“Ừ.”
Dương Vân Triệt gật đầu, sau đó nói: “Mua size 41.”
“??”
Trên đầu La Bạch Bạch hiện nguyên một dấu chấm hỏi to tướng, nhìn Dương Vân Triệt từ đầu đến chân: “Đội trưởng, anh buộc cho chân nhỏ hả?”
Dương Vân Triệt cao tới 1m87, nhìn thế nào cũng không đến mức đi giày size 41 nhỏ như vậy.
Dương Vân Triệt kéo nhẹ khóe miệng: “Nhiều chuyện quá. Hỏi nữa là tôi không mua đâu.”
Phó Châu đứng ngay gần đó, nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa Dương Vân Triệt với La Bạch Bạch.
Y chỉ biết trợn trắng mắt nhìn Dương Vân Triệt.
Bình thường sao không thấy anh hào phóng cỡ này?
Dương Vân Triệt làm như không nghe thấy, quay sang La Bạch Bạch nói thêm: "Thôi, mua hai đôi đi, đều lấy màu này. Một đôi size 41, một đôi size 45."
La Bạch Bạch lập tức hiểu ra, đội trưởng là định mua cho Trần Tinh Nhiên rồi.
Cậu ấy mặt dày hỏi: "Vậy... có thể cho em ké một đôi không..."
Dương Vân Triệt trả lời dứt khoát:
"Không."
Phó Châu bĩu môi còn mạnh hơn cả trước, gần như muốn trợn ngược cả mắt lên đỉnh đầu, trợn xong còn thấy hơi choáng.
"......"
Giấc mơ mộng mơ của La Bạch Bạch bị Dương Vân Triệt phũ đẹp, tức thì cụt hứng, ánh mắt liếc qua Phó Châu đứng cạnh, ngạc nhiên hỏi: "Giám đốc Phó, anh sao vậy? Trợn trắng mắt luôn, có cần gọi bác sĩ không?"
"Không sao." Phó Châu vẫy vẫy tay, bóng gió nói: "Chỉ là hơi chóng mặt nhẹ thôi."
Dương Vân Triệt liếc thẳng mắt cảnh cáo một cái rõ ràng.
—— lo việc mình thôi!
Phó Châu làm như không thấy, bình tĩnh cầm ly trà lên, thổi nhẹ mặt nước cho tan lá trà, nhấp một ngụm rồi ung dung bỏ đi.
Hừ, đúng là có người sốt ruột thật rồi.
Chưa gì hết, mới tí mùi mẫn đã bắt đầu mua giày mua đồ, lại còn mua cùng mẫu phối cùng màu, đúng là ai nhìn cũng hiểu ý định trong lòng rồi.
……
Trần Tinh Nhiên quay lại phòng, ngồi xuống sofa, mở điện thoại ra kiểm tra số dư trong tài khoản.
Nhìn xong cậu thở dài, đáy mắt hiện rõ vẻ buồn bực.
—— Không ổn, còn thiếu xa lắm.
Giá đất ở thủ đô cao đến mức không tưởng, mà Hạc Thái Viên lại còn là khu đắt đỏ nhất nhì, nơi tập trung các câu lạc bộ game lớn, tổng hành dinh công ty game, trung tâm thương mại sầm uất, cả ngành game và du lịch phát triển mạnh, vị trí cận trung tâm nên giá nhà không khác gì trên trời.
Mà võ quán của Nhiếp Thương, tuy nằm bên ngoài Hạc Thái Viên nhưng giá vẫn rất cao. Khi xưa Nhiếp Thương thuê được khu đó là nhờ dùng gần như toàn bộ tích góp cả đời, còn phải mượn thêm ít tiền. Mà đó mới chỉ là chi phí thuê.
Muốn mua lại mảnh đất đó thì với số tiền hiện tại của Trần Tinh Nhiên, còn phải cố gắng rất rất lâu nữa mới đủ.
Ngoài tiền mua đất còn cần chi phí sửa chữa, mua thiết bị, mua binh khí, tiền lương cho võ sư và nhân viên...
Tính tổng lại thì đúng là con số khủng khiếp.
Nếu mở tiệm bình thường thì không phải lo chuyện lỗ vốn, vì khu Hạc Thái Viên lượng người cực lớn, mở gì cũng có lời, mở đại tiệm trà sữa cũng hái ra tiền. Mỗi khi có mặt bằng trống, các chủ tiệm chen nhau thuê.
Nhưng mở võ quán thì...
Nói thẳng ra là Trần Tinh Nhiên phải chuẩn bị tinh thần lỗ vốn dài hạn, ít nhất trong thời gian đầu sẽ không thể đủ thu bù chi. Vì vậy, phải chuẩn bị cả vốn xoay vòng.
Trần Tinh Nhiên ngồi đếm ngón tay tính toán cả buổi, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ rút ra kết luận:
—— Làm kinh doanh đúng là mệt mỏi thật.
Kiếp trước cậu từng mở võ quán, nhưng lúc đó đã có danh tiếng trong giới võ cổ rồi. Mở võ quán xong, rất nhiều bạn bè trong giới đến giúp, người thì góp vốn, người thì giúp vận hành, thiết bị nhân sự đều được sắp xếp đầy đủ, thậm chí còn có nhiều người tình nguyện dạy học không lấy lương. Trần Tinh Nhiên trên danh nghĩa là ông chủ, thực ra chẳng cần đụng tay vào gì ngoài việc dạy.
Nhưng ở thế giới này thì khác. Trong giới võ cổ, cậu không có quen biết nhiều, miễn cưỡng chỉ có thể tính Phí Vi và Sư Viêm là bạn. Nhưng thời buổi này, mở võ quán vốn dĩ đã là chuyện dễ lỗ, nếu còn đi nhờ người khác giúp thì chẳng khác gì đào hố cho họ. Trần Tinh Nhiên không muốn và cũng không nỡ kéo họ vào.
Chuyện mở võ quán lần này, có thể xem như cậu nổi hứng nhất thời. Một phần vì bản thân vốn đã có mong muốn đó. Nếu không vì rẽ hướng sang tuyển thủ chuyên nghiệp, cuộc sống lý tưởng của Trần Tinh Nhiên vốn dĩ chính là mở võ quán, sống bình yên ngày qua ngày. Mặt khác, cậu cũng không muốn để công sức cả đời của Nhiếp Thương bị chôn vùi, để võ quán tâm huyết cuối cùng bị phá hủy không thương tiếc.
Cùng là người học võ, Trần Tinh Nhiên hiểu cảm giác đó như nào. Trước kia, thầy dạy kiếm của cậu cũng từng bị ép đóng cửa võ quán vì làm ăn không tốt, xoay vốn không kịp. Khi ấy, cậu vẫn còn là một thiếu niên, tận mắt thấy bảng hiệu võ quán bị tháo xuống, những khúc gỗ, binh khí lần lượt được khuân lên xe tải. Thầy của cậu đứng lặng trước cửa võ quán, không nói một lời nào, thần sắc cô độc, bóng lưng như cả thế giới sáng sủa trước mặt bỗng sụp đổ.
Thôi, cứ từ từ mà làm.
Trần Tinh Nhiên mím môi, lại nhìn lần nữa số dư tài khoản trên điện thoại rồi tắt màn hình.
Ít nhất hiện tại, ngoài việc cố gắng giành chức vô địch thế giới, cậu còn có một mục tiêu mới để phấn đấu.
Phải cố gắng kiếm tiền!!
Trần Tinh Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, nhớ ra chiều nay còn có hoạt động. Tuy chưa hỏi cụ thể cát xê là bao nhiêu nhưng công ty giải trí Tinh Hà xưa nay vốn hào phóng, chắc cũng không tệ.
Cậu thay đồ xuống lầu, vừa hay gặp Phó Châu đang định lên tìm.
Hai người vừa gặp liền chào nhau:
"Vừa hay, tôi đang định lên tìm cậu."
Phó Châu nói: "Cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi sắp phải xuất phát rồi, lát nữa trên xe tôi nói qua lịch trình luôn."
"Tôi xong rồi."
Trần Tinh Nhiên gật đầu: “Tôi tự đi một mình được không?”
“Ừ, bên Tinh Hà còn mời thêm mấy tuyển thủ từ đội khác nữa, mấy đội mạnh như Băng Báo, Thịnh Đường, Thu Thủy với Brif cũng được mời, họ hợp tác với Tinh Hà khá nhiều. Giống như Mãn Thiên Tinh với VG, Tinh Hà cũng định mời nhưng cuối cùng không gọi.”
Phó Châu nói: “Chắc do mới vừa đánh xong trận hôm qua, bên đó vẫn cần thời gian nghỉ ngơi.”
Nói rồi, Phó Châu lại tiếp: “Mỗi đội chỉ cần cử một tuyển thủ đi là được. Nhưng nếu Dương Vân Triệt cũng muốn đi thì bên Tinh Hà chắc chắn không từ chối đâu, lúc đó chỉ cần điều chỉnh lại lịch trình một chút thôi.”
Dương Vân Triệt đang là tuyển thủ hot nhất hiện tại của Liên Minh, cả độ nổi tiếng lẫn chủ đề bàn tán đều đỉnh nếu anh muốn tham gia thì bên Tinh Hà chắc chắn mừng còn không kịp, lấy gì mà từ chối được.
"Tôi đi."
Dương Vân Triệt đột nhiên xuất hiện sau lưng Phó Châu, giọng buồn buồn.
Phó Châu giật cả mình: “… Cậu đi đứng có thể phát ra chút tiếng động được không?”
Việc Trần Tinh Nhiên đi, rồi Dương Vân Triệt cũng muốn theo đều nằm trong dự đoán của Phó Châu. Trước đây thì không thấy gì, nhưng từ lúc biết Dương Vân Triệt đang đơn phương thích Trần Tinh Nhiên, Phó Châu liền cảm thấy ê răng vì ghen tị thay.
Trần Tinh Nhiên đi đâu là anh theo đó, anh là bám đuôi à?
Trong lòng Phó Châu thì đang xỉa xói, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì, bình thản nói: “Nếu Vân Triệt cũng muốn đi thì hai người cứ đi chung, phần chi phí truyền thông mấy cậu tự bàn bạc chia nhau sao cho hợp lý, dù gì thì…”
“Không cần, tôi đi một mình được rồi.”
Trần Tinh Nhiên ban đầu không ý kiến gì, nhưng vừa nghe tới chuyện phân tiền thì lập tức cắt ngang lời Phó Châu.
Chia tiền á? Không đời nào. Giờ là giai đoạn cậu cần cày tiền mua võ quán, muỗi cũng là thịt nên đâu thể bỏ qua dễ vậy được.
Giọng của Trần Tinh Nhiên vừa cứng rắn vừa dứt khoát, khiến Phó Châu sững người trong một thoáng.
Dương Vân Triệt: "…"
Xong luôn rồi, sao lại có cảm giác bị ghét ra mặt như này?
Trần Tinh Nhiên cương quyết đòi đi một mình, Dương Vân Triệt nhìn thấy rõ ràng là xị mặt hẳn, cả người như xụi xuống, kéo theo một đám u ám đi chui vào góc ngồi thu mình lại. Nhìn qua hệt như một con Husky bị bỏ rơi, tội nghiệp hết sức.
Trần Tinh Nhiên trong lòng cũng hơi áy náy, nhưng chuyện tiền bạc thì ai cũng như ai, đành âm thầm nói xin lỗi trong lòng, rồi quay sang nói với Phó Châu: “Đi thôi.”
Phó Châu đáp một tiếng, ánh mắt liếc nhìn sang góc nơi Dương Vân Triệt ngồi, khóe miệng khẽ giật giật. Nếu không vì đã hứa sẽ không tiết lộ chuyện Dương Vân Triệt có tình ý thì giờ Phó Châu chắc đã phá lên cười ngay tại chỗ.
Ha ha ha ha ha ha.
Dương Vân Triệt, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip