J
cứ thế tôi trở thành bạn ăn trưa cố định của park sunghoon trong nửa năm trời sau đó.
từ căn tin trường, dù là ở toà khoa tự nhiên hay nghệ thuật đến khi lượn lờ cả mấy nhà hàng xung quanh, chúng tôi vẫn quyết tâm có mặt trong bữa ăn trưa quý giá của nhau.
park sunghoon là con người kì lạ, thật đó, tôi không thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì, càng chẳng biết mình đã lún vào cái hố sâu tình cảm đơn phương này như thế nào.
park jongseong quen thói vỗ đầu tôi răn dạy "mày phải tỉnh táo lên chứ đồ ngốc này"
"tỉnh kiểu quần nào khi mà tự dưng có một đứa đẹp trai cứ đối xử dịu dàng tốt bụng với tao bây giờ hả?"
tôi cào mớ tóc lộn xộn trên đầu phàn nàn.
"ừa...ngoài việc cái thằng đấy nó cứ làm mấy trò ngộ ngộ thì đúng là không có chỗ nào chê thật".
tôi cười trừ giả như không biết mấy trò ngộ ngộ đó là gì rồi đứng bật dậy trở về phòng.
park sunghoon gọi điện đến ngay khi tôi vừa đáp cái thân mình xuống giường.
phải bắt máy chứ, nhưng tôi sẽ không mở lời trước đâu, đây là cách mà tôi trả thù cậu ta vì những gì tôi đã phải trải qua.
sim jaeyun nhỏ mọn vậy đó.
"jaeyunie?" để mặc park sunghoon cứ í ới gọi
"cún ơi?"
"đừng nói gì hếtttt"
tôi gào lên hòng muốn ngăn tên kia nói
"nhớ chứ, ngày mai đến xem tao diễn, vé cũng đưa rồi, mày đem theo ai cũng được"
park sunghoon chỉ cười tủm tỉm bên đầu dây lại tiếp tục dặn dò.
tình bạn của chúng tôi đã nâng cấp từ bạn bè xã giao thành loại tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa để tôi được phép đốp chát lại lời park sunghoon.
"biết rồi mà, mày cứ phải nói lắm ấy"
quen biết nhau đủ lâu nhưng tôi không thường đến nơi xem sunghoon biểu diễn, dù hình tượng hoàng tử sân băng trong lòng tôi có một điểm đặc biệt sáng giá nhưng thật lòng tôi sợ mỗi lần nhìn thấy cậu ấy xuất hiện với bộ dạng xinh đẹp như tiên tử giáng trần như thế thì tôi sẽ không thể ngăn được trái tim yếu đuối của mình mất, nên đây là cách tôi tự cho chính mình đường lui.
cơ mà hình như bây giờ không còn thích hợp để trốn tránh nữa rồi, vì...park sunghoon không cho.
tên này rất là cố chấp, cũng chẳng phải là tôi từ chối thẳng thừng gì đâu, chỉ có lần này park sunghoon cứ lãi nhãi như thể đây là cuối cùng cậu ta trượt băng vậy đó.
và bồi thêm cả mấy cái trò ngộ ngộ để lôi kéo tôi nữa.
cách một tuần trước khi buổi trình diễn được thông báo, sunghoon đã ngỏ ý mời tôi đến xem, tôi bảo là để suy nghĩ xong mới quyết định, nhưng có vẻ sunghoon đã biết tỏng ý định của tôi rồi.
và đây là những gì mà suốt một tuần qua tôi phải "chịu đựng".
"thằng điên này!!"
tôi rít lên qua điện thoại.
"đừng mắng sunghoonie moà"
cái người kia lại bắt đầu giở trò rồi đấy.
ban đầu, park sunghoon chỉ đơn giản là spam tin nhắn, cuộc gọi, đây là mức độ tôi có thể hoàn toàn nhẫn nhịn cam chịu, cho đến khi mọi chiêu trò của cậu ta càng trở nên quái gở.
"vũ khí" mạnh nhất của park sunghoon chính là: sự nổi tiếng và...đẹp trai nữa.
một chiều không đẹp trời nọ, tên điên đó đã đăng một video trên blog cá nhân với tựa đề
"sự xuất hiện của hoàng tử trượt băng trong sự kiện đặc biệt của khoa biểu diễn nghệ thuật và cùng tôi mời sim jaeyun đến buổi trình diễn quý giá này nhé".
má?
cảnh tượng park sunghoon xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp và giọng nói ấm áp khiến đầu tôi ong ong.
"xin chào mọi người, tôi là park sunghoon đây, như đã được thông báo, tôi sẽ đại diện trường E tham gia và trình diễn tại sự kiện đặc biệt sắp tới của khoa biểu diễn nghệ thuật, với tư cách là vận động viên trượt băng chuyên nghiệp, tôi hy vọng có thể chiêu đãi một buổi trình diễn hoàn mỹ và thoã mãn đến với mọi người. đây là một trong những sự kiện quan trọng và đã luôn trở thành cột mốc mà tôi muốn được tiến tới, tôi cực kì mong đợi mọi người và đặc biệt là những người tôi yêu quý có thể đến tham dự và cỗ vũ.
tuy nhiên, một người bạn thân yêu của tôi có vẻ đang chần chừ vì điều gì đó, đúng là hơi khó mời chút, tôi vô cùng ngóng trông sim jaeyun có thể đến và ủng hộ cho sự xuất hiện này của tôi, nên tôi thật sự trông cậy từ sự giúp đỡ từ các bạn, cảm ơn vì đã lắng nghe và hẹn gặp lại".
giờ thì hay rồi, đến cả bạn của bạn của bạn của bạn park jongseong cũng nhắn tin hỏi tôi có đến xem park sunghoon biểu diễn không.
"mày nổi tiếng rồi jaeyun yêu ạ, bây giờ mọi người đang rủ nhau đến xem sunghoon để đảm bảo mày cũng sẽ có mặt, đừng làm thất vọng nhé?"
hôm đó, jongseong cười đến vang trời lở đất qua điện thoại chọc ghẹo tôi.
"ước gì tụi mày biến hết ra khỏi cuộc đời tao" tôi gầm gừ rồi cúp máy.
quay trở lại với cuộc điện thoại vừa rồi với park sunghoon.
"sướng nhé, sắp được xem trai đẹp vô cùng tận trượt băng luôn đó"
lại bắt đầu ngả ngớn đấy
"quý báu quá, cảm ơn đằng ấy nha" tôi lạnh giọng đáp
"đằng ấy nào cơ?" người kia dường như hơi sốt sắng "tao biết lỗi rồi mà, nhưng thật lòng không có jaeyunie thì sunghoonie sẽ mất hết nhiệt huyết đó".
nói thật thì tôi hơi giận đấy, cũng không đến nỗi quá sợ hãi, chỉ là vô tình nhận được sự quan tâm từ quá nhiều người, tự nhiên không quen.
có điều, bản chất của tôi dễ mềm lòng, đặc biệt khi đối mặt với park sunghoon lại càng không có sức công phá, tôi hoàn toàn chịu thua mỗi lần cậu bạn này vuốt mũi năn nỉ.
nếu park sunghoon buồn thì tôi sẽ còn cảm thấy áy náy hơn, đây là lợi thế của mặt mũi gây hại đó.
và nếu nói không vui thì sẽ là nói dối...
thời tiết tháng chín khá dễ chịu, tôi yên vị trong khu ghế vip trên khán đài nhìn xuống, park jongseong ngồi bên cạnh lại đang ôm chặt lấy vai mình sưởi ấm.
ban đầu tôi định dẫn yang jungwon đi theo vì thằng nhóc có vẻ gần gũi với park sunghoon, cơ mà đúng là lo bò trắng răng, nó có hẳn ba vé vip từ sunghoon để kéo thêm cả sunoo và riki đến, không những vậy còn úp úp mở mở về điều gì đó bất ngờ. thế nên là tôi đành mang jongseong tới, người không có tí xúc cảm nào với trượt băng nghệ thuật.
thời gian khai mạc nhanh chóng kết thúc, nhìn khắp các hàng ghế đều được lấp đầy, trong lòng tôi cũng bất giác mong chờ.
đến khi tiếng mc vang vọng khắp khán đài, tai tôi dường như ù đi vì âm thanh cổ động quá lớn, khoảnh khắc khán giả vỗ tay chào đón, cái tên "park sunghoon" ở trong tâm trí tựa như trở thành một cơn mưa rào.
"nessun dorma by giacomo puccini"
cao trào và mãnh liệt.
một thân cao ngạo, hai chân dài thẳng tắp, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, từng bước chân cũng là khí chất đặc biệt không thể rời mắt.
park sunghoon đứng trên sân băng là người mà tôi không thể chạm đến.
đôi chân lướt trên mặt băng thanh thoát hay một cú spin nhẹ nhàng như bướm bay, bóng dáng cao gầy ấy cứ thế gọn gẽ thu vào tầm mắt tôi.
gương mặt lạnh lùng của park sunghoon càng lúc càng rõ ràng, tôi đã sợ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ phải đối diện với biểu cảm lạnh nhạt của người này.
chỉ đến khi, ánh mắt ấy hướng về phía tôi, chan chứa và lấp lánh, giống như là đang mong chờ, tim tôi hẫng đi một nhịp.
park sunghoon kết thúc màn trình diễn với một đường cắt băng mềm mại và uyển chuyển, cử chỉ cúi đầu đưa tay chào của một chàng hoàng tử.
không gian tĩnh lặng vừa rồi dường như vỡ oà trong tràn ngập tiếng vỗ tay, những lời khen ngợi nhưng tôi lại chẳng thể nói được lời nào. sunghoon ngẩng đầu, bắt gặp cái nhìn ngỡ ngàng của tôi, nở một nụ cười xán lạn, sống mũi tôi đột nhiên cay cay.
tôi nghiêng mình né tránh để ổn định lại nhịp tim đang nổi trống trong lồng ngực, cố gắng phớt lờ những suy nghĩ đang bao lấy tâm trí.
mặc kệ những gì diễn ra sau đó, tôi nhất quyết không dõi theo cho đến khi cậu ấy rời khỏi sân trượt băng.
chương trình vẫn tiếp tục, park sunghoon chẳng còn xuất hiện nữa.
trong lúc đang đắn đo có nên rời đi hay không, yang jungwon ngồi cách tôi một hàng ghế phía trước bỗng quay đầu gọi "jaeyun hyung, anh sunghoon sẽ ở đến cuối nên anh hãy ở lại nhé"
tôi ậm ừ gật đầu, bộ nó đọc được suy nghĩ của mình hả ta?
sự kiện đang đến gần hồi kết, mc đứng trên sân khấu diễn giải những lời cuối cùng, tất cả vận động viên cùng bước ra từ cánh gà chào khán giả, tôi nheo mắt tìm bóng dáng quen thuộc.
rồi đột nhiên những tiếng ồ lên bất ngờ từ khán đài ngày càng lớn, trên màn hình led khổng lồ xuất hiện khung cảnh park sunghoon bước ra cuối cùng cười rực rỡ, trong lòng ôm lấy một đoá hoa lily trắng tinh khôi như tuyết.
trong lòng tôi rộn rạo đến khó chịu.
nhìn giống như sắp tỏ tình thế này?
tôi cấu lấy đùi mình tự nhủ "đừng có ở chỗ này đó chứ?"
nhưng có ai biết, người tính cũng không bằng trời tính không?
khi người con gái được đẩy đến bên cạnh park sunghoon, bóng dáng yêu kiều như một nàng công chúa, gương mặt thanh tú ửng đỏ mím môi cười.
hoàng tử sân băng một mình rực rỡ trong đám người cuối cùng đang ở cùng nàng công chúa xinh đẹp.
một bức tranh hoàn hảo.
🎀 (。•o•。)タ(。•o•。)(。•罒•。)イ(ノ •o•。)ノ 🎀
hello các bác, xin lỗi vì dừng ngay đây nhưng vì chap nì cũng hơi dài rùi.
thiệt ra chap đầu tiên tui viết vì nổi hứng và vã fic hún chếch nên không có ý tưởng gì cho chap sau hết trơn á, bởi vị chap này đối với tui không được hay vì tui không biết cách nào tạo ra cao trào nên mới đẻ ra cái tình tiết máo cún như thế nè hihi.
và cũng mong các bác thông cảm vì văn viết chap nì còn lủng củng và tình tiết cũng hơi ấy ấy rùi đó. mấy khúc trượt băng tui cũng không thể tả được tại hoàn toàn mù tịt.
anyway, cảm ơn các bác vì đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip