Chương 21
Kim Bona chạy thốc chạy tháo một mạch về khách sạn, cơn căng thẳng cuốn lấy nàng như con rắn đói ăn lâu ngày. Việc đối mặt với Eunseo đã thật sự trở thành thử thách lớn, cú sốc tâm lý đợt trước khiến tâm trí nàng rối rắm hết cả lên, cảm giác tội lỗi lại dâng cao đôi phần làm nàng khó thở. Cũng may vì thuốc giúp nàng tỉnh táo để có thể chạy về đây, nếu không Bona dám chắc rằng bản thân sẽ mất kiểm soát rồi lại tự làm tổn thương cơ thể mình lần nữa.
...
Cửa hàng đĩa than.
Lảng vảng hết kệ này tới kệ khác, nghe hết bài nhạc này lại tới bản nhạc khác, Son Eunseo đều thấy không vừa ý. Âm nhạc không lọt nổi vào tai em, chúng cứ du dương cất lên một cách sáo rỗng chưa từng có. Eunseo ngồi ở ghế tựa, lặng lẽ đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương, thở ra hơi nặng nhọc.
Con mèo thân hình quá khổ kiêu sa nằm trên kệ đựng đĩa, đuôi nó cong tớn lên còn mặt thì rầu hơn hoa héo. Mèo ta sầu buồn thay cho cô chủ, không ngờ cái duyên tình nghĩ rằng đứt gánh kia lại quay về theo lối ẩm ương phát khiếp, chẳng rõ ràng mà cứ lươn lướt như cơn gió thoáng qua, hại cô chủ tương tư đến giờ chưa hết.
Shaki chán ngán quay mặt đi đến phía Bargi, không ngắm vẻ mặt đờ đẫn kia thêm nữa. Ấy rồi tên Bargi cứ nhảy nhót, chạy khắp quán làm mặt mèo ta đã méo mó lại càng nhăn nhó thêm. Shaki hằm hè thầm quở trách Bargi không biết đồng cảm với cô chủ, đấy chính xác là một trong những lí do Shaki cảm thấy tự hào về bản thân nó, vậy thôi.
Đến giờ chuẩn bị cho show diễn ngày mai cũng là buổi diễn cuối cùng trong khuôn khổ concert, anh quản lí như thường lệ đến đón Eunseo.
"tới giờ rồi Eunseo"
"nhanh vậy sao?"
Eunseo cười trừ, tạm thời tỉnh mộng khỏi đống suy nghĩ hoài nghi rắc rối trong đầu mà đứng dậy rời khỏi quán. Bargi thấy em có dấu hiệu muốn di chuyển, ngay lập tức chạy tới bên. Còn bé Shaki thì nhón chân, nhảy bổ từ kệ đĩa vào lòng Eunseo theo thói quen.
"mà anh ơi, nguời đó..."
"cô gái hồi sáng?"
Khỏi cần nói hết câu, anh quản lí thừa hiểu em đang hỏi về vấn đề gì. Kể từ lúc sáng tới giờ, cứ trung bình 1 tiếng là anh nhận được cuộc gọi của Eunseo, mà tất cả câu hỏi đều là về ân nhân cứu mạng, về duy nhất 'cô gái hồi sáng'.
"vâng, em muốn hỏi thôi, tò mò cô ấy trông như thế nào"
"chiều cao vừa phải, chắc đứng tới tai em, gương mặt rất đẹp" anh quản lí ậm ừ miêu tả lại.
"thế có nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi không ạ?"
"hừm..ảnh camera mờ lắm, không thể thấy rõ"
"haizz...cảm ơn anh"
Nét mày Eunseo hạ xuống hẳn, đượm tí thất vọng. Shaki nằm gọn trong lòng thấy vẻ mặt hối tiếc của ai đó lập tức phẩy phẩy chiếc đuôi xù rơm tỏ vẻ chán nhường. Nó thiết nghĩ nên đem cô chủ đi bói tình duyên, xem xem thứ vận khốn nạn nào dám bám víu cái thân cao kều này dứt mãi không được, chứ cứ để Eunseo đau lòng như vậy, Shaki xót, xót lắm.
...
Ngày hôm kia, buổi concert.
Ba người Dawon, Yeonjung và Bona ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình. Tấm vé Seola đặt là nơi hàng ghế chính diện sân khấu, hơn nữa được xếp trên cao nên thấy được trọn vẹn các tiết mục. Theo trình tự sắp xếp sẵn, Eunseo luôn mở đầu buổi diễn với giai điệu quen thuộc.
Should have been the best that I never had
Gave you all I got, I can't get it back
Might have been the first, but I'm not your last
Should have been the best that you never had
You are my favorite regret
You are my favorite regret now, baby
You are my favorite I keep drinking about you (I'm pouring shot after shot)
I love the way it burns, I'm overthinking about you
You come around, so you can't see it hurts
Nhịp điệu bài hát không quá buồn nhưng câu từ thì đối lập, càng nghe càng cảm nhận thì càng thấy day dứt, dằn vặt bứt rứt không yên. Lời bài hát chính là sự tiếc nuối, hụt hẫng mà có lẽ người trong guồng chắc chắn hiểu ra. Dawon lẫn Yeonjung vừa nghe vừa lén lút nhìn lấy Bona vài lần, cốt để xem phản ứng của nàng ra sao, bởi bài hát này vốn dĩ ám chỉ tới nàng.
Đôi mắt long lanh của Bona dường như chẳng để ý thứ gì khác vào tầm mắt, nó cứ ghim chặt lấy bóng dáng Eunseo trên sân khấu y đinh đóng cột. Những ngón tay bé nhỏ bấu chặt lấy nhau, cao độ tới nỗi toát mồ hôi.
Trước khi tới, Bona đã uống tận hai viên thuốc, để đảm bảo mình không bị cơn căng thẳng ảnh hưởng. Nàng muốn xem em đánh đàn, nghe tiếng em hát, hoà mình vào giai điệu hồn em sao cho vẹn toàn suốt buổi diễn.
Cả Dawon, Yeonjung, hai đứa ngồi ngay cạnh, chúng nó đã vờ như không thấy những chấm nước mắt li ti ứa trên khoé mi nàng, mặc kệ cho cảm xúc Bona tự nhiên tuôn trào.
Kết thúc buổi biểu diễn, các nhân viên hướng dẫn ba người đi đến khu vực nghỉ ngơi của nghệ sĩ để trò chuyện. Vì chỉ có vé của Bona là vé VIP nên mình nàng mới có quyền vào, còn hai đứa kia phải đứng chờ bên ngoài.
Đứng trước cửa phòng là anh quản lí, vừa nhìn lên mặt Bona tức khắc nhận ra.
"cô...người sáng nay..."
Bona mím môi, ánh mắt xoáy thẳng vào quản lí, anh có chút khó hiểu nhưng đành giữ im lặng cho nàng. Bước vào phòng, va ngay mắt là dáng ngồi đợi chờ của Eunseo, trên bàn còn có card và album được kí tên sẵn. Ngoài ra, hai nhân vật không thể tách rời cũng ở trong phòng. Nằm gục dưới chân em là chú cún Bargi ngoan ngoãn, chễm chệ bên ghế đối diện là con mèo béo lắm lông đang trợn tròn mắt nhìn nàng.
Shaki không giấu nổi vẻ khó tin, mắt nó tròn xoe, vài chiếc ria mèo khẽ động đậy. Mèo ta cứ chằm chằm dán sự chú ý lên Bona, đến tận khi nàng tới cạnh Eunseo. Nhận ra hơi người ở gần, em mở lời.
"chào cậu, cậu khoẻ chứ?"
"..."
Không lời hồi đáp, câu nói như lấp lửng rơi vô thức trong chân không. Kim Bona một mực ngồi đấy ngắm em, đôi môi xinh xắn tuyệt nhiên chẳng hé mở. Cảm xúc Bona đang bị đảo lộn, mặc dù đã bình tĩnh hơn lúc kéo tay em ở vỉa hè nhưng áp lực vẫn đè nén lên tâm trí Bona, nàng muốn nói ra mà không tài nào nói được, cứ như có cục đá chắn ngang họng.
"cậu gì ơi? cậu có nghe thấy mình nói không?"
"..."
"cậu có ở đấy đó chứ?"
"..."
"cậu ơi?"
Giọng Eunseo khẩn trương, em lo lắng vươn tay đặt lên đầu Bargi. Chú chó to hiểu ý chủ, 'gâu' lên một tiếng ra hiệu có người.
"cậu ở đó, cậu có thể đáp lại mình không? một từ thôi cũng được mà..."
"..."
Con mèo Shaki vất vưởng tại ghế đối diện mong ngóng hành động tiếp theo, xem liệu Bona có chịu mở lời hay chung thuỷ lặng im.
Điều gì tới sẽ tới, Bona âm thầm chạm nhẹ tay mình lên tay Eunseo, mắt không ngừng nhìn lên đôi mắt trống rỗng của Eunseo. Ý thức có sự động chạm, em mới thở phào yên tâm.
"vậy ra cậu có đó, tại sao không thể trả lời mình?"
"..."
Tay Bona dần dà đặt hẳn lên tay em, nước mắt phút chốc vương trên gò má. Với một người mất đi thị lực như Eunseo, các giác quan còn lại trở nên nhạy cảm hơn cả, không khó để em nghe thấy tiếng nấc nghẹn. Sốt sắng và thấp thỏm.
"cậu đang khóc ư? có chuyện gì kể mình nghe được chứ?"
"..."
"cậu ơi..."
"chị xin lỗi..."
Kim Bona toan rút tay khỏi Eunseo, nhanh chóng đứng dậy chạy vụt khỏi phòng. Eunseo nghe tiếng, đờ cả người, cứng họng không bật nổi chữ. Vỏ não như bị kim chích vào, tê dại không tả nổi, tưởng tượng vừa xảy ra vụ nổ inh tai khiến toàn thân em chấn động.
Anh quản lí thấy Bona vội vàng chạy đi, tâm tư xộn xạo bước vào phòng.
"bạn gái vừa nãy sao chạy đi rồi?"
"anh...người đấy...vỉa hè?...lúc sáng...." giọng Eunseo lạc đi rõ thấy, hốc mắt em lần đầu tiên sau phẫu thuật tiết ra huyết lệ. Những giọt nước mắt xúc động tuôn thành dòng, không thể kìm lại. Anh quản lí nhìn em mà mình mẩy kinh ngạc, làm việc với Eunseo suốt 4 năm mà bây giờ mới thấy em khóc, khóc với đôi mắt tê bại tưởng chừng mãi mãi không thể khóc được nữa.
"phải, là cô ấy..."
Câu trả lời trong bối rối từ anh quản lí đang đánh lên que diêm trong đầu em. Cái tình yêu thuở nào vun vén bỗng chốc vùng lên bóp nghẹt trái tim em như đánh gục tâm can. Em nghe ngực mình nhoi nhói, chất giọng Bona văng vẳng bên tai giống như liều vitamin, một miếng bông băng cho vết nhung nhớ hở miệng chưa lành lặn.
"Bona, Bona, Bona unnie...chị ấy...đúng rồi...chị ấy đó...Bona...Shaki..đúng là chị ấy..."
Mèo Shaki mừng thay cô chủ, nó réo lên tiếng 'meow' ngân thật dài.
Chao ôi thứ tình yêu đốt đổ, thứ tình yêu trơ lì và gai góc, thứ tình yêu nhấn nhá tâm hồn hai kẻ thương nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip