11

Chương 11: Khoảnh khắc giữa hai người

Chiều hôm ấy, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, sân trường Lê Quý Đôn dần vắng đi tiếng nói cười. Những bước chân lác đác rời khỏi cổng, để lại khoảng sân rộng vắng tênh dưới ánh nắng nhàn nhạt cuối ngày.

Ánh Nhật thu dọn giáo án, bỏ vào cặp rồi bước ra khỏi phòng giáo viên. Như một thói quen, cô đưa mắt nhìn xuống sân trường từ lan can tầng hai. Ở góc ghế đá gần bồn hoa – nơi thường chẳng mấy ai dừng lại – có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi.

Khương Hoàn Mỹ.

Em ngồi im, hai tay đặt trên vạt váy, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cổng trường. Gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh nắng chiều khiến cô bất giác dừng lại đôi chút.

Không hiểu vì lý do gì, lần này, Nhật không quay đi như thường lệ.

Cô bước chậm rãi xuống cầu thang, đôi giày cao gót vang lên nhịp đều đều trên hành lang yên ắng. Khi bước ra sân, cô hướng thẳng đến chiếc ghế đá ấy, hơi nghiêng người hỏi:

“Không về sao?”

Hoàn Mỹ giật mình nhẹ, quay lại, ánh mắt chạm ngay vào ánh mắt cô.

“Dạ… Em chỉ muốn ngồi lại một chút thôi.”

Ánh Nhật không nói gì, chỉ nhìn em một lúc rồi bất ngờ ngồi xuống cạnh. Khoảng cách giữa hai người vẫn đủ xa, nhưng cũng đủ gần để nghe được nhịp thở của nhau.

Một lúc sau, chính cô là người lên tiếng:

“Hôm nay không có tiết bồi dưỡng?”

“Dạ không ạ. Em được nghỉ một buổi.”

Cô gật nhẹ, rồi im lặng. Không khí rơi vào một khoảng lặng, nhưng không hề ngột ngạt. Gió chiều thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng từ bồn hoa cạnh đó.

Hoàn Mỹ xoay mặt về phía cô, giọng nhẹ như gió:

“Cô dạy mệt không ạ?”

Nhật quay sang, hơi bất ngờ vì em chủ động hỏi. Nhưng rồi cô lắc đầu:

“Không mệt. Chỉ là… nhiều việc hơn bình thường.”

Em gật gù, hai bàn tay siết vào nhau trên đùi.

Rồi, như thể lấy hết dũng khí, em nói:

“Cô hôm nay… có vẻ ít lạnh lùng hơn mọi khi.”

Ánh Nhật ngẩn người. Rồi cô bật cười – một nụ cười rất nhẹ, không kéo dài, nhưng hiếm hoi đến lạ.

“Vậy à?” – Cô đáp, vẫn còn vương nét cười trên môi.

Hoàn Mỹ nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh chiều.

“Cô nên cười nhiều hơn…” – Em nói, giọng nhỏ.

Lần này, chính Nhật mới là người sững lại.

Cô không đáp. Chỉ nhìn em – thật lâu.

Không phải với ánh mắt của một giáo viên đang đánh giá học trò. Cũng không phải là sự dịu dàng ban phát thường thấy ở người lớn.

Mà là một ánh nhìn… lặng thầm, ngập ngừng, như thể cô cũng vừa nhận ra điều gì đó trong lòng mình.

Gió chiều vẫn nhẹ. Lá cây vẫn xào xạc trên cao. Và hai người ngồi bên nhau – trong một khoảnh khắc đặc biệt không ai gọi tên được.

Chỉ biết rằng, từ buổi chiều ấy, khoảng cách giữa cô và em… không còn xa như trước nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip