Chương 16: Lời cầu hôn đến muộn?
Trên cánh hoa trắng nõn còn đọng sương, Choi Doran nhìn hoa hồng trước mặt không nhúc nhích.
Lee Sanghyeok: "Tôi có xem em phỏng vấn, em nói thích hoa hồng trắng."
"Cảm ơn Lee tổng." Choi Doran mỉm cười: "Nhưng mà hoa hồng này, tôi không thể nhận."
Lee Sanghyeok vẫn giữ nguyên tư thế đưa hoa, khẽ nhíu mày gọi một tiếng: "Joonie."
"Lee tổng, tôi là Choi Doran." Ngữ khí Choi Doran vừa khách sáo vừa xa cách.
"Joonie." Lee Sanghyeok đưa tay ra, muốn chạm vào nốt ruồi lệ trên mặt Choi Doran: "Không phải cứ đổi lại tên là có thể giả vờ như không quen biết."
Choi Doran nhìn thấy động tác Lee Sanghyeok liền lui về phía sau một bước, kiên nhẫn nói: "Lee tổng, ngài thật sự nhận lầm người."
"Lee tổng, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi cần phải trở về." Nói xong, Choi Doran liền xoay người đi vào khách sạn, không để ý đến người phía sau.
Sau khi trở về phòng, Choi Doran đến bên cửa sổ mở màn rèm ra.
Trong lúc vô tình nhìn ngoài cửa sổ, cậu nhìn thấy chiếc xe kia vẫn còn ngừng ở bên ngoài khách sạn nhưng lại không có bóng dáng của Lee Sanghyeok ở gần đó, hẳn là đã rời đi.
Cậu thu hồi ánh mắt, ngồi ở trên ghế tựa cầm trong tay kịch bản, chậm rãi xem. Một lúc sau, trợ lý mua xong cơm tối đã trở lại.
"Anh Doran!" Trợ lý rất cao hứng, trên tay ôm một bó hoa hồng lớn: "Bó hoa hồng này vừa rồi là do quầy lễ tân gửi. Họ nói là do fan tặng."
"Nhưng quầy lễ tân lại không nói là ai gửi." Trợ lý có chút khó hiểu, vươn tay sửa sửa bó hoa, lẩm bẩm nói: "Chắc là không phải Minhyeong..."
Trước kia mỗi lần Lee Minhyeong đưa hoa đều sẽ hỏi cô trước tiên. Trợ lý ôm hoa hồng nhìn một vòng xung quanh, quyết định đem bó hoa để lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Choi Doran.
Choi Doran nửa nằm xuống ghế tựa, nhìn hoa hồng bên cạnh. Trong cuộc phỏng vấn trước đây quả thật cậu đã từng nói rằng mình thích hoa hồng trắng, sau đó khi Lee Minhyeong tới thăm ban cũng tặng cậu rất nhiều hoa hồng trắng.
Choi Doran khẽ đưa tay chạm vào lá hoa hồng, trên đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại. Kỳ thật cậu không thích hoa hồng trắng. Thích hoa hồng trắng là một người khác.
Cậu nhìn cánh hoa hồng, nhất thời có chút xuất thần. Thật lâu sau, mới lấy điện thoại ra, thuần thục tìm kiếm một ID quen thuộc rồi bấm vào trang cá nhân.
[ Xem lại cảnh đánh võ một lần nữa! Tôi thật sự rất thích Park Dohyun!!! Tôi phải mua cho anh ấy hoa hồng trắng mới được!! ]
[ Hôm nay bên ngoài cửa hàng bán hoa bày rất nhiều hoa hồng trắng! Chờ tôi kiếm được tiền sẽ mua thật nhiều hoa hồng! ]
[ Hôm nay bà nội đã nhận ra tôi!!! Còn giúp tôi mua hạt giống!!! Bắt đầu trồng hoa hồng ngay hôm nay thôi!!! ]
Trên này hầu hết đều là nhật ký sinh hoạt hằng ngày, kể cả khi không có ai tương tác thì chủ tài khoản vẫn tự giải trí vui vẻ mỗi ngày. Chỉ là trang cá nhân này vĩnh viễn ngừng hoạt động cách đây ba năm, chưa hề cập nhật thêm tin nào.
Choi Doran để điện thoại xuống, nhìn bó hoa hồng bên cạnh nói: "Hoa này vứt đi."
"A?" Trợ lý sửng sốt.
"Ném đi."
"Ồ... " Trợ lý đành phải đi tới cầm bó hoa lên, đột nhiên phát hiện bên trong có một tấm thiệp chúc mừng, liền lấy ra nhắc nhở: "Anh Doran, ở đây có một tấm thiệp chúc mừng."
Choi Doran nhận lấy, nhìn thấy trên tấm thiệp có bốn chữ...
[ Tuổi mới bình an ]
Choi Doran đem tấm thiệp bỏ lại trong bó hoa, nhàn nhạt nói: "Đều ném đi. Về sau không cần nhận đồ gì từ người lạ nữa."
"Vâng." Trợ lý gật gật đầu, ôm hoa đi ra ngoài trước.
Bó hoa hồng quá lớn không thể nhét vừa thùng rác bình thường. Vì thế trợ lý đành phải chạy ra bên ngoài khách sạn, tìm thùng rác lớn hơn một chút rồi bỏ hoa hồng vào đó. Sắc hoa tươi mới trắng tinh xếp lẫn vào rác, trợ lý nhìn cánh hoa cảm giác có chút tiếc nuối.
Trợ lý xoay người định quay lại khách sạn thì phát hiện có một chiếc xe ô tô màu đen đang đậu cách đó không xa. Cô không biết nhiều về xe hơi, nhưng nhìn thấy biển số xe là một dãy số đặc biệt liền không khỏi nhìn thêm vài lần.
Mà trong xe, Lee Sanghyeok nhìn hoa hồng trong thùng rác rũ mắt xuống.
Tài xế ngồi ở hàng phía trước cảm nhận được bầu không khí trầm mặc áp lực trong xe nên không dám phát ra tiếng động. Xe đậu ở bên ngoài thật lâu, Lee Sanghyeok sờ lên chiếc nhẫn trên tay trái nói: "Trở về đi."
Tài xế khởi động xe, còn tưởng rằng là trở về khách sạn, ngay sau đó liền nghe được thanh âm nam nhân...
"Quay lại thủ đô."
Sau khi trở về Thủ đô, Lee Sanghyeok đến công ty Bae gia để tìm Bae Junsik. Trong văn phòng, Lee Sanghyeok ngồi trên ghế mát xa, đầu ngón tay không chút để ý gõ gõ mặt bàn không nói gì.
Đói diện Lee Sanghyeok, Bae Junsik mặc một bộ âu phục ngồi ngay ngắn, nói: "Lee thiếu, anh đặc biệt tới tìm tôi hẳn không phải là muốn ngồi đối mặt nhau như thế này đâu?"
Lee Sanghyeok không hề để ý.
"Làm tổng giám đốc rất bận, mỗi giây phút đều quý giá." Bae Junsik mỉm cười: "Lee thiếu, anh hẳn là có thể hiểu được phiền não của tôi, thời gian rất quý giá."
Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, có chút xuất thần như đang hồi ức cái gì đó.
Bae Junsik cũng chú ý tới tầm mắt Lee Sanghyeok: "Nhưng nếu anh yêu cầu tư vấn tâm lý, tôi không ngại làm thêm việc riêng trong giờ làm việc."
Nói xong, Bae Junsik liền đứng dậy đi vào phòng nghỉ bên cạnh. Chờ đến khi Bae Junsik bước ra, trên người đã khoác thêm áo blouse trắng.
Bae Junsik một lần nữa ngồi trở lại ghế, như cũ hỏi: "Lee thiếu, muốn tâm sự gì sao?"
Lee Sanghyeok nhận thấy trong tầm nhìn xuất hiện một mảnh màu trắng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bae Junsik.
"Tôi đi tìm em ấy." Lee Sanghyeok rốt cuộc mở miệng.
"Sau đó thì sao?" Bae Junsik trên mặt treo nụ cười ôn hòa, cổ vũ đối phương tiếp tục nói.
"Tôi tặng em ấy hoa hồng." Lee Sanghyeok nhíu mày: "Em ấy lại ném đi."
"Lee thiếu, trước đây tôi đã nói với anh rằng Choi Doran và Hyeonjoon là hai người khác nhau."
"Em ấy là Hyeonjoon." Thanh âm Lee Sanghyeok rất nhẹ: "Chỉ là sửa lại cái tên."
Bae Junsik nhíu mày nhắc nhở: "Lee thiếu, cậu Hyeonjoon đã qua đời."
Lee Sanghyeok sửa lại: "Em ấy vẫn còn sống, nhưng đã đổi tên."
Bae Junsik đành phải tìm một phần văn kiện trên bàn đưa qua: "Đây là tư liệu của Choi Doran."
Lee Sanghyeok cầm lấy văn kiện, nhìn thấy đầy đủ thông tin chi tiết của Choi Doran, từ khi bắt đầu gia nhập giới giải trí tất cả đều rõ ràng.
"Tai nạn xe xảy ra ba năm trước, Choi Doran lại mới xuất hiện hai năm trước." Lee Sanghyeok đặt tài liệu xuống: "Thời điểm tương thích."
"Thông tin minh chứng thân phận của bọn họ hoàn toàn khác nhau, làm sao anh chứng minh được bọn họ là cùng một người?" Bae Junsik kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Lee Sanghyeok.
Nhưng Lee Sanghyeok chỉ nói: "Không cần chứng minh."
Bất kể như thế nào, anh đều có thể nhận ra.
Bae Junsik: "Cho nên, ngài muốn vào ngày giỗ lần thứ ba của cậu Hyeonjoon tìm một thế thân khác sao?"
"Không phải thế thân." Lee Sanghyeok nhíu mày.
"Nhưng chính hành động hiện tại của anh đã đem cậu ấy trở thành thế thân." Bae Junsik khẽ thở dài.
Lee Sanghyeok: "Em ấy vẫn như trước, không thay đổi."
"Lee thiếu, trí nhớ không nhất định chuẩn xác." Bae Junsik giải thích: "Đại não có thể đánh lừa anh, điều này sẽ làm cho anh sinh ra ảo giác rằng bọn họ là cùng một người."
Bae Junsik kiến nghị: "Tốt hơn hết anh hãy coi Choi Doran như một người xa lạ, rồi bắt đầu tiếp xúc lại từ con số 0, như vậy mới có thể dần dần phân biệt được hai người."
Trong văn phòng an tĩnh lại, qua một hồi lâu Lee Sanghyeok mới lên tiếng: "Tiếp xúc như thế nào?"
Bae Junsik mỉm cười.
Ngày hôm sau, Lee Sanghyeok lại lần nữa đến đoàn phim một chuyến. Và lần này cùng đi với Lee Sanghyeok còn có Bae Junsik. Thời điểm cả hai người tới đoàn phim thì vừa vặn đã giữa trưa.
Đạo diễn vội vàng bước tới nghênh đón: "Xin chào Bae tổng! Xin chào Lee tổng!"
Bae Junsik gật đầu, tùy ý nói: "Lee tổng gần đây có ý định đầu tư vào ngành giải trí, vừa hay đoàn phim của mấy người ở gần đây nên đến xem một chút."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Trên mặt đạo diễn tràn đầy kích động: "Tôi đưa hai vị vào đoàn phim nhìn xem! Bọn họ còn đang quay phim!"
Đạo diễn mang hai sếp lớn vào đoàn phim. Phim trường bên kia còn đang quay, Lee Sanghyeok nhìn sang một cái liền chú ý tới thân ảnh Choi Doran.
Thiếu niên mặc một kiểu áo thời dân quốc, bên cạnh là một nữ nhân trẻ tuổi mặc âu phục, hai người đang đi dạo quanh hồ.
Người phụ nữ trẻ tuổi cười nói cùng người thiếu niên, mà thiếu niên cũng thường thường nghiêng đầu lắng nghe, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu. Lee Sanghyeok nhìn thoáng qua nữ diễn viên kia liền nhận ra người này là bạn nữa nhảy cùng Choi Doran trong yến tiệc hôm đó.
Đạo diễn bên cạnh vội vàng kêu nhân viên mang ghế qua để cho hai người nghỉ ngơi. Mà sự xuất hiện của hai vị sếp lớn cũng không làm kinh động đến quá trình quay phim của các diễn viên chính.
Lee Sanghyeok an tĩnh nhìn Choi Doran đóng phim, thẳng cho đến khi cậu nắm lấy tay nữ diễn viên, Lee Sanghyeok đột nhiên nhíu mày. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, hơi đứng dậy tựa hồ như muốn gián đoạn quá trình quay phim.
Bae Junsik vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Lee Sanghyeok, phát hiện có gì đó không ổn liền nhanh chóng ấn người trở lại ghế, khuyên nhủ: "Lee thiếu, cậu ấy là Choi Doran, đây là đang quay phim. Xem cậu ấy trở thành người xa lạ, một lần nữa tiếp xúc." Bae Junsik nhắc nhở.
Lee Sanghyeok hơi bình tĩnh lại một chút rồi quay trở lại ghế, nhưng vẫn nhíu chặt mày.
Đến cảnh quay Choi Doran nắm tay Kim Jiwon đi dạo quanh hồ một vòng.
Phó đạo diễn hô: "Qua!"
Choi Doran buông tay ra, trợ lý bên người cũng vội vàng đem áo khoác đi tới khoác cho Choi Doran.
Phó đạo diễn bước tới vỗ vỗ bả vai Choi Doran nói: "Một lát nữa quay cảnh hôn! Cố lên!"
Kim Jiwon cười cười nhìn Choi Doran nói: "Doran còn chưa từng quay cảnh hôn đúng không? Đợi lát nữa chị đây hướng dẫn cậu!"
"Làm phiền chị Jiwon rồi." Choi Doran thuận thế đồng ý.
Kim Jiwon lấy gương ra nhìn một cái, sau đó nói thêm: "Tôi đi trang điểm lại trước, lát nữa tìm cậu."
Nói xong, Kim Jiwon đi vào phòng hóa trang.
Choi Doran đi về phía phòng nghỉ, đột nhiên cảm nhận được gì đó liền nhìn sang bên cạnh thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Lee Sanghyeok ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi của phim trường, biểu tình trên mặt lãnh đạm tựa hồ như đối với hết thảy mọi thứ xung quanh đều thờ ơ. Trừ Lee Sanghyeok, Bae tổng cũng ở bên cạnh.
Choi Doran nhìn phó đạo diễn hỏi: "Bae tổng sao lại tới đây?"
Phó đạo diễn ôm lấy bả vai Choi Doran thấp giọng giải thích: "Bae tổng mang sếp lớn đến xem quay phim! Nếu hợp ý có lẽ sếp lớn sẽ đầu tư cho chúng ta!"
Phó đạo diễn: "Lát nữa các cậu quay phim cho thật tốt! Biểu hiện tốt hơn chút nữa!"
Choi Doran gật đầu, về phòng nghỉ. Bởi vì cảnh quay tiếp theo sẽ là cảnh hôn nên Choi Doran đi súc miệng trước, lại cẩn thận đọc kỹ kịch bản một lần nữa.
Kim Jiwon đi sửa sang lại lớp trang điểm xong quay lại phòng nghỉ, thấy Choi Doran vẫn đang đọc kịch bản, cô nghiêng người cười thò tới: "Lần đầu tiên quay cảnh hôn nên hồi hộp sao?"
"Có một chút." Choi Doran gật đầu.
"Về sau quay quen rồi sẽ tốt thôi." Kim Jiwon nói: "Đợi lát nữa tận lực thả lỏng cơ thể ra, bằng không nếu không qua cảnh này thì sẽ phải quay lại nhiều lần."
Choi Doran nghiêm túc nghe, phối hợp gật đầu.
Kim Jiwon: "Dù sao cũng không cần dùng lưỡi, môi chạm môi tùy tiện hôn là được."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Choi Doran cũng không dám chắc, cậu chưa từng quay cảnh hôn bao giờ, chừng mực lớn nhất cậu từng quay chỉ là ôm người khác giới.
Hai người ở trong phòng nghỉ một lúc liền đứng dậy ra ngoài tiếp tục quay phim. Đèn chiếu và nhiếp ảnh gia đều đã sẵn sàng vào chỗ, Choi Doran đứng bên hồ nắm tay Kim Jiwon dắt đi.
Mà khi Choi Doran lơ đãng ngẩng đầu đột nhiên bắt gặp một ánh mắt vô cùng hung hãn tràn đầy tính xâm lược, là Lee Sanghyeok đang nhìn cậu.
Choi Doran rũ mắt xuống, thu hồi tầm mắt.
Theo tiếng đạo diễn cảnh quay được bắt đầu, Choi Doran lập tức tiến vào trạng thái quay phim, chăm chú nhìn vào nữ nhân trước mắt mình, bất tri bất giác giơ tay lên áp vào má Kim Jiwon.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói Choi Doran khàn khàn: "Anh không muốn xa cách nữa."
Ngay sau đó, Choi Doran chậm rãi cúi người tới gần.
Lee Sanghyeok tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn hai người bên hồ. Hai diễn viên chính càng ngày càng dựa thân mật, cơ hồ sắp ôm nhau. Lee Sanghyeok khẽ nhíu mày, đầu ngón tay bất tri bất giác gõ gõ lên tay vịn.
Đạo diễn ở bên cạnh còn đang nhiệt tình giải thích: "Hôm nay là cảnh hôn đầu tiên của bọn họ!"
Bae Junsik sau khi nghe vậy liền nhìn về phía người bên cạnh, cười nói: "Diễn viên quay cảnh hôn rất bình thường."
Lee Sanghyeok không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm hai người họ. Bae Junsik cũng thu hồi tầm mắt nhìn lại phía bên kia hồ, thấy nam diễn viên đã đem nữ diễn viên ôm vào trong ngực.
Hai người áp sát trán vào nhau như một đôi tình nhân đang thân mật. Chỉ là ngay khi hai diễn viên chính chuẩn bị hôn, Bae Junsik đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng lật bàn.
Chiếc bàn nhỏ bị ném mạnh lên mặt đất, những thứ linh tinh trên bàn cũng rơi xuống đầy đất, Bae Junsik có chút giật mình nhìn đến sắc mặt thâm trầm u ám của Lee Sanghyeok.
Động tĩnh Lee Sanghyeok làm ra rất lớn, đội ngũ đang quay phim bên hồ cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng, quá trình quay bị gián đoạn không thể tiếp tục quay.
Đạo diễn vừa thấy sắc mặt Lee Sanghyeok không tốt liền thật cẩn thận thăm dò: "Lee tổng, có chuyện gì vậy ạ?"
Lee Sanghyeok không nói gì chỉ đứng dậy, chuẩn bị đi về phía bờ hồ. Bae Junsik nhanh tay lập tức ngăn Lee Sanghyeok lại, nhìn đạo diễn nói: "Không có việc gì, anh ấy phát bệnh."
Lee Sanghyeok gắt gao nhìn chằm chằm hai thân ảnh bên kia hồ, lại nhìn thoáng qua đạo diễn, ngữ khí lạnh băng phát ra: "Bọn họ diễn người yêu?"
Đạo diễn sửng sốt, bất quá vẫn gật gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì đây là phim tình cảm nên cảnh yêu đương gì đó.. "
Lee Sanghyeok: "Sửa lại."
Đạo diễn ngơ ngẩn, ngay sau đó liền nghe được Lee Sanghyeok nói tiếp: "Tôi có thể đầu tư, muốn bao nhiêu đều được nhưng cảnh hôn phải bị xóa."
"Được được được!" Đạo diễn nháy mắt kinh hỉ, vội vàng nói: "Để tôi lấy kịch bản cho ngài xem, Lee tổng ngài muốn sửa thế nào thì tôi sẽ cho người sửa lại y như vậy!"
Đạo diễn vui tươi hớn hở, vội vàng cầm một phần kịch bản lại đây đưa cho Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok cầm lấy lật lật xem tùy ý liền lật đến phân cảnh tỏ tình. Lee Sanghyeok nhíu mày, lật thêm vài tờ chân mày càng nhíu chặt hơn.
Hồi lâu sau, Lee Sanghyeok lên tiếng: "Cảnh tình cảm xóa hết."
Đạo diễn lần này thật sự ngây ngẩn cả người, uyển chuyển nói: "Lee tổng, bộ phim này của chúng ta là một bộ phim về tình yêu, nếu các phân cảnh tình cảm đều bị xóa thì sẽ không có cốt truyện... "
Nếu chỉ xóa những cảnh hôn cũng không sao, vì vốn dĩ cảnh hôn của mấy diễn viên chính chỉ có vài cảnh, nhưng các phân cảnh tình cảm lại không thể xóa được.
Lee Sanghyeok nhìn kịch bản, lạnh lùng nói: "Vậy viết lại kịch bản một lần nữa."
Trong phòng nghỉ, Choi Doran cùng Kim Jiwon còn đang chờ thông báo tiếp tục quay phim.
Không bao lâu, phó đạo diễn vội vàng chạy vào nói: "Hôm nay không quay nữa, có thể trở về."
Kim Jiwon hỏi: "Làm sao vậy?"
"Sếp lớn không hài lòng với kịch bản, không thích xem cảnh yêu đương, các cảnh tình cảm của hai người đều phải sửa lại hết." Phó đạo diễn thở dài một tiếng: "Ít nhất phải viết lại toàn bộ."
Kim Jiwon sửng sốt: "Nhưng mà chúng ta đã quay nhiều như vậy rồi, lúc này sao lại đột nhiên muốn sửa chứ?"
"Không có biện pháp, dù sao cũng là sếp lớn." Phó đạo diễn gãi gãi tóc: "Đoàn phim của chúng ta quá nghèo, quay phim cũng không tốt lắm, lần này có thêm đầu tư sẽ tốt hơn."
Phó đạo diễn còn nói thêm: "Hôm nay không tiếp tục quay được nữa, mọi người tranh thủ về nghỉ ngơi sớm đi, đợi đến lúc có thông báo xem ngày mai sẽ quay cái gì."
Phó đạo diễn nói xong liền rời đi.
Kim Jiwon còn đang tiêu hóa tin tức này, thở dài một tiếng: "Lại phải sửa kịch bản, làm sao mỗi lần tôi đều gặp phải sửa kịch bản vậy chứ..."
"Quen rồi sẽ tốt." Choi Doran cảm thấy không sao cả.
Kim Jiwon đứng dậy nói: "Tôi đi thay quần áo."
Kim Jiwon đi phòng bên cạnh thay quần áo, phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Choi Doran. Cậu ngồi trước gương tự tẩy trang xong liền đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.
Chỉ là khi cậu vừa mới chuẩn bị cởi qυần áo thì đột nhiên phát hiện kim không thể tháo ra.
Đoàn phim mua kiểu áo này có kích cỡ hơi rộng, đôi khi gió thổi qua liền làm cho mặt sau bị thổi đến phồng to lên, cậu mỗi lần trước khi đóng phim đều sẽ dùng băng keo hai mặt dán vạt áo vào áo trong, lại dùng thêm kim băng cố định.
Lần này có một chiếc ghim ở phía sau hình như bị kẹt không tháo ra được. Choi Doran cúi đầu, dùng sức với tay ra sau lưng muốn gỡ nó xuống. Đột nhiên, cậu nghe được tiếng cửa phòng nghỉ mở ra, có tiếng bước chân đi vào.
Choi Doran tưởng là Kim Jiwon tới, vì thế nói: "Chị Jiwon, kim băng đằng sau áo em bị vướng đâu đó rồi, có thể giúp em tháo nó xuống không?"
Nói xong, Choi Doran liền thu hồi tay, chuẩn bị chờ Kim Jiwon giúp mình gỡ kim băng ra. Mà phía sau, người nọ cũng từng bước đến gần sau lưng cậu. Chỉ là khi người nọ vươn tay tới, Choi Doran đã nhận ra có điểm không thích hợp.
Kim Jiwon thấp hơn cậu, nhưng lúc này người phía sau lại cao hơn cậu nhiều, Choi Doran còn có thể cảm giác được hô hấp như có như không người người nọ phả lên cổ mình.
Choi Doran khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên gương bàn trang điểm phía trước, xuyên thấu qua tấm gương mỏng liền thấy người phía sau mặc một thân tây trang đen. Lại bởi vì góc nhìn tấm gương nên Choi Doran không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra người đó là ai.
Vừa vặn kim băng đã được tháo xong, Choi Doran quay đầu lại cung kính nói: "Cảm ơn Lee tổng."
Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn thái độ xa cách của người trước mặt, chợt lên tiếng: "Em diễn cảnh hôn."
Choi Doran mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
Lee Sanghyeok rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi đã yêu cầu bọn họ xóa cảnh hôn đi, kịch bản cũng sẽ viết lại lần nữa."
Choi Doran có chút nghi hoặc: "Lee tổng, tôi không thể hiểu ý của anh lắm..."
"Joonie, giả vờ mất trí nhớ một lần là đủ rồi." Lee Sanghyeok thoáng cúi người, đôi tay chống ở hai bên người Choi Doran như sắp đem cậu ôm vào trong ngực: "Nếu em muốn đóng phim, không sao hết."
"Nhưng không thể quay cảnh hôn, cũng không thể cùng người khác diễn vai người yêu." Giọng nói Lee Sanghyeok có chút khàn khàn.
Choi Doran cười nhạt nói: "Lee tổng, quay cảnh hôn hay không là tự do của tôi, hơn nữa tính đến hiện tại chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần, cũng không quen biết nhau lắm."
Thái độ Choi Doran thực khách khí, giống như đang nói chuyện cùng một người hoàn toàn xa lạ.
"Joonie, đừng nháo." Lee Sanghyeok đỏ mắt, gần như khẩn cầu: "Cùng anh trở về đi."
Lee Sanghyeok giơ tay, muốn đem Choi Doran ôm vào trong ngực.
Nhưng cậu lại nhanh chóng lui về phía sau một bước tránh đi, nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của Lee Sanghyeok, chậm rãi nói: "Lee tổng, ngài đã đính hôn."
"Vẫn nên duy trì khoảng cách sẽ tốt hơn, tôi cũng không muốn bị mắng là tiểu tam." Ngữ khí Choi Doran rất bình tĩnh.
Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn nhẫn trên tay trái mình, bất chợt lui về phía sau một bước. Choi Doran cũng lợi dụng khe hở này bước qua bên cạnh, giữ khoảng cách với Lee Sanghyeok.
Cậu lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Lee Sanghyeok bất ngờ lên tiếng:"Trên nhẫn là tên của em."
Lee Sanghyeok lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn. Hộp nhẫn này đã bị khóa trong ngăn kéo một năm, cho tới bây giờ cuối cùng lại bị chủ nhân đem ra.
"Nhẫn là một cặp." Lee Sanghyeok mở hộp ra, lộ ra chiếc nhẫn còn lại: "Đáng lẽ anh nên tặng nó cho em sớm hơn."
Choi Doran quay đầu lại, nhìn thấy hộp nhẫn kim cương trên tay Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok ngẩng đầu, nhìn người trước mặt tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói.
Anh muốn nói rằng những chậu cây ngoài ban công đã nở hoa rồi, cuối cùng anh cũng đã học được cách trồng hoa. Anh còn muốn nói rằng tủ lạnh đã chứa đầy hoành thánh, anh cũng đã học xong cách làm hoành thánh của riêng mình.
Ba năm thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Anh học được rất nhiều rất nhiều điều, cuộc sống sinh hoạt một người cũng đã thành thói quen. Thói quen ở một mình, thói quen tưởng niệm.
Mỗi một phút, mỗi một giây, đều nhớ về một người.
Nhưng cuối cùng, Lee Sanghyeok một câu cũng không thể nói thành lời, chỉ run rẩy đưa nhẫn tới trước mặt Choi Doran. Chiếc nhẫn cầu hôn đến trễ ba năm này cuối cùng cũng đã được đưa đến cho chủ nhân của nó, chờ đối phương chấp nhận.
"Joonie." Lee Sanghyeok nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, nhẹ giọng nói: "Ruby vẫn luôn đợi em. Mỗi lần anh trở về, nó đều sẽ chạy tới bên cạnh xe để chờ em."
Mặc kệ người khác đã giải thích với Ruby không biết bao nhiêu lần, nhưng Ruby đều không nghe, chỉ kiên trì tiếp tục chạy đến bên xe tìm người.
"Nó rất nhớ em." Lee Sanghyeok tạm dừng một chút, một lát sau thấp giọng nói: "Anh cũng vậy."
Anh cũng rất nhớ cậu.
"Quay lại với anh đi, có được không?"
Lee Sanghyeok bình tĩnh lại, chờ đợi hồi đáp của Choi Doran.
Choi Doran nhìn người trước mắt, biểu tình trên mặt không chút cảm xúc, chỉ nhìn thoáng qua hộp nhẫn. Nhẫn trong hộp kia, xác thật cùng với chiếc nhẫn đang đeo trên tay trái của Lee Sanghyeok là cùng một cặp.
Mà chiếc nhẫn này cũng đích thực là thứ mà cậu đã từng tha thiết mong ước. Hiện giờ, đã gần trong gang tấc, chỉ cần giơ tay ra là chạm được. Chỉ cần cậu tiếp nhận chiếc nhẫn này, tình yêu năm năm và cả những nhiệt huyết mà cậu đã bỏ ra sẽ có được một kết quả viên mãn.
Choi Doran hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, liền thấy trong đôi mắt lạnh lùng của anh chỉ có duy nhất một mình cậu. Người trước mặt đang nhìn cậu thâm tình, cảnh tượng này giống như những gì cậu đã từng tưởng tượng trước đó.
Cậu đã từng vô số lần tưởng tượng rằng một ngày nào đó Lee Sanghyeok sẽ cầu hôn mình, dù biết đó là một hy vọng xa vời, nhưng cậu vẫn luôn mơ tưởng điều đó.
Mà hiện tại, cậu rốt cuộc cũng chờ được một màn này.
Người đàn ông cao cao tại thượng cuối cùng cũng đã chịu chấp nhận cậu, băng đã tan ...
Nhưng mà đã quá muộn.
Đã muộn ba năm, cậu đã không còn muốn nữa.
"Xin lỗi, Lee tổng." Choi Doran lui về phía sau một bước: "Tôi không biết vì sao ngài luôn muốn để tôi trở thành một người khác, là bởi vì người đó lớn lên rất giống tôi sao?"
"Chính cách cư xử của ngài đã gây cho tôi rất nhiều rắc rối." Giọng điệu Choi Doran vừa khách sáo vừa xa cách.
"Joonie." Lee Sanghyeok nắm lấy cánh tay Choi Doran, tựa hồ là muốn giải thích gì đó.
Nhưng Choi Doran lại nhanh chóng gạt ra, kiên nhẫn nói: "Lee tổng, tôi đã nói rồi tôi là Choi Doran, ngài nhận lầm người."
Lee Sanghyeok nhìn cặp mắt hoa đào kia, bàn tay bất tri bất giác hơi dùng sức, gắt gao nắm chặt hộp nhẫn. Cạnh của hộp nhẫn đâm sâu vào lòng bàn tay anh, nhưng Lee Sanghyeok lại dường như không cảm thấy đau.
Gương mặt thiếu niên vẫn ôn hòa, nhưng trong đôi mắt hoa đào dịu dàng kia lại không có một tia cảm xúc. Không có tình yêu, thậm chí ngay cả hận thù cũng không có.
Chỉ như đang đối xử lịch sự khách khí với một người xa lạ. Nhìn như ôn nhu lịch sự, nhưng thật ra lại là lạnh nhạt xa cách.
"Lee tổng, tôi không phải là người mà ngài quen biết kia, hy vọng về sau ngài sẽ không làm phiền tôi nữa."
Choi Doran xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Lời cầu hôn đến trễ ba năm, cậu đã không cần nữa rồi.
Lee Sanghyeok nhìn theo bóng cậu rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng giữ lại. Nhẫn vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, dù có muốn trao đi nhưng vị chủ nhân kia lại không thèm nhận.
Buổi tối trở về khách sạn, Lee Sanghyeok đến bên cửa sổ theo thói quen châm một điếu thuốc.
"Lee thiếu, có cần người tâm sự không?"
Bae Junsik mặc áo blouse trắng, mỉm cười ngồi ở bàn làm việc. Lee Sanghyeok không để ý đến, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Mãi cho đến khi tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay mới lấy tay bóp tắt đầu thuốc.
Lee Sanghyeok xoay người ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Bae Junsik, dựa vào lưng ghế. Lee Sanghyeok cầm hộp nhẫn, chậm rãi nói: "Tôi đưa nhẫn cho em ấy."
Mở hộp ra, Lee Sanghyeok nhìn chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ ở bên trong, cụp mắt xuống: "Nhưng em ấy từ chối."
Không nhận nhẫn, cũng không cùng anh trở về. Thậm chí còn không muốn nhận anh.
"Lee thiếu, cậu ấy là Choi Doran." Bae Junsik kiên nhẫn giải thích: "Anh đối với cậu ấy cùng lắm chỉ là người xa lạ, đương nhiên sẽ bị từ chối. Anh nên phân biệt rõ hai người họ, coi Choi Doran như một người xa lạ rồi làm quen lại một lần nữa."
"Lee thiếu, nếu anh cứ nhất định xem Choi Doran thành cậu Hyeonjoon, kỳ thật là rất không tôn trọng cậu Hyeonjoon."
Lee Sanghyeok nghe được chỉ nói: "Em ấy là Hyeonjoon."
Anh liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, làm sao lại đem cậu trở thành người xa lạ được cơ chứ.
"Được, cứ coi như Choi Doran là cậu Hyeonjoon đi." Bae Junsik không còn cách nào khác đành nghe theo lời Lee Sanghyeok, tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại cậu ấy đã từ chối anh."
Lee Sanghyeok xoa hộp nhẫn trong tay, trầm mặc không nói. Người ôn hòa luôn đi theo sau anh, người mà chỉ cần anh quay đầu lại liền có thể nhìn thấy...
Lần này, sẽ không thể trở lại nữa.
Lee Sanghyeok khép hộp nhẫn lại, đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện rồi một mình trở về phòng ngủ. Bae Junsik hiểu ý cũng không quấy rầy nữa, để lại cho Lee Sanghyeok không gian riêng. Lee Sanghyeok vẫn luôn ở trong phòng không bước ra ngoài.
Tối hôm sau, đạo diễn đoàn phim đến đây mang theo kịch bản mới đã được chỉnh sửa, thật cẩn thận hỏi: "Lee tổng, đây là bản thảo chúng tôi đã soạn lại, ngài xem thử có đạt không?"
Lee Sanghyeok cầm lấy kịch bản đọc sơ qua. Kịch bản mới vẫn lấy tên như cũ, dàn diễn viên chính cũng giữ nguyên, chỉ cốt truyện là được thay đổi hoàn toàn.
Đạo diễn cũng nói: "Nếu như ngài vừa lòng, chúng tôi sẽ dựa theo bản phác thảo này làm một kịch bản hoàn chỉnh... Hoặc nếu có điều gì không thích hợp, ngài có thể yêu cầu sửa lại một lần nữa."
Lee Sanghyeok xem sơ qua xong, xác định không có phân cảnh tình cảm nào mới đồng ý nói: "Được rồi."
Bên kia, Choi Doran cũng nhận được kịch bản mới.
Kịch bản ban đầu vốn dĩ là một bộ phim tình cảm thời dân quốc, nam chính cùng nữ chính vừa yêu đương vừa cùng nhau phá án.
Chỉ là hiện tại kịch bản được hoàn toàn sửa lại, nam chính trở thành thám tử, nữ chính là trợ thủ cho thám tử, hai người từ đầu tới cuối đều phá án, không có một phân cảnh tình cảm nào, thậm chí vài cảnh mập mờ cũng không có.
Mà đoàn phim bên kia cũng đưa tới tin tức, muốn tạm dừng công việc một tuần rồi chuẩn bị bấm máy trở lại.
Sau khi đọc xong kịch bản, Kim Jiwon không khỏi thở dài cảm thán: "Tên vẫn như trước, cốt truyện thì viết lại hoàn toàn, tất cả những cảnh quay trước của chúng ta chắc đều bị loại bỏ..."
Mặc dù cốt truyện của kịch bản gốc cũng có những cảnh phá án, nhưng chẳng qua những cảnh ấy chỉ là để thúc đẩy sự phát triển tuyến tình cảm của nhân vật chính, và quá trình phá án cũng rất đơn giản, không phức tạp.
Nhưng bây giờ nhà biên kịch muốn mở rộng quá trình giải quyết vụ án, thay đổi một vụ án đơn giản thành một vụ án đặc biệt phức tạp, ép buộc thay đổi cốt truyện.
"Vốn dĩ là một bộ phim tình cảm, kết quả hiện tại lại đổi thành như vậy." Kim Jiwon thở dài một tiếng, không thấy lạc quan lắm với kịch bản mới.
Suy cho cùng, đề tài chủ đạo phim truyền hình chiếu mạng được hoan nghênh nhất vẫn là chủ đề ngôn tình, loại tình tiết gay cấn kiểu này rất ít được ưa chuộng, dễ bị quay hỏng không ra thể thống gì, lại còn là bộ phim không một chút cảnh tình cảm nào như này nữa.
Choi Doran không cảm thấy chuyện này quan trọng lắm: "Chỉ cần kịch bản có thể quay là được."
"Ừm." Kim Jiwon gật gật đầu.
Diễn viên vô danh như bọn họ làm gì có sự lựa chọn nào. Ngay cả khi kịch bản bị thay đổi giữa chừng, bọn họ cũng không có quyền từ chối. Bất quá cũng may là đoàn phim đã cho nghỉ một tuần, ít nhất có thể nghỉ ngơi.
Kim Jiwon vén tóc hỏi: "Được nghỉ một tuần, cậu có dự định gì không?"
Choi Doran: "Chuẩn bị ngày mai trở về một chuyến thăm bà nội."
Hôm trước bệnh viện bên kia có gọi điện thoại tới, nói tình hình của bà nội không khả quan lắm, cậu vốn dĩ cũng định xin nghỉ mấy ngày để trở về, vừa hay hiện tại đoàn phim cho nghỉ, cậu có thêm thời gian về chăm sóc bà nội.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip