12. Lễ an táng

***Nhà của Lộc đại gia***
  Ngô Thế Huân đang ôm chầm lấy Lộc Hàm từ phía sau, Lộc Hàm vừa nấu ăn vừa bị dính cả người chỉ thấy bực còn có buồn cười, thêm cả những đoạn hội thoại ngắt quãng.

- Cậu có bỏ ra không? Như vậy làm sao tôi nấu?
- Tiểu Lộc, hôn một cái.
- Cút!!

- Tiểu Lộc thật là đảm đang nha. Biết nấu ăn lại còn nhiều món ngon nữa.
- Ừ damdang. =))) Còn chưa nấu xong đã biết ngon?
- Đương nhiên, Tiểu Lộc của em chính là kiệt xuất thế đó.

- Này, khi nãy cất cặp cho cậu có thấy thẻ hội viên các câu lạc bộ của trường. Cậu tham gia nhiều như vậy.
- Chỉ cất cặp mà biết em nhiều thẻ hội viên? Tiểu Lộc rõ ràng là xem cặp em.
- Ờ rồi sao? Anh đây thích thế đấy. Sao hả?
- Hắc hắc, không sao hết nha. Em cho anh hết.

- Em thích thể thao mà trường lại tài trợ nữa, nên tham gia nhiều lắm.
- Môn gì? Tổng cộng bao nhiêu môn?
- 15 môn tất cả.
- Tôi nhớ thể thao của trường chỉ có 14 môn?
- Em thích môn leo núi nên đăng kí hai câu lạc bộ. Một của khoá em, một của khoá trên.

  (Vâng, tới đây đã giải thích được tại sao Thế Huân có thể đu lên ban công để ôm Lộc Hàm trong lần gặp ở Hoàng Cung.)

  Lộc Hàm mang đồ ăn cho ra dĩa, huýt tay Thế Huân, thiếu niên rất nhanh nhẹn mang chén đũa bày ra bàn nhỏ trong phòng khách. Đồ ăn cần nấu cũng không nhiều, căn bản vì Ngô Thế Huân mua quá nhiều thứ linh tinh như bánh bao hấp, há cảo chiên, đồ ăn nhanh...

  Lộc Hàm không vội động đũa, nhìn sang Thế Huân đã ngấu nghiến bánh bao khẽ cười.
- Này, sao cậu lại biết tôi? Lần gặp ở quán bar đó.

  Ngô Thế Huân ngước mặt, trên má còn dính ít bột bánh bao, vẻ mặt lúc này chính là đại ngốc. Lộc Hàm vươn tay lấy đi thì Ngô Thế Huân vươn mặt tới lè lưỡi liếm đi. Lộc Hàm bị doạ giật mình, cốc đầu Thế Huân.
- Cậu là chó con đấy à? Liếm liếm.
- Hắc hắc, em chỉ thích liếm anh thôi.
(Sorry readers vì khúc này cứ tục tục kiểu gì =)))

  Lộc Hàm cố tình tránh ánh mắt Thế Huân, coi như không có gì mà ăn cơm.
- Nói chuyện chính, tại sao lại biết tôi.
- Em thấy anh qua ảnh chụp nha.
- Cậu có?
- Không phải, là cách đây không lâu đàn anh trong câu lạc bộ bơi lội anh ấy khoe với bạn là gặp được một mĩ nhân điên đảo thần hồn ở Hoàng Cung.
- Rồi sao nữa?
- Em thấy được tấm hình đó liền thích anh tới giờ.

  Lộc Hàm nhướn mày, tự nghĩ với bản thân :"Ra là thích mĩ nhân điên đảo thần hồn..."

Lộc Hàm còn muốn hỏi nhiều câu nữa nhưng lại thôi, đầu óc của cậu lúc này chẳng nghĩ được gì ngoài câu trên. Nghĩ nghĩ lại thấy nhục cho bản thân, lăn lộn tình trường bao nhiêu năm bây giờ lại vì một nhóc thiếu niên mà nghĩ không đâu.

"Cạch"

- Lộc Hàm!!!!!! Phác gia bắt Bạch Hiền rồi!!!!

Kim Chung Đại xuất hiện ở cửa, dắt theo là Biện Tại Hưởng - tiểu tổ tông của ông chủ Biện.

- Tiểu Chung Tử, Tiểu Tại??
- Chú Lộc, huhu cứu ba con với. Bạch Hiền ngốc ngốc bị người ta lừa đi rồi.

Kim Chung Đại nhìn qua Ngô Thế Huân, lại nhìn đến bàn đầy món ăn, tự nhiên có cảm giác mình đến không đúng lúc. Nhưng tình hình nghiêm trọng như vậy, không thể thiếu Lộc Hàm.

Lộc Hàm không nghĩ ngợi vứt đũa đứng dậy, vơ lấy áo khoác trên ghế mặc vào.
- Thế Huân cậu ở nhà.

Còn chưa nói xong đã thấy Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm.
- Em đi với anh. Chúng ta đi thôi.
- Không, cậu ở nhà.
Kim Chung Đại cũng không chần chừ :
- Sao cũng được, thời gian không còn nhiều. Tôi xuống lấy xe. Lẹ thôi Lộc ca.

***Trên đường lái xe***
Kim Chung Đại nhanh chóng thuật lại mọi chuyện cho Lộc Hàm và thiếu niên Ngô Thế Huân.
- Bạch Hiền bị người của Phác gia gây khó dễ giữ lại, giấu đi một chỗ còn dám nói dối Hưng Hưng là người đã về rồi.
- Gì? To gan như vậy?
- Nghệ Hi cũng về tới, vừa đáp cánh liền đến luôn Phác gia. Hiện tại ở đó đang rất ồn ào vì thế nên khó mà tìm được chỗ bọn nó giấu Bạch Hiền. Vì vậy em đến đây đón anh.
- Ừ, sợ để lâu e không ổn.
- Còn nữa, Trịnh Hạo Thạc, anh biết không?
- Biết, là đối tượng theo đuổi trước đây của tiểu tử Chí Mẫn.
- Cũng là ảnh đế của năm nay, hắn cũng đến Phác gia vừa xuất hiện đã đánh nhau gây lộn với Phác Hành Nhiễm, báo chí không biết từ đâu đánh hơi được cũng đã kéo đến một quân đông đen trước cổng Phác gia.

Lộc Hàm thầm cảm thán, nấu một bữa cơm thôi mà xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.

Thật ra Chung Đại không biết, đoạn đường cậu chạy đến nhà của Lộc Hàm còn xảy ra một chuyện kinh khủng hơn..

***Phác gia hai tiếng trước***
  Trương Nghệ Hưng ra sân bay của Trương gia đón Nghệ Hi em trai mình, cả hai cùng lên xe đến Phác gia dự lễ an táng.
- Ca, tí nữa Hạo Thạc em nghĩ sẽ xuất hiện. Có gì bất trắc ca bảo vệ cả cậu ấy được không? Hạo Thạc đang rất nóng vội, em sợ cậu ấy sẽ hành động sốc nổi.

  Trương Nghệ Hưng nhìn Nghệ Hi, nghĩ một lát gật đầu. Chuyện em trai mình chơi thân với Trịnh Hạo Thạc anh cũng chỉ vừa mới biết sau khi scandal hẹn hò của cả hai nổ ra, thực chất cũng chỉ là một chiêu trò quảng cáo tên tuổi đặc biệt mà thôi.
(Hình minh hoạ hai anh em Trương gia. Trương Nghệ Hưng bên trái và Trương Nghệ Hi bên phải nhan.)


Đến trước cổng Phác gia, bên trong nhà đã rất nhiều người, ai nấy đều mặc một màu thuần đen đến dự lễ.

Anh em Trương gia sánh vai đi vào, đón nhận nhiều ánh mắt săm soi từ rất nhiều người.

- Xem xem, chính là anh em sinh đôi của Trương gia.
- Giống nhau như vậy? Ai mới là Trương tổng nha?
- Là người đeo kính đi đằng trước chứ còn ai.
- Nghe nói cậu em trai là một diễn viên?
- Đúng vậy, Trương gia làm ăn lớn như thế mà chỉ có cậu anh trai chống đỡ. Chậc chậc, sớm muộn a.

Trong số đó, có một nam nhân âm trầm nghe hết tất cả, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn kĩ hai anh em Trương gia.
- Hmm, Trương Nghệ Hưng. Thật tò mò về em.

Phác Hành Nhiễm nhìn thấy anh em Trương gia liền nhanh trí lẩn mình trốn đi. Còn chưa rời đi được bao xa đã bị chặn đường, một lúc sau cổ áo hắn bị một lực mạnh mẽ xách lên.

Trịnh Hạo Thạc hét lớn :
- Mẹ mày Phác Hành Nhiễm, trả Chí Mẫn cho tao.

Trương Nghệ Hi nghe ồn ào từ góc đó, nhận ra được Trịnh Hạo Thạc đang gây sự với Phác Hành Nhiễm.
- Không xong rồi ca, Hạo Thạc thực sự gây chuyện rồi. Em đi qua xem sao.
- Cẩn thận.

Trương Nghệ Hưng cũng không ngăn cản chỉ đơn giản dặn dò. Cậu vừa thấy Phác Xán Liệt và Lệ Tây đi ngang qua phía kia, còn Biện Bạch Hiền từ lúc cậu đến đây đều không thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng tắt máy.

- Phác Xán Liệt!!

Lệ Tây nhận ra Trương Nghệ Hưng là chủ hiện tại của Trương gia, chuyện cậu và Bạch Hiền có liên hệ Phác Hành Nhiễm vẫn chưa có nói qua với cô. Lệ Tây không hề biết chuyện Phác Xán Liệt gặp tai nạn rồi bị ngốc Trương Nghệ Hưng đã được nghe báo không sót một chữ.

- A, là Trương tổng. Cảm ơn ngài đã đến chia buồn cùng Phác gia.
Trương Nghệ Hưng trực tiếp bỏ qua Lệ Tây, ánh mắt vẫn nhìn chặt lấy Phác Xán Liệt một thân tây trang. Nhìn từ nãy đến giờ Trương Nghệ Hưng vẫn thấy Xán Liệt này có gì đó không đúng.
- Phác Xán Liệt, người đâu?
- Người? Trương tổng nói gì tôi nghe không hiểu.

Trương Nghệ Hưng không khó để nhận ra, giọng nói này được đổi biến thông qua máy. Thì ra là vậy, không phải cậu đa nghi mà là Phác Xán Liệt này ngay từ đầu đã không phải Phác Xán Liệt. Vậy còn Biện Bạch Hiền đâu, xem ra cũng không gặp suôn sẻ.

Lệ Tây nhận ra ồn ào của Trịnh Hạo Thạc và Phác Hành Nhiễm, tạm thời bỏ qua chuyện của Trương Nghệ Hưng, cúi đầu cười khẽ với cậu :
- Trương tổng, bên kia không biết là chuyện gì. Thực ngại quá, tôi xin phép đi trước. Mình đi thôi anh.
Lệ Tây khoác tay "Phác Xán Liệt" cùng nhau đi.
- À, được.

Trương Nghệ Hưng kiềm chế tâm tình đang sắp hoá điên của mình, nhìn sang Phác Hành Nhiễm bên kia đang bị Trịnh Hạo Thạc tẩn cho một trận. Không thể không thừa nhận một điều rằng Trịnh Hạo Thạc làm diễn viên mà sức khoẻ lại ghê gớm như thế. Bao nhiêu vệ sĩ cả Nghệ Hi đều không cản được hắn, Phác Hành Nhiễm vì hình tượng trước mặt quan khách cũng không thể đánh trả.

***Trên một chiếc xe khác***
- Baba, mình đi đâu vậy ạ.
Độ Chí Mẫn không khó để nhận ra đây là đường tắt đến Phác gia, nhà cũ của nhóc. Nhưng nhóc lại không nghĩ đến Khánh Thù đến đây làm gì nên vẫn phải hỏi. Nhìn bộ vest đen của Khánh Thù nhóc bỗng có dự cảm không lành.
- Đi dự lễ an táng, ta cũng chỉ mới nhận được tin đây thôi.
- Là ai mất vậy ạ?
- Phác Chí Mẫn, Phác tam thiếu của Phác gia.

________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip