30. Huyết Ngục
***Nhà lớn của Kim gia***
Ông nội Kim Tỉ Thiên vẻ mặt mệt mỏi ngồi tựa lưng trên chiếc ghế bành trong phòng sách. Trước mặt ông là Kim Chung Nhân và Kim Lang.
Cả căn phòng tối om không có chút ánh nắng lọt vào, trông cảnh tượng cho chút âm u tối tăm.
Kim Tỉ Thiên ho lấy hai tiếng :
- Chuyện Kim gia gần đây các con quả thật đã phải gánh vác rất nhiều. Bây giờ ta đã khoẻ, các con không cần lo.
Kim Tuấn Miên cùng mười vệ sĩ lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng nghe được câu nói này liền có chút muốn bật cười, vẻ mặt như sắp chết của Kim Tỉ Thiên hắn sao lại không nhìn ra.
Kim Lang nhoẻn miệng cười, cả khuôn mặt như đoá hoa tươi tắn. Đáp lại lời ông :
- Quả thật là có chút khó, nhưng Chung Nhân ca đã ở đây thì mọi chuyện cũng tương đối dễ dàng. Ông nên khen ngợi ca vài câu.
Kim Chung Nhân nhìn ánh mắt trách móc của Kim Tỉ Thiên dành cho mình, hẳn là còn ghét hắn việc đã gián tiếp huỷ Hoàng Môn.
- Một thằng nhóc không biết vâng lời ông của nó thì có làm đến chuyện lớn nào đi nữa cũng không hay ho gì.
Kim Chung Nhân cười một tiếng, thái độ nhanh như cắt thay đổi cả khuôn mặt chùn xuống. Hắn đứng dậy thật nhanh, bộ dạng mất kiên nhẫn.
- Tuấn Miên ca!!! Đem di chúc vào.
Kim Lang phát giác tình hình không đúng nhưng chưa kịp nghi vấn đã bị Kim Tuấn Miên với hơn mười thủ hạ từ ngoài xông vào. Chế trụ cả cậu và Kim Tỉ Thiên.
- Ca, hai người đang làm gì vậy? Như vậy là bất kính. Tuấn Miên ca, làm gì vậy hả?!!!
Kim Tuấn Miên kéo hết rèm trong căn phòng ra, ánh nắng gay gắt bên ngoài chiếu vào phòng. Kim Tỉ Thiên bị giữ lại, khó chịu nhắm chặt mắt. Lúc này nét tiều tuỵ xanh xao của ông mới bị phơi bày.
Kim Chung Nhân đặt tờ di chúc lên bàn, lại nói :
- Tỉ Thiên, tôi vốn định sẽ không để ông ra khỏi bệnh viện. Nhưng vì nơi đó đã bị lão Kim Tỉ Thượng em trai ông cài khá nhiều người nên tôi không thể không kiêng dè.
Kim Tuấn Miên cho thủ hạ một ánh mắt, bọn họ nhanh gọn đem ra con dấu, bút máy cho Kim Tỉ Thiên. Bọn họ còn bật máy quay quay lại quá trình Kim Tỉ Thiên hoàn toàn tỉnh táo kí vào tờ di chúc, mọi đường đi nước bước đều kĩ càng.
- Kí vào, tôi cho ông đến Phần Lan ở đời còn lại.
Nghe đến Phần Lan, Kim Tỉ Thiên trừng lớn mắt. Kim Chung Nhân cười lớn, lắc đầu ngán ngẩm nói với lão :
- Không nghĩ ra tại sao tôi lại cho ông đến Phần Lan hả? Không phải ông luôn thích nơi đó sao? À không, phải nói là ông luôn thích cuộc sống với Độ Khải ở nơi đó.
Kim Tỉ Thiên đỏ cả mắt nghe Chung Nhân nói, lão không ngờ Kim Chung Nhân có thể phát giác ra chuyện của lão với Độ Khải, cũng là sư phụ của Độ Khánh Thù.
Năm đó chia ly Độ Khải đã rời khỏi Phần Lan đến Pháp lập gia đình mặc dù tuổi đời khi đó đã xế chiều, đến gần năm mươi tuổi có được một cậu con trai.
Sau này sinh ra Độ Khải cũng không công khai đứa con này, chỉ đơn thuần nuôi nấng và dạy bảo. Độ Khải còn dặn dò đứa nhỏ gọi mình là sư phụ, cũng là Độ Khánh Thù lúc bấy giờ.
- Cha của Khánh Thù cũng là sư phụ của anh ấy, đúng chứ? Người đó đã chết, ông còn dám đem người đã chết ra làm điều kiện với Khánh Thù?
- Đúng, thì đã sao? Con vì Độ Khánh Thù làm tới mức này? Bản thân con sao lại có thể tệ hại như vậy chứ. Vì một thằng con trai sao?

Kim Chung Nhân ngũ quan co lại, nghĩ tới bộ dạng của Khánh Thù nằm trên giường bệnh. Hắn tức giận đập bàn :
- Đúng. Chính là vì anh ấy. Vốn định nói tiếp mà tôi lại thấy mất hứng rồi. Kí vào!!!
Kim Tỉ Thiên trợn mắt, hùng hồn nói :
- Không kí!!!
- Khẩu khí lớn lắm. Đem Kim Lang đi, đem nó chở đến Huyết Ngục đi.
Nghe đến Huyết Ngục, Kim Lang chỉ thấy lạnh sống lưng. Nơi đó là một trại huấn luyện khổng lồ ở Châu Phi nơi mà các nhà tài phiệt vẫn thường gửi các "gà chiến" của mình đến đó để rèn giũa thân thể, nếu may mắn còn sống sót đến cuối kì luyện thì khi trở về chính là một chọi một trăm.
Kim Tỉ Thiên bắt đầu kịch liệt ho khan, ông chỉ vào mặt Kim Chung Nhân :
- Mày làm đến bước này? Kim Lang là anh em trong nhà, tại sao mày dám?
- Vậy thì kí đi. Tôi muốn chính ông kí vào tờ di chúc này, để ông chứng kiến cảnh tượng Kim gia rơi vào tay một đứa như tôi sẽ hoang tàn đến mức nào. Mà chính ông, lại là người chấp thuận cho việc này xảy ra.
Kim Tỉ Thiên giương mắt nhìn kĩ Kim Chung Nhân, đứa cháu ông luôn sợ nó không đủ tàn nhẫn, không làm được việc lớn không ngờ lại có thể làm ông tới bước đường này.
Kim gia ông một đời vì muốn duy trì, muốn hưng thịnh mà không từ bỏ thủ đoạn. Ngay cả con cái trong nhà cũng bị ông đem ra làm vật đệm để tiến lên. Chỉ cần có thể đưa Kim gia lên vị trí bậc nhất Tỉ Thiên ông không hề tiếc bất cứ giá nào.
Ông vốn dĩ nghĩ mình có thể khoẻ lại, nhưng càng ngày càng không hiểu sao lại yếu đi, bây giờ cả ánh mắt cũng dần mất tiêu cự. Trước đây không hiểu nhưng bây giờ nhìn Kim Chung Nhân động thái lớn như vậy, ông đã thấu rồi.
Ông chiến đấu bao nhiêu trận đấu, tàn nhẫn với mọi ngươi cuối cùng cuối đời lại bại dưới tay đứa cháu ông không thương yêu.
"Cạch"
Tiếng dấu đóng vào giấy, tờ di chúc ngay lúc này bắt đầu có hiệu lực. Kim Chung Nhân hài lòng gật đầu, cho người đưa cả hai người rời đi. Hắn liếc nhìn Kim Tuấn Miên vẫn luôn im lặng quan sát cạnh đó.

Hắn mệt mỏi đưa tờ di chúc cho Kim Tuấn Miên, chầm chậm bảo :
- Đi lấy lại những gì của anh đi.
Kim Tuấn Miên lắc đầu cười khẽ, đẩy lại tay của Kim Chung Nhân trước mặt mình :
- Không cần. Anh không cần gì ở đây cả. Nếu chuyện đã chấm dứt, vậy anh về đây.
- Không ở lại ăn mừng với em à?
- Ăn mừng gì cơ? Ăn mừng em thành ông lớn Kim gia hả?
- Haha, không. Ăn mừng em sắp rinh được người trở về rồi.
"Độ Khánh Thù, em sẽ đến gặp anh.."
***Huyết Ngục***
Trước cổng Huyết Ngục, có một đoàn xe vừa đến nơi. Chiếc xe đầu tiên mở cửa, bước xuống là một cậu thanh niên non trẻ, mái tóc được tỉa tót gọn gàng, đôi mắt hơi nhíu lại vì ánh nắng chói chang ở nơi đây.

Trên vai cậu là một balo to đùng che hết lưng, bước xuống sau là một nam nhân cao lớn, cả người mặc đồ đen toát vẻ khí khái bề trên.
Ngô Diệc Phàm tháo kính xuống, hắn thực sự muốn nhìn rõ người em trai vừa nhận mặt chưa được bao lâu của hắn. Ngô Thế Huân bị dáng vẻ cao lớn của hắn che hết ánh nắng gay gắt phía trước, cũng ngước nhìn anh trai mình.
- Ca, tôi đi đây.
- Đến tận giờ nhóc mới chịu gọi anh một tiếng ca.
- Haha, vì tôi sắp đi mà.
Ngô Diệc Phàm im lặng, từ trên cổ mình tháo xuống một chiếc vòng có mặt đá có khắc chữ "Thượng" nho nhỏ ở góc mặt. Hắn đeo vào cổ Ngô Thế Huân, vỗ đầu cậu.
- Vào đó mà có bị rèn chết thì đừng trách anh.
Ngô Thế Huân không cho là đúng, phản bác :
- Ầyy, tôi sẽ không chết đâu. Đợi một năm sau tôi gặp ca ở nơi này, tôi sẽ cao hơn ca.
Ngô Diệc Phàm thực sự muốn nói khoá mà hắn đăng kí cho cậu là khoá hai năm. Nhưng nhìn khuôn mặt nghị lực dâng trào như vậy những lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong :
- Vào đi, tới giờ rồi.
Cánh cửa sắt ở Huyết Ngục mở ra, nhìn từ ngoài vào chính là không khác gì cửa địa ngục đang mở. Ngô Diệc Phàm nhìn bóng lưng nhỏ đi nhanh vào trong cho đến khi cửa đóng lại. Hắn mới không biết vì gì mà thở dài một hơi, tự mình ngồi vào xe.
Cậu thanh niên vì thất tình mà ngồi dầm mưa suốt năm tiếng đồng hồ để bản thân phải chịu cơn sốt đến ngưỡng bốn mươi mốt độ. Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là đồng ý đi luyện tập.
Ngô Diệc Phàm nhớ lại dáng vẻ tệ hại không đáng mặt nam nhi khi đó của em trai mình cùng bộ dạng anh dũng đi vào lúc này của cậu. Hắn thực sự có chút chờ mong hai năm nữa em trai hắn sẽ trưởng thành như thế nào
Tài xế vừa quay đầu xe vừa nói :
- Ngài cho Nhị thiếu gia đi tập huấn khắt khe như vậy sẽ không sao chứ?
- Nó học hành không bằng ai, Ngô thị đương nhiên không thể giao cho nó. Vậy chỉ còn Diệt Thiên đảng thôi.
- Ngài dự định sẽ để Nhị thiếu đứng đầu Diệt Thiên sao?
Ngô Diệc Phàm sờ cằm, thích thú nghĩ về việc Ngô Thế Huân sẽ thay hắn tiếp quản Diệt Thiên :
- Còn phải xem bản lĩnh nó tới đâu.
Tài xế lại hỏi :
- Chuyện Lộc Hàm cùng Vi Lan, rõ ràng là có khuất mắt ngài cũng không định nói cho thiếu gia biết sao?
- Sẽ nói. Nhưng là chưa phải lúc, đến khi đó nó có đủ năng lực đem tên Lộc Hàm vô tâm vô phế đó về bên mình không thì còn phải chờ xem.

Nói đến Diệt Thiên đảng, băng đảng đứng sau rất nhiều tụ điểm ăn chơi, cầm đầu nhiều đường dây môi giới giao dịch trong và ngoài nước, chi phối cả cảnh sát và hải quan. Ngô Diệc Phàm đứng đầu đảng này trước khi chính thức nắm quyền Ngô thị.
Sau này Ngô thị và Diệt Thiên như hợp làm một, hỗ trợ nhau trong nhiều vụ vận chuyển, xuất nhập cảnh để giao du và làm ăn lớn với những phe phái ngoại lai.
- Vậy lão đại, ngài không ngại việc thiếu gia quen nam nhân sao? Ngài cũng thế vậy chuyện nối dõi?
Nhớ đến những việc kinh tởm khi nhỏ bản thân hắn từng chứng kiến, thậm chí còn phải đấu đá đến sứt đầu mẻ trán rồi thua cuộc phải giả ngây giả dại để sống tiếp chờ thời cơ. Ngô Diệc Phàm thực sự không muốn cho nó tiếp tục hơn nữa :
- Ngô gia là một dòng tộc cặn bã. Không cần phải nhiều đời làm gì..
______________________________
Mình đã trở lại rồi đâyyy TT. Để các bạn đợi lâu rồi, mình chân thành xin lỗi ạ! Thời gian qua thực sự có chút chuyện xảy ra mà mình bỏ bê fic quá, tự nay chăm chỉ trở lại ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip