Chương 195.

Thôi Kiếm nhìn vào bảng điểm trong tay.

Trên đó ghi chi chít các hạng mục: tấn công, phòng thủ, khống chế, phản ứng, độ thuần thục kỹ năng… tất cả đều được chấm. Bề ngoài Thôi Kiếm nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng thực ra chấm điểm vẫn khá rộng rãi. Với con mắt của tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ cần đánh vài hiệp là hắn đã có thể nắm sơ qua trình độ của đối phương.

Chỉ cần không quá kém, kiểu như chẳng có chút kháng cự nào là bị hạ ngay thì cơ bản hắn đều cho điểm đạt. Còn nếu trong game có được vài pha xử lý sáng hoặc chạy trốn chiến thuật hợp lý, hắn sẽ cộng thêm điểm.

Người ngoài nhìn vào thì thấy học sinh nào cũng lên sàn là bị hắn hạ ngay, chưa chạm nổi vài chiêu. Nhưng Thôi Kiếm vẫn dựa trên tiêu chuẩn mà chấm khá chính xác.

"Số 17."

Anh lật bảng điểm sang trang sau, mắt vẫn không ngẩng: "Solo đạt Địa Sát 5, đánh bốn người cũng Địa Sát 5."

Trình độ trung bình. Nhưng đạt Địa Sát ở solo thì cũng không tệ, vì đánh solo khó hơn nhiều so với bốn người. Có thể lên được mức đó nghĩa là thao tác cá nhân cũng đáng để ghi nhận.

Hệ thống xếp hạng đầu mùa sẽ dựa trên mùa trước để phân chia. Nếu mùa trước đạt Tu La, mùa này sẽ bắt đầu từ Địa Sát đánh lên. Trần Tinh Nhiên mùa mới hầu như không leo rank, mùa trước cả solo lẫn team đều đạt Tu La, sau đó cũng như những tuyển thủ khác, chủ yếu chỉ đánh huấn luyện trong server thi đấu.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Trần Tinh Nhiên gật đầu: "Ừ."

Một lần phải coi thi cho nhiều người cũng rất tốn sức. Thôi Kiếm đã đánh liên tiếp hơn chục trận, chưa bao giờ dùng hết sức nên cũng hơi chán. Tên, số báo danh đều ghi ở mặt sau bảng, hắn cũng chẳng thèm lật coi. Dù gì nhiều thí sinh quá, làm sao nhớ hết được.

"Cậu kia là ai vậy?"

"Còn đeo khẩu trang với nón, đi thi mà phải che kín mít vậy á..."

"Chẳng có ấn tượng gì, lớp nào vậy?"

"Dáng nhìn khá cao ráo, phong độ đấy..."

Xung quanh vang lên mấy tiếng xì xào.

"Quy tắc rõ hết chưa?"

Thôi Kiếm lật bảng, mắt vẫn cúi xuống: "Nếu rồi thì vào chuẩn bị đi, cứ đánh hết sức cho tôi xem thực lực thật sự của cậu."

Trần Tinh Nhiên: "...Anh chắc chưa?"

Thôi Kiếm nhíu mày: "Không thì sao? Đây là bài kiểm tra chứ có phải chơi đùa đâu. Không đánh hết sức, lẽ nào cậu định trượt?"

Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu, đúng lúc ánh mắt chạm vào đôi mắt lộ ra dưới vành nón của Trần Tinh Nhiên thì hơi khựng lại.

Khoan đã.

Sao mà nhìn quen dữ vậy...

Dù đeo khẩu trang, đội mũ, nhưng dáng người, khí chất này, nhất là đôi mắt kia thì quá dễ nhận ra.

Thôi Kiếm vội cúi xuống, lật sang mặt sau bảng.

Lớp: Esport 2.

Số báo danh: 017.

Tên: Trần Tinh Nhiên.

Thôi Kiếm: "..."

Hắn tối sầm mặt.

Mẹ nó, sao lại bám theo tới đây nữa!!

Tưởng đâu giờ này Trần Tinh Nhiên phải đang trong trại huấn luyện, nào ngờ lại có rảnh về dự kiểm tra. Hắn xui xẻo cỡ nào lại đúng làm giám khảo.

Thật sự khó xử.

Thôi Kiếm toát mồ hôi lạnh ở thái dương: "Sao cậu lại đến dự kiểm tra nữa?"

Chỉ nghe giọng hắn là Trần Tinh Nhiên đã biết hắn nhận ra mình, bèn nhún vai: "Tôi vốn vẫn đang học mà, đương nhiên phải kiểm tra chứ."

Nói vậy cũng không sai.

Nhưng mà trình độ như cậu, lại chen vào thi chung với đám sinh viên non nớt, không thấy ngại à?

Muốn khoe át chủ bài đúng không?

Trong lòng Thôi Kiếm chửi thầm cả ngàn câu nhưng không dám nói ra.

Trần Tinh Nhiên: "Nhanh lên, kiểm tra xong tôi còn phải về trại huấn luyện nữa."

Thôi Kiếm: "...Được rồi."

Hai người nói chuyện nhỏ, mấy bạn xung quanh không nghe rõ, chỉ thấy cậu sinh viên đeo khẩu trang nói mấy câu với Thôi Kiếm rồi ngồi vào cabin thao tác.

Vừa vào game, Thôi Kiếm mở kênh chung: "Anh em, nể mặt chút đi, sau còn mấy người đang chờ kiểm tra."

Trần Tinh Nhiên rút đao: "Không phải anh kêu tôi đánh hết sức, cho anh thấy thực lực thật à?"

Thôi Kiếm tối sầm mặt: "Thôi khỏi, mấy vòng đấu thường trước tôi lĩnh giáo đủ rồi..."

Không chỉ ở mấy trận chính thức, trước đó khi quay show "Tinh Hà" hắn và Thịnh Đường còn từng đấu luân phiên với Trần Tinh Nhiên, cuối cùng vẫn thua. Nếu là đánh 4v4 thì còn đỡ, chứ solo thì hắn thật sự không muốn thử lại.

Năng lực solo của Trần Tinh Nhiên hiện giờ đúng là top của Liên Minh, đến cả Lộc Minh Dụ hay Lý Hạo Uyên cũng từng thua cậu.

Đánh thế éo nào?

Trong phòng, màn hình ảo có thể quan sát hình ảnh trận đấu, nhưng không nghe được tiếng nói. Mọi người chỉ thấy hai nhân vật Yêu Đao đứng đối diện, chưa ai ra tay trước.

"Sao vậy? Treo máy à?"

"Sao vẫn chưa đánh?"

"Chắc đang thử chiêu?"

"Solo Địa Sát thì chắc cũng không yếu, có khi vẫn lấy được điểm cao."

"Đừng đùa, vừa nãy còn có cả Thiên Tinh cơ mà, so thế nào được?"

"Đúng rồi, lại còn chọn Yêu Đao chuyên tấn công, không khéo chết lúc nào chẳng biết."

"Đi thi mà còn đeo khẩu trang, rõ ràng thích ra vẻ..."

Nhìn Trần Tinh Nhiên cầm đao đứng trước mặt, Thôi Kiếm thở dài. Dù không muốn đánh nhưng đây là kiểm tra, hắn là giám khảo thì phải có trách nhiệm mà không thể né tránh.

Thôi Kiếm mặt mày ủ rũ: "Ra tay nhẹ thôi đấy."

Trần Tinh Nhiên cười: "Được."

Dù sao cũng là đồng nghiệp, cậu sẽ không tuyệt tình.

... Khốn thật, mình thật sự không muốn đánh với cậu đâu.

Thôi Kiếm thầm rủa rồi cũng rút kiếm, ra chiêu trước.

Keng!

Trên quảng trường Viễn Lăng sơn trang, kiếm khí bùng nổ, gió cuốn xoáy ầm ầm!

Thôi Kiếm lao tới trước mặt Trần Tinh Nhiên, chân giẫm mạnh xuống đất khiến cả mặt đất rạn nứt. Một đường kiếm khí như rồng bay xuyên mây, khí thế dữ dội!

Trước đó kiểm tra học sinh khác, hắn đều giữ sức, không cần dốc toàn lực. Nhưng lần này đối mặt Trần Tinh Nhiên, hắn không dám coi thường mà ra chiêu đã là sát chiêu mạnh mẽ.

Khác biệt rõ ràng. Ngay cả trong lớp, mọi người cũng thấy Thôi Kiếm lúc này không giống bình thường.

"Sao thầy Thôi khí thế khác hẳn vậy?!"

"Ủa, chuyện gì vậy!"

"Thằng kia chọc giận thầy à..."

"Khác hẳn mấy trận trước, dữ dội quá!"

Cả lớp ồ lên. Trước đó Thôi Kiếm đã cho người ta cảm giác chênh lệch giữa tuyển thủ chuyên nghiệp và người thường. Nhưng lúc này, hắn như thần linh giáng xuống, kiếm thế mạnh mẽ khiến ai nhìn cũng thấy sợ hãi.

Nếu hắn dùng thực lực này ngay từ đầu, chắc học sinh nào cũng bị hạ ngay lập tức.

Không biết vì sao Thôi Kiếm lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng ai cũng nghĩ giống nhau.

—— Cậu sinh viên nam đeo khẩu trang kia tiêu rồi.

Sắp bị đánh gục ngay.

Nhưng đúng lúc ý nghĩ đó vừa lóe lên, nhân vật trong màn hình cũng chuyển động.

Ong——

Ánh đao lạnh như nước xé toạc không khí. Cả quảng trường Viễn Lăng dường như vang lên tiếng gió mùa thu, tiếp đó như có một vụ nổ im lặng bùng ra, khí thế dữ dội cuộn trào.

Đối mặt thế công hung mãnh của Thôi Kiếm, ánh mắt Trần Tinh Nhiên hơi nheo lại. Cậu bước lùi một nhịp, tay phải siết chặt đao, thân đao xoay vòng, bất ngờ lao lên nghênh chiến.

Đao pháp Cửu Hình Thập Tam, đón lấy nhát này!

Trong khoảnh khắc, Thôi Kiếm dựng tóc gáy, toàn thân như bị ngắm chặt bởi súng ngắm, từng điểm yếu đều bị khóa chặt!

Trần Tinh Nhiên quả thật xứng danh Trần Tinh Nhiên, một nhát đao nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại mang khí thế lật trời. Thôi Kiếm chỉ cảm giác như cả một ngọn núi ập tới trước mặt, trong ánh đao vừa tấn công vừa phòng thủ, rõ ràng còn lưu lại chút chậm trễ, chỉ cần nhìn kỹ là thấy biến hóa khôn lường. Kiếm dài trong tay hắn lập tức đổi hướng, eo chân dồn lực, né qua chỗ mạnh nhất trong thế công của Trần Tinh Nhiên, sau đó lợi dụng mũi kiếm, bước theo kiếm thức mà đâm tới, phản công thẳng vào tay cầm đao của Trần Tinh Nhiên.

Tới hay lắm.

Ánh mắt Trần Tinh Nhiên hơi sáng lên, mang theo một tia tán thưởng. Quả nhiên không hổ là cao thủ đứng đầu về kiếm thuật trong Liên Minh, chiêu ứng đối vừa rồi quá tinh tế.

Cậu cũng đổi thế đao, khí thế bất ngờ thu lại, lưỡi đao xoay vòng đánh ngược, từ trước chém xéo ra sau, thuận thế cắt nghiêng, chém thẳng vào sườn đối thủ.

Trần Tinh Nhiên vẫn giữ thể diện cho Thôi Kiếm, ra chiêu có chừa, không dùng đến tuyệt kỹ hay ảo ảnh, thế công vẫn để lại đường sống.

Thôi Kiếm nghiêng người thoát ra, kiếm chém lên nhưng lại bị đao của Trần Tinh Nhiên chặn đứng, ngay sau đó đối phương liền áp sát bổ đao, Thôi Kiếm một lần nữa xoay kiếm đỡ lại ——

Đang! Đang! Đang!

Đao quang kiếm ảnh đan xen trong chớp mắt như tia lửa tóe ra giữa lò rèn, ánh đao đỏ rực chớp loáng, kiếm quang xoay tròn như chim én lượn!

Đây nào phải là bài kiểm tra gì?

Rõ ràng là trận đấu đỉnh cao của tuyển thủ hàng đầu!

“Ồ ——”

Cả phòng học lập tức vang lên một trận hô kinh ngạc, mọi người đồng loạt đứng bật dậy, mắt không rời được hình ảnh hai thân ảnh liên tục va chạm, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

“Má ơi!!”

“Tao quỳ, cái quái gì đây?!!?”

“Cái đệt…… Tao đang xem thi đấu hay gì?”

Cảnh tượng này tuyệt đối không phải học sinh bình thường có thể làm được!

Dù không rành thì ai cũng nhìn ra, trong màn hình Thôi Kiếm đang đối chiến cùng kẻ mang Yêu Đao cực kỳ khủng khiếp kia, thân ảnh xoay vần, ánh đao phóng khoáng ngập tràn, khiến người xem choáng ngợp, lại mang theo khí thế như sắp phá tan cả màn hình, giống hệt chiến thần giáng thế, trời long đất lở. Chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng đủ khiến người nổi da gà toàn thân!

Thân pháp bậc này, áp lực kinh người từ đao pháp này, có thể đấu ngang ngửa với tay kiếm hàng đầu Liên Minh như Thôi Kiếm, trong toàn bộ trường học này chỉ có một người.

Mọi người nhìn nhau, rồi đồng thanh hô to một cái tên:

“Trần Tinh Nhiên?!”

Thôi Kiếm toát mồ hôi lạnh nhưng trong lòng lại hừng hực phấn khích. Rõ ràng Trần Tinh Nhiên không hề dùng trạng thái thi đấu khi đánh với hắn, chỉ đang luyện đao. Ra chiêu phần nhiều lấy thế áp đảo, ánh đao dày đặc nhưng vẫn luôn để lại đường phá giải, không hề bít chặt toàn bộ.

Lúc này Trần Tinh Nhiên bước đi như rồng, vung đao tung hoành, đường đao trong tay cậu như độc long lao vút ra, xé trời bổ xuống! Thôi Kiếm mắt dán chặt vào ánh đao, nhanh chóng vung kiếm đỡ lấy. Ngay sau đó, khoảng sân trống ở Viễn Lăng sơn trang vang rền tiếng va chạm binh khí, liên miên không dứt. Người xem vừa hoa mắt vừa máu nóng sục sôi, cả phòng học gần như nín thở khi thấy hai người liên tục áp sát đấu tay đôi cực kỳ nguy hiểm.

Một nhát kiếm rồng tung hoành, chẻ đôi ánh trăng sáng rực!

Cánh tay Thôi Kiếm rung lên, kiếm dài chém xuống rồi bật ngược lên, trong trên dưới giao thoa, kiếm quang như một con rồng uốn lượn bay lên, nghênh đón đao chém dữ dội của Trần Tinh Nhiên, ngay sau đó kiếm quang bùng nổ dồn dập, "Vũ Lạc Phồn Tinh" trực diện áp tới!

Đang đang đang đang đang…

Trần Tinh Nhiên không hề có ý né tránh, tuy tốc độ công của đao không nhanh bằng kiếm dài phiêu dật kia, nhưng cậu lấy chậm trị nhanh, ánh đao trong tay mang thế như sấm sét ngàn quân, chặn lại từng đợt kiếm phong dày đặc. Khí kình va chạm bùng nổ ầm ầm, cả Viễn Lăng sơn trang như bị cuốn vào sóng thần, sát khí ngùn ngụt, tựa như muốn xuyên thủng màn hình ập tới người xem.

Đao quang kiếm ảnh chằng chịt, tiếng binh khí chói tai vang không ngớt, khiến sinh viên trong phòng học mắt không dám chớp như linh hồn cũng bị kéo theo trận chiến đỉnh cao này. Trận đấu của các cao thủ hàng đầu, vừa hiểm hóc vừa lộng lẫy, so với những bài kiểm tra trước đó thì đúng là trẻ con chơi đồ hàng, buồn cười đến đáng thương.

Kiếm của Thôi Kiếm vút lên như điện, đao của Trần Tinh Nhiên thì sắc bén tuyệt đối, bất kể ai ra chiêu đều khiến người ta chỉ biết ngẩng đầu thán phục.

Đây chính là tuyển thủ chuyên nghiệp!

Trong lòng mọi người kinh ngạc không thôi, dán chặt mắt vào màn hình, sợ bỏ lỡ bất kỳ khung hình nào. Mỗi một động tác, mỗi một lần ra chiêu đều vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ. Nhưng cho dù không phân tích, chỉ cần nhìn bằng mắt cũng đủ cảm nhận được trận đấu dữ dội mang lại trải nghiệm thị giác như một bộ phim điện ảnh siêu cấp.

Hai người đánh chừng ba phút, máu đều giảm dần, không khác biệt mấy. Nói là chiến đấu thì đúng hơn là luận bàn. Mỗi chiêu, mỗi thế hủy diệt chiêu trước hầu như không cần suy nghĩ, nơi hai người đi qua chẳng khác nào xe lu nghiền nát, mặt đất, vách tường, cột gỗ, lá trúc đều bị chém nát, vết kiếm đao in hằn khắp nơi.

Thôi Kiếm đánh đến mức sảng khoái cực độ, cùng Trần Tinh Nhiên luyện đao đúng là một loại hưởng thụ. Khó trách khi Trần Tinh Nhiên muốn tìm người tập luyện, biết bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp tranh nhau đến như ong bu quanh mật. Mỗi chi tiết xử lý trong trận đấu của cậu đều khiến người sáng mắt, giống như mây tan thấy trời xanh, lợi ích vô cùng.

Thôi Kiếm chộp lấy một khe hở thoáng qua, hai tay siết chặt chuôi kiếm, đồng thời lao lên bên phải, dồn toàn lực tung ra một nhát kiếm không tiến thì lùi, thẳng hướng vào chỗ sơ hở của Trần Tinh Nhiên!

Ánh mắt Trần Tinh Nhiên khẽ nhíu lại, chiến ý cũng bùng lên theo chiêu kiếm tuyệt diệu này.

Ong ——!

Đường đao trong tay cậu bất ngờ vang lên tiếng rít xé gió, mãnh liệt như sấm sét, ánh đao lóe sáng, tựa chim ưng khổng lồ lao xuống, lại giống giao long tung hoành giương nanh múa vuốt bổ thẳng tới, sát khí dày đặc khiến Thôi Kiếm như nghẹt thở.

"Cửu Hình Thập Tam Đao" —— một tay thúc giục sát chiêu!

Một đao này sát khí bùng nổ bốn phía như lửa bùng cháy, ánh sáng lạnh lẽo che kín tầm mắt Thôi Kiếm. Hắn cảm nhận kình lực cuồn cuộn từ đao của Trần Tinh Nhiên truyền đến, quấn quanh rồi đột ngột phá tan lực cản trên tay, một tia lạnh lẽo lướt qua yết hầu.

Keng ——

Lưỡi đao của Trần Tinh Nhiên sượt qua yết hầu Thôi Kiếm chỉ trong kẽ hở nhỏ nhưng không chém sâu thêm. Lực đạo vừa bung ra liền được thu về, khống chế cực kỳ chuẩn xác.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt, sinh viên trong phòng không hề nhận ra.

Nhưng Thôi Kiếm biết rõ, hắn đã thua.

Trần Tinh Nhiên lùi lại hai bước, cả hai tách ra, trở về vị trí ban đầu như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng xung quanh đầy dấu vết đao kiếm tàn phá lại chứng minh trận chiến vừa rồi dữ dội cỡ nào.

Trần Tinh Nhiên thu đao vào vỏ, mỉm cười với Thôi Kiếm: “Cảm ơn.”

Dù sao Thôi Kiếm cũng là giám khảo, sau này còn phải chấm thi cho người khác, nếu đánh bại hắn thì không hay. Trần Tinh Nhiên cũng không cố gắng làm nổi bật bản thân. Chiêu vừa rồi thúc đao sát pháp, cả hai đều hiểu rõ thắng bại đã phân, không cần đánh tiếp.

Thôi Kiếm sững sờ thoáng chốc, rồi lập tức hiểu ra. Hắn cũng thu kiếm vào vỏ, thở ra, cười nói: “Quá đỉnh.”

Ngay sau đó, chế độ võ đạo kết thúc, vì không ai ngã xuống nên trên màn hình hiện lên hai chữ “Hòa”.

Lúc này, cả phòng học vẫn chưa hoàn hồn, biểu cảm đầy chấn động, thật lâu không thể nói nên lời.

Cả lớp chìm trong tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip