Chương 129.
Vòng bo thu lại, bọn họ đang ở trong Tàn Dương Tự, vòng tiếp theo vẫn nằm trong phạm vi Tàn Dương Tự. Chỗ này địa hình khá phức tạp, nhiều nhà cửa, mặt đất lại không bằng phẳng, khắp nơi đều có vật cản che tầm nhìn. Vì vậy, Trần Tinh Nhiên nấp trên mái, vòng từ phía trên vào, cũng không bị ai bên dưới phát hiện.
"Cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện..."
Trần Tinh Nhiên bước đi rất nhẹ, giẫm lên mái ngói cũng không phát ra tiếng động, mỗi bước đều rất vững vàng. Nên giọng Tề Diệu cũng tự nhiên hạ xuống, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác căng thẳng khó tả.
Trần Tinh Nhiên không trả lời, lặng lẽ men theo mái nhà đến gần mép vòng bo, cả người như hòa vào bóng tối của chùa Tàn Dương. Chiếc khăn dài của Yêu Đao khẽ lay trong không khí yên tĩnh. Ánh mắt cậu khựng lại dưới hành lang cách đó không xa có hai người.
Một Lôi Quyền, một Hám Sơn, cả hai đang ngồi xổm ở góc hành lang. Trần Tinh Nhiên không chắc ai trong đó là tuyển thủ chuyên nghiệp, không nắm chắc hạ gục ngay một chiêu nên không dám ra tay bừa. Cậu tiếp tục im lặng ngồi xổm trên mái, giấu hết mọi tiếng động.
Cơ thể cậu hơi nghiêng về phía trước như cây cung đã kéo căng, dường như ngay sau đó sẽ xé toạc bóng đêm mà lao xuống. Trạng thái này hoàn toàn khác hẳn lúc trước, đến cả Tề Diệu cũng nhận ra cậu thiếu niên trước mắt bỗng biến từ một chú thỏ trắng hiền lành thành mãnh thú chực chờ lao tới. Sự tương phản mạnh mẽ này khiến Tề Diệu mở to mắt.
"Cậu... cậu định ra tay hả?"
Tề Diệu khẽ hỏi.
Hai đánh một hay là đợi tiếp thì hơn?
Trần Tinh Nhiên đưa một ngón tay đặt lên môi, khẽ mở miệng phát ra một âm tiết ngắn: "Suỵt..."
Tề Diệu lập tức im lặng.
【emmmmmm… Cái này “Suỵt”...】
【Quá ngầu】
【Nhiên Bảo trưởng thành rồi, biết dụ người rồi huhuhu, tôi muốn gục ngay tại chỗ】
【Mọi người ơi, tự dưng tôi thấy hơi kích động】
Bất ngờ, Lôi Quyền bên dưới hình như cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nhìn về mái nhà bên trái.
Nhưng trước mắt hắn chỉ có bóng đêm dày đặc và một vầng trăng sáng, ngoài ra chẳng có gì.
Ảo giác?
Thôi Kiếm cau mày, trong lòng thoáng dấy lên một cảm giác bất an.
"Chắc quanh đây có người, cậu bám sát vào."
Giọng Thôi Kiếm vang lên.
Đồng đội hắn là một ca sĩ tên Ngải An, là gương mặt nổi bật trong thế hệ ca sĩ mới. Trình độ chơi game thì rất kém nhưng Thôi Kiếm hài lòng ở chỗ cậu ta chịu nghe lời đi theo hắn từ đầu tới giờ, không chạy loạn, không tự ý giao tranh và đi cùng cũng đỡ phiền.
Ngải An gật đầu, siết chặt vũ khí: "Ừ."
Cách đó không xa vang lên tiếng đánh nhau, Thôi Kiếm nghiêng tai nghe một lúc, rồi nói: "Đi theo tôi, mình qua đó xem."
Nói xong, hắn đổi vũ khí sang Điểu Súng, định từ vị trí này bắn tỉa từ xa để xem có thể phá rối chiến trường không.
"Bịt ——"
Đúng lúc đó, bên tai bỗng vang lên một tiếng trầm đục, giống như mũi tên cắm vào tường, âm thanh ngay bên ngoài hành lang nơi họ đứng. Tiếng động đột ngột ấy khiến Ngải An giật mình, cả người run lên.
Có người?
Thôi Kiếm dừng lại, căng tai lắng nghe. Sau tiếng động đó, bên ngoài lại im phăng phắc. Trong vòng còn khoảng mười người, vị trí của bọn họ vẫn khá an toàn, nhưng nếu ngoài tường thực sự có người thì vòng tiếp theo rất dễ bị bám theo.
Thôi Kiếm suy nghĩ, rồi quyết định ra ngoài xem thử. Căn dặn Ngải An đừng chạy lung tung xong, hắn ra hành lang rồi cẩn thận thò đầu nhìn.
Vẫn là bóng đêm im lìm, đặc quánh như vừa bị dội một thùng mực.
“Bá ——”
Giây tiếp theo, bên tai hắn vang lên tiếng xé gió chói tai!
Quỷ Ảnh Nhất Đao!
Một dải khăn dài phần phật xé gió lao qua màn đêm, ngay khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt hắn liền chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo, sát khí bùng phát, cuộn trào áp xuống như muốn nuốt chửng tất cả!
Là Trần Tinh Nhiên!
Khi đối thủ còn đang lơ lửng giữa không trung, thanh kiếm trong tay Trần Tinh Nhiên đã nhanh hơn một nhịp, ánh thép lóe lên, mũi kiếm sắc bén tụ thành một điểm, thẳng hướng yết hầu Thôi Kiếm đâm tới!
Toàn thân Trần Tinh Nhiên trong khoảnh khắc căng ra như một con mãng xà phục kích đã lâu bất chợt tung mình, mượn đà Quỷ Ảnh Nhất Đao, cổ tay xoay khéo léo, kiếm dài mang theo sức mạnh kinh hoàng đâm thẳng xuống!
Thôi Kiếm phản ứng cực nhanh, đối diện nhát kiếm tràn ngập sát ý này, cánh tay khẽ rung, kiếm dài màu vàng lập tức giơ lên đón đỡ, không hề sợ hãi cũng chẳng chút do dự, trực diện chém ngược!
Ong ——!
Mũi kiếm chạm mũi kiếm, tia lửa bắn ra như lò rèn rực cháy, bùng sáng màn đêm chỉ trong chớp mắt!
Sau một nhịp ngưng lại —
Đang! Đang! Đang! Đang!
Âm thanh va chạm ấy như một tín hiệu, ngay lập tức hai thanh kiếm bắt đầu đấu tốc độ, tiếng kim loại va nhau vang dồn dập, mỗi tiếng càng nhanh và mạnh hơn tiếng trước. Chỉ trong vỏn vẹn một giây, hai người đã giao thủ mấy lượt!
Thôi Kiếm cảm nhận được sức mạnh khổng lồ truyền từ lưỡi kiếm, nhát đầu tiên của Trần Tinh Nhiên mượn thế Quỷ Ảnh Nhất Đao mang theo uy lực và khí thế đáng sợ, khiến cánh tay hắn tê rần trong thoáng chốc. Chưa kịp ổn định, kiếm thế của Trần Tinh Nhiên lại ập xuống dồn dập, như mưa bão trút xuống sau tiếng sấm, ép hắn phải tiếp tục đỡ đòn!
Kiếm đi theo ý, nhanh như gió, đã chạm là thấy máu!
Kiếm pháp của Thôi Kiếm và Trần Tinh Nhiên có nhiều nét tương đồng, nhanh như gió, biến hóa công thủ chỉ trong tích tắc, vừa sắc bén vừa quỷ quyệt. Chỉ mới vài chiêu qua lại, không khí xung quanh đã như nổ tung, sương mù mờ ảo tản ra khắp nơi.
Tĩnh mà như động, động lại như tĩnh!
Thôi Kiếm ra chiêu rất nhanh nhưng Trần Tinh Nhiên còn nhanh hơn. Kiếm pháp đã ngấm vào máu thịt, mỗi động tác không cần suy nghĩ, bóng kiếm dày đặc phủ kín tầm mắt, đường kiếm rối loạn, thật giả lẫn lộn. Nhưng trong mớ hỗn loạn ấy, Trần Tinh Nhiên đã sớm đoán rõ hướng và góc tiếp theo của Thôi Kiếm!
Tay nhanh hơn suy nghĩ, kiếm nhanh hơn tay, tốc độ tư duy vượt cả lý trí, biến chiêu trong chiến đấu khó lường —
Thần và kiếm hợp nhất, tâm vững như núi!
Keng!
Thôi Kiếm đỡ được hai nhát, lòng đầy kinh hãi.
Kiếm pháp này…?!
Mỗi chiêu đều không cần suy nghĩ, xuất kiếm vừa nhanh vừa mạnh nhưng giữa tốc độ và áp lực ấy, Trần Tinh Nhiên không hề thừa động tác, mũi kiếm luôn nhắm thẳng vào điểm chí mạng. Thôi Kiếm cảm thấy một luồng áp lực không thể diễn tả đè nặng lên mình.
“Đang!”
“Đang! Đang! Đang!”
“Keng ——”
Như sấm vang chớp giật, hai người di chuyển nhanh đến mức để lại nhiều tàn ảnh trong không khí!
"… Ủa trời?"
Từ góc nhìn quan sát, Tề Diệu đã ngơ ngác từ lâu, câu “Đừng manh động” nghẹn lại giữa cổ họng. Nếu không phải hồn trủng của mình đã sớm tắt mà còn có thể tự do hành động, chắc chắn anh ấy đã nhảy dựng lên tại chỗ.
Mạnh dữ vậy á?!
Vãi thật, có đổi người không vậy?? Đây vẫn là cậu em đẹp trai theo sau tôi nhặt rác khi nãy hả?!
Kiếm pháp sắc bén đến mức này, ngay cả người ít hiểu chiến đấu như Tề Diệu cũng nhìn ra đây tuyệt đối không phải thứ tay mơ dùng được. Dù đang xem qua góc nhìn của Trần Tinh Nhiên, anh ấy cũng không kịp thấy rõ diễn biến, chỉ cảm giác trước mắt toàn là ánh kiếm lấp loáng như sao trời, tia lửa và tiếng thép vang dồn dập, khiến anh ấy lạnh toát cả sống lưng!
Tề Diệu vừa thốt lên được hai chữ thì lập tức ngậm miệng, không dám hé thêm tiếng nào.
"Chúng ta đi rừng, cố gắng đừng giao tranh, có thể né thì né."
"Thấy chưa, nhặt rác cũng có tương lai đấy chứ…"
"Cậu nhớ đừng manh động đánh nhau nhé, tôi không đánh lại đâu…"
Nhớ lại những lời vừa nói với Trần Tinh Nhiên trước đó, Tề Diệu lập tức muốn chảy máu não, hận không thể chui ngay xuống đất trốn cho xong.
Suy nghĩ trong đầu Tề Diệu lúc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến trận đấu giữa Trần Tinh Nhiên và Thôi Kiếm. Sau vài chiêu ngắn ngủi, máu của cả hai đều giảm một chút. Trần Tinh Nhiên mặc giáp lam, Thôi Kiếm mặc giáp vàng, chênh lệch khoảng 500 điểm giáp. Với tuyển thủ top đầu, mức chênh này đã đủ để tạo thành ranh giới thắng thua.
Ánh mắt Trần Tinh Nhiên hơi khựng lại, hoàn toàn không để ý đến bất lợi về giáp của mình, tiếp tục lao về phía trước. Tay phải thả xuống, mũi kiếm hơi hất lên, hai lưỡi hướng ra hai bên, một chiêu “Vân Phách Kiếm” tiếp tục áp tới!
Thôi Kiếm cũng không chịu thua. Từ khi chơi game Vận Mệnh, vũ khí hắn dùng nhiều nhất chính là kiếm, về khoản đấu kiếm thì hắn chưa từng ngán ai!
“Nhị Mã Phân Tông!”
Kiếm hắn chém từ dưới lên, mũi kiếm hướng sang đông, ngẩng kiếm đón đỡ, tựa như hai con ngựa tuấn lao song song, đuôi gần như chạm nhau, thế thủ kín kẽ không kẽ hở. Nếu Trần Tinh Nhiên cứ cố tấn công, cả hai sẽ đổi máu trực tiếp, hắn chẳng hề thiệt.
Ong ——
Ánh mắt Trần Tinh Nhiên khẽ động, kiếm pháp bất ngờ đổi hướng, mũi kiếm đang đâm chợt ép mạnh xuống dưới rồi cả người mượn lực từ kiếm của Thôi Kiếm bật nhảy về phía trước, tách khỏi vị trí đối diện.
Thôi Kiếm theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy Trần Tinh Nhiên bất ngờ đặt hai chân lên mái hiên, mượn lực đáp xuống!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng như mưa bạc rực rỡ tràn xuống, sát khí cùng tia lạnh lẽo ập thẳng vào mặt khiến Thôi Kiếm như ngửi thấy mùi chết chóc.
Thân xoay lại tựa kỳ lân, nhanh như diều hâu đảo người trong chớp mắt ——
Chiêu Mổ Kiếm!
【 Đệt, chiêu này nhìn quen vậy? 】
【 Lúc trước đánh với đội trưởng Lộc hình như cũng dùng chiêu này! 】
【 Đúng! Tôi nhớ rất rõ! Dù đổi đao thành kiếm tôi vẫn nhận ra! Lúc trước chính là cú lao xuống này hạ gục đội trưởng Lộc! 】
【 Mẹ ơi, né được không đây? 】
Đối diện với cú kiếm mạnh mẽ đang ập tới, ngược lại Thôi Kiếm lại thấy mắt sáng rực, chiến ý dâng trào.
Tới hay lắm!
Chỉ vừa giao đấu mấy chiêu, Thôi Kiếm đã nhận ra đối thủ là ai. Trong Liên Minh hiện tại, kiếm pháp như thế này, lại thoát khỏi ràng buộc hệ thống, biến hóa tự nhiên đầy phong thái, ngoài Trần Tinh Nhiên ra thì không còn ai khác!
Chỉ trong chớp mắt, âm thanh xung quanh dường như chậm lại. Gió đêm thổi qua hành lang, ngoài cửa sổ cây cổ thụ lay động phát ra tiếng xào xạc, bóng cây len qua hàng rào cửa sổ, ánh trăng loang loáng rọi vào đôi mắt Thôi Kiếm.
—— Nhìn rõ rồi!
Như thoát khỏi xiềng xích nào đó, tâm trí hắn bừng tỉnh. Ngay khoảnh khắc này, hắn bắt được đường kiếm của Trần Tinh Nhiên, giống như diều hâu lao xuống mổ con mồi, mang theo sát ý ngưng tụ thành một điểm, vạch một đường trong không trung và cuối cùng đáp xuống đúng vị trí…
“Bá ——”
Thôi Kiếm hơi nghiêng đầu, chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh diệu như được vận mệnh dẫn dắt, khiến mũi kiếm của Trần Tinh Nhiên chỉ lướt sát qua cổ họng hắn!
Kiếm sượt qua yết hầu Thôi Kiếm, đâm vào song gỗ phía sau, dưới lực cực mạnh, hàng rào gỗ bị chém gãy ngay lập tức, mảnh gỗ văng tung tóe. Trần Tinh Nhiên ấn tay, mũi kiếm xoay nghiêng một lần nữa quét ngang ——
“Rắc rắc rắc ——”
Tiếng kim loại sắc bén cắt qua gỗ vang dồn dập. Thôi Kiếm lập tức cúi thấp người, hiểm hóc tránh khỏi cú kiếm như độc long lao ra từ đống gỗ vỡ!
Gần như khiến người ta muốn đứng dậy vỗ tay vì pha né tránh sách giáo khoa này!
Cú kiếm từng hạ gục Lộc Minh Dụ của Trần Tinh Nhiên bị Thôi Kiếm tránh được. Ngay sau đó, Thôi Kiếm xoay người tung kiếm, trong khoảnh khắc, thanh kiếm dài màu vàng trong tay hắn bùng nổ ra vô số tia sáng như nét bút mạnh mẽ vung ra, toàn bộ những điểm lóe sáng trước mặt đều là sát khí từ mũi kiếm tạo thành!
Tuyệt chiêu của Thôi Kiếm — “Vũ Lạc Phồn Tinh”!
Chiêu vừa tung ra, màn live stream lập tức dày đặc bình luận.
Như mưa to sấm dội, ánh kiếm rơi dày đặc, thật giả lẫn lộn, khi nhận ra sát khí ẩn trong hỗn loạn ấy thì mạng sống đã biến mất trong im lặng.
Đang đang đang đang đang ——
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, cùng với ánh kiếm dày đặc bùng nổ là âm thanh kim loại va chạm liên tiếp gần như nối thành một mảnh!
Đối diện thế kiếm như mưa ập tới, thanh kiếm trong tay Trần Tinh Nhiên lập tức biến thành kiếm-khiên. Đây gần như là loại vũ khí chỉ tanker mới dùng, lúc này vững như núi trước mặt, che kín toàn bộ cơ thể Trần Tinh Nhiên. “Vũ Lạc Phồn Tinh” của Thôi Kiếm giáng xuống, như mưa đập vào tàu chuối, tóe ra vô số tia lửa nhỏ!
Tay ra đòn không để sót, quân như biển lớn, địch kiếm chưa chạm đã có khiên chắn.
—— Binh Khí Phổ!
“… Má nó.”
Thôi Kiếm hiếm hoi buột miệng chửi một câu. Hắn suýt quên mất chiêu này của Trần Tinh Nhiên từng khiến khán đài bốn phía bùng nổ ở giải đấu “Binh Khí Phổ”. Chiêu này biến hóa từ kỹ thuật thương đấu của Dương Vân Triệt, tốc độ chuyển vũ khí nhanh đến mức gần như không có bất kỳ động tác báo trước. Vừa lúc Thôi Kiếm tung “Vũ Lạc Phồn Tinh”, vũ khí của Trần Tinh Nhiên đã đổi xong.
“Vũ Lạc Phồn Tinh” khó đối phó thật, nhưng kiếm-khiên lại khắc chế cực tốt — đứng vững như núi, vững chắc như bàn thạch, chặn toàn bộ cơn mưa kiếm ở bên ngoài!
Thanh kiếm dài màu vàng có sát thương cực mạnh nhưng kiếm-khiên của Trần Tinh Nhiên chỉ là lam phẩm, độ bền có hạn. Rất nhanh, dưới những đòn tấn công liên tiếp của kiếm vàng, nó cũng sụp đổ. Kiếm-khiên là vũ khí phòng ngự mạnh nhất nhưng cũng cực kỳ phụ thuộc vào độ bền. Với vũ khí khác, khi độ bền cạn ngoài việc giảm chút sát thương vẫn có thể dùng tiếp, nhưng kiếm-khiên mất hết độ bền thì hoàn toàn mất khả năng phòng thủ, đó chính là cơ chế của loại vũ khí này.
Khi lớp phòng ngự của kiếm-khiên bị phá tan, mặt khiên vỡ vụn, cơ thể Trần Tinh Nhiên cũng hoàn toàn lộ ra.
Những đường kiếm như mưa rào lập tức ngưng tụ thành một đòn chí mạng. Thôi Kiếm không hề do dự, mũi kiếm lóe sáng đâm thẳng về phía trước ——
Thứ Kiếm Thức!
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, khóe môi Trần Tinh Nhiên lại khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Nụ cười thoáng qua này không lọt khỏi mắt Thôi Kiếm. Hắn khựng lại chưa đến một giây, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Không ổn!
Nhưng đã quá muộn. Trần Tinh Nhiên thu hồi kiếm-khiên, đổi lại kiếm dài, mũi kiếm khẽ nâng, nhẹ nhàng gạt ngay chỗ mũi kiếm của Thôi Kiếm rồi cả người như mất trọng lượng, lướt nhanh về phía sau. Mượn lực tấn công của Thôi Kiếm, thân hình cậu như mũi tên bật khỏi dây cung mà thoát ra sau.
Ngay phía sau cậu chính là Ngải An đang đứng sững người!
“Vút ——”
Như bóng dơi đen xẹt qua bầu trời đêm, Trần Tinh Nhiên lướt nhanh, lướt ngang qua Ngải An ——
Khoảnh khắc tiếp theo, trong tay cậu không biết từ khi nào đã đổi thành roi dài, đầu roi tỏa ra như mạng nhện, quấn chặt lấy người Ngải An!
“Rầm ——!”
Tiếng cửa sổ vỡ vang giòn phá tan bóng đêm. Trần Tinh Nhiên quay mặt về phía Thôi Kiếm, lưng đập vào khung cửa tung tóe mảnh gỗ, nhẹ nhàng nhảy xuống ngoài cửa sổ. Roi dài siết chặt, kéo theo Ngải An với vẻ mặt kinh hãi cùng rơi xuống.
Mục tiêu của cậu ngay từ đầu vốn không phải Thôi Kiếm.
Từ cú kiếm đầu tiên lạnh lẽo như băng, cho đến lúc giao đấu kịch liệt sau đó, Trần Tinh Nhiên đều vô tình hay cố ý tách Thôi Kiếm ra khỏi vị trí của Ngải An. Chiêu “Mổ Kiếm” khiến Thôi Kiếm tưởng rằng mình đã nắm được thời cơ phản công, lao lên tấn công dữ dội. Nhưng không hề hay biết, hắn đã bị dẫn dắt về hướng khác và ngay phía sau Trần Tinh Nhiên chính là Ngải An.
Khi phá cửa sổ lùi ra sau, Trần Tinh Nhiên vẫn quay mặt về phía Thôi Kiếm, vì vậy Thôi Kiếm nhìn rất rõ trước khi kéo Ngải An đi, trên mặt Trần Tinh Nhiên thoáng hiện nụ cười như đã nắm chắc mọi chuyện.
Chiêu “Mổ Kiếm” kia, vốn mạnh mẽ và hiểm hóc như ưng bổ xuống đất, làm gì dễ tránh đến vậy?
Cái mà hắn tưởng là cơ hội phản công, thực ra chỉ là miếng mồi mắc trên lưỡi câu.
Vị trí của Thôi Kiếm lúc ấy hoàn toàn không thể cứu vãn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Tinh Nhiên kéo Ngải An không hề có sức chống cự ra ngoài. Chưa đến hai giây sau, giáp tím và lượng máu còn lại của Ngải An bị quét sạch, chết ngay dưới gốc cây ngoài cửa sổ.
Sức bùng nổ của Trần Tinh Nhiên mạnh đến mức ngay cả Lý Hạo Uyên cũng phải tránh né, huống hồ Ngải An trong tay cậu chẳng chống đỡ nổi chút nào. Mỗi đòn đều trúng thẳng, chưa kịp vung nổi một nhát kiếm thì đã chết gọn trong tay cậu.
Từ chỗ Thôi Kiếm đứng, hắn vẫn còn thấy vị trí cửa sổ vừa bị Trần Tinh Nhiên phá, bên ngoài là bóng tối và ánh trăng, nơi Ngải An ngã xuống như một nấm mồ đơn độc, lặng lẽ đứng giữa gió đêm, nghe như tiếng than khóc trong màn đêm.
Còn kẻ gây ra tất cả, trong mắt Thôi Kiếm chỉ để lại bóng dáng cùng chiếc khăn dài bay nhẹ, rồi tan vào bóng tối, biến mất không một tiếng động.
Thôi Kiếm siết chặt thanh kiếm dài trong tay, từ sâu trong tim lan ra một luồng lạnh lẽo khó tả.
Một đối thủ đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip