5.5. I hate what's between us
"Jimin? Bọn trẻ đâu rồi?"
Jimin nhìn lên từ điện thoại của mình. Namjoon đang đứng đằng sau anh, họ nhìn nhau qua gương khoảng một giây trước khi Jimin bật dậy ra khỏi ghế, liếc nhìn đồng hồ treo tường và rủa thầm.
Namjoon thở dài, "Anh đã tin tưởng giao bọn trẻ cho em", anh nói rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh không có gì là bình tĩnh cả.
"Em xin lỗi, bọn trẻ nói sẽ chơi bên ngoài nhưng em không để ý thời gian", Jimin thốt lên, "Anh có thấy hai đứa ở ngoài không?"
Namjoon hít một hơi vào lồng ngực, giữ nó sau vài giây rồi thở ra bằng mũi. Anh không được căng thẳng lúc này, không thể để mình căng thẳng vì điều này. Những đứa trẻ sẽ ổn thôi, chúng đang ở trong công ty anh mà. Anh lặp đi lặp lại hành động đó vài lần trước khi nhìn vào mắt Jimin một lần nữa. "Nghe này! Jimin. Anh đang mang thai và đang rất căng thẳng, nó không phải là một sự kết hợp tuyệt vời, phải không? Em tốt hơn --- "
"Hyung?"
Jungkook đỏ bừng mặt khi cả hai hyung dừng lại và ngẩng đầu về phía cậu. Cậu nuốt nước bọt trước khi đẩy cánh cửa rộng hơn để đi vào trong. Cậu thấy Jimin và Namjoon thoải mái hẳn ra khi thấy hai anh em sinh đôi đi cùng. Cậu bé đang ngủ ngon lành trong vòng tay của cậu trong khi cô bé lao vào vòng tay của Namjoon.
"Chú!" Cô bé khóc nức nở trên vai Namjoon. Anh bối rối nhăn mặt nhìn Jungkook.
"Em thấy cô bé đang khóc đi tìm anh trai mình", Jungkook chỉ mong Jimin và Namjoon không chú ý đến sự run rẩy trong giọng điệu của mình. Cậu nghĩ mình đã tập luyện trước nhiều lần điều chỉnh tâm trạng đủ để sẵn sàng đối mặt với hai người, diễn xuất chưa bao giờ là sở trường của Jungkook. "Em đã giúp cô bé đi tìm anh trai, cậu bé đã ngủ thiếp đi bên trong một trong những phòng thay đồ trong khi tụi nhỏ chơi trốn tìm."
Cuối cùng, một nụ cười cũng đã xuất hiện trên khuôn mặt của Namjoon, "Nghe đúng với nhóc Yoongi rồi. Cảm ơn em, Jungkook."
Jungkook đưa cậu bé đang ngủ cho Jimin. Jimin đã nhìn chằm chằm vào cậu suốt, cậu biết cái nhìn đó có nghĩa gì. Cậu cảm thấy chột dạ quay sang nhìn Namjoon, "Đó là việc nên làm mà, hyung."
"Anh sẽ đưa hai đứa về nhà bây giờ. Em có đi cùng không, Jimin?"
Jimin gật đầu, "Có, chờ một lát, hyung. Anh có thể đi trước; Em sẽ theo sau."
Namjoon mỉm cười rồi rời đi với cậu bé đang ngủ trên tay và Yoonji theo sau anh. Jungkook buộc mình phải mỉm cười khi cô bé quay lại vẫy tay chào họ. Cậu cảm thấy thật thảm hại. Thực sự, thực sự, thảm hại.
"Taehyung ở đâu?"
Jungkook quay lại với Jimin. Cậu túm lấy cổ áo của alpha và lườm anh với ánh mắt chết người, "Anh đang cố làm gì vậy, Park Jimin?"
"Anh không hiểu ý em --- ---" Jimin nghẹn lời khi Jungkook siết chặt cổ áo.
"Đừng có nói những thứ nhảm nhí nữa, anh đang cố làm gì vậy?"
Jimin cười nhếch mép nhìn cậu, cảm thấy máu mình sôi sục lên. "Anh đang cố gắng để làm cho em là của anh ."
Jungkook chớp mắt, hai lần....ba lần. Cái nhếch mép trên môi Jimin biến mất nhưng giờ nó đã được thay thế bằng vẻ cau có. Cậu nhìn lại Jimin thấy alpha đang nhìn chằm chằm vào mình. "Tôi sẽ không bao giờ là của anh, Park Jimin. Tôi sẽ không bao giờ là của anh nữa . Dù anh đang cố gắng làm gì đi nữa thì nó không làm được gì đâu. Taehyung sẽ không rời bỏ tôi, anh ấy không thể rời xa tôi. Anh có hiểu điều đó không?"
Jungkook nao núng biết cái nắm trên cổ áo anh đã yếu đi khi Jimin nắm lấy tay cậu từ từ đẩy nó ra. Ánh mắt lạnh thấu xương của Jimin xuyên thấu tâm hồn cậu, cậu cố gắng hết sức để phớt lờ nó đi nhưng không làm được .
"Cậu ấy đã gặp cặp song sinh."
Jungkook thở dài, rút tay ra, "Chỉ có cậu bé."
"Cậu ấy có nhận ra không?"
"Taehyung đã rất đau khổ, Jimin. Những gì anh đang cố làm cũng chỉ làm tổn thương Taehyung thôi!"
Jungkook không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy ra. Cậu vẫn nhớ rất rõ ánh mắt của Taehyung lúc đó khi Jungkook tìm thấy anh. Anh ấy đang ôm chặt lấy cậu bé như thể đó là nguồn sống của anh. Jungkook có thể ngửi thấy mùi hương táo của Taehyung và của cậu bé dù đứng cách đó không gần, cậu biết mùi hương của họ hoàn hảo với nhau đến mức nào.
Một phần trong lòng Jungkook như vỡ vụn ra. Taehyung trông rất bối rối, lạc lõng nhưng đồng thời trông anh cũng rất mãn nguyện. Anh ấy trông thật bình yên hạnh phúc khi ôm chặt cậu bé trong vòng tay như muốn bảo vệ cậu bé khỏi mọi thứ. Taehyung đã tìm thấy tổ ấm của mình, và điều đó làm tan nát trái tim Jungkook, vì tổ ấm đó không phải là cậu.
Cậu cúi xuống và đối mặt với Taehyung, "Đi thôi, Tae". Đôi mắt trong veo của Taehyung ngước lên nhìn cậu, anh bối rối hơn bao giờ hết khi cố gắng đưa cậu bé đang ngủ ra khỏi vòng tay của mình. Sau đó, một điều đánh gục Jungkook. Taehyung đánh dấu mùi hương lên cậu bé, Taehyung đánh dấu cậu bé là của mình. "Anh vừa làm gì vậy, Tae?"
Taehyung, người trông thật nhỏ bé và dễ bị tổn thương vào lúc này, thì thầm nói: "Nó không phải là --- "
"Cậu bé không phải là con của anh, Tae. Nó không phải là con của chúng ta. Anh không thể đánh dấu mùi hương của mình lên cậu bé!"
"Tất nhiên, nó đau chứ!" Giọng nói của Jimin khiến Jungkook rời khỏi đoạn ký ức vừa rồi, "Đó là những đứa con của cậu ấy!"
Jungkook giờ chỉ cảm thấy một màu đỏ, cậu không thể kiểm soát được cơn giận dữ của mình.
Lòng bàn tay cậu đau nhói sau khi giáng một cú tát vào má Jimin. Khuôn mặt của Jimin vẫn quay sang một bên, hàm anh nghiến lại trong khi lòng bàn tay của Jungkook vẫn lơ lửng trong không trung. Không khí xung quanh họ đặc quánh sự căng thẳng và Jungkook có thể ngửi thấy sự tức giận tỏa ra từ cơ thể của Jimin.
Cậu giấu lòng bàn tay ra sau lưng và lùi lại một bước.
Cậu bỏ chạy.
_____
Nếu không phải vì tiếng hét của cặp song sinh thì đây là lần thứ hai trong ngày Seokjin nghĩ người vừa bước vào cửa hàng là khách hàng, và người mới tới là Namjoon. Tụi nhỏ đang gọi tên anh, giọng nói rõ dần khi tụi nhỏ chạy vào nhà bếp quấn lấy đùi anh.
Anh nhìn xuống xoa nhẹ đầu bọn nhỏ, "Ngày hôm nay của các con như thế nào, con yêu?"
Yoongi thả chân Seokjin ra vươn tay nắm ra nắm vô về phía anh. Seokjin biết ý nghĩa của cử chỉ đó, cúi xuống bế Yoongi lên. Yoonji rút ra một mảnh giấy từ ba lô của mình đưa nó cho Seokjin.
"Oh," Seokjin ngân nga kinh ngạc khi mở tờ giấy ra. Một bức vẽ ấn tượng khác từ cô con gái mình, "Bố sẽ treo nó lên tủ lạnh."
Seokjin cúi xuống thơm lên má Yoonji, trước khi cô bé chạy lại chỗ Namjoon đang đứng. Anh khựng lại khi dí mũi vào ngửi Yoongi, nhận ra trên người con trai mình đang có mùi hương của người khác. Mùi hương đó.
"Seokjin-hyung," Tiếng gọi thu hút sự chú ý của Seokjin. Anh nhìn từ con trai sang Namjoon rồi sang chàng trai nhỏ hơn đứng bên cạnh dáng người cao lớn. "Jimin đi cùng với em, cậu ấy nói rất thích đồ ăn của anh. Em hy vọng anh không thấy phiền, cậu ấy cứ khăng khăng đòi đi cùng."
Mắt Seokjin mở to kinh ngạc, "Oh, Park Jimin."
Alpha mỉm cười, "Rất vui được gặp lại anh, hyung. Em đã không ăn món gà của anh từ hôm qua đến hôm nay. Hiện tại em không có người quản lý nên không có ai đặt chúng cho em hết."
Seokjin bối rối trong giây lát, "Oh. Ah. Em là người.......?"
Seokjin chuyển ánh mắt sang Namjoon khi thấy cậu cười khúc khích, "Giờ em đã biết Jimin đặt gà rán hàng ngày ở đâu rồi."
Alpha chế giễu, "Nó rất là ngon, okay? Em thực sự thích gà ở đây."
"Cảm ơn," Seokjin gật đầu với họ. "Hai em có muốn ăn gì không? Đừng lo lắng về việc thanh toán, anh đãi."
Jimin vỗ tay, "Ah! Tuyệt vời. Thế thì tuyệt quá, hyung. Với lại, em muốn nói chuyện với anh và Namjoon-hyung về một vấn đề quan trọng. Như là về người quản lý của em."
Namjoon giật mình chúi đầu vào Jimin, "Cái gì?"
"Namjoon-hyung, en muốn Seokjin-hyung làm quản lý của em."
"Cái gì?" Một lần nữa Seokjin và Namjoon cùng hét lên. Namjoon cảm thấy rùng mình. Anh đang liếc nhìn Jimin, người vừa thốt ra một một điều thật buồn cười trong khi Seokjin bối rối. Anh là một đầu bếp, tại sao Jimin lại muốn thuê anh làm quản lý?
Namjoon chớp mắt hồi phục sau cú sốc, "Em đang nói về cái quái gì vậy? Em có nghĩ anh sẽ cho em làm việc với một omega không?" Anh liếc nhìn Seokjin, "Em không có ý xúc phạm anh, hyung. Em không thể để anh làm việc với một alpha, một người chưa có bạn đời ở đây."
Jimin tặc lưỡi nhìn omega lớn hơn, "Em biết Seokjin-hyung là một omega. Vậy thì đã sao? Anh ấy hoàn hảo cho công việc, hyung. Em đã biết Seokjin-hyung khi bọn em còn học đại học, em biết anh ấy đủ trách nhiệm để làm quản lý của em. Anh ấy là người cuối cùng, em hứa."
Seokjin nhìn chằm chằm vào Namjoon, đợi omega nhỏ hơn trả lời lại. Nhưng Namjoon chỉ im lặng, giống như cậu ấy đang xem xét nó, anh không can thiệp chỉ giữ im lặng trong suốt cuộc trao đổi của Namjoon và Jimin. Anh? Một người quản lý? Không biết Jimin đang nghĩ cái gì trong đầu?
_____________________
Thực sự mình rất thích Alpha Jimin trong truyện này (*^-^*)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip