Chương 49.
Từ phòng y tế đi ra, con đường trên sân trường có các bạn học xôn xao quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
Đối với Trần Tinh Nhiên mà nói cậu chỉ tham gia một cuộc thi đấu bình thường, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Nhưng từ khoảnh khắc cậu xuất hiện tại giải đấu Người Mới, hình tượng của cậu trong mắt mọi người đã hoàn toàn khác biệt.
Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, các diễn đàn game lớn và mạng xã hội sôi nổi với vô số bài đăng nóng hổi. Lý lịch trước đây của Trần Tinh Nhiên ở trường và thực tế đều bị "đào" lên:
Vào được Esport Thủ Đô với thành tích lý thuyết xuất sắc và điểm văn hóa cao, ngày thường luôn kín tiếng. Mãi đến gần đây mới xuất hiện đỉnh cao trên Livestream Tinh Hà với thân phận "Dạ Thiêu". Trong thời gian quá ngắn, cậu đã trở thành một trong những streamer hàng đầu của Tinh Hà, liên tục giao đấu với đội trưởng hai đội tuyển danh tiếng Dương Vân Triệt và Lộc Minh Dụ. Kỹ thuật "đua dao" điêu luyện của cậu tựa như một cao thủ ẩn danh trong truyện kiếm hiệp, mang đậm màu sắc thần bí.
Đương nhiên, cùng với việc lý lịch của cậu được tiết lộ, những bức ảnh chụp Trần Tinh Nhiên từ nhiều góc độ khác nhau lan truyền trên diễn đàn trường cũng đồng thời được đăng tải lên mạng. Trong thời đại thể thao điện tử phát triển mạnh mẽ này, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có thể được đối đãi như ngôi sao. Người vừa có kỹ thuật giỏi vừa có ngoại hình đẹp luôn được săn đón. Một "Vua Đao" mới nổi của server trong nước, ngoại hình lại là một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh, hai yếu tố này cộng lại khiến độ nổi tiếng của Trần Tinh Nhiên tăng vọt. Ngay cả khi chưa phát sóng, số lượng người theo dõi phòng livestream của cậu đã tăng lên hàng trăm ngàn.
"Bạn .... Bạn học Trần..."
Một bạn học nữ mạnh dạn tiến lên, dè dặt hỏi: "Có thể chụp chung một tấm ảnh không?"
Trần Tinh Nhiên có chút bất ngờ, gật đầu: "Được thôi."
"Cảm ơn bạn!"
Bạn học nữ vui vẻ móc điện thoại ra, chỉnh góc độ rồi giơ tay chữ V chụp ảnh cùng Trần Tinh Nhiên.
Trần Tinh Nhiên không tạo dáng gì đặc biệt, chỉ đứng rất đơn giản, dù là camera thường cũng chụp được cậu vô cùng đẹp trai.
"Trời ơi, mặt bạn nhỏ quá!" Bạn học nữ ôm điện thoại, nhìn khuôn mặt mình to hơn hẳn trong ảnh, mắt đầy ngưỡng mộ: "Mình là fan livestream của bạn đó, theo dõi từ lâu rồi."
Trần Tinh Nhiên mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Cảm ơn bạn."
Rõ ràng là tuổi vừa trưởng thành, còn nhỏ hơn bạn học nữ vài tuổi, nhưng bạn học nữ vẫn cảm thấy tim mình bị "trúng đạn": "Vậy... vậy thì cố lên nha, sau này nhất định phải lên đấu trường chuyên nghiệp đó, mình sẽ đến tận nơi cổ vũ bạn!"
"Cho mình xin chữ ký được không?"
Cô bạn nữ kia đi rồi, phía sau Trần Tinh Nhiên lại có tiếng gọi.
Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ quyến rũ, khiến Trần Tinh Nhiên khựng lại một chút quay đầu nhìn, liền thấy Dương Vân Triệt đứng ngay sau lưng mình, trong mắt ánh lên ý cười: "Bạn học Trần?"
"Ừ."
Trần Tinh Nhiên nghiêng đầu: "Ký ở đâu?"
"Ký vào tim tôi này."
Dương Vân Triệt nói đùa.
Trần Tinh Nhiên liếc xéo anh một cái nhỏ rồi bỏ đi, không quay đầu lại.
Dương Vân Triệt bước nhanh theo kịp, giọng có chút tủi thân: "Bao giờ thì định lôi tôi ra khỏi sổ đen đây hả?"
"Xem tình hình đã."
"Vô tình thật."
Dương Vân Triệt cao hơn Trần Tinh Nhiên gần một cái đầu, lúc không nói gì thì đúng là một nam thần esports lạnh lùng cao ngạo, nhưng trước mặt cái "ông cụ non" nhỏ tuổi này lại chẳng còn chút dáng vẻ cao ngạo nào: "Giải đấu cũng xong rồi, bao giờ thì định đến ZMD báo danh?"
Trần Tinh Nhiên dừng bước: "Tôi vẫn còn là sinh viên mà, muốn vào đội chắc phải xin phép thầy cô và chủ nhiệm chứ?"
Dương Vân Triệt đã liệu trước: "Xong xuôi hết rồi."
Trần Tinh Nhiên: "..."
Nhanh thật.
Chuyện một sinh viên mới năm nhất trở thành thành viên chủ chốt của đội tuyển danh tiếng ZMD là một tin tốt để trường quảng bá ra bên ngoài, nhà trường đương nhiên sẽ không từ chối. Trong lúc Trần Tinh Nhiên còn đang chuẩn bị cho giải Người Mới, Dương Vân Triệt đã lo xong xuôi mọi thủ tục với lãnh đạo trường, dùng danh nghĩa đội ZMD giúp cậu làm hết giấy tờ, lúc nào cũng có thể đến báo danh.
"Chọn ngày không bằng nhằm ngày."
Chưa ký hợp đồng ngày nào, Dương Vân Triệt vẫn cứ lo lắng như vịt đến miệng còn bay mất, thừa cơ nói luôn: "Dù sao thủ tục cũng xong hết rồi, lát nữa trực tiếp đi xe tôi đến căn cứ luôn nhé? Ở căn cứ có phòng trống, hợp đồng tôi cũng nói rõ rồi, mai là có thể ký chính thức luôn."
Trần Tinh Nhiên cúi đầu nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng được."
Sau giải Người Mới, ở trường ngoài việc học ra cậu cũng không có việc gì khác. Cuộc sống ở Esport Thủ Đô đối với Trần Tinh Nhiên là một trải nghiệm mới mẻ, nhưng chỉ vài ngày nữa là đến tuần thi của trường, cậu lại không có thành tích tốt như nguyên chủ, nếu thật sự phải ôn tập, thi cử như những học sinh khác thì cũng rất mệt mỏi.
Trần Tinh Nhiên cúi đầu nhắn tin cho Ngô Phi Ngang rồi nói: "Tôi về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước."
"Tôi đi với cậu."
Hai người cùng nhau đi một đoạn trong trường rồi trở về ký túc xá của Trần Tinh Nhiên.
Đây là ký túc xá đơn, tuy không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi. Bàn trà sofa sạch sẽ, trên bàn có một máy tính và màn hình lớn, sạch sẽ không chút bừa bộn. Tất cả đồ đạc đều ở đúng vị trí, ngăn nắp không hề cẩu thả, giống như con người Trần Tinh Nhiên vậy.
"Mang một bộ quần áo tắm là được, những thứ khác ở căn cứ có hết."
Dương Vân Triệt nhìn lướt qua ký túc xá của anh: "Nếu có đồ gì cần mang thì mai căn cứ có thể cử người đến giúp cậu thu dọn."
Trần Tinh Nhiên cụp mắt xuống: "Không có gì cần mang hết."
Trong ký túc xá đồ đạc đều là của nguyên chủ, không có gì thuộc về đồ đạc cá nhân của cậu.
Cậu bước lên trước, cẩn thận đặt chiếc cúp vô địch giải Người Mới lên bàn. Chiếc cúp mạ vàng có hình một Ảnh Vũ Giả, sau lưng đeo một cây cung dài, tay cầm thanh Đường đao thon gọn, mũi đao chỉ về phía bầu trời xa xăm, như đang thách thức các vị thần.
Chiếc cúp và chiếc máy tính của nguyên chủ đặt cạnh nhau, ánh nắng dịu nhẹ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hòa quyện với màu vàng của chiếc cúp.
"Không mang cúp theo à?"
Dương Vân Triệt hỏi.
Trần Tinh Nhiên im lặng một lát rồi lắc đầu: "Ừ, cứ để ở đây đi."
Dừng một chút, Trần Tinh Nhiên tiện tay lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra: "Tôi đi tắm một lát, anh chờ tôi nhé."
Phòng tập của trường không có hệ thống thông gió tốt như phòng tập riêng của ZMD, chơi lâu vẫn hơi bí, người cậu ra chút mồ hôi, quần áo dính vào người hơi khó chịu.
"À..."
Dương Vân Triệt theo phản xạ gật đầu, ngồi xuống sofa, vừa ngồi xuống đã cảm thấy có gì đó không ổn: "...Hả?"
Anh còn chưa kịp định thần lại, Trần Tinh Nhiên đã cởi phăng chiếc áo ngoài trước mặt anh.
Làn da trắng nõn của chàng thiếu niên thoáng chốc khiến mắt Dương Vân Triệt lay động.
"Chờ, từ từ..."
Giọng Dương Vân Triệt đột nhiên lắp bắp.
"Sao vậy?"
Trần Tinh Nhiên cởi áo được một nửa, nghi hoặc quay đầu lại.
Cởi chiếc áo khoác mỏng dài tay ra, bên trong là một chiếc áo ba lỗ màu trắng, rộng rãi khoác trên người, lộ ra một đoạn eo thon thả trắng trẻo.
"Ngay... ngay tại đây?"
"Có gì đâu, đều là con trai hết mà."
Giọng Trần Tinh Nhiên thờ ơ. Người tập võ không câu nệ tiểu tiết, trước đây ở võ quán, cậu và các anh em đều thẳng thắn gặp nhau ở nhà tắm lớn.
Lời nói thì đúng là như vậy...
Giọng Trần Tinh Nhiên bình thản, không hề có chút ngại ngùng nào, ngược lại khiến Dương Vân Triệt bắt đầu nghi ngờ có phải mình bị đám fan kia ảnh hưởng, trở nên không còn đơn thuần nữa. Anh khẽ hắng giọng: "Vậy cậu thay đi, tôi ở đây chờ cậu, tắm xong chúng ta cùng nhau về căn cứ."
Đúng vậy, mọi người đều là con trai, có gì mà ngại, mùa hè Tiêu Nam và Du Hoằng Vĩ mặc áo ba lỗ đi lung tung trong căn cứ cũng có ai nói gì đâu.
Dương Vân Triệt nghĩ thầm như vậy, ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng về phía Trần Tinh Nhiên.
Da trắng quá, eo thon quá...
Có điều gầy quá, vẫn là mập thêm chút nữa thì tốt. Về sau phải kêu dì Đồng làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng hơn mới được, tuyển thủ chuyên nghiệp phải thường xuyên tập luyện cường độ cao để thi đấu, không có một thân thể tốt sao được?
Trần Tinh Nhiên tùy tay treo bộ quần áo thay ra lên, cầm quần áo rồi mình trần đi vào phòng tắm, để lại Dương Vân Triệt một mình ngồi trên sofa lo lắng.
Phó Châu: Bao giờ về? Thành viên mới của tôi sao rồi, khi nào dẫn về nhà?
Ánh mắt Dương Vân Triệt dừng trên tin nhắn điện thoại, cầm điện thoại gõ chữ trả lời: Ngay bây giờ.
Tin nhắn vừa gửi đi, trong phòng tắm liền truyền ra một tràng tiếng nước xối xả, trong ký túc xá đơn yên tĩnh nghe đặc biệt rõ.
Dương Vân Triệt lập tức có chút đứng ngồi không yên, anh thầm nhủ trong lòng "Đều là con trai hết, có gì đâu", một bên lại không khống chế được suy nghĩ vẩn vơ.
Theo diễn biến của một vài cốt truyện, có phải lát nữa sẽ là không mang sữa tắm hoặc khăn tắm rồi kêu anh mang vào giúp không?
Nếu thật là như vậy, anh có nên tránh mặt đi che mắt lại không?
Không được không được, như vậy cũng quá kỳ cục, làm như phim truyền hình mà cứ giấu đầu hở đuôi.
Hay là nên bình tĩnh đưa qua giúp?
Nhưng cậu đang tắm, chắc chắn là không mặc gì rồi lỡ nhìn lung tung, Trần Tinh Nhiên đấm cho một phát chắc anh nằm đất nửa ngày mất...
Màn hình trong đầu Dương Vân Triệt điên cuồng hiện lên đủ loại hình ảnh.
Mười phút sau, tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần rồi tắt hẳn, cũng không có tình tiết kỳ lạ nào như anh tưởng tượng.
Dương Vân Triệt khẽ thở phào nhẹ nhõm mà có chút tiếc nuối, lúc này điện thoại của Trần Tinh Nhiên đặt trên bàn trà sáng lên -- có người gọi điện thoại cho cậu.
"Tinh Nhiên, có điện thoại."
Dương Vân Triệt gọi vọng vào phòng tắm.
"Tôi đang sấy tóc, anh giúp tôi nghe máy đi."
Giọng Trần Tinh Nhiên từ bên trong vọng ra.
Dương Vân Triệt liếc nhìn màn hình, ba chữ "Lộc Minh Dụ" đặc biệt dễ thấy.
Anh khựng lại một chút rồi nghe máy.
"Trần Tinh Nhiên?"
Giọng Lộc Minh Dụ từ đầu dây bên kia truyền đến, trong giọng nói có vẻ vui mừng không giấu giếm: "Tôi nói chuyện xong với hội đồng quản trị rồi, họ đồng ý cho cậu đến Mãn Thiên Tinh đánh chính thức, hợp đồng cũng là theo chế độ thành viên chính thức, khi nào cậu rảnh đến căn cứ Mãn Thiên Tinh, chúng ta nói chuyện nhé? Thôi được rồi, cậu bây giờ vẫn còn ở trường hả? Tôi đến trường tìm cậu."
Vậy mà thuyết phục được cả đám cổ hủ của câu lạc bộ Mãn Thiên Tinh rồi?
Dương Vân Triệt có chút kinh ngạc. Lộc Minh Dụ không có cổ phần trong công ty, có tiếng nói nhất định trong giới lãnh đạo câu lạc bộ giống như anh. Mà đám cổ đông của Mãn Thiên Tinh anh cũng có chút hiểu biết, tìm một người mới không có bất kỳ kinh nghiệm thi đấu nào đánh chính thức thật sự quá mạo hiểm, đội Mãn Thiên Tinh lại là "cây hái ra tiền" của câu lạc bộ, dễ gì nhả ra. Xem ra Lộc Minh Dụ vì kéo Trần Tinh Nhiên vào đội đã tốn không ít công sức...
Tiếc cho đội trưởng Lộc, chậm một bước rồi!
Khóe miệng Dương Vân Triệt cong lên, lộ ra một nụ cười ác ý hả hê, nói vào điện thoại: "Ồ? Đội trưởng Lộc à, cái trò đào góc tường này giờ không thịnh hành đâu."
Giọng Lộc Minh Dụ ở đầu dây bên kia khựng lại một chút. Giọng Dương Vân Triệt rất dễ nhận ra, hai người lại là đối thủ lâu năm trên sàn đấu, nghe một cái là biết ngay.
"Dương Vân Triệt?"
Lộc Minh Dụ kinh ngạc nói: "Bọn ông bắt cóc Trần Tinh Nhiên hả? Gan to thật đấy, tin tôi ra khỏi cửa là báo cảnh sát không?"
Dương Vân Triệt: "..."
???
Ủa bị bệnh à? Hình tượng của tôi ở trong lòng ông là cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip