Chương 5: Tiền !

Bên trong taxi, nghe thấy tiếng khóc truyền đến phía sau, tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu thì thấy Hyeonjoon ôm mặt khóc nấc trông vô cùng khổ sở, thử lên tiếng hỏi: "Chàng trai, có chuyện gì vậy? Sao khóc thương tâm thế?"

Hyeonjoon không để ý tài xế.

Thấy Hyeonjoon không trả lời, tài xế lại lên tiếng khuyên nhủ: "Chàng trai à, trên đời này không có chuyện gì là không vượt qua được, nghe chú nói, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn."

Hyeonjoon vẫn không trả lời.

Tài xế còn định lên tiếng khuyên nhủ thêm nữa, nhưng lại sắp tới địa điểm yêu cầu. Vì vậy tài xế đành phải nuốt lời định nói xuống.

Nhìn tòa kiến trúc của bệnh viện trung ương thành phố cách đó không xa, tài xế lờ mờ đoán ra được gì đó.

Đến nơi, Hyeonjoon hoảng hốt ngẩng đầu, cứng nhắc thanh toán tiền cho tài xế xong, mang theo hốc mắt đỏ bừng đẩy cửa xuống xe.

Hyeonjoon lảo đảo bước xuống, đi vào bệnh viện. Cậu mất hết hồn vía, giống như một cái xác rỗng tuếch.

Mới nãy ở trong tiệm cà phê, lời nói của Cheon phu nhân liên tục vang vọng trong đầu cậu.

"Mẹ cậu bị bệnh lâu như vậy, bây giờ cậu mới biết."

Đầu ngón tay của Hyeonjoon lạnh buốt, tựa như rớt vào hầm băng.

Tim của cậu vừa chát vừa đau, chầm chậm nhắm hai mắt lại. Cậu sống còn có ý nghĩa gì.

...

Nằm trên băng ghế lạnh lẽo suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, Hyeonjoon đã tỉnh. Bác sĩ và y tá vẫn chưa đi làm, vì vậy Hyeonjoon lẳng lặng ngồi đó, không nhúc nhích đợi hai tiếng.

Hai tiếng sau.

Bác sĩ và y tá lục đục thay đồng phục rồi vào vị trí làm việc của mình.

Đến khi các bác sĩ và y tá đến đông đủ, lúc này Hyeonjoon mới tìm về thần trí, vội vàng đứng dậy khỏi băng ghế đến chỗ quầy hướng dẫn.

"Xin hỏi... Hôm... hôm nay tôi có thể vào thăm mẹ tôi được chưa?" Hyeonjoon lí nhí hỏi.

Y tá ngồi trước quầy hướng dẫn ngước mắt nhìn Hyeonjoon, hỏi: "Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân nào?"

"Choi Suryeon." Hyeonjoon lập tức trả lời.

Y tá cúi đầu, tìm kiếm trên màn hình máy tính.

Tìm xong, y tá lắc đầu nói: "Xin lỗi, hôm nay không được. Vì an toàn của bệnh nhân, trong vòng một tuần tới, sẽ không cho phép người nhà vào thăm."

"Vậy à..." Hyeonjoon ủ rũ cúi đầu.

Hyeonjoon lùi về sau, trở về ngồi trên ghế. Thần sắc của cậu suy sụp, ánh mắt vô hồn. Ý chí cầu sinh của cậu càng lúc càng thấp.

Bây giờ ngồi ở đây thôi cũng khiến trong lòng cậu cảm thấy vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.


Hồi lâu sau. Hyeonjoon chợt nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu đứng phắt dậy khỏi ghế. Bây giờ không phải là lúc ngồi ở đây chán chường, cậu còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Cậu phải cố gắng gom góp tiền chữa bệnh cho mẹ, không thể cứ ngồi mãi ở đây lãng phí thời gian. Cho nên... Ít nhất bây giờ cậu vẫn chưa thể chết. Tự nói với mình như vậy, Hyeonjoon phục hồi tinh thần, bước chân không ổn định đi về.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hyeonjoon ngồi xe về nhà. Cậu bắt đầu lục lọi đồ đạc trong nhà. Giày, quần áo, máy vi tính, ghế sofa, vật dụng trong nhà...

Phàm là những thứ có thể bán lấy tiền, cậu đều lục tìm ra hết, sau đó chất đống ở ngoài phòng khách. Sau đó lại lục lọi đồ đạc trong phòng khách thêm lần nữa, tiếp theo Hyeonjoon bắt đầu đi vào phòng ngủ.

Khi tìm đến ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường, cậu tìm thấy một chiếc hộp nhung nhỏ. Nhìn thấy hộp nhung trước mắt, Hyeonjoon hơi sửng sốt.

Ánh mắt của cậu bỗng chốc trở nên phức tạp. Cậu cúi người, cầm lấy hộp nhung ra.

Hyeonjoon nghiêm mặt, từ từ mở nó ra. Bên trong hộp nhung là đôi ghim cài áo đính ngọc lam.

Đây là... Quà sinh nhật năm nay mà cậu đã mua sẵn cho Lee Sanghyeok. Nhưng đối với Lee Sanghyeok, nó vô cùng rẻ tiền, không đáng một đồng. Còn đối với Hyeonjoon thì lại cực kỳ đắt giá. Bởi vì giá trị của nó xấp xỉ bằng ba tháng lương của cậu.

Hyeonjoon nhìn đôi ghim cài áo, trong đầu không kìm được hiện lên hình ảnh kích động hưng phấn của cậu khi đi mua đôi cài áo này sau khi nhịn ăn nhịn xài để dành được ba tháng tiền lương.

Càng hồi tưởng càng thấy châm chọc. Bản thân cậu lại càng thấy buồn cười. Lúc đó cậu phấn khích vui vẻ, vô cùng trông mong phản ứng của Lee Sanghyeok khi nhận lấy nó.

Ấy vậy mà... Lee Sanghyeok từ đầu đến cuối, lại không hề thích cậu. Cậu làm tất cả, tự suy diễn mọi thứ, cuối cùng toàn bộ đều là tự mình đa tình. Trong năm năm qua, mỗi khi đến ngày lễ tình nhân, cậu sẽ tặng một hộp chocolate do tự tay cậu làm cả một đêm mới xong.

Anh đúng là nhận lấy. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy Lee Sanghyeok ăn nó ở trước mặt cậu.

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại... Có lẽ...Anh vốn không muốn nhận. Chẳng qua là lười từ chối, hoặc là không muốn cậu nài nỉ xin anh nhận lấy, cảm thấy phiền toái nên mới nhận. Sau đó, xoay người vứt đi. Hoặc là, đưa cho người khác ăn.

Trong năm năm qua, cậu vì Lee Sanghyeok đan rất nhiều khăn choàng và găng tay, đều là kiểu dáng không dễ đan, phải tốn ít nhất một tháng mới đan xong.

Cậu đưa cho Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok cũng nhận. Nhưng cậu vẫn chưa từng thấy Lee Sanghyeok dung chúng trước mặt cậu.

Hoặc là cảm thấy xấu xí. Hoặc là đã vứt đi. Tóm lại, cậu chưa từng thấy Lee Sanghyeok đeo chúng.

Cậu tặng cho Lee Sanghyeok rất nhiều thứ. Lúc học đại học không có tiền nên vừa làm vừa học, sau đó dùng hết chỗ tiền đó mua quà cho Lee Sanghyeok. Cậu tặng rất nhiều thứ, nhưng đều chưa thấy Lee Sanghyeok dùng.

Nghĩ đến... Lee Sanghyeok vốn là không thích, hoặc có thể là không muốn. Mà bản thân cậu. Chỉ cần Lee Sanghyeok nhận lấy, là cậu tự mình đa tình nghĩ Lee Sanghyeok thích chúng. Cậu thật buồn cười biết bao nhiêu.

Cẩn thận suy nghĩ kỹ thêm, Lee Sanghyeok vốn không có khả năng thích cậu. Người theo đuổi Lee Sanghyeok xếp hàng dài, không biết có bao nhiêu Omega, Beta cùng với Alpha ưu tú, bọn họ không thiếu dung mạo xuất chúng, có gia thế nổi bật, vậy còn cậu có gì?

Cậu không có gì cả. Không có tướng mạo, không có gia thế lớn. Tính cách cũng nhạt nhẽo không thú vị, không có đặc điểm cuốn hút nào.

Thân là một Beta, lại càng không có cái gọi là pheromone giống Alpha và Omega. Nhưng trước kia cậu lại kiên định cho là Lee Sanghyeok cũng thích mình, cũng có chút cảm giác với mình. Bây giờ Hyeonjoon cảm thấy suy nghĩ này đúng là khó có thể tin nổi. Trước kia cậu... Thật đúng là xứng với bốn chữ tự mình đa tình.

Cậu đắm chìm trong ảo vọng của bản thân, tự cho là đúng, nhưng với bệnh tình của mẹ thì lại hồn nhiên không biết gì, hồn nhiên không chút cảm giác, mãi đến hôm nay mới nhận ra.

Không ai trên đời này có thể hoang đường bằng cậu. Hyeonjoon ngồi bên mép giường, nhìn đôi ghim cài áo trong hộp nhung, thấp giọng cười một tiếng.

Cậu vừa cười vừa lặng lẽ rơi nước mắt.

Nước mắt rơi vào bàn tay của cậu, sau đó men theo kẽ tay chảy xuống.


Nhưng chỉ hai phút sau, nước mắt đã ngừng rơi.

Sau khi khóc xong, vẻ mặt của Hyeonjoon chết lặng, môi khẽ mím, trong mắt bình tĩnh tựa như vũng nước đọng, trên mặt không còn cười nữa. Bây giờ không phải là lúc khóc lóc.

Cậu tê dại nghiêm mặt, vô cảm nhìn đôi ghim cài áo, sau đó đặt lại vào trong hộp nhung.

Sau khi đóng nắp lại, Hyeonjoon tiện tay đặt nó qua một bên. Vẻ mặt quý trọng ban đầu, đã không còn tồn tại.


Nửa tiếng sau.

Sau khi lật tung cả căn nhà lên, Hyeonjoon nhìn núi đồ chất đống bao gồm đồ gia dụng, quần áo và những thứ linh tinh khác ngoài phòng khách, cậu lấy di động ra, không chút do do dự bấm gọi cho công ty chuyên thu mua đồ cũ.

"A lô, xin chào, trong nhà tôi có vài thứ muốn bán."

"Xin hỏi là những thứ gì?" Nhân viên lên tiếng hỏi.

"Rất nhiều."

"À được, xin hỏi địa chỉ nhà của anh."

"Số 65 đường X, tầng 7."

"Được, anh chờ một lát, nhân viên của chúng tôi sẽ tới ngay, lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc lại."

"Ừm."

Sau khi cúp điện thoại, Hyeonjoon đặt điện thoại xuống, lẳng lẳng nhìn phía trước, giống như một pho tượng không nhúc nhích.

Mười lăm phút sau, di động lại reo lên lần nữa.

"Chào quý khách, chúng tôi đã đến, xin hỏi anh ở phòng số mấy?"

"301."

"Được, chúng tôi lập tức tới ngay."

Hai phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Ở phòng khách, cậu lúc này mới khẽ cử động. Hyeonjoon nghiêm mặt, đi tới chỗ cửa.

Sau khi mở cửa ra, nhân viên đứng bên ngoài chuyên nghiệp nở nụ cười với Hyeonjoon, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi.

"Quý khách..."

Đối phương vừa mới mở miệng, Hyeonjoon đã lên tiếng cắt ngang. "Đều ở trong phòng khách."

Giọng nói của Hyeonjoon vừa trầm vừa lạnh, ánh mắt u ám, đáy mắt tĩnh mịch không chút cảm xúc nào, con ngươi đen hoắm không có một tia sáng lọt vào. Giống như một người gần đất xa trời.

Nhân viên đứng ngoài cửa lên tiếng đáp lại, sau đó nhìn Hyeonjoon với ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò.

Rõ ràng là một thanh niên tuổi xuân phơi phới, nhưng chẳng hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy cậu u ám sầu muộn giống như một ông già tuổi xế chiều.

Thật giống như... Có thể ra đi cứ lúc nào.

Hyeonjoon đứng trước cửa hơi né qua một bên, nhường đường cho nhân viên đi vào.

Nhân viên nhanh nhẹn nhấc chân đi vào nhà.

Đi đến phòng khách, thấy giữa phòng chất một núi 'đồ lặt vặt', nhân viên theo phản xạ lên tiếng hỏi: "Anh muốn bán hết những thứ này phải không?"

"Ừ."

"Ồ."

Xem ra vị khách Beta này không thích nói nhiều, cũng không thích cười... Sau ba phút tiếp xúc với Hyeonjoon, nhân viên thầm kết luận trong lòng...

Nhân viên bước đến trước những 'món đồ lặt vặt' này, cẩn thận kiểm kê từng cái. Mặc dù đồ đạc rất nhiều, nhưng đa số đều không đáng bao tiền. Xem ra hoàn cảnh của vị khách Beta này không được tốt.

Nhân viên vừa kiểm kê đồ đạc vừa dùng di động chụp hình lại, miệng lầm bầm tính toán.

Sau khi ghi chép hơn phân nửa, nhân viên cho là Hyeonjoon chỉ muốn bán những món đồ không đáng bao tiền này thì đột nhiên thấy một hộp nhung nhỏ trông sang trọng.

Nhân viên sửng sốt. Anh ta cúi người, vô thức cầm hộp lên mở ra.

Sau khi mở ra, nhân viên thấy một đôi ghim cài áo đính ngọc lam.

Ngọc lam thế nhưng không hề rẻ!

Nếu đôi ghim cài ngọc lam này là đồ thật, giá cả mà công ty phải bỏ ra mua về, nói không chừng còn gấp mấy lần đống đồ bên cạnh!

"Đôi ghim cài này... Là đồ thật ạ?" Nhân viên giơ hộp nhung lên, nhìn Hyeonjoon với ánh mắt kinh dị.

"Ừ."

Trên mặt của nhân viên lộ ra vẻ do dự, có chút nửa tin nửa ngờ.

Dù sao bộ đồ mà Hyeonjoon mặc trên người quá cũ, trong nhà cũng không có gì đáng tiền, vừa nhìn là biết hoàn cảnh không sung túc, đột nhiên một đôi ghim cài ngọc lam lại xuất hiện ở đây, thật sự không có miếng hài hòa nào với căn nhà này.

Thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của nhân viên, Hyeonjoon nghiêm mặt, cất giọng trầm thấp.

"Ở đáy hộp có dấu chứng nhận."

Nhân viên hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: "Thì ra có dấu chứng nhận đàng hoàng."

Lúc này anh ta mới tin được chút.

"Còn nếu vẫn chưa tin thì có thể đến cơ quan kiểm nghiệm để xác định thật giả." Hyeonjoon lạnh nhạt nói.

Lúc này nhân viên rốt cuộc mới chịu tin thật. Có điều, trong đầu anh ta lại toát ra thêm một nghi vấn.

"Cái này là anh mua hay là..."

"Mua." Hyeonjoon không cảm xúc nhìn đối phương, nói: "Anh có thể yên tâm, không phải trộm."

"Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy." Nhân viên bối rối giải thích: "Chỉ là tôi thấy anh ăn mặc giản dị như vậy, nhưng lại tốn tiền mua đôi ghim cài áo ngọc lam này, có chút tò mò và thắc mắc..."

Giản dị. Nghĩa khác: Nghèo kiết xác.

"Tặng người." Hyeonjoon lời ít ý nhiều.

"À..." Nhân viên bừng tỉnh.

Vậy là không tặng nữa sao? Nhưng ngọc lam đắt tiền như thế, nếu lấy làm quà tặng thì làm gì có ai từ chối chứ?

Dĩ nhiên. Ngoại trừ người đặc biệt có nhiều tiền ra.

Sau khi nhận được câu trả lời của Hyeonjoon, nhân viên càng thêm tò mò, máu ăn dưa nổi lên hừng hực.

Nhưng thấy bộ dạng uể oải sa sút tinh thần vốn không có tâm trạng muốn nói chuyện của Hyeonjoon, nhân viên vô cùng thức thời ngậm miệng lại, chấm dứt đề tài này, không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi phân loại và ghi chép hết đống đồ đạc trong phòng khách xong, nhân viên ngẩng đầu nói Hyeonjoon chờ một chút, tiếp đó là mở hộp nhung ra, theo vị trí mà đối phương đã nói, vén lớp vải lót để lộ dấu chứng nhận ở đáy hộp ra.

Nhân viên chụp hình lại, sau đó gửi cho đồng nghiệp có chuyên môn giám định thật giả.

Mấy phút sau.

Nhân viên nghiêng đầu sang nhìn cậu, nói: "Tôi đã nhờ đồng nghiệp giám định, con dấu và chữ ký đều là thật."

Hyeonjoon lạnh nhạt ừ một tiếng.

Sau đó cậu vội hỏi: "Thế thì tính gộp luôn những thứ này, tổng cộng bao nhiêu?"

Nhân viên cúi đầu tính toán một hồi, sau đó cho cậu một con số.

Nhân viên làm việc đâu vào đấy xong, nói: "Các vật dụng trong nhà dù mức hư tổn không cao, nhưng vì đều là những món đồ không đáng nhiều tiền, cho nên không thể đưa ra giá cả quá cao. Quần áo cũng giống vậy. Thưa quý khách, trong số những món đồ này của anh, chỉ có đôi ghi cài áo ngọc lam này là đáng tiền nhất, giá cả đưa ra bây giờ, đã xem như là giá tiền lý tưởng nhất mà chúng tôi có thể cho anh."

Nói xong, lại bổ sung thêm.

"Nhưng món đồ này sẽ tạm thời được cầm cố ở chỗ chúng tôi, nếu sau này anh muốn mua về, có thể...."

Hyeonjoon không quan tâm những thứ này. Bây giờ cậu chỉ muốn tiền.

Vì vậy Hyeonjoon trực tiếp cắt lời của anh ta: "Không cần nói những điều này với tôi, ký tên ở đâu."

Nhân viên khẽ ngừng lại, không thể làm gì hơn là lặng lẽ nuốt hết những lời muốn nói còn lại vào bụng, sau đó lấy máy tính bảng trong ba lô đeo sau lưng ra.

Anh ta mở máy lên, sau đó chỉ tay vào một chỗ trống trên màn hình.

"Anh kí tên vào chỗ này."

Hyeonjoon nhanh chóng ký tên mình vào.

Ký tên xong, ấn vân tay hoàn thành xác nhận.

Nhân viên lấy máy tính bảng về.

"Chờ lát nữa công ty chúng tôi sẽ cử người tới thu dọn đống đồ này đi."

"Lát nữa anh gửi số tài khoản và họ tên của mình qua tin nhắn cho chúng tôi, trong vòng nửa tiếng chúng tôi sẽ chuyển tiền cho anh."

Hyeonjoon ừ một tiếng, nói đã biết.

"Thưa quý khách, công việc đã hoàn tất, vậy tôi xin phép đi trước."

"Ừ, cảm ơn."

Nhân viên đáp lại một tiếng rồi rời đi. Bên trong nhà lại chìm vào yên tĩnh.

Trong phòng khách yên lặng tĩnh mịch.

Hyeonjoon cô đơn lẻ loi đứng đó, im lặng lấy di động ra, gửi số tài khoản và họ tên của mình cho nhân viên vừa rồi.

Gửi tin nhắn xong, cậu để di động xuống, mệt mỏi chán nản che mắt lại.

...Mệt quá.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận được, hít thở lại là một chuyện quá đỗi khó khăn.

Hơn mười phút sau.

Ting.

Tiền đã được chuyển vào tài khoản. Nhưng chút tiền này vẫn chưa đủ.

Đối với tiền chữa bệnh trên trời mà nói, chút tiền vừa mới chuyển vào tài khoản cũng chỉ như muối bỏ biển.

Vì vậy Hyeonjoon im lặng lại mở di động ra, bấm số gọi cho cấp trên.

"Sếp, tôi có thể ứng trước tiền lương được không?" Cậu hỏi thẳng vào vấn đề.

Cấp trên ở đầu dây bên kia nghe vậy hơi sửng sốt: "Muốn ứng trước bao nhiêu?"

"Có thể ứng trước được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Trên mặt Hyeonjoon không cảm xúc, trả lời không chút do dự.

"Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì...?" Cấp trên nghiêm túc hỏi.

"Mẹ tôi bị bệnh." Cậu lời ít ý nhiều.

Cấp trên hiểu, im lặng một hồi không nói gì.

Sau đó, chỉ nghe cấp trên chầm chậm nói: "Công ty chỉ có thể cho cậu ứng trước tối đa là nửa năm tiền lương, nếu cậu đã quyết định xong, ngày mai tới công ty kí tên nhận lương."

Cậu đáp một tiếng được, sau đó lễ phép nói cảm ơn.

Sau khi cúp máy, vài nhân viên khuân vác và dọn đồ cũng đến đúng lúc.

Nhân viên đứng bên ngoài gõ cửa, khi Hyeonjoon mở cửa ra, bọn họ không nói nhiều lập tức đi thẳng vào phòng khách, động tác lưu loát dời đi hết những món đồ có trong danh sách cần bán.

Rất nhanh, trong phòng khách trở nên trống trải, không để lại bất kỳ thứ gì.

Đồ đạc được dời đi hết, cánh cửa liền đóng lại.

Đảo mắt, bên trong phòng chỉ có một mình Hyeonjoon.

Đứng trong phòng khách trống trải tĩnh mịch, trong đầu Hyeonjoon bỗng nhớ đến một câu nói mà không lâu trước đó cậu đã từng nghe đồng nghiệp nói qua.

'Liếm chó không nhà không cửa'.Nói linh thật. Cậu đứng trong phòng khách, trên mặt không cảm xúc, chết lặng suy nghĩ như vậy.

...

Đêm xuống.

Bởi vì giường trong phòng ngủ cũng bán chung với đống đồ kia, cho nên buổi tối Hyeonjoon chỉ có thể ngủ trên sàn nhà.

Đêm đó, cậu nằm trong căn phòng ngủ trống trải.

Nằm trên nền đất vừa cứng vừa lạnh, Hyeonjoon mặc bộ đồ ngủ phong phanh, đáy mắt u tối không ánh sáng.

Tối hôm qua cậu đã quyết định xong. Sau khi mẹ xuôi tay...

Bản thân cậu không còn tha thiết sống và cũng chẳng còn giá trị gì để sống, dứt khoát rời khỏi thế giới này đi theo mẹ thôi.

Hôm sau.Tám rưỡi sáng, Hyeonjoon mang theo quầng thâm mắt và vẻ mặt trầm lặng đến công ty thật sớm.

Đồng nghiệp thấy bóng dáng của Hyeonjoon, bỗng chốc hai mắt sáng lên. Mấy ngày qua Hyeonjoon vẫn luôn nghỉ làm, các đồng nghiệp không khỏi tò mò.

Bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò, không biết một nhân viên ưu tú như Hyeonjoon lại đột nhiên thiếu chuyên cần, tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy bóng dáng của Hyeonjoon, đồng nghiệp không chút nghĩ ngợi bước tới, chuẩn bị chào hỏi cậu.

"Hyeon,,,"

Nhưng mà không ngờ.

Rõ ràng Hyeonjoon đã nhìn thấy hắn, nhưng vẫn không dừng bước, giống như là bắt gặp một người xa lạ vậy, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua.

Cậu vô cảm đi thẳng sượt qua người hắn.

Đồng nghiệp kinh ngạc đứng tại chỗ, trợn mắt há mồm, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.


Đi lướt qua đồng nghiệp, Hyeonjoon vào thang máy lên tầng trên, vào văn phòng của cấp trên.

Bên trong văn phòng, cấp trên mặc tây trang, đang ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc.

Thấy Hyeonjoon đi vào, hắn đẩy nhẹ tờ giấy xin nghỉ phép và báo cáo ứng lương trên bàn.

"Tôi đã làm xong đơn xin nghỉ phép và báo cáo ứng lương, cậu chỉ cần ký tên vào là được." Cấp trên nói.

"Cảm ơn." Hyeonjoon sửng sốt, sau đó không khỏi cảm kích nói cảm ơn.

Nói cảm ơn xong, cậu đi tới trước bàn làm việc của cấp trên, đưa tay cầm lấy bút rồi cúi đầu kí tên.

Cấp trên nhìn vẻ mặt bơ phờ chết lặng của nhân viên mình, thầm thở dài trong lòng, sau đó nhấc tay vỗ vai cậu.

"Giải quyết xong xuôi mọi việc thì đi làm lại nhé. Những nhân viên trong bộ phận đó, tối ngày chỉ biết ngấm ngầm nói lời ong tiếng ve, năng lực làm việc thì một người cũng chẳng bằng cậu."

Cấp trên tỏ vẻ chê bai. Hyeonjoon sửng sốt, sau đó lại thật lòng cảm ơn một lần nữa.

"Cảm ơn sếp."

Cấp trên phất tay, cho thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.

"Còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì khác thì cậu về được rồi, tôi phải làm việc."

"Không có."

Hyeonjoon nói xong, đặt bút xuống.

Bên kia.

Trong phòng làm việc của nhân viên, các đồng nghiệp đang nhỏ giọng trò chuyện.

"Choi Hyeonjoon bơ anh? Không thèm nhìn anh? Không thể nào... Có phải cậu ta không nhìn thấy anh không?" Một người đồng nghiệp nói nhỏ.

"Không đâu! Tuyệt đối đã thấy tôi! Cậu ta đi đến ngay trước mặt tôi mà!"

"Hay là trong nhà cậu ta có chuyện gì đó... Cho nên tâm trạng không tốt, không muốn để ý người khác?" Một đồng nghiệp khác nhỏ giọng suy đoán.

"Cho dù tâm trạng không tốt, thì cũng đâu đến mức như biến thành một người khác chứ?"

"Biến thành người khác? Biến thế nào?"

"Bây giờ cậu ta đang ở văn phòng của cấp trên mà, đợi lát nữa cậu ta đi ra hỏi là biết ngay thôi."

...

Đặt bút xuống, Hyeonjoon nói lời tạm biệt, xoay người đẩy cửa phòng đi ra.

Mới vừa ra khỏi văn phòng, một gã đồng nghiệp lập tức trưng ra nụ cười, cố tỏ vẻ nhiệt tình chào hỏi cậu.

"Hyeonjoon, sao mấy ngày qua cậu không đi làm vậy?"

Hyeonjoon không để ý hắn.

Thấy Hyeonjoon bơ đẹp mình, gã đồng nghiệp thoáng sượng trân, thầm kinh ngạc trong bụng, nụ cười trên mặt sắp sửa không duy trì nổi.

Vẻ mặt của hắn cứng ngắc, gắng gượng duy trì nụ cười trên môi, nhưng trong bụng lại bốc lên vài tia lửa giận.

"Choi Hyeonjoon, sao cậu không để ý người đang hỏi cậu?" Hắn hơi tức giận gặng hỏi.

Mí mắt của Hyeonjoon hơi nhấc lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Cậu lên tiếng hỏi ngược lại: "Tại sao phải để ý anh?"

Giọng nói của đồng nghiệp hơi chậm lại, nhất thời ngồi hóa đá trên ghế.

Lúc này, một gã đồng nghiệp khác lên tiếng giảng hòa, nhưng thực ra là bất bình thay gã đồng nghiệp kia: "Anh ấy cũng đâu nói gì quá đáng, chỉ là có lòng quan tâm cậu, sao cậu lại..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Hyeonjoon không nể mặt thẳng thừng cắt ngang.

"Quan tâm?" Cậu vô cảm hỏi ngược lại: "Chứ không phải là làm đề tài cho các người rảnh rỗi đem ra bàn tán cười cợt sao?"

Trong nháy mắt, chỗ làm việc bỗng chốc trở nên vô cùng yên lặng.

Bọn họ đều nhận định Hyeonjoon không biết gì cả, cho nên mới tùy ý ở sau lưng cười cợt chế giễu.

Mà cho dù bọn họ có nói xấu sau lưng nhưng bị chính chủ vô tình nghe được, thì với tính tình của Hyeonjoon cũng không dám ở trước mặt chất vấn bọn họ.

Nhưng mà—

"Cậu, cậu đã nghe hết...? Một đồng nghiệp khác lúng túng hỏi.

Tầm mắt lạnh nhạt của Hyeonjoon liếc qua, không trả lời.

Nhưng câu trả lời không cần nói cũng biết. Gã đồng nghiệp kia thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hyeonjoon, lúc này ngượng ngùng im miệng.

Lớp vỏ giả tạo dối trá đột nhiên bị vạch trần không báo trước, tên Alpha mới nãy còn đứng ra bất bình dùm đồng nghiệp, bây giờ lại đỏ bừng mặt cụp mắt né tránh, chột dạ chúi đầu vào máy tính.

Những người khác cũng phản ứng như vậy.

Không còn ai dám nói chuyện.

Không còn ai dám mở miệng, bọn họ đều ngượng ngùng cắm đầu vào máy tính, làm bộ như đang bận rộn công việc.

Đồng thời, trong bụng ai nấy đều vô cùng khiếp sợ và chấn động.

...Đây thật sự là Choi Hyeonjoon sao?

Thật sự không phải là người khác giả dạng đó chứ? Tại sao giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy???

Đối với Hyeonjoon, nói thêm nửa câu với đám đồng nghiệp này chỉ tổ phí thời gian. Nói xong, cậu xoay người rời đi. Bước chân sải dài tiêu sái, không có bất kỳ lưu luyến.

Đi thang máy xuống tầng trệt rời khỏi công ty, Hyeonjoon đứng bên lề đường vẫy tay đón taxi, chuẩn bị đến bệnh viện đóng tiền.

Trên xe, vẻ mặt của cậu vừa nghiêm túc vừa trầm trọng, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền.

Mặc dù đã ứng trước tiền lương, thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Làm sao để kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn...

Hyeonjoon nhíu mày suy nghĩ. Suy tư hồi lâu, cuối cùng trong đầu hiện lên hai chữ.—Vay nợ.

Vay nợ cũng chẳng phải là cách hay, bởi vì lãi tích lại thành một đống nợ kếch xù, sau đó khiến nửa đời còn lại của người đi vay rơi vào bóng tối tuyệt vọng. Nhưng cậu đã không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa... Cậu nghĩ mình sẽ không còn cái gọi là nửa đời còn lại.

Rút ra kết luận xong, Hyeonjoon lập tức lấy di động ra lướt tìm trên mạng một hồi, sau khi tìm được số điện thoại của công ty cho vay, cậu không chút do dự bấm số gọi điện.

Bên kia bắt máy, cậu nhanh chóng nói rõ mục đích.

"Tôi muốn vay mấy tỷ."

"Mấy tỷ?" Ở đầu dây bên kia, nhân viên của công ty vay nợ sửng sốt, sau đó lập tức hỏi ngược lại: "Vậy anh có bao nhiêu tài sản có thể tiến thành thế chấp?"

Hyeonjoon khẽ sửng sốt, thầm kinh ngạc trong lòng.

Cậu không nghĩ là nếu muốn vay tiền, trước tiên cần phải dùng tài sản để thế chấp.

"Tôi không có."

"Vậy thì không vay được đâu."

"Bắt buộc phải dùng tài sản để thế chấp sao?" Cậu hơi tuyệt vọng hỏi: "Chỉ cần giấy tờ không được sao?"

"Tất nhiên là không được." Đối phương nói: "Nếu anh mượn tiền rồi nhanh chóng xài hết, sau đó đi tự sát thì chúng tôi phải làm sao? Làm sao để lấy tiền về?"

Hyeonjoon im lặng mấy giây sau, cậu cúp máy.

Cậu tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

Mấy phút sau, taxi dừng lại.

"Thưa quý khách, đã đến bệnh viện."

Hyeonjoon đơ mặt mở mắt ra, dùng di động chuyển khoản cho tài xế.

Đẩy cửa xuống xe, di động bỗng vang lên tiếng ting nhắc nhở.

Cậu cúi đầu nhìn.

Ngân hàng XX: Tài khoản của quý khách...Là tiền lương ứng trước đã được chuyển vào tài khoản.

Hyeonjoon vô cảm nhìn, sau đó như rô bốt cứng nhắc đi vào bệnh viện, cậu cầm di động rút tiền lương vừa nhận và chút tiền tồn trong thẻ để đóng viện phí tại quầy. Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Hyeonjoon lẳng lặng ngồi đợi trên băng ghế, hai mắt đờ đẫn nhìn không khí vô hình trước mặt.

Không thể vay tiền, còn có biện pháp nào để kiếm tiền đây?

Bắt cóc?

Ăn trộm?

Cướp ngân hàng...?

Rơi vào đường cùng, cậu đau khổ lấy hai tay ôm đầu, trong đầu liên tục toát ra những suy nghĩ nguy hiểm.

Xung quanh là bệnh nhân, người nhà, y tá bác sĩ vội vàng đi tới đi lui, bận bận rộn rộn.

Trong bầu không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng gay mũi, trong đầu Hyeonjoon từ từ hình thành một biện pháp 'an toàn' ổn thỏa nhất, cũng là biện pháp kiếm được nhiều tiền nhất.

—Bán nội tạng.

Cậu đã cùng đường rồi.

Mặc dù trong đầu đã có biện pháp, nhưng cậu không có cách liên lạc.

Có lẽ bác sĩ sẽ biết?

Hyeonjoon nghĩ vậy, vì thế ngẫu nhiên tìm một bác sĩ khoác áo blouse trắng trong bệnh viện, thử lên tiếng hỏi: "B... Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chuyện, gần bệnh viện của mình có đơn vị nào có thể tiến hành giao dịch nội tạng..."

Bác sĩ nghe vậy, há họng mở to hai mắt, sau đó cảnh giác nhìn cậu.

"Giao dịch nội tạng là phạm pháp! Anh muốn làm gì? Không được làm chuyện tổn hại thân thể mình!"

Nói xong liền móc di động ra muốn báo cảnh sát.

Thấy vậy, vẻ mặt của Hyeonjoon lập tức cứng ngắc, không thể làm gì khác đành phải lúng túng nói dối: "...Tôi chỉ là tò mò hỏi chơi thôi, bác sĩ đừng hiểu lầm."

Đây là lần đầu tiên Hyeonjoon nói dối.

Nhưng cậu chỉ có thể nói dối.

Nếu không cậu sẽ phải vào đồn cảnh sát uống trà.

"À..." Bác sĩ thở phào một hơi dài: "Buôn bán nội tạng là phạm pháp, không được pháp luật bảo vệ, cậu tuyệt đối đừng dại dột làm chuyện đó."

Hyeonjoon gượng gạo đáp một tiếng.

Bác sĩ lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Cậu đứng tại chỗ, trong lòng tuyệt vọng.

Bây giờ là buổi trưa, mặt trời đứng bóng chói chang, nhưng trên đầu ngón tay của Hyeonjoon lại lạnh buốt. Cho tới giờ phút này, cậu hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cái gọi là tình yêu, hư vô mờ mịt, không hề có ý nghĩa, có thể hóa thành không khí phiêu tán bất cứ lúc nào.

Chỉ có tiền, mới là mãi mãi, mới là lâu dài bền vững, và là hiện thực trần trụi.


...

Mặc dù tiền bán đồ đạc trong nhà, đôi ghim cài ngọc xanh cùng với tiền lương ứng trước vẫn còn lâu mới đủ, nhưng có thể duy trì một tuần.

Bốn ngày sau, Hyeonjoon rốt cuộc có thể vào phòng ICU để thăm mẹ.

Đến ngày được phép vào thăm mẹ, Hyeonjoon thức dậy từ rất sớm, cậu bò dậy khỏi nền nhà lạnh cứng. Bên trong phòng vệ sinh, cậu đứng trước gương, cẩn thận rửa sạch mặt mũi.

Rửa mặt xong, cậu nhìn bản thân trong gương, cố gắng nhếch khóe môi, muốn nở một nụ cười. Cậu không muốn vác vẻ mặt ủ rũ đến trước mặt mẹ mình.

Nhưng cho dù cậu đứng trước gương tập cười bao nhiêu lần, nụ cười vẫn vô cùng cứng nhắc và thiếu tự nhiên. Bởi vì đáy mắt cậu toát ra luồng tử khí nặng nề, không hề có sức sống.

Đứng trước gương tập cười hồi lâu đều vẫn không có chút tiến bộ nào, Hyeonjoon đành phải tẻ nhạt từ bỏ.

Hyeonjoon thay quần áo, tinh thần hơi phấn chấn bước tới cửa mang giày vào.

Ra khỏi cổng chung cư, cậu đón xe đến bệnh viện..

Đến khu nơi, sau khi Hyeonjoon điền thông tin vào đơn thăm bệnh tại quầy hướng dẫn, y tá phát cho cậu một bộ đồ bảo hộ màu xanh và khẩu trang chuyên dụng đặc biệt, tỏ ý bảo cậu mặc vào.

Hyeonjoon lập tức nghe lời.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, y tá nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Nhớ kỹ, thời gian thăm bệnh chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau anh phải rời khỏi phòng bệnh."

Hyeonjoon đáp một tiếng.

"Vào đi." Y tá dặn dò: "Còn nữa, trong quá trình thăm bệnh đều phải đeo khẩu trang, để tránh mang vi khuẩn từ bên ngoài vào phòng bệnh, tuyệt đối không được tháo khẩu trang xuống."

Cậu gật đầu: "Tôi nhớ rồi."

Cửa phòng bệnh ICU mở ra. Hyeonjoon kích động đi vào, trên chiếc giường thứ hai trong phòng bệnh, mẹ Choi nở nụ cười yếu ớt với cậu.

Cổ họng của Hyeonjoon dâng lên chua xót.

Khóe mắt của cậu chảy ra giọt nước mắt trong suốt.

"Mẹ ơi... Con sai rồi..." Cậu mở miệng nói câu đầu tiên, chính là lời xin lỗi.

Mẹ Choi tỏ vẻ kinh ngạc: "Tại sao Joonie lại nói xin lỗi? Con làm sai chỗ nào?"

"Con... Con vẫn luôn không biết..." Cậu nghẹn ngào.

"Là mẹ dặn dì Shin không được nói với con, không muốn con biết, con đâu làm gì sai?" Mẹ Choi ôn hòa mỉm cười.

"Nhưng mà con..."

"Được rồi, đừng đau lòng nữa, con nhìn xem bây giờ mẹ rất tốt mà." Mẹ Choi dịu dàng khuyên nhủ, từ tốn nói: "Không phải con sắp làm lễ đính hôn sao? Con phải vui lên chứ."

Nghe thấy hai chữ đính hôn, Hyeonjoon im lặng vài giây.

Sau đó, cậu chật vật lên tiếng.

"Đính hôn... Đã hủy bỏ?"

"Hả? Sao vậy Joonie?"

Mẹ Choi mở lớn mắt nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc và ngoài ý muốn.

"Mất trí nhớ?" Mẹ Choi kinh ngạc nói: "Vậy lúc nào cậu ấy mới có thể phục hồi trí nhớ?"

"Không biết." Hyeonjoon đơ mặt nói.

"Vậy thì lễ đính hôn phải làm sao?" Mẹ Choi lo lắng.

"Chuyện này đã không còn quan trọng."

"Làm sao biết không quan trọng?" Mẹ Choi nhíu mày nói: "Con thích cậu ấy như vậy mà, với lại còn thích rất lâu."

"Nhưng anh ta không thích con."

Sau khi hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng Lee Sanghyeok không thích mình, lúc Hyeonjoon nói ra những lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh dửng dưng.

Bình tĩnh đến mức giống như cái người cực khổ theo đuổi Lee Sanghyeok suốt năm năm trời kia không phải là cậu, năm năm đó không hề liên quan gì đến cậu, mà cậu chẳng qua chỉ đặt bản thân ở vị trí một người đứng ngoài, lạnh lùng chứng kiến mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip