6.2. My heart can only chase after time on a train no one remembers

Ba ngày sau khi nam diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng đến ăn tại cửa hàng (người tiết lộ là khách hàng trung thành của anh) đã đề nghị anh làm quản lý, Seokjin nhận được một cuộc gọi từ Namjoon, người đã trở thành sếp lớn của Jimin. Anh biết Namjoon sở hữu một công ty giải trí lớn, nhưng anh không biết bạn mình đang nắm giữ hai nghệ sĩ tốt nhất hiện nay. Dù sao đi nữa CEOs muốn giữ kín danh tính của họ, vậy nên nếu nói rằng Seokjin chỉ ngạc nhiên thôi thì không đủ diễn tả đúng cảm xúc hiện giờ của anh. Chỉ trong một tuần, anh đã biết thêm rất nhiều điều khiến anh bất ngờ.

Seokjin trầm mặc suy ngẫm có nên nhận cuộc gọi không. Anh suy nghĩ rất lâu cho đến khi điện thoại ngừng reo, rốt cuộc thì anh cũng không bắt máy. Anh cũng không biết vì sao mình không bắt máy, có lẽ anh sợ những gì Namjoon có thể nói với anh. Cậu ấy đã không ngừng gọi tiếp, sau một lúc Seokjin thấy chiếc xe của chàng trai trẻ đậu trước cửa hàng của mình.

Seokjin mỉm cười nhìn omega đang vẫy tay bước ra khỏi xe. Namjoon chạy về phía anh đủ gần để có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của omega trẻ hơn.

Namjoon nghiêng đầu sang một bên, "Có gì không ổn à, hyung? Anh trông không được khoẻ với lại sao anh không trả lời cuộc gọi của em."

Seokjin hắng giọng, nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ hợp lý, "Anh ... anh đang ở trong bếp; Anh không nghe thấy tiếng điện thoại reo. Anh xin lỗi."

Namjoon có vẻ không nhận ra lời nói dối gượng gạo của anh, cậu cười khúc khích xua tay, hành động đó khiến anh cảm thấy có lỗi với cậu. "Vậy thì tốt rồi hyung, em chỉ lo lắng thôi. Chúng ta vào trong chứ? Em có vài điều muốn nói, đứng ngoài này không tiện."

"Oh, tất nhiên", Seokjin nhanh chóng bước sang một bên nhường đường cho Namjoon, "Vào đi. Chúng ta có thể nói chuyện trong bếp được không? Hiện tại đang có một số khách."

Cả hai yên lặng đi vào bếp, Namjoon theo sau Seokjin, phớt lờ cái nhìn từ những vị khách dành cho mình.  Hầu hết trong số họ là sinh viên từ trường đại học gần đây, cũng không có gì ngạc nhiên vì giờ đã là buổi trưa và những cô cậu sinh viên có thể ăn trưa tại đây. Không thể trách họ được bởi cậu đang mặc một bộ đồ hàng hiệu thời thượng, bộ trang phục hoàn toàn không phù hợp với chỗ này. Tất nhiên, mọi người sẽ nhìn thôi.

Seokjin dừng bước quay lại đối mặt với omega. Anh dựa vào quầy và đợi Namjoon nói.

"Chà, em có một thỉnh cầu, hyung. Nếu được?" Namjoon rụt rè hỏi, một rặng hồng nhạt xuất hiện trên má cậu trông thật dễ thương. Cậu bối rối hai chân cứ đặt qua đặt lại phía sau chân kia, hơi cúi đầu và bắt đầu chơi với cổ tay áo của bộ đồ Yves Saint Laurent.

"Ohm," Seokjin gật đầu, "bất cứ lúc nào, Joonie. Em và Hoseok đã giúp anh rất nhiều, làm ơn đừng khách sáo như vậy, anh giúp được thì sẽ giúp."

"Uhm, em muốn thông báo mình đang mang thai cho công ty? Em muốn tổ chức một bữa tiệc, chỉ nhỏ thôi. Có lẽ là một bữa tiệc tối với các món ăn mặn và những thứ đại loại thế," Namjoon ngừng lại và nhìn lên, "bọn em....bọn em đã thuê một đầu bếp nhưng anh ta đã hủy hợp đồng và...."

Seokjin khẽ cười khiến Namjoon lúng túng dừng lại, "Anh hiểu rồi, em muốn anh nấu ăn cho bữa tiệc phải không?"

Namjoon gật đầu.

"Tất nhiên là được, Joonie",  Seokjin nở nụ cười ấm áp khi Namjoon ngước lên, "nhưng anh nói trước, anh không phải là một đầu đếp chuyên nghiệp nên khách của em chưa chắc đã thích những món ăn anh chế biến đâu nhé."

Namjoon nhanh chóng lắc đầu không tán thành với điều đó, "Không, không. Em chắc chắn họ sẽ thích món ăn của anh, hyung. Em sẽ không chuẩn bị những món họ không thích đâu, tin em đi, em khá rõ khẩu vị của họ. Em có niềm tin vào anh." Cậu nháy mắt với Seokjin.

"Được rồi", Seokjin ậm ừ, tay nắm vào quầy đẩy mình đứng dậy, "anh sẽ làm. À này, bữa tiệc khi nào vậy?"

"Uhm, bốn ngày nữa?" Namjoon mỉm cười lo lắng, "Em đang rất vội vì đã thông báo cho khách mời. Em không thể dời bữa tiệc sang ngày khác được vì bọn em đang bận rộn chuẩn bị cho sự trở lại của Jimin với lại em đã trả tiền thuê địa điểm. Hyung, đừng lo lắng về thực đơn vì em đã lên danh sách các món ăn rồi và những thực phẩm cần thiết khác anh sẽ cần. Điều duy nhất anh cần làm là nấu ăn."

Seokjin căng thẳng liếm môi. Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh nấu những món ăn cho một bữa tiệc, đó là một trải nghiệm nhưng anh yêu cảm giác chơi với lửa và cảm giác ước lượng gia vị cho món ăn. Anh đã từng nấu cho một vài người sành ăn trước đó và đã nhận được phản ứng khá tốt từ tất cả họ cho đến khi ổn định với cửa hàng gà rán bằng công thức của cha mình. Anh không biết làm thế nào mà thay vì thực hiện ước mơ ban đầu là trở thành một bác sĩ giờ anh lại gắn bó với việc nấu ăn, dù sao, anh không còn nhớ cảm giác hối tiếc nữa.

Namjoon đưa tay ra, đợi Seokjin bắt tay. Seokjin đưa tay ra nắm chặt lòng bàn tay cậu. Họ nở nụ cười hài lòng nhìn nhau.

"Được rồi, anh tham gia."

_____

Jungkook thở dài thất vọng. Cậu nhìn những con người trước mặt đang hối hả vội vã làm công việc của họ. Một số người đang cắm hoa giả vào tường, một số khác thì đang loay hoay cố gắng sắp xếp những bó hoa đã được bó sẵn. Một nhóm thì giả vờ nói về kế hoạch cho sự kiện, số còn lại thì lẩn trốn khỏi đôi mắt  sắc lạnh của Jungkook, như thể họ lơ là không chú tâm công việc của mình trước khi Jungkook bước vào mà không có thông báo trước.

Cậu muốn hét lên với họ, la mắng họ đừng có làm kiểu hời hợt như vậy nữa nhưng cậu không thể làm điều đó. Sự bực tức trong cậu đang sôi sùng sục như muốn bùng nổ ra nhưng cậu phải kiềm chế nó lại. La hét vào mọi người chỉ làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn, Jungkook không muốn điều đó, đặc biệt là không phải với những người đang làm việc cho ngày trọng đại của cậu. Cậu không biết tại sao mẹ của Taehyung lại chọn những người này làm việc trong đám cưới của mình, họ được trả lương cao hơn người lên kế hoạch đám cưới bình thường nhưng khả năng làm việc của họ còn kém hơn so với người mới vào nghề. Nếu cậu là người chịu trách nhiệm ở đây, cậu sẽ sa thải tất cả những người lười biếng này và thuê người tốt hơn. Những người tổ chức đám cưới tốt nhất ở Hàn Quốc. Nhưng cậu rất thất vọng, bà Kim sẽ không cho phép cậu tổ chức đám cưới theo cách của cậu, cậu biết chú rể không nên căng thẳng trước đám cưới  nhưng mà thực tế thì nó hoàn toàn ngược lại. Cậu đang rất căng thẳng ngay bây giờ.

"Cô có thể thay thế hoa loa kèn đó ​​bằng thứ gì khác không?"

Jungkook thực sự rất ghét hoa loa kèn, ai mà thích chúng chứ? Hoa loa kèn tượng trưng cho sự tinh khiết, vâng, nó hoàn toàn ổn với ý nghĩa đó nếu đó là chủ đề họ đang hướng đến nhưng hoa loa kèn cũng có thể có một ý nghĩa khác, một điều không tốt cậu không muốn nói về nó. Dù đó là gì, Jungkook ghét hoa loa kèn và không muốn nói đến điều đó lần nữa.

Một nhân viên nữ, người mà Jungkook cho là người làm việc ở đây vì chiếc áo polo màu tím mà cô ta đang mặc với logo của công ty được thêu bên phải ngực, kinh hoàng hỏi lại. Cậu nở nụ cười, còn cô gái đỏ mặt giận dữ.

"Tất .. tất cả hoa loa kèn sao, thưa ngài?"

"Vui lòng gọi tôi là Jungkook-ssi và đúng vậy, tất cả các hoa loa kèn. Không phải nó đã viết trong bản kế hoạch mà chúng tôi đã gửi cho bên cô những loại hoa có thể sử dụng rồi sao?"

Cô gái gật đầu, "Vâng, Jungkook-ssi. Nhưng chú rể của anh nói rằng anh ấy thích hoa loa kèn và không đề cập đến bất kỳ loài hoa nào khác. Người quản lý của tôi đề nghị nên kết hợp cả hai để nó là một quyết định công bằng."

Nụ cười của Jungkook bỗng biến đổi, cô nhân viên có vẻ hoảng hốt trước sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt của cậu, "Tôi chắc chắn Taehyung sẽ không phản đối khi tôi thay đổi lựa chọn hoa của anh ấy."

"Nhưng--"

Khi Jungkook liếc nhìn cô gái, cô mím chặt môi, gật đầu đồng ý rồi vội vã rời khỏi omega.

Jungkook nán lại đây trong vài giờ, xem các nhân viên làm việc --- biến căn phòng nhỏ thành thành nơi mà Jungkook mơ ước khi còn nhỏ. Sau một vài tuần, nơi này sẽ trông giống như những gì trong truyện cổ tích miêu tả, biến những tưởng tượng của Jungkook thành sự thật.

Nơi này sẽ chứng kiến ​​một sự thay đổi đặc biệt trong cuộc đời của Jungkook. Ngày trước cậu chẳng là gì ngoài một đứa trẻ nhút nhát, người bị ám ảnh trong việc đạt được những giấc mơ viễn vông. Cậu từ bỏ tất cả để theo đuổi những điều đó. Cậu đã rời bỏ Busan, nơi có những bãi biển đẹp để lên Seoul tìm kiếm chân lý cuộc sống, hy vọng có thể tìm thấy đam mê của mình trong thành phố này, và cậu đã tìm thấy đam mê đầu tiên của mình trong nghệ thuật. Nhưng mọi thứ đã xuống dốc. Cậu gần như hối hận vì đã đến Seoul, cho đến khi gặp được Taehyung trong một tai nạn, theo nghĩa đen, và mọi thứ đã thay đổi kể từ đó.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip