Chương 38: Sinh nhật vui vẻ?

Phía sau máy quay, đạo diễn Ju đang chăm chú nhìn Choi Doran diễn xuất.

Vũ công Tây Vực khiêu vũ đạp lên những mảnh vỡ nhỏ, trên người mặc một thân y phục đỏ, dùng chân trần giẫm lên những mảnh vỡ đó, ngay lập tức nó liền bị máu tươi dưới lòng bàn chân nhiễm đỏ. Nhưng ngay cả khi đang chảy máu, vũ công Tây Vực vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình, hoàn thành bài nhảy một cách trọn vẹn.

Đạo diễn Ju càng xem càng cảm thấy hài lòng. Park Dohyun cũng đi tới đứng bên cạnh đạo diễn Ju nhìn vào màn hình máy quay.

Cảnh quay đầu tiên kết thúc, đạo diễn Ju nhịn không được nói với Park Dohyun: "Cậu ấy rất có linh khí."

Park Dohyun cũng gật đầu đồng ý, sau đó nhìn về phía Choi Doran.

Sau khi cảnh quay kết thúc, Choi Doran vẫn ngã ngồi trên mặt đất không dậy nổi, vẻ mặt còn có chút đau đớn. Mà trên những mảnh vỡ bình hoa bên cạnh, dính đầy vết máu.

Park Dohyun khẽ để ý quan sát một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Không đúng."

"Hả?" Đạo diễn Ju ngạc nhiên nhìn sang.

Park Dohyun nhíu mày: "Choi Doran có điểm không đúng."

Nói xong, Park Dohyun liền đi thẳng về phía Choi Doran. Cách đó không xa, cậu vẫn còn ngồi trên mặt đất không gượng dậy được. Trợ lý ở ngay bên cạnh nhưng cũng không để ý có chuyện gì bất thường, định đưa tay ra đỡ Choi Doran đứng dậy.

Choi Doran nắm lấy cánh tay trợ lý, thấp giọng lên tiếng: "Gọi bác sĩ giúp tôi."

"A?" Trợ lý sửng sốt: "Anh Doran xảy ra chuyện gì sao?"

Choi Doran vừa định mở miệng nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên eo bị siết chặt lại, thân thể bất ngờ bị người khác ôm lên. Park Dohyun ôm cậu hướng ra phía ngoài.

Đạo diễn Ju cũng vội vàng chạy tới nhặt một mảnh vỡ bình hoa bị dính máu lên xem xét, lúc này mới phát hiện bên trên đều là máu thật.

Choi Doran được đưa đến bệnh viện, hai chân đều bị băng bó lại. cậu ngồi trên giường bệnh nhìn về phía người bên cạnh, có chút cảm kích nói: "Thật là làm phiền Tiền bối Park rồi."

Park Dohyun lên tiếng: "Nếu như đạo cụ xảy ra vấn đề, cậu có thể kêu lên mà."

Choi Doran cười đáp: "Việc quay phim đã bắt đầu rồi nên em nghĩ nghĩ vẫn là bỏ qua thì tốt hơn."

Lúc mới giẫm lên thì hơi đau nhưng không phải là không chịu được, cũng tiện cho việc nhập vai nên cậu gắng sức nhảy cho xong luôn.

Đạo diễn Ju vẫn ở lại đoàn phim kiểm tra xem sai sót của tổ đạo cụ. Thế nhưng điều tra đến cuối cùng lại chỉ nghe được các nhân viên trốn tránh trách nhiệm đổ lỗi cho nhau.

"Những thứ tôi mua đều tốt hết... Khẳng định là bên phía nhân viên xảy ra vấn đề! Đạo diễn Ju đi hỏi đi!"

"Anh sao lại trách tôi chứ! Đạo cụ đều là do bên anh phụ trách, là do anh không kiểm tra cẩn thận mới đúng!"

Nhân viên phụ trách mua đạo cụ cùng nhân viên phụ trách bối cảnh bắt đầu to tiếng cãi nhau, ai cũng cho là bên mình có lý, một mực cho rằng đối phương mới là người phải chịu trách nhiệm.

Những mảnh vỡ của bình hoa đều được trộn lẫn vào nhau, nhìn bằng mắt thường cũng không nhìn thấy sự khác biệt giữa mảnh vỡ thật và giả, không biết là có người cố ý bỏ thêm mảnh vỡ thật vào hay là bên phía người bán đạo cụ có vấn đề nữa.

Nhưng bên phía tổ đạo cụ lại không giám sát kỹ nên bây giờ cũng không biết là phân đoạn nào xảy ra vấn đề. Đạo diễn Ju chỉ có thể tuyển thêm một vài nhân viên hậu cần nữa để chuyên môn phụ trách việc kiểm tra đạo cụ.

Mà chuyện Choi Doran bị thương cũng cùng ngày hôm đó đã lên hot search.

[# Choi Doran bị thương # Lúc Choi Doran đang quay phim [ Giang Hồ ] thì bị thương ngoài ý muốn, đạo cụ mảnh vỡ dùng để quay phim không cẩn thận trộn lẫn với những mảnh vỡ thật...]

Trên IG còn đăng tải thêm một đoạn video quay lại cảnh Park Dohyun bế Choi Doran từ trên mặt đất lên, hẳn là do nhân viên công tác ở hiện trường lúc ấy đã quay lén.

[ DoDo khổ quá! Đoàn phim cũng quá bất cẩn rồi! Đạo cụ mảnh vỡ giả lại trở thành mảnh vỡ thật!]

[ Cảm tạ Tiền bối Park! May mắn là Tiền bối Park phát hiện chuyện này!]

Top bình luận trên cùng đều là fans đau lòng để lại lời nanh, nhưng kéo xuống phía dưới lại xuất hiện không ít anti-fan, fan Park Dohyun và fan Choi Doran lại bắt đầu xé xác nhau.

[ Cạn lời luôn, làm như chỉ có thân thể của mình thần tượng nhà mấy người là quý giá ấy, có diễn viên nào mà chưa từng bị thương khi đóng phim chứ??? Có cái gì to tát đâu, gà rừng tuyến mười tám lại muốn mua hot search bán thảm à, còn kéo cả Park Dohyun vào nữa, có thấy phiền lắm hay không???]

[ Ha ha ha, vừa nhìn thấy Choi Doran lên hot search tôi liền đoán được khẳng định sẽ có Park Dohyun rồi, quả nhiên lại lôi kéo Park Dohyun hút máu!]

Trên mangh lại một trận chiến hỗn loạn diễn ra.


Trong bệnh viện, Choi Doran cũng nhìn thấy.

Người đại diện an ủi: "Không sau đâu, minh tinh đều sẽ có anti-fan, có thể chứng minh được cậu đã nổi tiếng."

Choi Doran gật đầu.

Người đại diện còn nói thêm: "Đạo diễn Ju nói với tôi là mấy ngày này cậu cứ an tâm nghỉ ngơi trước đi, chờ sau khi vết thương lành hãy quay lại tiếp tục đóng phim."

Choi Doran nghe xong liền lên tiếng: "Em vẫn còn có thể quay tiếp, cứ giữ nguyên lịch trình như ban đầu là được."

"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước đi." Thái độ của người đại diện rất cứng rắn.

Bởi vì hai chân đều bị thương nên Choi Doran di chuyển không thuận tiện lắm, người đại diện liền mang xe lăn tới.

Choi Doran ngồi trên xe lăn, hỏi: "Anh Doyoung, khi nào thì có thể trở về vậy ạ?"

Hiện tại chân của cậu đã được băng bó xong xuôi rồi, hẳn là có thể trở về.

"Bên ngoài có phóng viên, cậu chờ một chút đã." Người đại diện thở dài một tiếng.

Bởi vì Choi Doran cùng Park Dohyun lên hot search nên có rất nhiều phóng viên đều chạy tới canh giữ ở bên ngoài bệnh viện, thậm chí còn có rất nhiều fan hâm mộ cũng chạy đến.

Park Dohyun đã cải trang rồi rời khỏi bệnh viện, nhưng chân Choi Doran bị thương nên cho dù có cải trang cũng sẽ rất dễ nhận ra, bây giờ không có cách nào ra ngoài được.

"Để xem liệu tối nay chúng ta có thể trở về được hay không." Người đại diện nói.

Vì thế Choi Doran tiếp tục ở lại bệnh viện.

Chiều tối, Lee Minhyeong cũng đến đây. Cậu ta vừa nhìn thấy tin tức trên mạng liền lo lắng cho cậu mà vội vàng chạy tới.

Vào phòng bệnh, Lee Minhyeong nhìn thấy Choi Doran ngồi trên xe lăn liền vội vàng đến gần quan tâm hỏi: "Anh Doran, anh không sao chứ?!"

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm vào hai chân bị băng bó của Choi Doran, vẻ mặt có chút lo lắng.

Choi Doran cười trả lời: "Anh không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là tốt lên thôi."

Lee Minhyeong vẫn không yên tâm, vội hỏi tiếp: "Đoàn phim làm ăn kiểu gì vậy? Anh đã bị thương như vậy rồi mà vẫn còn phải quay phim sao!"

"Là tự anh muốn quay tiếp, đạo diễn cũng không biết là đạo cụ xảy ra vấn đề." Choi Doran nhanh chóng giải thích. Hôm qua khi quay cảnh này cậu đã phải diễn đi diễn lại rất nhiều lần, nhưng sau khi đổi thành những mảnh vỡ thật ấy lại một lần là qua luôn.

Mặc dù vậy thì Lee Minhyeong vẫn có chút tức giận, ngồi xuống bên cạnh Choi Doran không nói lời nào nữa.

Người đại diện nhìn thấy Lee Minhyeong đã đến ở cùng với Choi Doran, vì thế liền đi ra ngoài mua bữa tối trước.

Ngay sau khi người đại diện rời đi, Lee Minhyeong lập tức nhích đến gần Choi Doran nhỏ giọng nói: "Anh Doran, sinh nhật của anh sắp đến rồi đấy."

Choi Doran ngồi trên xe lăn xem kịch bản, không rời mắt mà đáp: "Sinh nhật đã trôi qua rồi."

Lee Minhyeong liền phản bác: "Còn chưa qua mà."

Nghe vậy, Choi Doran hơi sững sờ một lúc, lúc này mới chợt nhận ra sinh nhật chân chính của mình vẫn chưa đến... Là sinh nhật của Choi Hyeonjoon. Choi Doran rũ mắt xuống, thuận tay đóng kịch bản lại.

Lee Minhyeong lại nói thêm: "Anh Doran, hay là để em đặt nhà hàng nhé, đến ngày đó chúng ta cùng nhau tụ họp chúc mừng một chút?"

Nhưng Choi Doran chỉ xoa đầu Lee Minhyeong nói: "Không cần đâu."

Không cần thiết.

"Nhưng..." Lee Minhyeong còn muốn nói thêm gì đó nữa.

Choi Doran lên tiếng ngắt lời: "Sinh nhật đã tổ chức xong rồi, như bây giờ cũng khá tốt."

Cậu rất hài lòng đối với cuộc sống hiện tại của mình, không cần phải khôi phục thân phận cũ nữa. Lee Minhyeong cái hiểu cái không gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.


Không lâu sau, người đại diện mua bữa tối trở lại. Khi Choi Doran vừa ăn tối xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lee Sanghyeok. Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam quen thuộc...

"Em có khỏe không?"

Choi Doran cũng biết là Lee Sanghyeok đang hỏi về vết thương của mình, vì thế trả lời: "Ừm, không sao cả."

Đầu bên kia điện thoại lại im bặt, tựa hồ như không tìm được chủ đề gì để nói nữa. Choi Doran cũng không lên tiếng, yên lặng chờ đối phương mở miệng trước.

Thật lâu sau, Lee Sanghyeok mới nói: "Em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt."

"Ừm."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Choi Doran cũng cầm kịch bản lên tiếp tục đọc.

Người đại diện ở bên cạnh cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại, đột nhiên lên tiếng: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ra ngoài xem một chút."

Choi Doran gật đầu đáp lại.

Người đại diện bước ra hành lang rồi đi về phía cầu thang. Mà khi người đại diện gần đến cầu thang liền thấy được một thân ảnh đứng đó. Người kia đang đứng bên cửa sổ, trên đầu ngón tay lập lòe mấy đốm đỏ sáng.

Nghe thấy tiếng động, nam nhân khẽ quay đầu lại hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"

"Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi." Người đại diện vội vàng giải thích: "Chỉ là mấy ngày này cậu ấy bắt buộc phải ngồi xe lăn, không tự đi được."

Lee Sanghyeok không lên tiếng nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đại diện dè dặt nhìn thoáng qua vẻ mặt anh, hỏi dò: "Lee tổng, ngài có muốn đi xem một chút không?"

Lee Sanghyeok: "Không cần."

Vẫn là không nên quấy rầy.

Choi Doran ở trong bệnh viện một đêm. Đến sáng hôm sau liền quay trở lại khách sạn. Đạo diễn Ju đã tạm dời tất cả các cảnh quay của cậu đến tuần sau nên mấy ngày này đều là thời gian nghỉ ngơi của cậu.

Vì vậy Choi Doran yên lặng ở trong phòng đọc kịch bản, xong xuôi lại lấy điện thoại ra bắt đầu lướt mạng xem sao. Đang lướt lướt, đột nhiên cậu thấy được bạn tốt mới vừa đăng bài...

[ Kim Geonwoo: Ngắm pháo hoa! ]

Đi kèm dưới bài viết IG đó là mấy bức ảnh, đều là ảnh chụp pháo hoa do Kim Geonwoo chụp, còn có một vài bức chụp chung với các nghệ sĩ khác và một bức chụp chung với Kim Jiwon. Lần này Kim Geonwoo tham gia một sự kiện, vừa vặn bên ban tổ chức đã sắp xếp một buổi bắn pháo hoa.

[ Choi Doran share lại: Hai người đi xem pháo hoa vậy mà lại không gọi tôi! ]

[ Kim Geonwoo trả lời: Lần sau đi, nhất định lần sau sẽ mời cậu! ]

Choi Doran tiếp tục lướt IG.

Lee Minhyeong đang gọt táo bên cạnh hỏi: "Anh Doran, anh thật sự không ra ngoài đi chơi sinh nhật sao?"

Choi Doran: "Anh hiện tại đi không được, cho dù có muốn ra ngoài cũng không tiện lắm."

"Vậy ạ..." Lee Minhyeong gật gật đầu, vẻ mặt thoáng còn có chút tiếc nuối đưa quả táo đã gọt vỏ qua cho cậu.

Choi Doran cầm lấy quả táo nói: "Nếu như em có việc gì thì cứ đi đi, mỗi ngày đều ở mãi trong phòng cũng rất nhàm chán, không cần chăm anh đâu."

"Không nhàm chán ạ." Lee Minhyeong lắc đầu, nói: "Em ở cùng với anh qua sinh nhật rồi sẽ đi."

"Lần trước đã qua sinh nhật rồi."

"Không phải, lần trước là lần trước, lần này là lần này." Lee Minhyeong vẫn không từ bỏ ý định: "Chỉ mua một cái bánh kem rồi hai anh em chúng ta cùng nhau chúc mừng cũng được."

"Thật sự không cần đâu." Choi Doran cười cười từ chối.

Lee Minhyeong ở khách sạn bồi Choi Doran mấy ngày, nhưng bởi vì có việc đột xuất nên phải về Thủ đô trước. Mà đến ngày sinh nhật đó của Choi Doran cũng là lúc cậu trở lại đoàn phim để tiếp tục quay phim.

Choi Doran gỡ băng gạc ra, người đại diện cũng giúp nhét một lớp đệm mềm vào trong đế giày cho cậu. Bởi vì đây là một bộ phim cổ trang nên y phục cậu mặc có vạt áo rất dài, có thể che giày lại nên cậu cũng không thay giày nữa.

Sau khi Choi Doran thay quần áo xong thì đi trang điểm cùng làm tạo hình, sau đó ngồi trên ghế ở khu vực nghỉ ngơi đợi tới cảnh quay của mình. Các diễn viên khác nhìn thấy Choi Doran trở lại đều tiến đến chào hỏi. Ngay cả cậu bé diễn viên đóng vai em trai vũ công kia cũng cầm kẹo đến.

"Cho anh Doran nè." Cậu bé xòe hai bàn tay nhỏ xinh đưa kẹo tới cho Choi Doran, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.

"Cảm ơn em." Choi Doran nhận lấy viên kẹo.

Cậu bé leo lên chỗ trống trên ghế ngồi bên cạnh Choi Doran, sau đó lên tiếng thăm hỏi: "Anh Doran đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

"Anh đỡ rồi." Choi Doran gật đầu.

Cậu bé lại nhích tới gần hơn, đưa tay ra vén vạt áo của Choi Doran lên rồi nhìn xuống chân cậu, hỏi tiếp: "Lúc anh Doran dẫm lên trên đó rất đau sao?"

Lúc Choi Doran đang quay cảnh khiêu vũ kia thì cậu bé cũng có mặt ở hiện trường, đã nhìn thấy rõ một màn đó.

"Không sao đâu." Choi Doran mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn thấy trong tay cậu nhóc vẫn còn cầm một cuốn truyện cổ tích: "Em lại đang đọc truyện à?"

Cậu bé ngoan ngoãn gật gật đầu, đưa cuốn truyện qua cho cậu nói: "Em đọc không hiểu, anh Doran đọc cho em nghe nhé."

"Được." Choi Doran nhận lấy, hỏi: "Em muốn nghe truyện gì?"

Cậu bé lật sang một trang ở giữa rồi chỉ vào tranh minh họa nàng tiên cá trên đó. Thế là Choi Doran liền bắt đầu kể truyện nàng tiên cá cho cậu nhóc nghe. Rất nhanh, truyện đã kể đến đoạn đuôi nàng tiên cá biến thành chân, mỗi bước đạp lên trên mặt đất đều đau đớn như đạp lên mũi đao vậy.

Cậu bé nghe tới đó, đột nhiên hỏi: "Lúc anh Doran khiêu vũ có phải cũng đau giống như nàng tiên cá đúng không?"

"Anh không phải nàng tiên cá đâu." Choi Doran cười cười xoa mặt cậu bé cưng nựng.

"Ồ..." Cậu bé gật gật đầu.

Choi Doran vốn còn muốn tiếp tục kể câu chuyện về nàng tiên cá cho cậu nhóc nghe, nhưng nhân viên đã đến nhắc nhở chuẩn bị sắp bắt đầu quay phim. Thế nên cậu trả lại cuốn truyện cho cậu nhóc rồi đi về phía phim trường.


Hơn bảy giờ tối, Choi Doran kết thúc công việc trở về khách sạn, tẩy trang rồi đi tắm. Nhưng ngay trước khi cậu đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok hỏi: "Hôm nay em đi quay phim à?"

Choi Doran cũng không ngạc nhiên trước câu hỏi này, lên tiếng đáp lại.

"Còn đau không?"

"Không đau."

Trong điện thoại lại rơi vào trầm mặc, không ai lên tiếng nữa.

Lee Sanghyeok cũng không am hiểu việc tán gẫu gì đó, ánh mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi đột nhiên nói: "Hôm nay ánh trăng rất đẹp."

"Hả?"

Lee Sanghyeok: "Em nhìn ra ngoài cửa sổ đi."

Choi Doran thuận theo bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Phòng của cậu nằm trên tầng chín của khách sạn, khi ngẩng đầu lên liền thấy được ánh trăng rực rỡ bên ngoài.

Bây giờ đang là mùa hè nên trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao lấp lánh, ánh trăng cũng rất tròn và sáng. Bầu trời đêm nay thật đẹp.

"Thấy rồi." Choi Doran nhìn ánh trăng, trong mắt mang theo ý cười.

"Joonie." Lee Sanghyeok lại gọi một tiếng.

"Sao vậy?"

"Ở phía bên trái của mặt trăng, có một ngôi sao sáng nhất."

Choi Doran vô thức nhìn về hướng bên trái ánh trăng, thật đúng là tìm được ngôi sao kia: "Tôi thấy rồi."

Lee Sanghyeok lại nói tiếp: "Cạnh đó có một ngọn núi, em có nhìn thấy không?"

Choi Doran cũng không biết Lee Sanghyeok sao lại đột nhiên nhắc tới cái này, nhưng vẫn nhìn quanh bốn phía tìm thấy ngọn núi kia. Ngọn núi kia là một điểm thu hút khách du lịch của địa phương, từ chỗ này của khách sạn vừa vặn có thể nhìn thấy.

"Ừm." Choi Doran đáp ứng, hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

Lee Sanghyeok bỗng nhiên lên tiếng: "Sinh nhật vui vẻ."

Choi Doran vẫn đang nhìn về phía ngọn núi, hơi sửng sốt. Ngay giây tiếp theo, trên ngọn núi kia có vô số pháo hoa nở rộ giữa không trung. Cậu nhất thời có chút ngơ ngẩn, ánh mắt không rời hơi ngẩng đầu lên ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài.

Pháo hoa nở rộ trong bóng đêm. Choi Doran cầm điện thoại, vẫn duy trì tư thế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tiếng pháo hoa vang lên từ ngoài cửa sổ, còn cả tiếng điện thoại loáng thoáng truyền đến.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói khàn khàn của anh lại lần nữa vang lên.

"Mãi mãi bình an."


Pháo hoa bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục nở rộ. Choi Doran cong mắt, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa phản chiếu ngược lại vào trong đôi mắt đẹp đẽ ấy.

Choi Doran nghe thấy tiếng pháo hoa trong điện thoại, hỏi: "Anh cũng ở gần đây sao?"

"Ừm." Lee Sanghyeok thừa nhận.

Lee Sanghyeok đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ngắm pháo hoa bên ngoài. Hai người ở cùng một khách sạn, cùng một vị trí, nhưng lại khác số tầng. Nhưng Lee Sanghyeok cũng không định xuống dưới quấy rầy cậu, anh chỉ là muốn cùng người ở đầu dây bên kia điện thoại ngắm pháo hoa mà thôi.

Lee Sanghyeok hỏi: "Em có muốn ước gì đó không?"

"Ước cái gì cơ chứ?" Choi Doran khẽ cười một tiếng.

"Cái gì cũng được." Lee Sanghyeok rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Điều ước trong ngày sinh nhật sẽ thành hiện thực."

"Tôi có phải trẻ con đâu." Choi Doran bật cười.

Lee Sanghyeok không nói gì. Cậu rõ ràng là một đứa trẻ to xác mà, sau khi uống say còn lôi kéo người khác muốn nghe kể chuyện, ngay cả lúc ăn dâu tây còn vụng về không cẩn thận ăn phải lá dâu.

Một lát sau, Lee Sanghyeok lại nói: "Em ước đi."

"Tôi thật sự không có nguyện vọng gì cả." Choi Doran cười.

"Có muốn ra ngoài ăn khuya gì đó không?"

"Không cần đâu." Choi Doran dựa vào cửa sổ, đáp: "Tôi đã tắm rửa thay áo ngủ xong xuôi hết rồi."

"Ra ngoài ăn bữa cơm mừng sinh nhật cũng không đi sao?"

"Không cần, trước kia cũng đều là như vậy mà." Choi Doran nhìn bầu trời đêm, nhất thời có chút xuất thần.

Lúc trước khoảng thời gian 5 năm mà cậu đi theo Lee Sanghyeok kia, Lee Sanghyeok chưa từng nhớ rõ sinh nhật của cậu. Bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy rồi mà lần này vẫn là lần đầu tiên Lee Sanghyeok tổ chức sinh nhật cho cậu.

Kỳ thật chuyện này làm cậu khá là ngạc nhiên.

Lee Sanghyeok: "Sau này anh đều sẽ ở bên cạnh em."

Choi Doran trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Lee Sanghyeok, đừng như vậy."

Cậu thực sự rất cảm kích vì pháo hoa sinh nhật mà Lee Sanghyeok đã tặng cho cậu, nhưng mà cậu lại không có cách nào đáp lại anh.

Choi Doran nói: "Như tôi đã nói lúc trước, hiện tại tôi tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương."

"Cũng chỉ là làm bạn thôi."

"Nào có kiểu làm bạn nào như vậy chứ..." Choi Doran khẽ cười một tiếng: "Giống như lốp xe dự phòng ấy."

"Làm lốp xe dự phòng cũng được." Lee Sanghyeok vẫn rất cố chấp.

Choi Doran không muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Ngoài cửa sổ, pháo hoa đã kết thúc. Choi Doran kéo rèm lại rồi quay trở lại giường ngủ.

Đầu dây bên kia điện thoại, Lee Sanghyeok lên tiếng hỏi: "Không thể nói chuyện tiếp nữa sao?"

Choi Doran rất có kiên nhẫn, hỏi lại: "Anh muốn nói chuyện gì?"

Lần này đổi lại thành Lee Sanghyeok trầm mặc. Hồi lâu sau, Lee Sanghyeok mới đáp: "Anh không biết."

Không biết phải nói đề tài gì. Nhưng chỉ là muốn nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, sau đó trò chuyện với nhau, tùy tiện nói bất cứ điều gì cũng được.

Lee Sanghyeok: "Đừng cúp máy."

Choi Doran lắng nghe thanh âm từ anh, không nói gì nữa. Cậu ngồi ở mép giường, tùy tay lấy một trái dâu tây trên bàn bên cạnh qua cắn một miếng. Kết quả sau khi cắn xuống, Choi Doran vô tình bị sặc, vội vàng cúi đầu ho khan vài tiếng.

Lee Sanghyeok ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy động tĩnh liền lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Choi Doran nhanh chóng uống ngụm nước để hòa hoãn lại, sau đó mới trả lời: "Không có gì, tôi sơ ý bị sặc thôi."

Choi Doran lại nhìn nhìn dâu tây trên bàn, nhíu mày nói: "Hôm nay mới vừa mua dâu tây về, nhưng không ngờ lại chua như vậy..."

Choi Doran cầm một quả dâu lên xem xét, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khẽ từ trong điện thoại.

"Bên chỗ anh cũng có dâu tây." Lee Sanghyeok nói: "Để anh đem tới cho em."

Choi Doran hơi sửng sốt, vội lên tiếng: "Không cần đâu."

Lee Sanghyeok ra cửa, cầm theo một túi dâu tây đỏ mọng trên bàn nói: "Coi như quà sinh nhật từ bạn đi."

"Lee Sanghyeok..."

"Người đại diện nói cho anh biết số phòng của em rồi." Lee Sanghyeok vừa chậm rãi xuống lầu vừa nói với người đầu dây bên kia điện thoại: "Anh đặt nó trước cửa, em ra lấy là được."

Rất nhanh, Lee Sanghyeok đã đi tới trước cửa phòng Choi Doran. Lee Sanghyeok đặt túi trái cây ở cửa, nói vào trong điện thoại: "Anh đã để ở đấy rồi đó."

Trong phòng, Choi Doran nhìn thẳng về hướng cửa chính. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách nhau một cánh cửa. Nhưng cậu không có ý định đi mở cửa, mà Lee Sanghyeok cũng không gõ cửa.

Lee Sanghyeok: "Anh trở về phòng đây, em cũng nên nghỉ ngơi sớm cho tốt đi."

Choi Doran đồng ý. Ngay sau đó, cuộc gọi đã ngắt kết nối. Cậu ngồi im trong phòng thêm vài phút, sau đó mới đứng dậy đi về phía cửa. Mà khi cậu mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một túi dâu tây nhỏ ở bên ngoài.

Choi Doran cầm túi dâu lên vừa định quay người vào, đột nhiên một cơn gió từ cửa sổ hành lang thổi qua mang theo mùi khói thuốc cuốn tới đây. Mùi khói thuốc rất nhẹ, nếu không ngửi kỹ thì hoàn toàn không thể ngửi thấy. Hơn nữa mùi khói thuốc này... còn có phần quen thuộc.

Choi Doran nhìn về phía đầu kia của hành lang, nhưng không thấy ai cả. Mùi khói nhàn nhạt thoảng qua, Choi Doran cầm túi dâu kia đi ra ngoài hành lang. Sau đó khi cậu đi qua một góc, nhìn sang bên trái liền thấy một bóng người ở cuối hành lang. Bên khung cửa sổ cuối hành lang, anh yên lặng đứng trong góc tối với điếu thuốc đang cháy rực trên đầu ngón tay.

"Lee Sanghyeok?" Choi Doran cất tiếng gọi.

Người kia nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, vẻ mặt thoáng sửng sốt. Choi Doran bước tới nhìn điếu thuốc trên tay anh, không khỏi thở dài một tiếng.

"Xin lỗi..." Lee Sanghyeok lập tức dập tắt thuốc lá rồi ném tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc đem theo bên người: "Lần sau anh sẽ không hút nữa."

"Không sao, anh muốn hút thì cứ hút đi." Choi Doran không để ý chuyện này lắm.

"Em không thích." Lee Sanghyeok cụp mắt xuống.

"Tôi cũng đâu có quản anh." Choi Doran có chút bất đắc dĩ bật cười, lại không nhịn được nói: "Nhưng mà trước đây anh không nghiện thuốc lá nặng như vậy..."

Trước kia Lee Sanghyeok cũng có hút thuốc nhưng không nhiều như bây giờ.

"Ừm." Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý trả lời: "Vô tình nghiện mà thôi."

Choi Doran vốn dĩ không muốn quản anh. Nhưng lại nghĩ đến chuyện lúc trước Lee Sanghyeok từng nằm viện kia, cuối cùng Choi Doran vẫn là nhắc nhở: "Anh bớt hút thuốc lại đi, thế thì sức khỏe mới tốt hơn."

"Anh cũng gần ba mươi rồi." Choi Doran thở dài: "Chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn đi, không lại sinh bệnh."

"Anh già đi rồi." Lee Sanghyeok rũ mắt xuống.

"Tôi cũng sắp già rồi." Choi Doran bật cười.

Nhưng Lee Sanghyeok vừa nghe được liền nói: "Em không già."

"Già rồi." Choi Doran có chút cảm thán: "Qua vài năm nữa là đến ba mươi thôi."

Choi Doran cũng đứng bên cửa sổ, bị gió thổi qua làm nhất thời hơi lạnh một chút. Trên người cậu chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, Lee Sanghyeok thấy vậy liền đóng cửa sổ hành lang lại, sau đó nói: "Em về nghỉ ngơi trước đi."

Choi Doran gật đầu, quay trở lại phòng. Lee Sanghyeok đưa cậu đến trước cửa phòng.

Chỉ là khi Choi Doran lấy thẻ phòng ra chuẩn bị mở cửa đi vào thì lại nghĩ nghĩ một chút rồi nói với Lee Sanghyeok: "Sanghyeok, tôi không muốn làm lãng phí thời gian của anh nên có một số việc tôi nghĩ là phải nói rõ ràng với anh. Tôi tạm thời không tính đến chuyện yêu đương, không thể đưa ra bắt cứ bảo đảm nào cho anh cả."

Lee Sanghyeok nghe xong liền hỏi: "Vậy bạn giường cũng không được sao? Anh có thể giúp em giải quyết nhu cầu sinh lý."

Choi Doran nhất thời không nói gì. Cậu cùng Lee Sanghyeok trong chuyện làm tình quả thật rất thích hợp, cậu cũng rất thích. Nhưng chỉ là với quan hệ hiện tại của hai người bọn họ thì càng liên quan đến nhau sẽ càng khó dứt ra hơn.

"Tốt hơn hết là chúng ta không nên làm bạn giường." Choi Doran lắc đầu.

Lee Sanghyeok: "Vậy thì tiếp tục làm bạn đi."

Nhưng Choi Doran nghe thấy lại chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Lee Sanghyeok, tạm thời chúng ta... cũng đừng làm bạn nữa."

Lee Sanghyeok sững sờ hỏi lại: "Tại sao?"

Choi Doran: "Không công bằng."

Bọn họ làm bạn bè mà nói thì đối với Lee Sanghyeok đúng thật là không công bằng. Rõ ràng biết người ta theo đuổi mình nhưng lại tiếp tục làm bạn với người ta thì quá là không công bằng.

Choi Doran chậm rãi nói: "Chờ ngày nào đó anh nghĩ thông suốt... Chúng ta hãy tiếp tục làm bạn."

Chờ đến ngày nào đó Lee Sanghyeok không thích cậu nữa, vậy bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn. Chỉ là bây giờ, họ không thích hợp để làm bạn nữa.

Choi Doran quét thẻ phòng mở cửa ra. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp bước vào thì cổ tay đã bị giữ chặt lại.

"Joonie." Lee Sanghyeok nắm chặt lấy cổ tay Choi Doran, sức lực trên tay bất tri bất giác càng ngày càng tăng thêm, cảm xúc cũng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Thế nhưng Lee Sanghyeok vẫn cố gắng duy trì lý trí, khống chế tốt cảm xúc, chậm rãi hỏi: "Anh có thể ôm em một chút được không?"

Choi Doran nhìn người trước mặt, vẫn là chủ động duỗi tay ôm lấy anh. Lee Sanghyeok lập tức ôm chặt cậu vào lòng, sức lực trong tay cũng càng ngày càng mạnh. Lee Sanghyeok tựa vào vai Choi Doran, hơi cúi đầu ngửi lấy hơi thở đặc trưng đầy quen thuộc của cậu, không chịu buông tay.

Thật lâu sau, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng buông tay ra. Choi Doran cũng đi vào phòng, lại nói với người ngoài cửa: "Sau này... chúng ta cũng ít gặp nhau đi."

Choi Doran nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói: "Tạm thời không cần làm bạn nữa."

"Được." Lee Sanghyeok đồng ý.

Choi Doran đóng cửa lại.


Choi Doran trở về phòng, đặt túi dâu tây lên trên bàn. Dâu tây mà Lee Sanghyeok đưa thoạt nhìn trông rất tươi, kích thước cũng rất to. Cậu lấy một quả dâu tây ăn thử xem sao, mùi vị thật sự rất ngọt.

Một túi dâu tây lớn kia, cậu phải mất hai ba ngày mới ăn xong. Mấy ngày nay cậu không nhận được điện thoại của Lee Sanghyeok, cũng không nhìn thấy Lee Sanghyeok nữa, xem ra là đã rời đi rồi.

Mà một tuần qua, các cảnh quay của Choi Doran cũng rất nhiều, mỗi ngày đều là đến đoàn làm phim lúc sáu bảy giờ sáng, đến tám chín giờ tối mới kết thúc công việc. Tranh thủ thời gian nghỉ giải lao, Choi Doran đi vào phòng nghỉ chuẩn bị chợp mắt một chút.

Cậu nhóc diễn viên nhí kia cũng cầm cuốn truyện cổ tích đến gần, muốn Choi Doran kể truyện cho nhóc nghe. Cậu nhóc tuổi còn nhỏ nên có rất nhiều chữ trong truyện nhóc không thể hiểu được.

Choi Doran cầm lấy cuốn truyện rồi chậm rãi kể lại, bất quá lần này lại thật sự đọc được đầy đủ câu chuyện nàng tiên cá. Cậu kể truyện nàng tiên cá cho cậu nhóc nghe, sau đó lấy điện thoại ra lướt IG xem một chút, trong lúc vô tình đột nhiên thấy được một cái hot search...

[# Tình yêu vĩnh hằng # Thông tin mới nhất về màn cầu hôn với viên kim cương ngọc bích giá trên trời kia! ]

Choi Doran đối với tin tức về viên kim cương ngọc bích 50 tỷ này vẫn còn có chút ấn tượng, vì thế liền nhấn vào xem thử.

[ Hôm nay phóng viên đã liên hệ được một người với thông tin đáng tin cậy, người mua thần bí mua viên kim cương ngọc bích 50 tỷ kia để làm nhẫn cầu hôn, nhưng rất tiếc là lời tòacầu hôn đã bị từ chối... Phóng viên cũng đã liên hệ với người mua thần bí, nhưng người mua thần bí không muốn tiết lộ thêm thông tin nên tung tích của chiếc nhẫn cầu hôn này cũng rơi vào ẩn số. ]

[ Thật đáng tiếc, tình yêu vĩnh hằng nhưng lại không có được vĩnh hằng. ]

Tất cả các bình luận trên IG cũng đều là cảm thán về chiếc nhẫn cầu hôn 50 tỷ này. Choi Doran share bài viết này lại cho Kim Jiwon, bên phía Kim Jiwon cũng nhanh chóng phản hồi.

[ Kim Jiwon: Tôi biết cái này!!! Hình như là vị sếp lớn nào đó cầu hôn tiểu tình nhân của mình nhưng lại bị từ chối!!!]

Choi Doran tùy ý gửi tới một cái tin nhắn: [ Sếp lớn vào vậy?]

[ Kim Jiwon: Nghe nói người đó là một đại nhân vật ở Thủ đô!]

Ngay khi Choi Doran đang định trả lời lại Kim Jiwon thì cậu nhóc bên cạnh đột nhiên đứng lên.

"Anh Dohyun." Cậu nhóc nhanh chân lập tức chạy tới chìa tay ra với Park Dohyun.

Park Dohyun bế cậu nhóc lên, cười hỏi: "Sao Seungmin lại không đi ngủ?"

"Em ngủ không được." Seungmin lắc lắc đầu.

Choi Doran cũng đứng dậy, lên tiếng chào hỏi: "Tiền bối Park."

Park Dohyun gật đầu với Choi Doran, nói: "Tôi đưa thằng bé đi ngủ trưa một chút."

Seungmin nghe vậy, giọng nói ngọt ngào còn vương mùi sữa phát ra: "Anh Doran cũng ngủ với em nha."

Choi Doran cười đáp ứng: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip