Trong căn phòng ngủ không có lấy một ánh đèn để soi sáng có một người đang ngồi trên giường với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.
Đồng hồ điểm đúng 1h sáng cửa phòng ngủ mở ra, bước vào là một chàng trai với khuôn mặt góc cạnh điển trai. Nhìn căn phòng không có lấy một ánh sáng nào cậu liền đi đến bật công tắt lên. Nhìn trên giường là hình ảnh người yêu của cậu vẫn đang nhìn cậu.
- sao giờ này anh còn thức. Em đã nói anh nhiều lần là không được thức khuya rồi cơ mà.
Nghe những lời chất vấn từ cậu, anh nở nụ cười nhạt đáp.
- vậy sao bây giờ em mới về, em về trễ thì có quyền gì cấm anh thức chứ.
Cậu nghe anh nói liền bày ra vẻ mặt không hài lòng, định cất lời thì anh đã dành trước.
- em đi gặp Lina đúng không?
- làm sao anh biết? Nhưng mà đúng thì sao chứ.
Câu trả lời của cậu như hàng trăm nhát dao xuyên qua tim của anh. Những giọt nước mắt đua nhau chảy dài trên đôi má mềm mại. Cơ thể anh nặng trĩu khi nghe được từng chữ cậu thốt ra.
Một cuộn phim kí ức ùa về lúc cậu và anh gặp nhau. Lúc đó cậu là chàng sinh viên năm 2 còn anh là sinh viên năm 4, từ lần đầu gặp mặt ở thư viện thì ngày nào cậu cũng bám theo anh để trò chuyện. Sau 3 tháng quen biết cậu chủ động tán tỉnh anh, ngày nào cũng có đồ ăn sáng đưa đến tận nơi cho anh, tuần nào cũng sẽ có một bó hoa khác nhau gửi đến tận nhà anh.
Suốt 5 tháng ròng rã theo đuổi anh, dưới tự chân thành của cậu thì cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu từ anh. Khoảng thời gian đó cậu rất cưng chiều anh, luôn là người xin lỗi dù người sai là anh, quan tâm anh từng thứ nhỏ nhất, bạn bè nhìn vào đều ghen tị với anh. Thời khắc ấy anh cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất, nhưng không có gì là mãi mãi, sau 1 năm yêu nhau thì bỗng một ngày mối tình đầu của cậu xuất hiện.
Người ta nói mối tình đầu là mối tình khó phai nhất và quả thật điều đó rất đúng với cậu, từ khi Lina trở về cậu liền bỏ bê anh mà chạy theo mối tình đầu của mình, cậu thường cáu gắt với anh, thường xuyên mắng chửi và bắt đầu những cuộc chơi thâu đêm không quan tâm đến anh.
Lúc đầu anh vẫn nghĩ dạo này học hành áp lực nên cậu mới vậy nhưng vào một ngày anh cùng người bạn thân đến một quá cafe để trò chuyện thì anh biết những ngày qua cậu đi đâu và làm gì. Khoảnh khắc đó anh biết mình đã thua rồi.
Nhìn anh trầm ngâm rất lâu khiến cậu dần mất kiên nhẫn mà nói lớn.
- này, anh không có mồm để nói à.
- Phuwin... Em đã từng thật sự yêu anh chưa? Dù chỉ là một phút một giây cũng được.
Lúc này cậu biết đã không thể dấu anh được nữa rồi, khoảng 2 phút sau cậu cũng thốt ra hai chữ.
- đã từng.
- Phuwin, em biết không chúng ta yêu nhau 4 năm nhưng anh chỉ cảm thấy mình yêu và được yêu chỉ có 1 năm đầu tiên còn 3 năm tiếp theo thì anh có cảm giác như mình đang vay mượn tình yêu của em vậy. Anh biết Lina là mối tình đầu của em, từ lúc cô ấy trở về thì anh biết mình là người thua trong đoạn tình cảm này.
- em xin lỗi...
Hai từ xin lỗi thốt ra từ miệng cậu thành công khiến anh triệt để sụp đổ.
- em không cần xin lỗi, người sai ở đây là anh. Biết rõ em đã hết tình cảm những vẫn cố bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng rằng sẽ có một ngày em sẽ lại yêu anh như lúc đầu...
Cậu nhìn anh, ánh mắt anh chẳng còn long lanh như mọi ngày thay vào đó là ánh mắt vô hồn chứa đựng sự tan nát. Cậu muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khóc như muốn cản những điều cậu muốn nói ra.
- chúng ta...dừng lại nhé.
Anh nhìn cậu bối rối thì lặng lẽ cười khổ. Hóa ra đoạn tình cảm của anh dành cho cậu chẳng qua chỉ như một kí ức mơ hồ trong tâm trí cậu, có lẽ anh nên chấm dứt nó tại đây.
- anh à...chúng ta không thể suy nghĩ lại sao.
- vậy em nghĩ xem, từ lúc Lina trở về em xem anh là gì?
Ừ nhỉ, từ khi Lina trở về cậu suốt ngày bám theo cô ấy bỏ anh lẻ loi một thân một mình, đôi khi còn nổi cáu vô cớ với anh. Càng nghĩ cậu càng hận bản thân mình đến vô cùng, lúc còn có thể thì ngó lơ đến lúc mất đi mới hối tiếc.
-em xin lỗi, anh...anh có thể suy nghĩ lại không? Em không muốn mất anh đâu.
Cậu quỳ xuống bàn tay nắm chặt lấy tay anh nhưng anh lại nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. Anh thương cậu đến mức chẳng dám hất tay cậu ra vì sợ cậu đau nên chỉ dám nhẹ nhàng gỡ ra. Rõ ràng người làm anh đau khổ là cậu nhưng đến cuối cùng anh cũng chẳng nỡ làm cậu đau dù chỉ một chút. Liệu có đáng không?
- anh không thể nữa rồi.
Anh cầm chiếc vali đã soạn sẵn bước ra khỏi phòng để cậu lại với khuôn mặt thẫn thờ. Đi đến cổng nhà anh quay người nhìn căn nhà mà mình đã sống trong 4 năm qua, dù không đành lòng nhưng anh chẳng còn lí do gì để ở lại nữa.
Anh bay sang Mỹ ngay trong đêm, qua đó anh tiếp quản công ty con của gia đình mình. Ba anh đã khuyên anh qua tiếp quản từ lúc anh vừa tốt nghiệp nhưng vì yêu cậu nên anh đã từ chối, ba anh cũng hiểu nên để khi nào anh muốn thì tiếp quản cũng được. Ở một đất nước xa lạ anh cũng dần thích nghi được với cuộc sống tại đây, ở đây anh gặp thêm được nhiều bạn mới, cuộc sống dần trở về quỹ đạo vốn có nhưng tuyệt nhiên chỉ có con tim là chẳng thể đón nhận thêm một ai nữa.
Ở nơi đất Thái, từ khi anh đi cậu như một người khác cứ lao đầu vào công việc chẳng màng đến việc gì. Cả Lina cũng bị cậu lãng quên chẳng bám theo như ngày trước. Mỗi ngày cậu đều nhớ anh đến phát điên, ngày qua ngày đều dùng bia, rượu để quên đi nổi nhớ nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Đến giờ cậu mới nhận ra Pond Naravit Lertratkosum chính là vết chu sa trong lòng Phuwin Tangsakyuen. Có được rồi nhưng lại không biết trân quý.
Mọi người nghĩ anh đã quên được cậu rồi nhưng không. Ở Mỹ nhưng anh vẫn cập nhật tình hình của cậu ở Thái, nhìn cậu khổ sở anh cũng chẳng khá hơn là bao. Anh biết cậu còn rất yêu anh, anh cũng thương cậu nhưng trái tim đã nguội lạnh thì sao có thể thay đổi được đây em ơi?
Người đời thường truyền nhau một cậu nói rằng: người mà chúng ta gặp ở kiếp này có lẽ kiếp trước ta đã phải dập đầu đến nỗi máu đổ thành xong để kiếp này được gặp lại họ. Nhưng chắc có lẽ anh chưa đủ thành ý để được bên em trong kiếp này nhỉ?
Nếu có kiếp sau Naravit Lertratkosum nguyện dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy một kiếp nên duyên trọn vẹn với Phuwin Tangsakyuen. Kiếp này xem như tình ta dang dỡ có duyên nhưng không phận. Naravit nguyện ích kỷ một lần trong đời đem tình cảm dành cho PhuwinTang gói ghém cẩn thận đặc nơi đáy tim, trọn đời trọn kiếp mãi mãi không quên.
Đến cuối cùng, người bắt đầu là em. Người kết thúc là anh. Nhưng người không thể quên những kỉ niệm lại là anh...
Sau 4 năm chia tay cậu vẫn vậy vẫn lao đầu vào vọng việc, những tưởng cậu đã quên anh nhưng nào dễ dàng vậy, hình bóng anh vẫn khắc sâu trong cậu. Kì lạ thật, con người khi có được thì chẳng biết trân trọng và chỉ buông mình theo những thú vui bên ngoài đến lúc mất đi mới thấy mình đã đánh mất, đã bỡ một điều quan trọng mãi mãi không thể quay lại. Đó là những gì cậu nghĩ trong những đêm dài đằng đẵng nhớ anh.
Sau này chúng ta có tất cả nhưng chẳng có nhau. Pond Naravit em nguyện dùng cả đời để giấu hình bóng anh trong tâm trí, nguyện đặc anh ở sâu trong tim. Nếu có kiếp sau Phuwin Tangsakyuen xin thề với trời không sao giờ phụ lòng Naravit Lertratkosum, dùng cả kiếp để dung túng anh. Bù đắp cho những đau khổ, những giọt nước mắt đã rơi vì em.
Tình yêu có thể là kẹo ngọt cũng có thể là dao găm, có thể ngọt đến siêu lòng cũng có thể đau đến xé lòng. Con người khi không thể đồng hành cùng nhau ở kiếp này sẽ hẹn nhau ở kiếp sau. Có lẽ chẳng ai nhớ đến ở cầu nại hà còn có canh mạnh bà, sở dĩ muốn bước qua cầu nại hà đều phải uống canh mạnh bà để những kí ức, những đoạn tình cảm ở kiếp này đều mãi mãi lưu lại ở kiếp này. Nhưng đã hẹn nhau ở kiếp thì tại sao lại dùng từ "nếu"? Kiếp này là kiếp này, kiếp sau là kiếp sau đã bỏ lỡ nhau mãi chẳng thể tương phùng.
_________________________________
Thật sự tui viết xong tui thấy nó vẫn chưa tới mức khá nữa 😢
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip