Chương 22: Tình một đêm

Tâm trí Choi Doran rối loạn lung tung suy nghĩ rất nhiều, nhưng rất mau liền không còn khí lực để nghĩ đến chuyện khác nữa, cơ thể hoàn toàn bị dục vọng chi phối.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn họ thân mật, vậy nên đã rất quen thuộc cơ thể của nhau, lên giường cũng thực hòa hợp. Sau khi kết thúc, Choi Doran từ từ bình tĩnh lại chậm rãi hô hấp, nhiệt độ trong cơ thể cũng dần dần hạ xuống.

Tác dụng của thuốc đã giảm bớt, vì thế mà mệt mỏi và buồn ngủ lập tức kéo đến. Dưới người có cảm giác nhớp nháp khó chịu nhưng Choi Doran cũng lười đi rửa sạch, chỉ muốn ngủ một giấc thôi nên liền trở mình quay lưng về phía Lee Sanghyeok.

Ngay khi cậu nhắm mắt chuẩn bị ngủ thiếp đi thì đột nhiên cảm giác được thân thể bị người khác ôm lên. Lee Sanghyeok ôm cơ thể nhỏ bé trong lòng ngực đi về phía phòng tắm rồi đặt cậu vào bồn tắm.

Lee Sanghyeok từ sau lưng ôm lấy Choi Doran, tách hai chân cậu ra rồi từ từ rửa sạch. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lee Sanghyeok làm việc này nên động tác có chút vụng về, còn rất cẩn thận lau chùi nhẹ nhàng.

Lee Sanghyeok nhìn xuống người trong tay, thấp giọng hỏi: "Ai hạ thuốc em?"

Cơ thể Choi Doran chỗ nào cũng mệt rã rời, nên tùy ý đáp: "Người đại diện."

Lee Sanghyeok nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trong lúc Lee Sanghyeok tiếp tục rửa sạch chỗ đó cho Choi Doran thì tầm mắt lơ đãng rơi vào trên bắp chân trái của cậu, liền phát hiện vết sẹo chói mắt đập thẳng vào mắt anh. Lee Sanghyeok cúi đầu định dò hỏi chuyện này thì thấy người trong lòng ngực đã thiếp đi từ lúc nào.

Khi Choi Doran tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Sau lưng còn dán vào một lồng ngực ấm áp, trên eo cũng nhiều thêm một cánh tay.

Choi Doran hơi nhíu mày, dời tay trên eo ra rồi ngồi dậy. Choi Doran vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường tới, vừa mở khóa màn hình đã thấy hiện ra rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Ngoài cuộc gọi từ người đại diện thì còn có cả Lee Minhyeong và Kim Jiwon. Choi Doran lên SNS trước, nhìn thấy Kim Jiwon gửi đến không ít tin nhắn thúc giục cậu mau lên để kịp giờ bay. Vốn dĩ cậu và Kim Jiwon dự định chiều nay sẽ trở về, nhưng hiện tại thời gian đã không còn kịp rồi.

Choi Doran gọi lại cho Kim Jiwon để giải thích: "Chị Jiwon, tôi không đến sân bay kịp rồi, hôm nay không quay về nữa, ở lại mấy hôm rồi trở về cũng được."

Kim Jiwon hỏi: "Vậy thì cậu không sao chứ? Ngày hôm qua không thấy cậu trở về, Minhyeong còn chạy tới chỗ tôi tìm cậu..."

"Ngày hôm qua uống say quá nên tôi ngủ lại trong khách sạn, bây giờ mới vừa tỉnh lại." Choi Doran vừa đáp thì liếc mắt thấy áo sơ mi của mình bị vứt trên sàn nhà vì thế cúi người xuống nhặt áo lên.

Kim Jiwon ở trong điện thoại lại hỏi thêm vài câu, xác nhận Choi Doran thật sự không xảy ra chuyện gì mới cúp điện thoại.

Choi Doran lại tiếp tục gọi cho Lee Minhyeong.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Lee Minhyeong đã gấp gáp hỏi: "Anh Doran! Anh sao rồi?!"

Choi Doran: "Anh không sao hết."

Lee Minhyeong lại cẩn thận hỏi: "Bây giờ anh còn ở khách sạn sao? Ở cùng với anh của em ạ?"

Choi Doran đang định trả lời thì đột nhiên nhận thấy phía sau có người tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu.

Choi Doran nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của Lee Sanghyeok, rồi trả lời: "Ừm."

Lee Minhyeong hỏi: "Vậy em tới đó đón anh nha?"

"Được." Choi Doran nhặt quần áo trên mặt đất lên, nói tiếp: "Nhưng lát nữa anh phải đến bệnh viện một chuyến để làm kiểm tra."

"Được ạ! Em lập tức tới đón anh ngay!"

Choi Doran cúp máy rồi để điện thoại sang một bên, cầm áo sơ mi chuẩn bị thay.

Lee Sanghyeok ở ngay bên cạnh lên tiếng: "Anh cùng em đến bệnh viện."

"Không cần phiền toái Lee tổng." Choi Doran đáp cho có lệ rồi tiếp tục mặc quần áo.

Thay quần áo xong, Choi Doran cầm lấy áo khoác bên cạnh chuẩn bị rời đi. Nhưng cậu còn chưa kịp đi xa thì cổ tay đột nhiên bị nắm lại.

Choi Doran quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: "Lee tổng?"

Lee Sanghyeok gắt gao nắm chặt cổ tay cậu, nghẹn ngào nói: "Cùng anh trở về đi, có được không?"

Khuôn mặt Choi Doran lại lộ ra vẻ vừa xa cách vừa lịch sự nở nụ cười, kiên nhẫn nói: "Lee tổng, chúng ta không thân."

Nhưng Lee Sanghyeok nghe thấy lời này bàn tay lại càng bất tri bất giác dùng sức nắm chặt hơn, thoáng tiến lại gần rồi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt cậu: "Joonie, không cần giả vờ không quen biết."

Giọng nói Lee Sanghyeok có chút thống khổ. Rõ ràng bọn họ đã quen biết nhau từ lâu, cũng đã từng rất thân mật. Nhưng trong chớp mắt, người bên gối lại không chịu nhận ra anh.

"Cùng anh trở về..." Lee Sanghyeok cúi người lại gần tựa hồ muốn hôn môi.

Choi Doran vội vàng lui về phía sau một bước tránh đi. Cậu không nói gì, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, sau đó chậm rãi rút tay ra.

Cậu ở bên Lee Sanghyeok 5 năm, hai người thân mật ở chung lâu như vậy. Có một số việc, không phải ngoài miệng phủ nhận liền có thể thật sự phủ nhận. Nhưng cậu vẫn không muốn nhận ra anh, cũng không cần thiết phải nhận ra.

Hiện tại cuộc sống của cậu rất tốt, không muốn bị ai quấy rầy. Cậu có Lee Minhyeong, có bà nội. Còn quen biết được rất nhiều bạn mới, mọi chuyện đều đang rất tốt đẹp.

"Lee tổng." Choi Doran ngẩng đầu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lee Sanghyeok mà chỉ nói: "Tối hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Đều là người trưởng thành rồi, giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường thôi. Anh tình tôi nguyện lên giường một lần không đại biểu cho cái gì cả."

Cùng lắm cũng chỉ là quan hệ tình một đêm.

"Lee tổng, tôi còn có việc, tôi đi trước."

Nói xong, Choi Doran liền xoay người vội vàng rời đi, không hề quay đầu lại. Rời khỏi phòng nghỉ, Cậu đi vào thang máy xuống lầu một, ở đại sảnh đợi một lúc liền nhìn thấy Lee Minhyeong tới.

"Anh Doran!" Lee Minhyeong vẫy vẫy tay.

Choi Doran cũng đứng dậy đi qua chỗ Lee Minhyeong. Lee Minhyeong nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng Lee Sanghyeok ở đây liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lee Minhyeong lại nhịn không được nhìn về phía người bên cạnh mình, kết quả từ góc độ của cậu ta liếc mắt một cái liền thấy được dấu hôn trên cổ Choi Doran, tức khắc tâm tình có chút rối rắm.

Sau khi hai người lên xe, Lee Minhyeong nhanh chóng nhắc nhở: "Anh Doran, cúc áo của anh... chưa cài chặt."

Choi Doran nhìn xuống, phát hiện cúc áo trên cùng của mình không có cài chặt, còn có thể nhìn thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ, vì thế đưa tay lên bình tĩnh cài lại.

Lee Minhyeong ngồi ở bên cạnh, do dự một hồi bèn hỏi: "Anh Doran, tối hôm qua anh không sao chứ?"

"Không sao." Choi Doran lắc đầu, phản ứng rất bình thường.

Lee Minhyeong nghĩ đến dấu hôn trên cổ Choi Doran mà anh nhìn thấy, lại hỏi: "Có phải là anh của em cưỡng ép anh không?"

Choi Doran giải thích: "Không phải cưỡng ép, chỉ là tình một đêm mà thôi."

Hai người đều đã trưởng thành rồi, lên giường hay gì đó cũng rất bình thường, hai bên nguyện thôi. Hơn nữa tình huống tối hôm qua còn tương đối đặc thù, cậu bị hạ thuốc cho nên trực tiếp tìm một người nào đó làm tìnɦ là biện pháp thuận tiện nhất.

Vừa vặn lúc ấy Lee Sanghyeok đưa cậu tới phòng nghỉ, vì thế cậu liền dứt khoát ngủ với Lee Sanghyeok cho đỡ phiền toái. Dù sao bọn họ lại không phải lần đầu tiên lên giường, không cần ra vẻ làm gì, chẳng qua đơn giản chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.

Ít nhất với cậu mà nói, Lee Sanghyeok cũng xác thật là một đối tượng rất thích hợp để lăn giường.

Cậu cũng không lỗ.

"Như vậy sao..." Lee Minhyeong gật gật đầu, còn nói thêm: "Anh trai em đôi khi rất kỳ quái, anh Doran đừng để ý đến anh ấy."

Lee Minhyeong vừa lải nhải vừa lái xe về hướng bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, Choi Doran đi đăng ký trước, chuẩn bị rút máu xét nghiệm. Lấy máu xong, cậu liền ngồi xuống ghế nghỉ chân bên ngoài chờ kết quả.

Lee Minhyeong ngồi cùng cậu hỏi: "Anh Doran, ngày hôm qua là ai hạ thuốc anh vậy?"

"Là người đại diện của anh." Choi Doran cau mày: "Anh ta muốn bắt anh đi bồi ngủ một ông chủ nhỏ nào đó."

"Người đại diện còn hạ thuốc?!" Lee Minhyeong kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao? Có thể đổi người đại diện không?"

"Anh sẽ thu thập chứng cứ, xem có thể báo cáo anh ta không." Choi Doran nói: "Anh ta vô lý khấu trừ thù lao đóng phim của anh, anh sẽ phản ánh chuyện này với công ty trước."

Nam Dongho xem như là một người đại diện kỳ cựu trong công ty của cậu, nhân phẩm lại không tốt lắm, thường xuyên tìm đủ các loại lý do khác nhau để khấu trừ thù lao đóng phim của nghệ sĩ, cậu cùng Kim Jiwon đều là nạn nhân từng bị trừ lương.

Ngoài việc trừ lương, Nam Dongho còn thích dẫn mối, đem mấy nghệ sĩ trong tay lên giường sếp lớn. Bất quá loại chuyện bồi ngủ này nhìn chung phần lớn đều là tự nguyện, còn liên quan đến các sếp lớn trong giới thượng lưu, nếu nói trực tiếp ra sẽ dễ đắc tội với người ta.

Nhưng tối hôm qua là cậu bị Nam Dongho ép buộc phải bồi ngủ, còn bị hạ thuốc, nói không chừng Nam Dongho trước kia cũng từng cưỡng ép mấy nghệ sĩ khác.

"Anh cũng sẽ đi hỏi những người khác xem thử có sẵn sàng báo cáo anh ta cùng với anh không."

"Trước tiên cứ báo cáo lên cấp trên công ty đã, nếu công ty mặc kệ chuyện này thì anh sẽ dùng tài khoản cá nhân của mình đăng bài vạch trần chuyện này ra ánh sáng."

Choi Doran đem ý nghĩ của mình nói cho Lee Minhyeong nghe, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất.

Lee Minhyeong choáng váng, không nhịn được nói: "Vậy thì thật phiền phức a..."

"Thật sự sẽ hơi phiền phức." Choi Doran gật đầu.

Suy cho cùng cậu cũng chỉ là một diễn viên tuyến mười tám trong công ty mà thôi, muốn duy quyền là rất khó.

Choi Doran suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: "Kỳ thật có báo cáo cũng không hẳn sẽ hữu dụng, công ty có khả năng sẽ bảo vệ anh ta."

Lee Minhyeong hỏi lại: "Tại sao công ty lại bảo vệ anh ta?"

"Anh ta có hậu đài, còn có liên hệ với rất nhiều tầng quản lý." Cụ thể ra sao Choi Doran cũng không rõ lắm, cũng chỉ biết được hậu trường của Nam Dongho rất lớn, nên gã ta mới dám trực tiếp khấu trừ thù lao đóng phim của nghệ sĩ.

Lee Minhyeong cảm thấy Choi Doran thật vòng vo, vì thế trực tiếp hỏi: "Hậu đài của anh ta lớn vậy sao, có lớn bằng Bae Junsik không?"

Choi Doran sửng sốt một chút, trả lời: "Không..."

Lee Minhyeong vừa nghe, tức khắc nói: "Vậy em sẽ trực tiếp đi tìm Bae Junsik!"

"Không cần lo sợ! Anh Doran, anh cũng có hậu đài!" Lee Minhyeong lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bae Junsik: "Em chính hậu đài của anh!"

Lee Minhyeong gửi tin nhắn xong, lại nghiêng người qua ôm lấy Choi Doran, nhỏ giọng nói: "Nếu về sau còn có chuyện gì xảy ra, anh Doran cứ trực tiếp nói với em, em nhất định sẽ giúp anh."

Choi Doran xoa xoa đầu Lee Minhyeong đầu: "Không tốt lắm, rất làm phiền em."

"Không phiền toái a." Lee Minhyeong lắc đầu.

Người nhà với nhau thì không có gì phiền toái cả.

Choi Doran nở nụ cười, ôm lại Lee Minhyeong nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."

Lee Minhyeong ôm Choi Doran một lúc, sau đó có chút ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ mình, lại cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình. Rất nhanh, bên Bae Junsik đã trả lời tin nhắn.

Bất quá nhìn đến hồi đáp của Bae Junsik, Lee Minhyeong có chút kinh ngạc: "Anh Doran, xem ra không cần chúng ta tốn sức nữa, người đại diện kia đã bị giải quyết rồi."

Lee Minhyeong đưa điện thoại tới trước mặt Choi Doran.

Choi Doran cầm lấy điện thoại, thấy trên màn hình là tài liệu thông báo xử lý Nam Dongho.

Choi Doran có chút kinh ngạc, cậu vốn đã sẵn sàng cùng công ty đấu tranh đến cùng, thậm chí cũng đã chuẩn bị nếu như bị đóng băng hoạt động, nhưng bây giờ không cần phiền phức như vậy nữa rồi.

"Thế thì không cần nữa." Choi Doran đưa điện thoại lại cho Lee Minhyeong.

"Vậy là tốt quá rồi." Lee Minhyeong thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa vặn đã có kết quả kiểm tra, Choi Doran đi vào lấy kết quả xét nghiệm rồi hỏi thêm bác sĩ một vài điều.

Lee Minhyeong chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Choi Doran ra liền vội vàng hỏi: "Anh Doran, kết quả thế nào?"

Choi Doran: "Bình thường."

Ngày hôm qua bị người đại diện hạ thuốc, sợ có tác dụng phụ nên cậu liền đặc biệt tới làm kiểm tra xem sao. Nhưng cũng may không có vấn đề gì, thân thể tất cả đều bình thường.

Choi Doran cất kết quả xét nghiệm đi, cùng Lee Minhyeong rời khỏi bệnh viện. Lại bởi vì còn chưa kịp ăn cái gì, Choi Doran định tìm một quán ăn gần đó để tùy tiện lót bụng.

Lee Minhyeong vội vàng nói: "Anh Doran, khu bên kia có một nhà hàng mới khai trương! Chúng ta qua đó ăn tôm hùm đất đi."

Choi Doran nghe vậy, theo vô thức thốt lên: "Em không phải dị ứng món đó sao?"

Nói xong, cậu mới đột nhiên phản ứng lại, gương mặt hơi sửng sốt cứng đờ.

Lee Minhyeong còn không kịp nhận ra có gì đó không thích hợp, cứ tự nhiên đáp lại: "Không sao không sao! Lần trước chắc là ngoài ý muốn, lần này sẽ không dị ứng nữa."

Choi Doran trầm mặc vài giây, sau đó đành đáp ứng mong muốn của Lee Minhyeong. Hai người lên xe, trực tiếp lái đến nhà hàng hải sản. Chẳng qua lúc gọi món, Choi Doran vẫn không cho Lee Minhyeong ăn tôm hùm đất, chỉ gọi một phần cho hai người ăn.

"Tôm hùm đất của cửa hàng này mới là đỉnh nhất đó..." Lee Minhyeong thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy oán hận.

Choi Doran ngồi ở đối diện cầm điện thoại lướt xem tin tức, nói: "Anh có người đại diện mới."

"Nhanh như vậy?" Lee Minhyeong ngẩng đầu lên.

Choi Doran gật đầu: "Còn nói muốn anh hôm nay đến công ty một chuyến, Bae tổng có việc tìm anh."

Lee Minhyeong chậm rãi uống nước, lại hỏi: "Bae Junsik tìm anh có chuyện gì sao?"

"Không rõ lắm." Choi Doran suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chắc là muốn hỏi về chuyện anh bị hạ thuốc tối hôm qua."

Dù sao thì cậu cũng là nạn nhân, công ty có thể là muốn biết tình hình cụ thể. Choi Doran gửi lại tin nhắn cho người đại diện mới, chuẩn bị đợi sau khi ăn xong sẽ đến công ty.

Ra khỏi nhà hàng, Lee Minhyeong đưa Choi Doran đến trụ sở chính của công ty. Cậu đối với tổng bộ không quen lắm, chỉ mới tới đây có một lần, không biết đường đi.

Vì thế Lee Minhyeong dẫn Choi Doran đi vào thang máy, chuẩn bị lên lầu. Trong lúc hai người chờ thang máy, Choi Doran đột nhiên nhận ra vào thang máy cần phải quẹt thẻ.

"Cần phải quẹt thẻ, để anh tới lễ tân đăng ký đã."

Choi Doran xoay người, đang định đi đến quầy lễ tân đăng ký thì bị Lee Minhyeong gọi lại.

"Anh Doran đợi đã, em có thẻ." Lee Minhyeong lấy thẻ thang máy ra.

Hai người đi vào thang máy, Lee Minhyeong nhấn số tầng văn phòng của Bae Junsik. Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên đến nơi.

Thư ký ở bên ngoài văn phòng đã nhận được thông báo, đứng dậy nói: "Bae tổng ở bên trong."

Choi Doran gõ cửa, nghe được tiếng đáp lại mới đi vào.

"Bae tổng." Choi Doran chào hỏi.

Bae Junsik gật đầu: "Ngồi đi."

Choi Doran đi tới ngồi đối diện Bae Junsik.

Bae Junsik nhìn Choi Doran nói: "Xin lỗi, trong công ty để phát sinh chuyện như vậy là lỗi của tôi, thật sai lầm khi việc giám sát không được chặt chẽ. Thực ra trong khoảng thời gian này tôi cũng đã phát hiện công ty có một số sai sót, đặc biệt là phíNamwoo Dongho."

"Sau lưng Nam Dongho còn có người trong hội đồng quản trị, mà tôi thì chỉ mới ngồi trên cái vị trí này không bao lâu, không có cách nào động thủ nên chỉ có thể từ từ tìm cơ hội loại bỏ."

Bae Junsik thở dài một tiếng, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng thật may mắn, hiện tại có Lee tổng ra tay hỗ trợ, tôi cũng có thể thuận tiện thẳng tay chấn chỉnh công ty lại cho thật tốt."

Bae Junsik khôi phục tươi cười, lấy ra một phần hợp đồng đưa qua: "Rất xin lỗi về việc đã xảy ra vào tối hôm qua, đây là công ty bồi thường cho cậu."

Choi Doran tiếp nhận rồi mở ra, phát hiện là một hợp đồng bộ phim mới.

Bae Junsik: "Về sau cậu ở lại bên tổng công ty đi, làm việc thuận tiện hơn."

"Ở lại đây sao?" Choi Doran ngẩng đầu.

Bae Junsik gật đầu: "Công ty sẽ sắp xếp lại cho cậu một phòng ký túc xá khác, không cần lo lắng."

Choi Doran trầm mặc một hồi, sau đó mới gật đầu.

Bae Junsik híp mắt lại nói tiếp: "Nói xong công việc rồi, sao chúng ta không nói chuyện riêng một chút nhỉ?"

"Cậu Hyeonjoon, có muốn tâm sự gì không?"

Choi Doran vừa nhấc đầu lên liền phát hiện Bae Junsik đã thay áo blouse trắng từ lúc nào rồi. Bác sĩ Bae mỉm cười, biểu cảm trên mặt thập phần ôn nhu cùng thân thiện.

Bất quá Choi Doran nhàn nhạt nói: "Bae tổng, không cần phiền toái như vậy."

Bác sĩ Bae đành gật đầu, lại lấy điện thoại ra: "Không muốn tán gẫu cũng không sao, nhưng có thể thêm bạn SNS chứ?"

Bae Junsik nở một nụ cười tiêu chuẩn nói: "Nếu ngày nào đó muốn tâm sự, rất hoan nghênh cậu đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Suy cho cùng, người duy nhất sống sót sau một vụ tai nạn lớn cũng không thể dễ dàng buông bỏ mọi chuyện được."

Choi Doran vừa thêm bạn tốt xong nghe thấy Bae Junsik nói vậy, thấp giọng phản bác: "Tôi rất ổn."

Bae Junsik nhìn ra sự đề phòng của Choi Doran, vậy nên cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Choi Doran đứng dậy, rời khỏi văn phòng. Khi cậu đi ra, Lee Minhyeong còn ngồi chờ ở bên ngoài.

Lee Minhyeong có chút tò mò thò qua hỏi: "Anh Doran, Bae Junsik nói cái gì với anh vậy?"

"Nói về chuyện củNamwoo Dongho, rồi bồi thường cho anh một bản hợp đồng." Choi Doran nhìn thoáng qua bản hợp đồng trong tay: "Hình như là một bộ phim truyền hình."

Khi đó trong phòng làm việc cậu không có thời gian xem kỹ, chỉ có thể chờ sau khi trở về rồi từ từ xem. Về tới khách sạn, Choi Doran lên mạng tìm kiếm tên kịch bản, phát hiện đây là một bộ phim cổ trang được chuyển thể từ tiểu thuyết trên mạng.

Về việc chuyển thể, thông tin có thể tìm thấy trên internet rất hạn chế, vì thế Choi Doran liên hệ với người đại diện mới của mình hỏi thử.

Người đại diện trực tiếp gọi điện thoại lại: "Bae tổng hẳn là đã nói với cậu rồi đúng không? Hợp đồng không có vấn đề gì, khi nào có thời gian tôi sẽ gửi kịch bản sang cho cậu."

Choi Doran đáp ứng.

Người đại diện còn nói thêm: "Kim Geonwoo cũng tham gia bộ phim này, nếu có thời gian cậu có thể đi tìm cậu ta xem sao."

Choi Doran hơi kinh ngạc, nhớ lại tối hôm qua hình như Kim Geonwoo có nói rằng đang chuẩn bị tham gia một bộ phim truyền hình.

"Còn về ký túc xá, ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu, tốt nhất là trong tuần này cậu nên dọn lại đây để cuối tháng vào đoàn phim."

"Được."

Người đại diện nói chuyện dứt khoát lưu loát, giải thích rõ ràng từng vấn đề một sau đó liền cúp máy.

Choi Doran lại lên mạng tra xem nguyên tác gốc, bấm vào rồi chậm rãi đọc.

Nguyên tác kể về một câu chuyện mất nước xưa, hoàng đế là một vị hôn quân, còn hoàng hậu lại liều mạng hết sức muốn bảo vệ gia đình và đất nước của mình, nhưng cuối cùng lại không thể làm được gì.

Mà cậu trong kịch bản là đóng vai một cầm sư, suất diễn không nhiều, chỉ là một vai nam phụ, một quân cờ do đại tướng quân xếp.

Nguyên tác dựa trên góc nhìn của hoàng hậu, từ góc nhìn của một người phụ nữ yếu đuối như hoàng hậu, đã chứng kiến ​​sự diệt vong của một quốc gia. Cuối cùng, hoàng hậu không muốn làm tù nhân, nhảy lầu tự tử, hoàng đế bị giết, mà đại tướng quân thì lựa chọn làm phản đi theo địch.

Sau khi đọc kịch bản, tâm tình Choi Doran vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cảm xúc tự nhiên nhập vào câu chuyện xưa, khó chấp nhận nhất là kết cục của đại tướng quân.

Vị đại tướng quân này lựa chọn làm phản, là bởi vì chỉ có sống sót mới có thể bảo vệ bá tánh cùng ộ người nhà, tình nguyện gánh trên lưng những lời chửi rủa.

Choi Doran xem nguyên tác xong liền đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, cậu tìm người đại diện của mình để lấy chìa khóa ký túc xá và kịch bản.

Choi Doran đến ký túc xá thì phát hiện công ty đã bố trí cho cậu một phòng đơn, hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều so với ký túc xá cũ của cậu.

Đang lúc Choi Doran đi tham quan ký túc xá mới thì gặp được Kim Geonwoo trong thang máy.

Kim Geonwoo đeo cây đàn ghi-ta trên lưng đi ra ngoài, khi nhìn thấy Choi Doran liền có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu tới đây tìm ai sao?"

Choi Doran: "Tôi chuẩn bị chuyển đến trụ sở chính."

"Chuyển tới đây?" Kim Geonwoo thêm ngạc nhiên: "Không phải cậu cùng Jiwon đều ở chi nhánh à? Sao lại đột nhiên chuyển tới đây?"

Choi Doran giải thích: "Đổi người đại diện mới, thuận tiện cũng điều chuyển tôi lại đây."

Kim Geonwoo còn chưa biết chuyện về Nam Dongho, gật đầu nói: "Tôi sống ở phòng số 7, khi nào rảnh nhớ ghé qua tôi chơi."

"Được." Choi Doran đáp ứng, vừa mới chuẩn bị rời đi lại đột nhiên nhớ tới chuyện bộ phim mới, vội vàng hỏi: "À đúng rồi, có phải anh cũng vừa mới nhận một bộ phim của đạo diễn Ha đúng không? Kịch bản chuyển thể ấy."

"Đúng vậy." Kim Geonwoo gật đầu.

"Tôi cũng nhận bộ ấy." Choi Doran nở nụ cười, lại hỏi: "Tôi diễn vai cầm sư, anh diễn vai gì?"

Không đợi Kim Geonwoo trả lời, Choi Doran liền nói tiếp: "Có phải đại tướng quân hay không?"

Kim Geonwoo hơi ngượng ngùng vò tóc: "Là vai tướng quân... nhưng diễn xuất của tôi không tốt lắm, vẫn là ca hát ổn hơn."

Kim Geonwoo nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: "Tôi có chút việc phải trở về trước, lần sau chúng ta lại nói tiếp."

Kim Geonwoo vẫy vẫy tay: "Lần sau mời cậu với Jiwon ăn cơm."

Nói xong, Kim Geonwoo liền xoay người trở về. Choi Doran cũng rời khỏi ký túc xá, về khách sạn trước.

Cậu thu dọn một chút rồi đêm đó mua vé máy bay trực tiếp trở lại chi nhánh. Sau khi máy bay hạ cánh, Choi Doran đi thẳng về ký túc xá cũ của mình.

Kim Jiwon ở bên cạnh phòng Choi Doran, biết Choi Doran đã trở lại liền vội vàng qua tìm, kết quả vừa vào cửa đã thấy cậu đang thu dọn đồ đạc.

Kim Jiwon hỏi: "Cậu định chuyển ra ngoài sao?"

Choi Doran gật đầu: "Tôi chuyển đến trụ sở chính, người đại diện mới là người từ tổng bộ."

Kim Jiwon có chút tiếc nuối nói: "Vậy thì lần sau không thể tìm cậu ăn ké được rồi."

"Có thể tới tổng bộ chơi mà." Choi Doran nói: "Tôi cùng Kim Geonwoo ở chung một tòa nhà."

"Vậy thì tốt rồi." Kim Jiwon cũng yên tâm hơn: "Ít nhất cậu tới đó cũng có người quen, kết bạn thêm nhiều người khác cũng khá tốt."

Choi Doran vừa xếp hành lý vừa trò chuyện: "Tôi còn nhận một bộ phim nữa, diễn cùng với Kim Geonwoo."

"Bộ nào thế?" Kim Jiwon thuận miệng hỏi lại.

"Loạn thế." Choi Doran sửa sang lại ngăn kéo, nói: "Tôi diễn vai cầm sư."

Kim Jiwon tức khắc kinh ngạc, lại hỏi: "Vậy Kim Geonwoo hẳn là diễn tướng quân đúng không?"

"Đúng vậy." Choi Doran hơi ngạc nhiên: "Sao chị biết?"

"Tôi đã xem qua nguyên tác rồi, lập tức liền đoán được." Kim Jiwon đi tới, giúp Choi Doran sắp xếp ngăn kéo vừa nói: "Đại tướng quân cùng cầm sư là một đôi, còn lăn giường với nhau."

"Hả, lăn giường với nhau sao?" Choi Doran sửng sốt, vội vàng nói: "Trong nguyên tác không có mà."

"Cậu xem ở đâu?" Kim Jiwon nhìn qua: "Tôi đọc bộ này lâu lắm rồi, nhớ rõ lúc trước tác giả có viết về việc tướng quân ngủ với cầm sư, còn viết hẳn một chương dài cảnh ân ái đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip