6

"Mày con nhà sứa họ hàng gì với thủy tức à?"

"Mày lại chửi tao nữa à Phuwin?"

"Không chửi mày chả lẽ chửi tao"

Ngày nào mà Joong chẳng bị Phuwin mắng cho một trận. Chẳng hiểu sau thằng bạn của mình cứ thích mắng mình, mặc dù mình không có làm gì sai. Đó chính là suy nghĩ trong đầu của Joong. Nhưng Phuwin nhìn thôi đã biết anh đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Mày không sai tao sai"

Joong chả hiểu nổi em, em ngày nào mà không cộc cằn với anh là em chịu không có nổi. Thiệt sự nhìn cái bản mặt của anh là em liền bực tức và không ưa. Chả hiểu sao làm bạn thân được luôn. Để rồi giờ có tình trạng éo le rằng anh trai của mình bị tổn thương vì đoạn tình cảm đơn phương với Joong. Em mắng cho anh sáng mắt ra mà hình như

"Mày là tôm sông sứa biển"

Joong chỉ biết lắc đầu bất lực. Còn Phuwin thì đã giận dỗi đi mất. Chuyện của người khác em không xen vào được cũng chẳng nói thẳng được. Nên cứ mắng kiểu ngang ngược gì đó để trả thù cho anh trai mình. Nhưng cũng là quan tâm thằng bạn thân của mình thôi. Còn Joong thì, liệu anh có hiểu không hả?

"Khoan đã Phuwin, mày giải thích đi chứ?"

"Giải thích cái đéo gì?"

"Mày mắng gì tao đó?"

Chắc Joong không biết câu đầu em mắng anh là đồ không có não đâu ha. Còn câu thứ hai thì chính là

"Đã không có não mà trong đầu toàn cớt"

"Ê ê Phu"

Thật ra Joong hiểu hết câu nói của Phuwin đó chứ, nhưng Joong cứ thích giả ngơ. Một phần Joong cũng chiều theo em lắm, nên em thích mắng gì cứ mắng anh cũng chẳng có nặng lời gì với em cả. Bởi dị, cứ bị mắng thêm cho chừa. Phuwin lắc đầu bỏ đi mặc kệ Joong đuổi theo gọi tên em.

"Cái đồ ngu ngốc nhà mày"



_____________________

"Dunk, hôm nay có muốn cùng đi ăn không?"

"Ơ, tao phải chở em tao về rồi"

"À Phuwin đó hả"

Thật ra, ngay từ đầu em đã đứng cạnh anh trai của mình trước khi Pond đến đây ngỏ lời mời anh trai đi ăn. Nhưng mà đối với Pond, anh dường như chẳng đặt sự xuất hiện của em vào mắt. Đến khi Dunk nhắc về em thì anh mới khẽ liếc mắt nhìn em một cái như đã biết. Em cũng chỉ biết mỉm cười rồi gật đầu chào với anh cho có lệ. Vì cái chào của em, anh cũng chả mảy may gì đến đâu, có khi còn chẳng thấy nữa kìa, anh đã ngó lơ nó đi. Vì anh có bao giờ để em vào tầm ngắm của anh đâu.

"Em mày lớn rồi còn đưa đón hay sao?"

Dunk liền vội vàng lên tiếng giải thích : "không phải, chỉ là nay Phuwin không có đi xe đến trường"

Em thấy mọi việc có vẻ vì em mà ai nấy đều khó xử với nhau. Em cũng đành cắn răng lên tiếng

"Để em đón taxi về, anh cứ đi ăn với pí Pond đi ạ!"

Dunk thấy em cúi đầu định rời đi liền vội vàng bắt lấy cánh tay em kéo lại.

"Để anh đưa em về"

"Không cần đâu, anh cứ đi với anh ấy đi"

Dunk nhìn em không chớp mắt một lúc như đang suy nghĩ đều gì đó. Cậu đang suy đoán sắc mặt của em, xem em đang cảm thấy thế nào. Em vẫn cứ đứng đó nhìn anh trai rồi khẽ liếc nhìn Pond sợ Pond sẽ giận vì mình cứ bám lấy anh trai không để cho Dunk đi ăn với anh. Nhưng mà, em không có muốn dị đâu. Còn Dunk nhìn biểu hiện của em thì liền quay lại nhìn Pond lên tiếng

"Nếu không phiền thì dẫn em tao cùng đi nhé"

Pond nhìn Phuwin rồi lại nhìn Dunk. Có biết là ánh mắt của anh khi nhìn em khiến em khó xử lắm không. Em liền vội vội vàng vàng xua tay từ chối. Dunk nắm tay em giữ lại.

"Em xua tay cái gì?"

"Được"

Pond cẩn thận suy nghĩ rồi cũng rất nhanh gật đầu. Chỉ là đi ăn cùng thôi không có gì to tát. Miễn là anh vẫn được đi ăn cùng với cậu là được. Còn em, chỉ cần không quan tâm đến liền xem như em chưa từng xuất hiện hoặc đang tồn tại bên cạnh. Em nghe câu đồng ý từ anh liền khẽ liếc nhìn anh đôi chút. Trong đôi mắt em có chút vui vẻ hiện rõ. Đây có lẽ là bữa ăn đầu tiên kể từ ngày anh phát hiện ra em và Dunk là hai người hoàn toàn khác nhau nhỉ? Tuy anh vẫn có định kiến với em, nhưng được đi ăn với anh thì em vẫn vui lắm.

"Mày muốn ăn gì?"

Pond vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Dunk. Hôm nay, Pond cố tình vứt xe ở lại trường chỉ vì nói dối với Dunk rằng mình không đi xe. Và rủ cậu đi ăn cùng, cũng đi chung xe với cậu. Không ngờ Dunk vứt cho Pond làm tài xế xe luôn. Còn cậu thì ngồi phía sau với em trai. Mặc dù, Pond muốn Dunk ngồi ghế lái phụ với mình hơn, nhưng thấy Dunk kiên quyết nên anh đành theo ý cậu.

"Em muốn ăn gì?"

Dunk làm lơ đi câu hỏi của Pond. Cũng không hẳn là làm lơ, chỉ là cậu tạm thời không trả lời câu hỏi đó trước mà quan tâm xem em trai mình muốn ăn cái gì trước.

"Em hả? Em ăn gì cũng được mà"

"Đâu có được, em chọn quán em thích đi. Pond chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đến đó"

Em cẩn trọng suy nghĩ một chút. Nghĩ xong em liền bật ngón tay lên cười tươi nói với Dunk.

"Vậy đi ăn Dookki đi ạ!"

"Em...được"

Dunk gật đầu với em rồi quay sang bảo với Pond.

"Đến quán Dookki đi"

Pond nhìn qua gương mỉm cười gật nhẹ đầu như đã rõ. Dù sao cũng nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, Dunk không bảo với anh thì anh cũng sẽ quẹo về hướng quán Dookki thôi. Anh biết cậu thế nào cũng chiều theo ý em trai.

Đối với em, Dookki chưa bao giờ là món mà em thích cả. Em không thích vị của nó cũng như vòng phô mai béo ngậy có trong Dookki. Chỉ là em chợt nhớ đến Dunk và Pond rất thích ăn món này. Hai người cũng thường xuyên đi ăn với nhau sau những buổi hẹn riêng, em điều biết. Em chỉ là không muốn hai người phải từ bỏ món ăn yêu thích và quán quen thuộc của mình để mà ăn món em yêu thích đâu. Còn Dunk, sau khi nghe câu trả lời của em thì liền bất ngờ. Định bụng sẽ hỏi em tại sao lại chọn món này trong khi em chẳng thích nó. Nhưng rồi lại thôi, cậu biết quyết định của em trai cậu là như thế nào. Chỉ là một đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn.

Đi cùng cả hai là thế, nhưng trong mắt của anh vốn chưa từng tồn tại về sự xuất hiện của em bên cạnh. Em nhận ra, em rất phiền hà đối với anh. Đến cả việc đi ăn cùng anh trai cũng bị em phá nốt.

"Dunk ăn kem này"

"Ê còn của em tao thì sao?"

Dunk lúc nào cũng chỉ biết quan tâm em. Đặc biệt những lúc đi đâu có em bên cạnh, cậu chỉ biết đến mỗi em trai. Lúc nào cũng để tâm đến em. Ăn gì, uống gì, mua sắm những gì đều phải kể đến em, không được thiếu nghe rõ chưa. Nhưng mà, cái người bạn này của cậu chưa từng nghe, hiểu.

"Tao quên"

"Mày dám quên em tao à? Khôn thế bạn"

Dunk giận dỗi đưa cây kem của mình cho em, còn mình thì đi mua cây khác để tự ăn. Em nhận lấy kem liền mỉm cười, đây có phải là cây kem mà Pond đã mua cho em không nhỉ? Mặc dù, nó hơi gián tiếp đến tay em một chút. Nhưng vị đầu tiên khi cắn vào lại rất ngọt, em vui quá đi mất.

Bỗng em nhớ về những thời gian em và anh ở bên nhau. Thực ra, anh cũng chăm sóc em cẩn thận như hiện tại anh đang chăm sóc cho Dunk vậy đó. Chỉ là khi ấy, em chính là Dunk, còn bây giờ Dunk là Dunk, em là chính em. Nên em không còn xứng đáng nhận những thứ không thuộc về mình nữa. Mặc dù là thế, nhưng thời gian tươi đẹp ở đây của em là những ký ức về anh. Em đã thật hạnh phúc khi đứng dưới thân phận của anh trai mình ở bên người em yêu.

"Au, kem tan hết rồi kìa, em ngẩn người ra đó làm gì vậy Phu?"

"À dạ, kh..không có gì"










.
.
.
_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip