Chương 150.
“Hôm nay lại muốn đấu tập nữa hả?”
La Bạch Bạch sáng sớm ngái ngủ bước vào phòng huấn luyện: “Sớm dữ vậy... Em còn chưa tỉnh ngủ nữa.”
“Hôm nay không đấu tập.”
Dương Vân Triệt ngồi ở chỗ, đầu cũng không ngẩng lên: “Có chuyện muốn nói với mọi người.”
“Chuyện gì vậy?”
La Bạch Bạch ngơ ngác, trên mặt Tiêu Nam cũng lộ vẻ khó hiểu, nhìn ra được cả hai đều hoàn toàn không biết gì về chuyện ZMD sắp gặp phải.
Trần Tinh Nhiên thì ngồi nghiêm chỉnh, im lặng lắng nghe Dương Vân Triệt nói.
“Phó Châu.”
Dương Vân Triệt gọi giám đốc Phó.
“Tới đây.”
Phó Châu đi lại, trên tay cầm một xấp tài liệu, chính là bản trước đó đã đưa cho Dương Vân Triệt. Y đặt tài liệu lên bàn, đưa ánh mắt sang ba người còn lại đang tò mò.
“Tài liệu hơi dài, nói sơ mấy điểm chính thôi, còn lại các cậu có thắc mắc thì tự xem thêm.”
Dương Vân Triệt nói: “Nói ngắn gọn, là ZMD sắp bị mua lại.”
“Mua lại?”
La Bạch Bạch ngẩn người lặp lại, đầu óc mơ màng vừa nghe xong liền tỉnh táo hẳn: “Ai mua?”
Phó Châu đứng bên nói: “Tập đoàn Quảng Tụ.”
“Cái tập đoàn Quảng Tụ làm mảng công nghiệp thật ấy hả?”
Tiêu Nam sững người, gia đình anh ấy vốn cũng làm kinh doanh, quen biết không ít người trong thương trường nên đương nhiên đã nghe qua cái tên tập đoàn Quảng Tụ: “Không phải bọn họ chỉ làm công nghiệp thôi hả? Sao lại đi mua ZMD? Ngành này đâu có liên quan gì.”
Phó Châu liền giải thích tình hình hiện tại của tập đoàn Quảng Tụ, nói về việc Quảng Vân gần đây đã mua lại hai đội tuyển ở nước ngoài, đồng thời đang tiến hành thu mua thêm đội tuyển trong nước, ZMD chính là mục tiêu lớn nhất. Hơn nữa hội đồng quản trị ZMD đã bàn xong chuyện hợp tác với Quảng Vân, không bao lâu nữa ZMD sẽ đổi chủ.
“Vậy cũng đâu có gì to tát...”
La Bạch Bạch gãi đầu: “Dù sao tụi mình chỉ là thành viên trong đội, đổi ông chủ thì tụi mình vẫn tiếp tục đánh giải thôi, chắc chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mà đội trưởng này, Quảng Vân bỏ ra cả đống tiền để mua ZMD, trong tay anh còn có cổ phần câu lạc bộ, vụ này chắc anh cũng kiếm được một mớ lớn chứ?”
Dương Vân Triệt liếc cậu ấy một cái.
La Bạch Bạch: “?"
Mình nói sai gì hả?”
“Trọng điểm không phải chuyện đổi ông chủ.”
Phó Châu thở dài: “Thôi, Vân Triệt, để cậu tự nói với bọn họ đi.”
“Chủ tịch mới của tập đoàn Quảng Tụ có chút liên quan đến tôi.”
Dương Vân Triệt nói: “Nói là liên quan cũng chưa hẳn chính xác... Lần này bọn họ bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua ZMD, tôi chắc chắn mục tiêu chính là nhắm vào tôi.”
“Hả?”
La Bạch Bạch ngơ ra, đầu óc rối tung nhưng tỉnh táo hẳn, cậu ấy cầm tập tài liệu trên bàn lật xem, ở phần thành viên tập đoàn Quảng Tụ liền thấy tên chủ tịch đương nhiệm: “... Dương Kha?”
Dương Vân Triệt, Dương Kha. Cùng họ Dương, lại còn có mối liên hệ sâu xa, mối quan hệ của bọn họ đoán ra cũng không khó.
“Ừ.”
Dương Vân Triệt gật đầu: “Người tên Dương Kha này, là em trai tôi... cùng cha khác mẹ.”
“!!!”
“???”
Dù cả đội là đồng đội nhưng thực tế La Bạch Bạch và những người khác đều không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Dương Vân Triệt, huống chi Trần Tinh Nhiên mới gia nhập chưa lâu, lại càng chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện gia đình.
Chỉ biết chắc rằng Dương Vân Triệt là con nhà giàu, từ khí chất của anh là có thể thấy, không phải gia đình bình thường có thể nuôi dạy ra được. Cho dù bỏ qua chuyện gia đình thì bản thân Dương Vân Triệt làm tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều năm, tài sản cũng cực kỳ dư dả, được xem là một trong những tuyển thủ giàu nhất. Còn trẻ như vậy đã có thành tựu lớn, tất cả đều là do anh dựa vào thành tích tự mình tạo dựng.
Dương Vân Triệt đánh cho Hắc Triều mấy năm, lúc đó ZMD còn chưa có quy mô như bây giờ. Khi ấy anh gần như là gương mặt số một của câu lạc bộ, một mình đã kéo được hơn nửa lượng fan. Biết bao câu lạc bộ khác chìa cành ôliu mời gọi anh về. Vì muốn giữ chân anh, hội đồng quản trị ZMD thậm chí chia cho anh một phần cổ phần, từ tuyển thủ chuyên nghiệp một bước trở thành cổ đông, sự nghiệp của anh trong giới này cũng thành một truyền kỳ.
Dương Vân Triệt nghĩ ngợi một chút rồi kể cho mọi người nghe về gia đình mình.
“Cha tôi chắc các cậu từng nghe qua. Ông ấy tên là Dương Tùng Bi.”
La Bạch Bạch cảm thấy cái tên này có gì đó quen quen, Tiêu Nam thì trố mắt: “Vãi, Dương Tùng Bi? Doanh nhân siêu nổi tiếng đó hả? Cái ông nằm trong bảng tỷ phú ấy??”
Trần Tinh Nhiên ánh mắt vẫn bình thản, thậm chí còn hơi ngơ: “... Ai vậy?”
Cậu mới đến thế giới này chưa bao lâu, ngay cả tên tuyển thủ Liên Minh chuyên nghiệp còn chưa nhớ hết, huống chi tên một tỷ phú quốc tế.
“Không quan trọng. Chỉ cần cậu biết ông ta giàu bằng tiền bẩn là được.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác kia, Dương Vân Triệt bật cười rồi nói tiếp.
Chuyện cũng cũ rồi. Mẹ Dương Vân Triệt và Dương Tùng Bi là bạn cùng lớp đại học, tốt nghiệp xong yêu nhau, chưa đầy hai năm thì kết hôn và sinh ra Dương Vân Triệt. Khi đó ai nhìn vào cũng nghĩ đây đúng chuẩn gia đình hạnh phúc: vợ xinh đẹp, chồng là người thừa kế tập đoàn lớn, con trai vừa khỏe mạnh vừa thông minh.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Năm Dương Vân Triệt mười hai tuổi, anh tận mắt thấy xuất hiện một đứa em trai tên Dương Kha, nhỏ hơn anh ba tuổi là con riêng mà Dương Tùng Bi có bên ngoài.
Mẹ anh không chấp nhận, dứt khoát ly hôn rồi đưa con trai đi sống riêng. Còn Dương Tùng Bi trước áp lực gia tộc, cuối cùng cũng không chính thức cưới cái gọi là “tình yêu đích thực” kia về, chỉ giữ mối quan hệ mập mờ.
Dù là một người cha tệ nhưng đối xử với Dương Vân Triệt thì cũng không tệ lắm. Chỉ có điều vì chuyện của mẹ nên anh chẳng bao giờ nhìn ông bằng mắt tốt. Những năm gần đây sức khỏe Dương Tùng Bi ngày càng yếu, tuổi chưa già nhưng đã tính chuyện rút lui, còn Dương Vân Triệt thì đi theo con đường tuyển thủ chuyên nghiệp không có ý nhận lấy sản nghiệp. Thế nên Dương Tùng Bi mới đưa Dương Kha về, bắt đầu nuôi dưỡng làm người thừa kế.
Dương Vân Triệt nhấp ngụm nước, chậm rãi nói: “Đại khái là như vậy.”
La Bạch Bạch thăm dò: “Vậy tức là quan hệ giữa anh với Dương Kha không tốt lắm?”
“Hồi nhỏ thì còn được, nó vốn ngoan.”
Dương Vân Triệt cười nhẹ: “Nhưng con người ta thay đổi. Nhất là khi nó biết tôi chính là chướng ngại lớn nhất ngăn nó kế thừa gia tộc thì thái độ tất nhiên khác.”
Chưa kể mẹ ruột của Dương Kha mà Dương Tùng Bi gọi là ‘tình yêu đích thực’ cũng chẳng phải dạng vừa. Bà ta tính toán giỏi, ngày ngày rỉ rả bơm vào tai, không để nó ngoan lâu mới là chuyện lạ.
“Nếu vậy thì càng không nên dính vào chuyện ZMD để gây khó dễ cho anh chứ?”
La Bạch Bạch vẫn thấy khó hiểu: “Anh đâu định quay về nhận sản nghiệp thì anh đánh giải của anh, nó làm kinh doanh của nó, không phải ai lo việc nấy càng tốt à?”
“Cha mẹ tôi đã ly hôn, nhưng ông nội tôi vẫn luôn cho rằng tôi mới là người thừa kế chính thức của nhà họ Dương, lúc nào cũng bắt tôi đừng đánh giải nữa mà về nhận sản nghiệp.”
Dương Vân Triệt giải thích: “Tôi đã nói rồi, chờ tôi lấy được chức vô địch thế giới Vận Mệnh rồi mới tính. Thật ra cái lý do đó chỉ là để hoãn lại, nghĩ kéo được năm nào hay năm đó nhưng mà...”
Trần Tinh Nhiên hiểu ra: “Cho nên thấy ZMD có hy vọng vô địch, Dương Kha mới ngồi không yên, muốn chen vào quấy phá để anh không giành được vô địch?”
“Ừ.”
Dương Vân Triệt lại uống thêm ngụm nước: “Nó biết tính tôi, đã đặt ra mục tiêu thì sẽ không dễ bỏ, thua không phải tính cách của tôi. Chỉ cần tôi không lấy được cúp thì tôi buộc phải trở về làm doanh nhân, đó mới là điều nó muốn. Chỉ cần tôi lỡ mất một năm, nó lại có thêm một năm tiếp xúc với sản nghiệp nhà họ Dương, đến lúc đó nó có cơ hội lọt vào mắt gia tộc, trở thành người thừa kế cũng chưa biết chừng.”
Nói đến cuối, giọng anh mang theo ý cười mỉa.
“Dương Kha chịu bỏ số tiền lớn mua ZMD, chỉ để ép cậu thôi hả?”
Tiêu Nam không tin nổi: “Vậy thì không phải xong đời rồi à? Giờ ZMD đã bị mua, anh còn đánh giải được nữa không?”
Dù Dương Vân Triệt hiện là đội trưởng, là trung tâm cả đội nhưng trong mắt tư bản thì chẳng có quyền lên tiếng. Chỉ cần Dương Kha muốn, gã dễ dàng kiếm cớ ép Dương Vân Triệt không được lên sân và không được thi đấu.
Chỉ cần như vậy, ZMD thua trận cũng không quan trọng, với Dương Kha chỉ là một lần đầu tư thất bại. Nhưng với ZMD, đó chắc chắn là cú đánh mang tính hủy diệt.
Trong chốc lát, cả phòng huấn luyện rơi vào im lặng.
“Làm gì mà mặt ai cũng như đưa đám vậy?”
Dương Vân Triệt nhìn nét mặt của mọi người, an ủi: “Cho dù tôi không được đánh, không được lên sân thì mấy cậu vẫn có thể. Dương Kha cũng không ngu đến mức thay hết cả đội hình chính. Dù sao Quảng Vân bây giờ cũng đâu phải mình nó muốn là quyết, còn phải báo cáo với hội đồng quản trị.”
La Bạch Bạch hít mũi: “Đội trưởng mà không lên sân, tụi em biết đánh kiểu gì...”
“Còn có Tinh Nhiên mà.”
Dương Vân Triệt liếc sang Trần Tinh Nhiên đang cúi đầu im lặng: “Dù không có tôi chỉ cần có Tinh Nhiên, thêm Tiêu Nam, mấy cậu vẫn có hi vọng lớn để vô địch.”
“Vô địch như vậy thì có ý nghĩa gì nữa.”
Trần Tinh Nhiên cuối cùng cũng mở miệng.
Trên mặt cậu là sự phẫn nộ rõ ràng: “Nếu vì cái kiểu chuyện này mà anh không được lên sân thì tôi cũng không đánh.”
Dù võ đạo và eSports khác nhau nhưng trong lòng Trần Tinh Nhiên, cả hai có một điểm chung. Cậu hiểu rõ ngành game vốn khác, trong đó có tư bản chen vào, không thuần khiết như người khác tưởng. Nhưng nếu chỉ vì ân oán cá nhân mà khiến một tuyển thủ đáng lẽ phải tỏa sáng trên sân bị ép ngồi ngoài thì với cậu eSports đã không còn ý nghĩa.
Dù có vô địch mà không có Dương Vân Triệt thì còn tính là gì?
“Em cũng không đánh.”
La Bạch Bạch nói theo, gương mặt cũng nghiêm túc hẳn.
Tiêu Nam không mở miệng nhưng ánh mắt của anh ấy đã nói lên tất cả.
Phó Châu lên tiếng: “Này, đừng nóng quá, chuyện vẫn chưa chắc đâu... Hơn nữa mấy cậu đều ký hợp đồng rồi, tiền vi phạm hợp đồng đâu phải nhỏ.”
“Tiền thì tiền, ai sợ?”
La Bạch Bạch nói: “Chẳng lẽ em không gánh nổi...”
Cậu ấy nói được nửa câu thì khựng lại. Quả thực cậu ấy không gánh nổi... ZMD trả phí ký hợp đồng cao, tiền vi phạm hợp đồng cũng cao không kém. Mà La Bạch Bạch thì chi tiêu phung phí, cả phòng toàn thú bông, quần áo giày dép, đúng chuẩn dân sống hết sạch tiền lương.
Nghĩ ngợi một lát, La Bạch Bạch cắn môi: “Cùng lắm thì em đi vay, có gì mà không được...”
“Mấy cậu mà đều bỏ đi, thì giám đốc đội như tôi biết làm sao? Chắc cũng chỉ đành theo mấy cậu bỏ luôn.”
Phó Châu lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Giờ giai đoạn chuyển nhượng đã qua, Cúp Vận Mệnh cũng bắt đầu rồi, nếu bỏ lúc này thì chắc chắn giải này coi như bỏ.”
Tiêu Nam nói: “Nhưng cũng không sao, giải sau vẫn có thể đánh. Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau thì sợ gì? Thiếu một người thì giải này coi như bỏ thôi.”
Rất hiếm khi Tiêu Nam bày tỏ cảm xúc dứt khoát như vậy nhưng lời anh ấy nói lại chính là điều La Bạch Bạch và Trần Tinh Nhiên đang nghĩ.
“Mấy cậu...”
Dương Vân Triệt hơi ngẩn người, ánh mắt quét qua từng đồng đội, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Đứng ở vị trí của anh, quyết định của họ thật sự quá cảm tính thậm chí có thể gọi là dại dột. Tuổi nghề tuyển thủ đâu có dài, Tiêu Nam còn là người lớn tuổi nhất trong đội. Nếu bỏ Cúp Vận Mệnh lần này, chưa chắc lần sau vẫn giữ được phong độ hiện tại.
Nói thì dễ: không thi đấu, không cần vô địch. Nhưng làm sao Dương Vân Triệt lại không biết, họ đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi vì giải đấu này? Với một tuyển thủ chuyên nghiệp, chiếc cúp vô địch chính là tất cả, là mục tiêu mà họ dốc hết sức lực để giành lấy.
Dương Vân Triệt mấp máy môi, có rất nhiều điều muốn khuyên họ nhưng lý lẽ này thì ai cũng hiểu, ngay cả người bình tĩnh như Phó Châu cũng đã tỏ thái độ như vậy, anh còn có thể nói gì nữa?
Rất lâu sau, Dương Vân Triệt nghiêm túc gật đầu.
“Ừ. Chúng ta nhất định phải cùng nhau bước lên sân khấu, cùng nhau giành chức vô địch.”
"Một người cũng không thể thiếu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip