Chương 5: Kế Hoạch Dụ Phu

Thời gian chuẩn bị cho chuyến du lịch cũng gần như đã bắt đầu. Mỗi người cần chữ ký xác nhận của phụ huynh mới có thể tham gia.

JiYeon đương nhiên rất dễ, mẹ cô chưa bao giờ hà khắc đối với những hoạt động ngoại khóa thế này liền có thể lấy được chữ ký của mẹ.

Chỉ khổ thân cho HyoMin, do làm bảo bối của nhà làm gì mà bây giờ mỗi lần muốn đi chơi cùng bạn bè là cả một vấn đề, Ham Min Ki bảo vệ con vô đối ông thời thời nhất nhất đều muốn thấy cô con gái nhỏ phải luôn bên cạnh ông, còn muốn đi đâu thì cũng phải xem chỗ đó có thuộc địa phận của ông không cái đã.

Khóc lóc năn nỉ hơn nữa này dường như không hề có kết quả, gương mặt tươi cười hằng ngày của HyoMin tắt hoàn toàn, thay vào đó là gương mặt bí xị đầy bực dọc.

Trong lúc lòng đang buồn bực cực hạn vì sự phong kiến vô lý của người ba này, thì EunJung chợt xuất hiện ánh mắt của HyoMin chợt sáng lên vô cùng, đối với tâm tình mấy ngày nay của EunJung đã làm cho HyoMin không còn né xa chị như trước kia, mà giờ cô có thể thoải mái một chút mà nói chuyện với chị.

"Chị! trường tổ chức đi chơi ở BunSan 3 ngày 2 đêm, em muốn đi, chị xin ba mẹ cho em đi có được không" chiêu này cô dùng từ nhỏ đến lớn với ba mẹ, bây giờ nó đã bị miễn nhiễm với ai người thì chỉ còn một người nữa thôi

EunJung ngồi xuống chân bắt chéo lại không phản ứng gì, cũng không chú ý chút gì đến cô em gái này.

HyoMin thừa biết chị có gì đó với JiYeon nếu không lại tự nhiên đồng ý chở cô đến gặp JiYeon mấy lần. Ý nghĩ này vừa chợt sáng lên, đôi chân mày liễu nhướng lên.

"Chị, JiYeon đã xin được chữ ký của mẹ cô ấy rồi, cô ấy sẽ đi đó" HyoMin thừa biết không cần nói nhiều chỉ cần nhắc nhẹ một cái liền sẽ nhận được phản ứng ngay.

"Cho HyoMin đi đi! con cũng có việc ở chi nhánh bên đó, 3 ngày đó con sẽ trông chừng con bé." Đúng như dự tính của HyoMin, nhắc đến JiYeon chị sẽ như vậy

Kim Hee Sun ngồi yên gọt trái cây nãy giờ không lên tiếng, nhưng khi chợt nghe loáng thoáng cái tên JiYeon, lại nhận được lời đồng ý của con gái lớn lãnh khốc này của bà lần đầu tiên mở miệng bảo hộ cho đứa em gái được đi chơi với trường. Điều này khiến bà có chút bận lòng.

HyoMin nhìn về phía ba mẹ lại thấy hai người không phản ứng, liền hiểu họ đã chấp nhận cho cô đi, quả thật vui không thể tả, cô nhảy nhót vui mừng chạy về phòng mình.

Lúc này Ham Min Ki bảo EunJung vào phòng để bàn về chính xác của công ty, Kim Hee Sun lại có chút mệt nên lên phòng nghỉ trước.

Sáng hôm sau là thứ 5, lớp của JiYeon và HyoMin được nghỉ, HyoMin liền gọi điện kéo JiYeon đi dạo phố.

Đến quầy đồ bơi, HyoMin bay thẳng vào lựa lựa chọn chọn bộ đồ bơi đáng yêu, Còn JiYeon lại không thích bơi cho lắm nên không muốn chọn, nhưng HyoMin lại dứt khoát muốn cô chọn lấy một bộ với ví dụ " Lỡ như biển đẹp quá, muốn tắm rồi sao? " Vấn đề này có chút đúng, nên JiYeon cũng lựa đại một bộ.

Hôm nay là buổi sáng đẹp trời cho một chuyến đi dã ngoại, HyoMin vui vẻ đến nổi nhảy lung tung cười không ngậm được mồm, lần đầu tiên cô được gia đình cho đi như vậy lại được chị bảo hộ nữa chứ, không vui sao được.

JiYeon ánh mắt có chút suy tư, không biết hôm nay là ngày chính thức diễn ra sự kiện giữa hai người, cô thật không biết nó có phát sinh gì hay không.

Chuyến đi trên xe vui vẻ cực kì, các bạn trẻ máu lửa nhiệt huyết làm cho hướng dẫn viên cũng bốc cháy theo. Đi hơn 7 tiếng cuối cùng đoàn xe cũng đến nơi

Lịch trình rất hấp dẫn

+ Xuất phát tại trường học.

+ Đến nơi, dựng lều, cắm trại, nghĩ ngơi

+ Hoạt động tự do

+ Tối đốt lửa trại

+ Ngày hôm sau tham quan khu rừng quốc gia

+ Tắm biển, hoạt động tự do

+Đến nơi mua sắm nổi tiếng của Ninh Phong

+ Tối tổ chức đêm ca nhạc do các lớp tự chuẩn bị.

+ Hôm sau tham quan khu di tích

+ Về lại trường, kết thúc chuyến đi

Các học sinh cực kì hăng say tham gia hoạt động của trường đưa ra, nam thì đi dựng lều, nữ thì dựng củi, sắp xếp đồ.

Nhóm trẻ cười cười nói nói, những trận giỡn vui vẻ người nhìn vào thấy được bọn họ thật là đang tự tạo nên kỹ niệm đẹp cho chính mình.

Đêm đến, nhóm lửa trại vui vẻ cực kì, nhà trường không cho uống nước có cồn nên chỉ có thể dùng nước ngọt để tiếp cuộc vui.

Đến 9h , điện thoại của HyoMin vang lên, mắt của HyoMin trọn tròn khi thấy tên người gọi

"Dạ! Chị" HyoMin đứng lên đi ra ngoài để nghe điện thoại.

"Song chưa, về khách sạn ngủ" Chị không cần biết là cô khác khao thế nào được ở chung một chỗ với bạn bè, chưa kết thúc cuộc vui, chị đã gọi bắt cô về.

Vẻ mặt của HyoMin méo mó như muốn khóc, JiYeon thấy được liền đi đến bên cạnh HyoMin xem tình hình. Thấy trước mắt là vị cứu tinh HyoMin liền mang điện thoại mình ném vào tay JiYeon rồi chạy đi chỗ khác như việc này không hề liên quan đến mình.

Cầm điện thoại trên nay, sắc mặt JiYeon diệu đi rất nhiều " Alo " tiếng nói ngọt ngào vang trong loa điện thoại đến tai của EunJung

Chết tiệt thật, chỉ vừa nghe 1 chữ Alo của cô thôi mà cơ thể của chị cũng đã phản ứng rồi.

"Ách cái này.... chị có thể để cho HyoMin ở cùng chúng em đêm nay hay không?" cô không muốn nhìn cảnh HyoMin khóc lóc bị bắt về như kiếp trước mà chỉ đứng nhìn không làm được gì cho cô bạn của mình, liền bạo gan mở lời.

"Đổi lại! tôi được gì?" Câu hỏi này có thể gọi là liên quan không khi mà JiYeon xin cho HyoMin mà cô phải cho chị cái gì

Không nghỉ thì thôi, càng nghỉ càng đỏ mặt, sự kiện đó sẽ xảy ra vào ngày mai. Tuy rằng sẽ không có bước cuối nhưng cũng không chắc rằng cô có giữ được mình trước sự cám dỗ của chị hay không.

"Chị.... Chị... muốn thế nào?" JiYeon thẹn thùng hỏi lại

"Tôi muốn thế nào, em còn không hiểu sao, Yeonie?" Chị nhấn mạnh chữ " Yeonie" trong tà ác.

"Em không biết" Đúng rồi, giả ngây ngô một chút mà chị sẽ thích hơn đó nha.

Chị thật hết cách với sự ngây ngô này của cô gái nhỏ, có lẽ cô là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mặt chị, lại không chút sợ còn cười thật đáng yêu nữa chứ. Nó khiến chị ngày càng muốn chím hữu cô hơn thế nữa.

Chị không trả lời, JiYeon cũng không nói lại, mà hai người lại cư nhiên tự hiểu đối phương như thế nào.

Cúp điện thoại, trong trạng thái là chị không có nói câu cho HyoMin ở lại đêm nay nhưng cô lại tự quyết định cho HyoMin ở lại.

"HyoMin, đừng buồn nữa, EunJung unnie đã cho cậu ở lại rồi đó" Đi đến bên cạnh cô gái nhỏ đang ngồi ôm mình thúc thít, đôi viền mắt đã bắt đầu đỏ, JiYeon an ủi

"Thật chứ?" Cô còn nghi ngờ liền quay sang hỏi.

"Tớ lừa cậu thì được gì?" JiYeon nhìn thẳng vào mắt của HyoMin, mang cho cô một niềm tin mãnh liệt.

"JiYeon, cậu muôn năm, yeah....!" Khi nhận được câu khẳng định của JiYeon, tâm trạng của HyoMin liền vui vẻ trở lại, bỏ qua hết tất cả mọi buồn lo lúc nãy mà vui vẻ ra nhảy muốn cùng mọi nười.

Đêm hôm nay JiYeon ngủ không được, mắt cô cứ mở thao tháo, nhịp tim cứ đập thành thích, cảm giác này không lẽ cô lại nôn tới ngày mai đến như vậy sao? " JiYeon à! mày từ khi nào mà mê gái đến như vậy " JiYeon tự trách mình không chút tự trọng cho bản thân một chút nào....( mai ghế 😂)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip